Chương 3 Tiệm Patric - SINGAPORE
Quần lọt khe màu đen có ren à? Và cậu thật sự nhìn thấy qua lớp váy à? – Ngồi trên chiếc ghế nệm dài trong nhà hàng cùng với Rachel, Peik Lin cười chảy nước mắt, hồ nghi hỏi lại.
– Quần lọt khe, đầu vú, tất tần tật! Cậu phải nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người cơ! Cô ta gần như khỏa thân đấy. – Rachel nói.
Peik Lin lau nước mắt vì cười nhiều.
– Tớ không tin nổi mọi chuyện xảy ra với cậu tuần qua. Lũ con gái ấy. Con cá chết. Gia đình Nick. Để cậu phải rơi ngay vào giữa tất cả những chuyện này.
– Ôi Peik Lin, tớ ước gì cậu được thấy cách sống của gia đình Nick! Sống ở Công viên Tyersall thực sự là một điều không tưởng. Phòng ngủ mà chúng tớ ở toàn đồ art deco của Pháp, và tớ có cảm giác kiểu như mình du hành ngược thời gian, – những nghi thức, sự phù phiếm, quy mô của mọi thứ... Ý tớ là, ít nhất phải đến hơn mười hai khách của gia đình có mặt tại thành phố để dự đám cưới, nhưng quây quanh họ là vô số người hầu kẻ hạ, và tớ có hẳn một người phục vụ riêng – cô gái dễ thương này người Tô Châu. Tớ nghĩ cô ấy hơi không vui vì tớ không để cô ấy làm hết nhiệm vụ của mình.
– Nhiệm vụ của cô ấy là gì? – Peik Lin hỏi.
– Chà, đêm đầu tiên cô ấy đề nghị thay đồ và chải tóc cho tớ, nhưng tớ nghĩ là hơi ghê. Cho nên tớ nói, ‘Không, cảm ơn chị.’ Sau đó cô ấy hỏi liệu cô ấy có thể ‘mời tớ đi tắm’ được không, – tớ thích cách nói đó, cậu thấy sao? – nhưng cậu biết là tớ thích tắm vòi hoa sen hơn, mặc dù cái bồn chân quỳ trông rất tuyệt. Vậy là cô ấy đề nghị xoa dầu gội và mát xa da đầu cho tớ! Không, tớ không cần việc đó. Tớ chỉ muốn cô ấy rời khỏi phòng để tớ có thể tự tắm. Thế nhưng cô gái ấy đã xộc vào phòng tắm để chỉnh vòi tắm kiểu cũ cho tới khi nhiệt độ vừa đủ. Tớ vào phòng tắm và thấy đến hai tá nến được thắp sáng khắp phòng – cho một lần tắm chết tiệt!
– Alamak, Rachel, sao cậu lại không dành cho cô ấy vài việc? Tất cả cung cách phục dịch hoàng gia này thật hoàn toàn phí hoài với cậu. – Peik Lin trách.
– Tớ không quen kiểu ấy, – tớ không thấy thoải mái khi toàn bộ công việc của ai đó là phục dịch tớ bằng chân tay. Điều nữa – việc giặt là của họ cũng rất ngạc nhiên. Mọi thứ tớ mặc đều được giặt và là ngay trong ngày tớ mặc. Tớ nhận thấy toàn bộ quần áo của mình tỏa mùi mới và thơm phức, cho nên tớ hỏi người phục vụ của mình xem họ sử dụng chất tẩy loại gì. Cô ấy nói với tớ rằng mọi thứ được là bằng nước oải hương đặc biệt của Provence! Cậu hình dung được không? Và sáng nào cô ấy cũng đánh thức bọn tớ bằng việc mang một khay trà tới tận buồng ngủ cho Nick, pha đúng theo cách anh ấy thích, và cà phê pha theo cách tớ thích, cùng một đĩa bánh quy thơm ngon – ‘loại bánh quy dễ tiêu,’ Nick gọi vậy. Và việc này thực hiện ngay trước bữa sáng tự chọn rất hoành tráng được bày biện sẵn, và luôn là mỗi ngày một khu vực khác nhau trong dinh thự. Bữa sáng đầu tiên ở nhà kính, bữa tiếp theo trên hành lang tầng hai. Cho nên ngay cả đi ăn sáng cũng giống như một bữa tiệc mỗi ngày vậy.
Peik Lin lắc đầu vẻ kinh ngạc, lưu lại vài điều trong trí nhớ. Đã đến lúc phải cải tổ lại mọi thứ với đám người hầu lười biếng ở Villa d’Oro – họ cần một vài nhiệm vụ mới. Trước tiên là tinh dầu oải hương trong bàn là. Và ngày mai cô muốn có bữa sáng bên bể bơi.
– Tớ nói với cậu, Peik Lin, tất cả những nơi Nick đưa tớ đến và tất cả những bữa trưa, tiệc trà, và bữa tối chúng tớ đã tham dự, cả đời mình tớ chưa bao giờ ăn như thế này. Cậu biết không, tớ chưa bao giờ hình dung được rằng xung quanh một đám cưới lại có nhiều sự kiện hoành tráng đến vậy. Nick cảnh báo tớ rằng bữa tiệc tối nay sẽ tổ chức trên một con tàu.
– Phải, tớ có đọc được là sẽ ở trên siêu du thuyền mới của Dato’ Tai Toh Lui. Cho nên nói tớ nghe về trang phục cậu định mặc cuối tuần này đi. – Peik Lin hào hứng nói.
– Ừm, trang phục à? Tớ chỉ mang theo một bộ váy dự đám cưới.
– Rachel, đừng đùa! Chẳng phải là sẽ có rất nhiều sự kiện dịp cuối tuần sao?
– Chà, có tiệc đón khách tối nay trên du thuyền, đám cưới sáng mai, sau đó sẽ là một tiệc chiêu đãi, và tiệc cưới vào buổi tối. Ngày chủ nhật sẽ có tiệc trà. Tớ mang chiếc váy đen-trắng rất xinh của Reiss này, cho nên tớ nghĩ tớ có thể mặc nó cả ngày ngày mai và –
– Rachel, ngày mai cậu sẽ cần ít nhất ba bộ. Cậu không thể chỉ xuất hiện trong cùng một bộ váy áo từ sáng đến tối được! Và tất cả mọi người đều trang điểm bằng đồ trang sức và váy dạ hội để dự tiệc cưới đấy. Đó sẽ là sự kiện trọng đại nhất trong cả chục năm, – nhiều nhân vật nổi tiếng và cả thành viên hoàng gia sẽ có mặt đấy!
– Ôi chà, tớ làm sao đua nổi việc đó. – Rachel nhún vai. – Cậu biết thời trang chưa bao giờ thật sự là chuyện tớ quan tâm. Thêm nữa, giờ tớ làm được gì chứ?
– Rachel Chu, – tớ sẽ đưa cậu đi mua sắm!
– Peik Lin, – Rachel phản đối, – tớ không muốn chạy vội ra một khu mua sắm nào đó vào phút chót thế này.
– Một khu mua sắm à? – Peik Lin nhìn nàng vẻ coi thường. – Nào ai nói gì về khu mua sắm chứ? – Cô rút điện thoại di động ra và bấm nhanh một số. – Patric, anh sắp xếp cho tôi được không? Chuyện khẩn. Bọn tôi cần có sự can thiệp.
*
Xưởng của Patric là một căn nhà kiêm cửa hiệu cũ ở Ann Siang Hill đã được cải tạo thành một khu cực kỳ hiện đại, và chính tại đây Rachel nhanh chóng thấy mình đứng trên một bục tròn rực rỡ, chẳng mặc gì cả ngoài đồ lót, một tấm gương ba phía đằng sau nàng và một vòm đèn Ingo Maurer lơ lửng phía trên, khiến cô ngập trong thứ ánh sáng ấm áp, tôn sắc. Có tiếng nhạc Sigur Rós [125*] làm nền, và Patric (chỉ có Patric), mặc một chiếc áo choàng phòng thí nghiệm màu trắng trùm lên áo sơ mi cổ cao và cà vạt, chăm chú nhìn kỹ nàng, tay khoanh lại với một ngón chỏ đặt lên trên môi. – Cô có hông rất cao. – Anh ấy tuyên bố.
[125] Ban nhạc rock của Iceland hoạt động từ năm 1994. (ND)
– Việc đó tệ lắm à? – Rachel hỏi, lần đầu tiên nhận ra các thí sinh sẽ có cảm xúc thế nào trong phần thi áo tắm của một cuộc thi người đẹp.
– Không hẳn! Tôi biết những phụ nữ thèm khát có được thân hình của cô. Điều này nghĩa là chúng tôi có thể để cô mặc một số hàng hiệu mà bình thường sẽ không vừa với khuôn người nhỏ bé. – Patric quay sang trợ lý của mình, một thanh niên mặc bộ áo liền quần màu xám với mái tóc chải chuốt, và tuyên bố – Chuaaaaan! Lấy bộ Balenciaga màu mận, bộ Chloé trần màu đào, bộ Giambattista Valli vừa chuyển từ Paris tới, toàn bộ chỗ Marchesa, bộ Givenchy, và bộ Jason Wu diềm xếp nếp có phần chiết ở vạt trên.
Loáng cái, có đến nửa tá trợ thủ, tất cả đều mặc áo phông đen bó sát và quần jean đen, đi lại hối hả với sự khẩn trương của những nhân viên phá bom, bày kín phòng những giá xe lăn chất ngất những bộ váy đẹp nhất mà Rachel chưa từng thấy. – Tôi đang tự hỏi phải chăng đây là cách những người Singapore siêu giàu mua sắm có phải không? – Nàng hỏi.
– Khách hàng của Patric đến từ khắp nơi, – các chuyên gia thời trang người đại lục, Mông Cổ, và Indonesia muốn phong cách mới nhất, và rất nhiều công chúa Brunei bị ám ảnh về vấn đề bí mật đời tư. Patric tiếp cận với váy áo thời trang chỉ vài tiếng sau khi chúng xuất hiện trên sàn diễn đấy. – Peik Lin thông tin cho nàng. Rachel ngạc nhiên chăm chú nhìn quanh khi những người giúp việc bắt đầu mắc những bộ váy lên một cái cần bằng titan treo cao hơn hai mét trong không trung, bao quanh bục như một vòng sáng khổng lồ.
– Họ mang đến quá nhiều váy áo rồi. – Nàng nói.
– Đây là cách làm việc của Patric. Anh ấy cần xem xét các phong cách và màu sắc khác nhau hợp với cậu thế nào trước đã, sau đó anh ấy sẽ điều chỉnh. Đừng lo, Patric có gu miễn chê, – anh ấy học về thời trang ở Central Saint Martins, cậu ạ. Cậu yên tâm là váy áo anh ấy chọn sẽ không bị đụng với bất kỳ ai ở đám cưới đâu.
– Tớ không lo điều đó, Peik Lin. Nhìn xem, không thấy thẻ ghi giá ở đâu cả, – đó là một dấu hiệu nguy hiểm đấy. – Rachel thì thào.
– Đừng lo chuyện thẻ ghi giá, Rachel. Công việc của cậu là thử váy áo.
– Ý cậu là sao? Peik Lin, tớ không để cậu mua cho tớ một chiếc váy đâu nhé!
– Xuỵt! Chúng ta không bàn cãi việc đó nhé. – Peik Lin nói khi giơ cao một chiếc áo cánh đăng ten trong mờ lên phía ánh sáng.
– Peik Lin, tớ nói rồi đấy. Ở đây không phải việc của cậu. – Rachel đe khi lướt qua một giá khác. Một chiếc váy với hoa màu lam-bạc nhạt vẽ tay đập vào mắt nàng. – Thứ này đẹp quá đi. Tại sao tớ lại không thử bộ này chứ? – Nàng hỏi.
Patric trở lại phòng và chú ý ngay đến bộ váy Rachel đang cầm. – Khoan, khoan, khoan. Sao bộ Dries Van Noten đó lại lọt vào đây? Chuaaaan! – anh ấy quát gọi anh chàng phụ tá nhẫn nại của mình. – Bộ Dries dành cho Mandy Ling, đang trên đường đến đây bây giờ. Mẹ cô ta sẽ kau peh kau bu [126*] nếu tôi để ai đó khác lấy mất. – Anh ấy quay sang Rachel và mỉm cười cáo lỗi. – Tôi xin lỗi, bộ Dries đó đã có chủ rồi. Giờ, trước hết chúng ta sẽ ngắm cô trong bộ áo màu hồng điệp cùng với váy khung xinh xắn này.
[126] Tiếng Phúc Kiến mang nghĩa “chửi sấp mặt” (hay tiếng lóng dịch ra là “đào ông bới cha”).
Chẳng mấy chốc Rachel thấy mình tung tăng với hết bộ váy áo đẹp đẽ này tới bộ khác và chuyện thử đồ vui vẻ hơn là cô nghĩ. Peik Lin chỉ biết ồ à với mọi thứ cô mặc lên, trong khi vẫn đọc to số Singapore Tattle mới nhất:
Khả năng sẽ có tình trạng ùn ứ máy bay riêng tại Sân bay Changi và chặn đường trong khu vực quận trung tâm cuối tuần này khi Singapore chứng kiến lễ cưới hoàng gia của mình. Araminta Lee kết hôn cùng Colin Khoo tại Nhà thờ Hội giám lý thứ nhất vào thứ bảy lúc giữa trưa, kèm theo một tiệc chiêu đãi riêng tại một địa điểm không được tiết lộ. (Người ta nói rằng mẹ của cô dâu, bà Annabel Lee đã lên kế hoạch tới từng chi tiết, chi tới bốn mươi triệu cho dịp này). Mặc dù danh sách khách mời được bảo vệ kỹ càng hơn cả chương trình vũ khí hạt nhân của Triều Tiên, nhưng không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy hoàng thân quốc thích, nguyên thủ, và những nhân vật nổi tiếng như Tony Leung, Củng Lợi, Takeshi Kaneshiro, Yue-Sai Kan, Rain, Phạm Băng Băng, và Trương Tử Di tham dự. Có tin đồn một trong những nữ danh ca nhạc pop nổi nhất châu Á sẽ biểu diễn, và giới cá độ đặt cược xem ai là người thiết kế bộ váy cưới của Araminta. Hãy theo dõi những nhân vật lộng lẫy nhất châu Á sẽ xuất hiện với lực lượng hùng hậu, như gia đình Shaw, gia đình Tai, gia đình Mittal, gia đình Meggaharto, gia đình Ng Hong Kong VÀ Singapore, gia đình Ambani, gia đình David Tang, gia đình L’Orient Lim, gia đình Chu Chất dẻo Đài Bắc, và nhiều tên tuổi khác quá nổi tiếng không kể hết.
Trong khi đó, Patric chạy ra chạy vào phòng thay đồ, đưa ra những nhận xét chắc nịch:
– Đường xẻ đó cao quá, – mặc bộ đó cô sẽ khiến đám trai ca đoàn dựng cột cờ hết đấy!
– Tuyệt vời! Cô có gien để mặc đồ Alaïa!
– ĐỪNG BAO GIỜ mặc the màu lục trừ phi cô muốn trông như bị hiếp dâm tập thể.
– Bộ đó trông ấn tượng. Chiếc váy mở rộng đó trông càng đẹp hơn nếu cô cưỡi ngựa tới.
Tất cả trang phục Patric lựa chọn dường như càng về sau càng hợp với Rachel. Họ tìm được bộ váy cocktail hoàn hảo cho bữa tối hôm trước tiệc cưới và một bộ có thể hợp cho lễ cưới. Cuối cùng chỉ khi Rachel quyết định vậy, ôi trời ơi, lần đầu tiên trong đời mình nàng khoe dáng trong một bộ váy dạ hội hàng hiệu, Peik Lin tập hợp cả một giá váy áo để gói ghém lại.
– Cậu định mua hết chỗ này cho mình à? – Rachel ngạc nhiên hỏi.
– Không, đây là những gì trông ổn nhất, cho nên tớ lấy cho cậu. – Peik Lin trả lời khi đưa thẻ American Express màu đen của mình cho một trợ lý của Patric.
– Ôi không đừng vậy! Bỏ cái thẻ AMEX đó xuống! – Rachel nghiêm mặt nói, giữ lấy cổ tay Peik Lin. – Thôi nào, tớ chỉ cần một bộ váy chính thức cho dạ tiệc cưới thôi. Tớ vẫn có thể mặc chiếc váy đen-trắng của tớ tới dự lễ cưới.
– Trước hết, Rachel Chu, cậu không thể mặc một chiếc váy đen-trắng đến dự đám cưới được, – đó là màu tang tóc. Cậu chắc cậu thật sự là người Hoa chứ? Làm sao cậu lại không hiểu điều đó vậy hả? Thứ hai, lần cuối cùng tớ gặp cậu là khi nào? Tớ tiếp đãi người bạn thân nhất trên đời của mình thường xuyên được đến mức nào? Cậu không thể tước đoạt của tớ niềm vui này đâu.
Rachel cười phá lên trước cái lý ngược đời của cô bạn.
– Peik Lin, tớ rất cảm ơn sự hào phóng của cậu, nhưng cậu không thể bỏ ra hàng nghìn đô la cho tớ được. Tớ có tiền tiết kiệm cho chuyến đi này, và tớ sẽ rất vui sướng được trả tiền cho chính mình –
– Tuyệt quá. Vậy thì nhớ mua một ít đồ lưu niệm khi cậu đến Phuket nhé.
*
Trong buồng thay đồ ở đầu bên kia xưởng của tiệm Patric, hai người phục vụ cẩn thận thắt chặt chiếc áo lót có nịt ngực của một bộ váy Alexander McQueen màu đỏ tươi lên người Amanda Ling, lúc này vẫn còn mệt lử vì vừa xuống khỏi chuyến bay từ New York.
– Cần chặt hơn đấy. – Mẹ cô, bà Jacqueline, nói, nhìn những người phục vụ, mỗi người đang giữ một bên sợi dây lụa màu vàng vẻ ngập ngừng.
– Nhưng mà con không thở nổi! – Amanda phản đối.
– Vậy thì thở ngắn thôi.
– Đây đâu phải năm 1862, mẹ. Con không nghĩ thứ này cần mặc như một chiếc nịt bó ngực thế này!
– Đương nhiên phải vậy. Phải biết hy sinh mới có sự hoàn hảo, Mandy. Hẳn nhiên đó là quan điểm mà có vẻ con không hiểu đấy.
Amanda đảo mắt. – Lại nữa rồi, mẹ. Con biết rõ mình làm gì mà. Mọi việc ở New York rất ổn cho tới khi mẹ bắt con bay về chỉ vì chuyện điên rồ này. Con rất mong bỏ quách cái đám cưới vớ vẩn của Araminta cho rồi.
– Mẹ không biết con đang sống trên hành tinh nào, nhưng mọi chuyện không hề ‘rất ổn.’ Nicky sẽ cầu hôn cô gái ấy bất kỳ lúc nào. Mẹ cho con sang New York còn có ý nghĩa gì nữa? Con có một nhiệm vụ rất đơn giản phải hoàn thành, và con thất bại thảm hại.
– Mẹ chẳng biết gì về những việc con đã làm được cho mình. Giờ con là một phần của xã hội New York. – Amanda hãnh diện tuyên bố.
– Ai thèm bận tâm chuyện đó? Con nghĩ có ai ở đây ấn tượng khi thấy ảnh con trên Town Country không?
– Anh ấy sẽ không cưới cô ta đâu, mẹ. Mẹ không hiểu Nicky bằng con. – Amanda khăng khăng.
– Chậc, mẹ hy vọng con nói đúng. Mẹ không cần nhắc với con.
– Vâng, vâng, mẹ nói điều đó nhiều năm rồi mà. Rằng mẹ chẳng có gì để lại cho con cả, rằng vị trí đó là của con, mọi thứ phải đâu vào đó. – Amanda rền rĩ mỉa mai.
– Chặt nữa vào! – Bà Jacqueline ra lệnh cho mấy người phục vụ.