← Quay lại trang sách

Chương 18 Nhà Thờ Hội Giám Lý Thứ Nhất - SINGAPORE

Lại một điểm kiểm tra an ninh nữa à? – Bà Alexandra Cheng than vãn, ngó ra ngoài ô cửa sổ kính mờ nhìn từng đám đông khán giả xếp hàng dài trên Đường Fort Canning.

– Alix, ở đây có rất nhiều nguyên thủ, dĩ nhiên họ phải bảo vệ địa điểm này. Trước mặt ta là đoàn xe của Vua Brunei, và chẳng phải phó thủ tướng Trung Quốc sắp đến à? – Ông Malcolm Cheng nói.

– Em chẳng ngạc nhiên nếu nhà Lee mời cả mấy vị đó. – Bà Victoria Young khụt khịt vẻ chế nhạo.

Nick đã đi từ lúc rạng sáng để giúp Colin chuẩn bị cho sự kiện trọng đại, nên Rachel đi cùng các cô chú của anh trong cả một đoàn xe khởi hành từ Công viên Tyersall.

Cuối cùng chiếc Daimler màu rượu vang đến trước Nhà thờ Hội Giám lý thứ nhất và người lái xe mặc đồng phục mở cửa, khiến cho đám đông chen chúc đằng sau rào chắn ồ lên đồn đoán. Khi Rachel được đỡ ra khỏi xe, hàng trăm phóng viên ảnh báo chí rời khỏi khu vực mái che bằng kim loại bắt đầu bấm máy, tiếng máy ảnh kỹ thuật số thi nhau lạch xạch như tiếng châu chấu bay trên cánh đồng.

Rachel nghe thấy một tay máy gọi to với một xướng ngôn viên đứng trên mặt đất: – Cô gái đó là ai thế? Cô ấy là ai à? Cô ấy là ai à?

– Không, chỉ là một nhân vật giàu có nào đó. – Xướng ngôn viên đáp lời. – Nhưng nhìn kìa, nhà Eddie Cheng và Fiona Tung-Cheng đến đấy!

Eddie và các con trai ra khỏi xe ngay sau xe của Rachel. Cả hai cậu bé đều ăn mặc trang phục giống hệt bố, – áo vét đuôi tôm màu xám phớt hồng và nơ màu tím oải hương chấm bi, – và chúng ngoan ngoãn đi hai bên Eddie trong khi Fiona và Kalliste đi sau vài bước.

- Eddie Cheng! Nhìn về phía này, Eddie! Các bé, đằng này! – mấy tay máy hô to. Xướng ngôn viên chìa microphone trước mặt Eddie. – Anh Cheng, gia đình anh luôn dẫn đầu danh sách phục trang đẹp nhất, và chắc chắn hôm nay anh không làm chúng tôi thất vọng! Xin cho biết anh mặc hàng gì vậy?

Eddie ngừng lại, hãnh diện choàng tay quanh vai hai cậu con trai.

– Constantine, Augustine, và tôi mặc đồ Gieves Hawkes như đã nói trước, còn vợ tôi và con gái mặc đồ Carolina Herrera. – Anh ta cười ngoác. Mấy cậu bé nheo nheo mắt vì ánh mặt trời chói chang buổi sáng, cố gắng nhớ những lời chỉ dẫn của bố: nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh, hóp má vào, xoay sang trái, mỉm cười, ngoảnh sang phải, mỉm cười, nhìn bố trìu mến, mỉm cười.

– Các cháu nội của chú trông thật đáng yêu và bảnh bao! – Rachel nhận xét với ông Malcolm.

Ông Malcolm lắc đầu giễu cợt. – Hai dà! Suốt ba mươi năm tôi là một bác sĩ phẫu thuật tim hàng đầu, nhưng con trai tôi mới là đứa thu hút hết sự chú ý, – vì mấy thứ quần quần áo áo chết tiệt của nó!

Rachel cười. Những đám cưới danh tiếng hoành tráng này dường như lúc nào chẳng là “mấy thứ quần áo chết tiệt,” phải vậy không? Nàng đang mặc bộ váy màu lam nhạt cùng với áo chẽn ôm sát viền các đĩa xà cừ dọc ve áo và cánh tay. Mới đầu nàng cảm thấy mình quá diện khi nhìn trang phục của các bà cô bà bác Nick mặc lúc ở Công viên Tyersall – Bà Alexandra mặc váy hoa màu lục xám trông như của Laura Ashley những năm tám mươi, còn bà Victoria mặc váy đan đen trắng hoa văn kỷ hà (chẳng liên quan gì tới lập luận của Peik Lin) trông như thứ gì đó bới lên từ dưới đáy một cái rương gỗ long não cũ rích. Nhưng giờ ở đây, giữa tất cả những quan khách dự cưới lịch lãm này, nàng nhận ra rằng nàng chẳng có gì phải lo lắng cả.

Rachel chưa bao giờ nhìn thấy đám đông như thế này giữa ban ngày ban mặt – với nam giới mặc những bộ âu phục buổi sáng còn phụ nữ tạo dáng tỉ mỉ với những mốt mới nhất từ Paris và Milan, nhiều người chưng diện những kiểu mũ lộng lẫy hay khăn đội đầu rực rỡ. Một nhóm phụ nữ trông còn kỳ lạ hơn nữa xuất hiện trong những bộ sari lấp lánh nhiều màu, kimono vẽ tay, áo cánh kebaya may rất tỉ mỉ. Rachel ngầm thấy sợ lễ cưới này suốt tuần nay, nhưng khi nàng cùng các cô bác của Nick theo lối dốc đi về phía ngôi nhà thờ xây bằng gạch đỏ kiểu Gothic, nàng thấy mình không chống đỡ nổi với không khí hội hè. Đây là sự kiện có một không hai trong đời, có lẽ nàng không bao giờ được chứng kiến lại những sự kiện tương tự nữa.

Ở cửa chính là một hàng những người dẫn chỗ mặc lễ phục vải kẻ sọc nhỏ và đội mũ chóp cao. – Chào mừng quý vị đến với Nhà thờ Hội giám lý thứ nhất. – Một người dẫn chỗ vui vẻ nói. – Làm ơn cho biết quý danh của các vị?

– Để làm gì vậy? – Bà Victoria cau mày.

– Như thế tôi có thể báo cho các vị dãy ghế các vị sẽ ngồi, – chàng trai nói, giơ ra một chiếc iPad có sơ đồ chỗ ngồi rất chi tiết đang hiện trên màn hình.

– Vớ vẩn thế! Đây là nhà thờ của tôi, và tôi sẽ ngồi ở vị trí riêng thường lệ của mình. – Bà Victoria nói.

– Ít nhất cũng cho tôi biết các vị là khách của cô dâu hay chú rể chứ? – Người dẫn chỗ hỏi.

– Chú rể, đương nhiên! – Bà Victoria gắt, lách qua anh ta.

Lần đầu tiên vào nhà thờ, Rachel rất ngạc nhiên thấy thánh điện trông hoàn toàn hiện đại. Những bức tường mắt cáo bằng bạc lá vươn cao tới tận phần trần bằng đá, và những hàng ghế gỗ hoàng đàn tối giản kê kín không gian. Không hề nhìn thấy một bông hoa ở bất kỳ chỗ nào cả, nhưng cũng không cần, bởi vì treo rủ xuống từ trần là hàng nghìn cây hoàn diệp liễu non, được bố trí rất tỉ mỉ nhằm tạo ra một vòm rừng lơ lửng ngay phía trên đầu mọi người. Rachel nhận thấy hiệu ứng thật ấn tượng, nhưng các cô bác của Nick thì thất kinh.

– Sao họ lại che kín phần gạch đỏ và kính màu chứ? Khu vực ngồi riêng bằng gỗ có chuyện gì vậy? – Bà Alexandra hỏi, cảm thấy mất phương hướng do ngôi nhà thờ nơi bà được ban tên thánh đã bị biến cải hoàn toàn.

– Ây dà, dì Alix, dì không thấy à? Cái mẹ Annabel Lee đó đã biến nhà thờ thành một sảnh khách sạn tởm lợm của mẹ ấy rồi! – Bà Victoria run run.

Những người dẫn chỗ bên trong nhà thờ hối hả đi lại, vì hầu hết trong số tám trăm tám mươi tám [127*] khách dự cưới hoàn toàn phớt lờ sơ đồ chỗ ngồi. Bà Annabel nhận được sự tư vấn về thủ tục chỗ ngồi từ một nhân vật thế lực là nữ tổng biên tập tờ Singapore Tattle, Betty Bao. Nhưng ngay cả Betty cũng không chuẩn bị trước cho thái độ kình địch cố hữu tồn trại trong các gia tộc bảo thủ châu Á. Chẳng hạn, bà ấy không biết rằng nhà Hu luôn ngồi ở phía trước nhà Oh, hay nhà Kwek không đời nào chấp nhận bất kỳ người nhà Ng nào trong bán kính mười lăm mét.

[127] Số tám được người Hoa coi là con số cực kỳ may mắn, cả trong tiếng Quan thoại và tiếng Quảng Đông cũng vậy, từ này nghe giống với từ phát đạt, thịnh vượng hoặc may mắn. Ba con số tám đồng nghĩa với ba lần may mắn.

Như dự đoán, Dick và Nancy T’sien chiếm ngay hai hàng ghế gần bục giảng kinh và ngoảnh mặt trước bất kỳ ai trừ người nhà T’sien, Young, hay Shang (ngoại lệ hiếm hoi, họ chấp nhận vài người nhà Leong và Lynn Wyatt). Bà Nancy, mặc bộ váy màu đỏ son và chiếc mũ viền lông chim cùng màu to tướng, phấn khởi kêu lên khi thấy hai bà Alexandra và Victoria đến gần.

– Các chị không thích những gì họ làm phải không? Khung cảnh này làm cho em nhớ Nhà thờ lớn Seville, chỗ chúng ta dự lễ cưới con gái Nữ Công tước Alba với cái anh chàng đấu sĩ bò tót điển trai đó.

– Nhưng chúng ta là tín đồ Hội giám lý, cô Nancy. Việc này đúng là báng bổ! Tôi cảm thấy như mình ở giữa cánh rừng Katyn, và ai đó sắp bắn vào sau gáy tôi. – Bà Victoria hằn học.

Cụ Rosemary T’sien theo lối đi ở giữa đi tới, có cậu cháu nội Oliver T’sien và cô cháu ngoại Cassandra Shang hộ tống, gật đầu chào những người bà cụ biết dọc lối đi. Rachel có thể đoán qua cái nhăn mũi của Cassandra rằng cô ta không tán thành cách bài trí. Đài Á châu Một len vào giữa bà Victoria và Nancy rồi phát đi bản tin nóng mới nhất: – Cháu vừa nghe được rằng bà Lee Yong Chien rất giận dữ. Bà ấy sẽ có ý kiến với giám mục ngay sau phần lễ, và các cô biết thế nghĩa là gì không, – sẽ không có khu thư viện mới nữa!

Oliver, lịch lãm trong bộ lễ phục vải sọc nhăn màu kem, áo sơ mi ca rô màu xanh, và nơ màu vàng, len vào cạnh Rachel. – Tôi muốn ngồi cạnh chị, – chị là cô gái mặc đẹp nhất mà tôi gặp hôm nay! – Anh ta nói, bày tỏ ngưỡng mộ vẻ duyên dáng tinh tế trong bộ trang phục của Rachel. Khi nhà thờ tiếp tục kín người, những lời tường thuật tại chỗ của Oliver về các vị khách VIP đang vào thu hút Rachel và khiến cô cười rũ rượi.

– Giờ là đến đội quân Malay, – đủ loại vương hậu, công chúa, và đám nịnh thần. Hừm, trông như có ai đó đi phẫu thuật hút mỡ vậy. Chúa lòng lành, cả đời mình, chị đã từng thấy nhiều kim cương và vệ sĩ thế này chưa? Giờ chớ nhìn nhé, tôi tin chắc rằng người phụ nữ đội mũ chuông kia là Faye Wong. Cô ấy là một ca sĩ kiêm diễn viên, khét tiếng khó hiểu – nàng Greta Garbo [128*] của Hong Kong đấy. À, hãy nhìn Jacqueline Ling trong bộ Azzedine Alaïa kia. Trên người ai khác thì cái sắc hồng ấy trông rất lem luốc, nhưng ở cô ấy trông lại hợp cực kỳ. Và có nhìn thấy cái người gầy nhom có chỗ tóc che mảng hói đang được ông bà Peter và Annabel Lee chào đón nồng nhiệt kia không? Đó là người mà ai ở đây cũng muốn được trò chuyện đấy. Ông ấy là Chủ tịch Tập đoàn Đầu tư Trung Quốc, quản lý Quỹ Thịnh vượng Tối cao Trung Quốc. Họ có hơn bốn trăm triệu dự trữ...

[128] Nữ diễn viên người Mỹ gốc Thụy Điển. (ND)

Bên phía nhà gái, Daisy Foo lắc đầu kinh ngạc. – Nhà Lee đến đủ tất cả thì phải? Tổng thống và thủ tướng, toàn bộ giới chức cao cấp Bắc Kinh, bà Lee Yong Chien, thậm chí cả Cassandra Shang cũng từ London bay về, – mà nhà Shang chưa bao giờ đến bất kỳ dịp gì cả! Mười năm trước nhà Lee mới chân ướt chân ráo từ đại lục đến, và nhìn họ bây giờ xem, – giờ ở đây ai cũng có thể là bất kỳ ai được.

– Nói đến bất kỳ ai, nhìn xem ai vừa vào kìa... thằng Alistair Cheng và con bé Kitty Pong! – Nadine Shaw rít lên.

– Ồ, trông cô ta cũng khá quý phái trong bộ váy chấm bi màu trắng đỏ đấy chứ nhỉ? – Carol Tai hòa nhã nhận xét.

– Phải, cái váy nhàu nhĩ ấy có vẻ che được mông cô ta đấy. – Lorena Lim nhận xét.

– Alamak, để xem chuyện gì xảy ra khi cô ta định ngồi với nhà Young. Oa, malu [129*] cho họ thật! Tôi cá là cô ta sẽ bị tống khứ khỏi hàng ghế đấy. – Nadine nói vẻ hân hoan. Các phu nhân nghển cổ nhìn, nhưng trước sự thất vọng của họ, Alistair và vị hôn thê mới của anh ta được họ hàng chào đón nồng nhiệt và được dẫn vào hàng.

[129] Tiếng Malay mang nghĩa “nhục nhã,” “xấu mặt.”

– Quả là đen đủi, Nadine. Những người ấy quá đẳng cấp nên không thể để tai tiếng giữa chỗ thanh thiên bạch nhật đâu. Nhưng tôi cá với các vị là họ đang bí mật mài dao. Trong khi đó, cái cô Rachel Chu kia trông như Đức mẹ Đồng trinh so với cô ả. Tội nghiệp chị Eleanor, – toàn bộ kế hoạch của chị ấy bị phản pháo rồi! – Bà Daisy thở dài.

– Làm gì có gì bị phản pháo. Chị Eleanor biết đích xác sẽ phải làm gì mà. – Bà Lorena nói vẻ hăm dọa.

Vừa lúc đó, bà Eleanor Young đi tới giữa hai hàng ghế trong bộ vét nữ màu xám sậm tỏa sáng, gây chú ý một cách rõ ràng. Bà nhìn thấy Rachel và cố nặn một nụ cười. – Ồ, chào cháu! Nhìn này anh Philip, là Rachel Chu đấy! Trong một bộ váy hàng hiệu nữa. Mỗi lần ta nhìn thấy con bé này, nó lại mặc thứ đắt tiền hơn lần trước. Chúa ơi, hẳn nó đang rút hết tài khoản thị trường tiền tệ của Nicky.

– Đêm qua cháu và Nicky thức đến khuya phải không? Chú cá là đám trẻ các cháu thật sự nổi loạn sau khi cánh già hủ lậu bọn chú rời du thuyền của dato, phải không? – Philip nháy mắt hỏi.

– Không, không hề ạ. Anh Nick cần phải đi ngủ sớm, cho nên chúng cháu về nhà ngay sau khi cô chú về.

Eleanor cười vẻ nghiêm nghị. Con bé hỗn xược này vừa gọi Công viên Tyersall là “nhà”!

Đột nhiên có tiếng suỵt lan khắp đám đông. Mới đầu Rachel nghĩ chắc nghi lễ bắt đầu, nhưng khi nàng ngoái nhìn phía sau nhà thờ, tất cả những gì nàng thấy là Astrid đang dẫn bà ngoại đi tới.

– Chúa ơi, mẹ cũng đến đây! – Bà Alexandra há hốc miệng.

– Cái gì? Dì bị hoa mắt à? – Bà Victoria vặc lại, quay nhìn vẻ không tin.

Miệng Oliver há hốc, và tất cả những cái đầu bên phía chú rể đều xoay về phía Astrid và bà ngoại cô. Thận trọng đi sau họ vài bước là mấy cô hầu người Thái và vài người lính Gurkha.

– Có chuyện gì to tát à? – Rachel thì thào với Oliver.

– Chị không biết sự kiện này đặc biệt thế nào đâu. Bà Su Yi đã hàng chục năm không thấy xuất hiện ở một nghi lễ nơi công cộng như thế này rồi. Bà không ra ngoài dự những sự kiện của người khác, – người ta phải đến gặp bà.

Một phụ nữ đứng trong lối đi giữa hai dãy ghế đột nhiên khuỵu gối cúi chào khi nhìn thấy bà nội Nick.

– Người phụ nữ đó là ai thế? – Rachel hỏi Oliver, bị hành động đó làm mê mẩn.

– Đó là phu nhân Tổng thống. Bà ấy vốn là người nhà Wong. Nhà Wong được gia đình bà Su Yi cứu hồi Thế chiến thứ hai, cho nên họ luôn cố gắng tối đa thể hiện sự kính trọng của mình.

Rachel chăm chú nhìn chị họ và bà nội Nick với vẻ ngạc nhiên hoàn toàn mới, cả hai đều thật nổi bật khi họ trịnh trọng theo lối đi tiến vào. Astrid trông lịch lãm hết chê trong bộ váy không tay hở vai và lưng màu xanh Majorelle cùng những chiếc vòng tay bằng vàng trên cả hai cánh tay suốt đến tận khuỷu. Bà Shang Su Yi uy nghi trong bộ áo thụng màu tím nhạt ánh lên vẻ rực rỡ của chất liệu the mỏng đặc biệt nhất.

– Bà nội Nick trông đẹp quá. Bộ áo...

– À vâng, đó là một trong những bộ đồ vải tơ sen huyền thoại của bà mà. – Oliver nói.

– Như trong hoa sen ấy hả? – Rachel hỏi cho rõ.

– Vâng, thực tế là từ ngó hoa sen. Đó là loại vải cực hiếm được dệt bằng tay ở Myanmar, và thường chỉ dành cho các vị sư cao cấp nhất. Tôi nghe nói nó cực kỳ nhẹ và có khả năng làm mát trong thời tiết nóng nực nhất.

Khi họ đến gần, bà Su Yi được các con gái vây lấy.

– Kìa mẹ! Mẹ khỏe chứ ạ? – Bà Felicity hỏi giọng lo lắng.

– Sao mẹ không bảo bọn con mẹ sẽ đến? – Bà Victoria sẵng giọng.

– Ôi, nếu biết trước chúng con đã đợi mẹ. – Bà Alexandra phấn khởi nói.

Bà Su Yi xua tay dẹp hết những lời lao xao. – Cháu Astrid thuyết phục mẹ vào phút cuối. Con bé nhắc mẹ rằng mẹ không nên bỏ lỡ việc nhìn thấy Nicky làm phù rể.

Khi bà cụ nói ra những lời này, hai nghệ sĩ kèn trumpet xuất hiện ở chân bàn thờ, gióng một hồi kèn báo hiệu chú rể xuất hiện. Colin bước vào chính điện từ một hốc tường mé bên, có Nick, Lionel Khoo, và Mehmet Sabançi, tất cả đều mặc âu phục màu xám sẫm và đeo nơ màu xanh bạc, hộ tống. Rachel không thể không hãnh diện, – Nick đứng bên bàn thờ trông thật bảnh.

Ánh sáng những ngọn đèn ở điện thờ giảm xuống, và qua một cánh cửa bên xuất hiện một toán những cậu bé tóc vàng mặc trang phục bằng vải lanh mỏng màu trắng. Mỗi cậu bé má hồng hào cầm chắc một chiếc bình thủy tinh chứa toàn đom đóm, và xuất hiện thêm nhiều cậu bé tóc vàng tạo thành hai hàng dọc hai bên thánh điện nhà thờ, Rachel nhận ra phải có ít nhất một trăm cậu nhóc. Trong ánh sáng nhấp nháy từ những chiếc bình chiếu sáng, các cậu bé bắt đầu hát ca khúc tiếng Anh kinh điển “My True Love Hath My Heart.”

– Tôi thật không tin nổi, – đây là Ca đoàn Nam sinh thành Vienna! Họ mời cả Cả đoàn Nam sinh thành Vienna tới! – Oliver kêu lên.

– Ây dà, quả là những thiên thần bé xinh. – Bà Nancy trầm trồ, ngây ngất trước những giọng nam cao man mác. – Làm tôi nhớ cái hồi Vua Hassan của Morocco mời chúng ta tới pháo đài của ông ấy ở Núi High Atlas –

– Ồ, im đi nào! – Bà Victoria nói sẵng, đưa tay lau nước mắt.

Khi bài hát kết thúc, dàn nhạc, nấp kín trong cung thờ bên, chơi giai điệu “Prospero’s Magic” hùng tráng của Michael Nyman trong khi mười sáu cô phù dâu mặc váy sa tanh bóng màu hồng điệp tiến vào nhà thờ, mỗi người cầm một cành anh đào uốn cong rất lớn. Rachel nhận ra Francesca Shaw, Wandi Meggaharto, và Sophie Khoo mắt đẫm lệ trong số họ. Các cô phù dâu tiến bước với sự chính xác như đã dàn dựng trước, tách ra thành từng cặp ở những khoảng cách khác nhau để tất cả dàn đều dọc theo chiều dài lối đi chính giữa.

Sau bài hành khúc, một thanh niên đeo nơ trắng bước lên phía trước bàn thờ với cây vĩ cầm trong tay. Những tiếng rì rầm phấn khích lan khắp nhà thờ khi mọi người nhận ra đó không ai khác hơn Charlie Siem, nghệ sĩ vĩ cầm bậc thầy điển trai rất được ái mộ. Siem bắt đầu chơi những hợp âm quen thuộc đầu tiên của bài “Theme from Out of Africa,” và có thể nghe rõ những tiếng thở dài sung sướng trong cử tọa. Oliver nhận xét: – Tất cả nằm ở cái cằm kia kìa, phải vậy không, tì lên vĩ cầm như thể anh ấy đang cuồng nhiệt mây mưa với đàn vậy. Cái cằm tuyệt vời đó là thứ khiến tất cả nữ giới nhũn hết cả người.

Các cô phù dâu nâng những cành anh đào của mình cao trong không trung, tạo thành tám vòm hoa dẫn thẳng tới bàn thờ, và cánh cửa trước của nhà thở mở ra. Cô dâu xuất hiện ở ngưỡng cửa, đám đông cùng ồ lên thán phục. Suốt hàng tháng trời, các tổng biên tập tạp chí, các cây viết mục lượm lặt, và các blogger thời trang tranh nhau tiên đoán xem ai sẽ thiết kế váy áo cho Araminta. Vì cô ấy vừa là một người mẫu nổi tiếng và cũng là một biểu tượng thời trang có triển vọng của châu Á nên nhiều người trông đợi cô sẽ mặc một bộ váy áo do một hãng tiên phong nào đó. Nhưng Araminta đã làm tất cả bất ngờ.

Cô vịn tay cha mình bước dọc theo lối đi trong bộ váy cưới mang hơi hướng kinh điển do Valentino, hãng cô đã mời tới để may đúng kiểu váy nhiều thế hệ các công nương châu Âu đã mặc lúc làm lễ cưới, thiết kế. Đó là kiểu váy làm cho cô trông đúng là một người vợ trẻ trung phù hợp đến từng phân của một gia đình châu Á giàu có rất truyền thống. Tác phẩm sáng tạo của Valentino dành cho Araminta nổi bật với vạt trên bằng đăng ten có cổ cao vừa khít với ống tay dài, một chiếc váy dài gồm những miếng lụa và đăng ten chồng lên nhau bung ra như những cánh hoa của một đóa mẫu đơn khi cô di chuyển, và đuôi váy dài bốn mét rưỡi. (Giancarlo Giametti sau này thông tin với báo chí rằng phần đuôi váy, được thêu một vạn hạt ngọc trai và chỉ bạc, cần đến một đội ngũ mười hai thợ may thêu suốt chín tháng và nổi bật với hoa văn mô phỏng theo phần đuôi váy Consuelo Vanderbilt mặc khi bà kết hôn với Công tước Marlborough năm 1895.) Nhưng ngay cả với các chi tiết baroque cầu kỳ, chiếc váy cưới vẫn không lấn át Araminta. Thay vào đó, nó là thứ hoàn hảo làm tôn cái kỳ quan tối giản mà mẹ cô đã mất bao tâm sức tạo ra. Hoa cưới cầm tay là bó Nhài Madagascar rất giản dị, đeo một đôi hoa tai ngọc trai kiểu cổ, trang điểm nhẹ hết mức, và tóc kết thành một búi buông hờ không tô điểm gì ngoài một vòng hoa thủy tiên trắng, Araminta trông như một trinh nữ thời tiền Raphael [130*] đang trôi lững lờ qua một cánh rừng lốm đốm vệt nắng.

[130] Trào lưu nghệ thuật xuất hiện ở Anh khoảng giữa thế kỷ 19, với mong muốn tìm lại phong cách của các họa sĩ trước Raphael, thiên về Chủ nghĩa hiện thực, ý nghĩa của các chi tiết và màu sắc rực rỡ. Chủ đề ưa thích của họ là Kinh thánh, thời Trung Cổ, văn học và thi ca. (ND)

Từ chỗ ngồi của mình ở hàng đầu, bà Annabel Lee, hoan hỉ trong bộ váy Alexander McQueen bằng sa và đăng ten vàng, nhìn một lượt cái đám rước dâu được tiến hành không một sai sót, ngây ngất trong niềm chiến thắng về mặt xã hội của gia đình mình.

Bên kia lối đi, Astrid ngồi nghe bản độc tấu vĩ cầm, thấy nhẹ nhõm vì kế hoạch của cô đã có tác dụng. Trong tâm trạng phấn khích vì sự xuất hiện của bà ngoại cô, không ai để ý rằng chồng cô vắng mặt.

Ngồi trong hàng của mình, Eddie mải băn khoăn với chuyện ông chú nào là người hợp nhất để có thể giới thiệu anh ta với ông chủ tịch Tập đoàn Đầu tư Trung Quốc.

Đứng bên bàn thờ, Colin chăm chú nhìn cô dâu đẹp mê hồn đang tiến về phía mình, nhận ra rằng tất cả những mệt mỏi và ồn ào mấy tháng qua thật đáng giá.

– Tớ không dám tin, nhưng tớ không nghĩ mình đã từng bao giờ hạnh phúc hơn chưa… – Anh thì thào với phù rể của mình.

Nick, xúc động trước phản ứng của Colin, tìm kiếm gương mặt Rachel trong đám đông. Nàng đâu nhỉ? Ồ, nàng kia rồi, trông kiều diễm hơn hẳn. Vào khoảnh khắc ấy, hơn bất kỳ thứ gì khác, Nick biết anh muốn nhìn thấy Rachel trong một bộ váy áo trắng muốt bước trên chính lối đi ấy tiến về phía anh.

Rachel, đang mải nhìn đám rước dâu, quay về phía bàn thờ và nhận thấy Nick đang chăm chú nhìn nàng. Nàng khẽ nháy mắt với anh.

– Anh yêu em. – Nick chu miệng nói với nàng.

Bà Eleanor, chứng kiến toàn bộ màn trao đổi này, nhận ra không còn nhiều thời gian để trù chừ nữa.

Araminta lướt dần theo lối đi, thỉnh thoảng lén liếc nhìn khách khứa của mình qua mạng che mặt. Cô nhận ra những người bạn, họ hàng, và rất nhiều người cô chỉ thấy trên truyền hình. Rồi cô nhìn thấy Astrid. Hình dung xem, Astrid Leong cũng có mặt ở đám cưới của cô, và giờ họ sẽ thành họ hàng qua cuộc hôn nhân này. Nhưng đợi một chút, bộ váy Astrid đang mặc... chẳng phải chính là bộ Gaultier màu xanh dương cô ấy đã mặc tới buổi thời trang từ thiện của nhóm Những người hỗ trợ Thiên Chúa giáo của Carol Tai hai tháng trước sao? Khi Araminta tới bàn thờ, nơi người chồng tương lai của cô đợi sẵn, cùng với Giám mục Singapore đứng trước mặt cô và những con người quan trọng nhất của châu Á sau lưng cô, một ý nghĩ duy nhất lướt qua đầu cô: Astrid Leong, đồ đểu khốn kiếp, thậm chí còn chẳng thèm mặc một bộ váy áo mới tới dự đám cưới cô.