← Quay lại trang sách

Chương 9 99 Đường Condui - HONG KONG

Người vú em già mở cửa và nở nụ cười hết cỡ. – Hai dà, cô Astrid Leong! Có phải không nhỉ? – Bà kêu lên bằng tiếng Quảng Đông.

– Vâng, bác Ah Chee, – Astrid sẽ là khách của chúng ta mấy ngày. Bác làm ơn bảo đảm không ai biết được không? Và không được nói với bất kỳ người phục vụ nào khác về thân thế của cô ấy, – tôi không muốn họ đưa chuyện tới tai người phục vụ của mẹ tôi. Việc này cần được giữ bí mật tuyệt đối, được chứ? – Charlie ra lệnh.

– Vâng, vâng, dĩ nhiên, cậu Charlie, – giờ xin hãy đi rửa tay chân đi ạ, – Bà Ah Chee nói, tiếp tục xoắn lấy Astrid. – Hai dà, cô vẫn đẹp quá, tôi vẫn thường xuyên mơ thấy cô suốt những năm qua! Chắc cô mệt lắm, đói lắm rồi, – đã hơn ba giờ sáng rồi. Để tôi đi đánh thức đầu bếp dậy làm cho cô gì đó để ăn nhé. Có lẽ món gà đông nhỉ?

– Không cần đâu, bác Ah Chee. Chúng cháu vừa từ một đại tiệc cưới về. – Astrid mỉm cười. Cô không tin được rằng người vú em của Charlie vẫn chăm sóc anh sau bao nhiêu năm.

– Chà, để tôi pha cho cô ít sữa ấm với mật ong vậy. Hay cô uống Milo? Cậu Charlie lúc nào cũng thích thứ đó khi cậu ấy thức khuya. – Bà Ah Chee nói, hối hả vào bếp.

– Chẳng có cách gì ngăn được bác Ah Chee nhỉ? – Astrid cười. – Em mừng là anh vẫn còn giữ bác ấy.

– Bác ấy không chịu đi! – Charlie bật ra vẻ bực bội. – Anh đã xây cho bác ấy một căn nhà ở Trung Quốc, – hừm, anh xây nhà cho cả họ hàng bác ấy, sắm cả chảo vệ tinh rộng chín thước cho ngôi làng, cứ nghĩ bác ấy muốn về Trung Quốc dưỡng già. Nhưng anh nghĩ bác ấy thích ở đây sai phái những người phục vụ khác hơn.

– Anh thật tử tế khi chăm sóc bác ấy như thế. – Astrid nói. Họ đi vào phòng khách rộng có trần cao hệt một khu bảo tàng nghệ thuật hiện đại, với hàng tượng đồng bố trí như lính canh phía trước những ô cửa sổ từ sàn lên đến trần.

– Anh sưu tập tác phẩm điêu khắc của Brancusi từ khi nào vậy? – cô ngạc nhiên hỏi.

– Từ khi em giới thiệu với anh. Em không nhớ buổi triển lãm em kéo anh đi ở Pompidou à?

– Trời, em gần quên rồi. – Astrid nói, chăm chú nhìn những đường cong tối giản trên bức tượng một con chim vàng của Brancusi.

– Isabel vợ anh, không thể chịu nổi phong cách Provençal Pháp, cho nên cô ấy ghét bộ sưu tập Brancusi của anh. Chúng không được trưng ra cho tới khi anh dọn về đây. Anh sửa căn hộ này thành một chỗ nương náu cho thú chơi nghệ thuật của mình. Isabel và các con gái anh ở nhà anh trên tầng cao nhất, còn anh ở tầm giữa này. Anh thích ở đây vì chỉ cần bước ra khỏi cửa, theo cầu thang cuốn xuống khu Trung tâm, là anh sẽ đến văn phòng trong mười phút. Xin lỗi là hơi chật chội, – đây chỉ là một căn hộ kép nho nhỏ.

– Chỗ này rất đẹp, anh à, mà còn rộng hơn cả căn hộ của em đấy.

– Em đùa chắc?

– Không, không hề. Em ở trong một căn hộ ba buồng ngủ trên Đại lộ Clemenceau. Anh biết cái tòa nhà thập kỷ tám mươi bên kia đường đối diện Istana chứ?

– Ôi, em sống thế nào trong cái khu xập xệ ấy chứ?

– Chuyện dài lắm. Về cơ bản, Michael không muốn cảm thấy phải mang ơn bố em. Cho nên em đồng ý sống ở một chỗ anh ấy tự lo được.

– Đáng nể đấy, mặc dù anh không hình dung nổi sao anh ta có thể để em chui rúc ở một cái chuồng chim câu chỉ vì sự kiêu hãnh của anh ta. – Charlie bực bội.

– Ồ, em quen rồi. Và chỗ đó cũng rất tiện, như ở đây vậy. – Astrid nói.

Charlie không thể không tự hỏi cuộc sống của Astrid như thế nào kể từ khi cưới cái gã thộn đó. – Đây, để anh chỉ cho em phòng của mình. – Charlie nói. Họ theo cầu thang sắt kiểu dáng rất đẹp đi xuống và anh chỉ cho cô một phòng ngủ rộng rãi, bài trí tối giản với tường ốp bằng da lộn màu be may nổi và đồ trải giường bằng vải flannel xám rất nam tính. Đồ trang trí duy nhất là một bức ảnh chụp hai cô bé lồng trong khung bạc ngay bên cạnh giường.

– Đây là phòng ngủ của anh phải không? – Cô hỏi.

– Phải. Đừng lo, anh sẽ ngủ trong phòng con gái. – Charlie nói nhanh.

– Đừng ngốc thế! Em sẽ dùng phòng con gái, – em không thể để anh nhường phòng ngủ của anh cho em. – Astrid nói.

– Không, không, anh dứt khoát đấy. Em ở đây thoải mái hơn. Cố gắng ngủ đi một chút. – Charlie nói, khẽ khép cửa lại trước khi cô kịp phản đối thêm.

Astrid thay đồ và nằm xuống. Cô xoay nằm nghiêng và đăm đăm nhìn ra những ô cửa sổ từ sàn lên đến trần vừa hay khuôn lấy đường chân trời Hong Kong. Những tòa nhà chen chúc ở khu vực này của thành phố, chạy dốc theo sườn núi bất chấp địa thế. Cô vẫn nhớ, lần đầu cô tới Hong Kong khi còn trẻ, dì Alix của cô đã giải thích phong thủy của thành phố đặc biệt thuận lợi như thế nào, bởi vì dù bạn sống ở đâu, thì núi rồng cũng luôn ở phía sau và đại dương luôn ở phía trước. Ngay cả vào cái giờ rất muộn này, thành phố vẫn rực ánh đèn, với rất nhiều tòa nhà chọc trời được chiếu sáng bằng đủ sắc màu. Cô cố gắng ngủ, nhưng vẫn ngây ngất sau mấy tiếng vừa qua, – lẻn trốn khỏi đám cưới ngay khi màn trình diễn pháo hoa bắt đầu, lao vội về nhà gói ghém vài thứ, và giờ thấy mình trong phòng ngủ của Charlie Wu, chàng trai đã làm tim cô tan vỡ. Chàng trai mà, thật lạ, đã đánh thức cô theo một cách sống rất khác.

PARIS, 1995

Astrid nhảy lên chiếc giường cỡ lớn ở Khách sạn George V, chìm nghỉm trong lớp đệm lông vũ êm mượt. – Ừmmmm... anh cần nằm xuống đi, Charlie. Đây là cái giường tuyệt vời nhất em từng ngủ đấy! Sao bọn mình lại không mua giường như thế này ở Calthorpe nhỉ? Chúng ta thật sự nên vậy, – mấy cái đệm lổn nhổn mình đang dùng có lẽ từ thời Elizabeth rồi ấy.

– Astrid, chúng ta có thể tận hưởng giường sau, lah. Chỉ còn ba tiếng là các cửa hàng đóng cửa hết! Nào, cô bé lười biếng, em ngủ trên tàu chưa đủ à? – Charlie phỉnh phờ. Anh nôn nóng muốn cho Astrid thấy thành phố mà anh biết rõ như bàn tay mình. Mẹ và các chị em anh đã phát hiện ra thế giới thời trang cao cấp cả thập kỷ kể từ khi bố anh đưa công ty công nghệ của ông lên sàn, biến nhà Wu chỉ qua một đêm từ triệu phú thành tỷ phú. Những ngày đầu, trước khi họ chuyển qua thuê máy bay, Bố sẽ mua trọn khoang hạng nhất của Singapore Airlines, và cả gia đình sẽ ‘càn quét’ khắp các thủ đô châu Âu, – ở trong những khách sạn lớn nhất, ăn ở những nhà hàng có nhiều hạng sao Michelin [147*] nhất, và thỏa thuê mua sắm. Charlie vừa lớn lên đã biết phân biệt hàng Buccellati với Boucheron, và anh háo hức muốn khoe thế giới này với Astrid. Anh biết rằng, – với dòng dõi gia thế của cô, – Astrid chắc chắn được nuôi dạy trong sự bảo bọc kín đáo. Nhà Leong không ăn ở những nhà hàng đắt đỏ – họ ăn đồ ăn do đầu bếp riêng nấu tại nhà. Họ không thích diện quần áo hàng hiệu, mà thích mọi thứ do thợ may riêng làm. Charlie cảm thấy Astrid quá bị câu thúc, – suốt đời mình, cô được đối xử như một đóa hoa trong nhà kính, trong khi thực tế cô là một đóa hoa dại không được phép bung nở. Giờ họ đã mười tám và sống cùng nhau ở London, cuối cùng họ cũng thoát khỏi mọi kiềm tỏa của gia đình, và anh sẽ diện cho cô như một nàng công chúa, và cô sẽ là của anh mãi mãi.

[147] Một nhà hàng, khách sạn được gắn sao Michelin là sự bảo đảm mức độ hoàn hảo của các cơ sở này, và việc nhận được Ngôi sao Michelin danh giá là niềm mơ ước của bất kỳ đầu bếp nào trên thế giới. (ND)

Charlie dẫn Astrid tới thẳng hiệu Marais, một khu anh tự mình khám phá sau khi mệt mỏi lẽo đẽo theo gia đình tới những cửa hàng giống hệt nhau trong bán kính ba tòa nhà tính từ George V. Khi họ thả bộ dọc phố Vieille du Temple, Astrid thở dài. – Ai dà, ở đây thật tuyệt! Ấm hơn những đại lộ rộng thênh thang ở Quận Tám rất nhiều.

– Có riêng một cửa hiệu anh đã đến lần trước khi anh ở đây... rất tuyệt. Anh có thể hình dung em mặc mọi thứ nhà thiết kế này làm, cái tay người Tunisia nhỏ thó ấy. Xem nào, nó nằm ở phố nào nhỉ? – Charlie lầm bầm với mình. Sau vài lần rẽ, họ tìm đúng cửa hiệu Charlie muốn đưa Astrid đến. Cửa sổ bằng kính mờ, chẳng cho thấy gì liên quan đến những báu vật nằm bên trong.

– Sao em không vào trong trước và anh sẽ theo em ngay? Anh muốn ghé cửa hiệu bên kia phố để xem họ có pin máy ảnh không. – Charlie đề xuất.

Astrid bước qua cửa và thấy giống như cô vừa rơi vào một vũ trụ song song. Tiếng nhạc Bồ Đào Nha buồn buồn vọng khắp không gian có trần đen, tường bằng đá vỏ chai, và sàn bê tông sơn màu cà phê espresso thẫm. Những chiếc móc công nghiệp tối giản nhô ra khỏi tường, và những bộ quần áo trưng rất nghệ thuật, hệt như những tác phẩm điêu khắc, được chiếu sáng bằng những ngọn đèn rọi halogen. Một cô gái bán hàng, với mái tóc đỏ uốn quăn đánh rối, liếc nhìn rất nhanh từ sau một chiếc bàn kính hình bầu dục trên có cặp ngà voi trưng làm kiểng, rồi tiếp tục phì phèo điếu thuốc và lướt giở tờ tạp chí khổ lớn. Sau mấy phút, khi thấy có vẻ Astrid sẽ không đi, cô ta hỏi sẵng: – Tôi giúp gì được nhỉ?

– Ồ, không, tôi chỉ xem thôi. Cảm ơn chị. – Astrid trả lời bằng thứ tiếng Pháp đậm chất nữ sinh của mình. Cô tiếp tục đi vòng quanh và nhận ra có tiếng bước chân xuống cầu thang.

– Dưới nhà vẫn còn nữa à? – Cô hỏi.

– Đương nhiên. – Cô gái bán hàng nói bằng giọng khó chịu, miễn cưỡng đứng lên khỏi bàn và theo Astrid xuống gác. Không gian bên dưới trưng ra cả dãy tủ đứng màu đỏ san hô sáng bóng, trong đó, lại một lần nữa, chỉ có một hai món đồ được trưng bày nghệ thuật. Astrid nhìn một chiếc váy cocktail rất đẹp có phần lưng tạo hình bằng những vòng kim loại đan vào nhau và tìm kiếm trên chiếc áo miếng nhãn cho biết kích cỡ của nó.

– Cái này cỡ bao nhiêu? – Cô hỏi người phụ nữ đang đứng nhìn như một con diều hâu thâm trầm.

– Nó là hàng xịn đấy. Cô có hiểu không? Mọi thứ làm theo đơn đặt hàng. – Người phụ nữ cười cợt trả lời, vung vẩy bàn tay cầm điếu thuốc làm văng tàn khắp nơi.

– Vậy tôi cần trả bao nhiêu để có loại này vừa theo cỡ của tôi? – Astrid hỏi.

Người phụ nữ bán hàng đánh giá nhanh Astrid. Dân châu Á hiếm khi đặt chân vào đây, – họ thường tìm đến những cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng trên phố Faubourg-Saint-Honoré hoặc đại lộ Montaigne, nơi họ có thể chọn lấy đủ hàng Chanel và Dior họ muốn, Chúa phù hộ cho họ. Bộ sưu tập của hiệu Monsieur rất tiên phong, và chỉ dân Paris, New York và một vài người Bỉ sành điệu nhất mới biết dùng. Rõ ràng cô học sinh mặc áo len dân chài bẻ cổ, quần khaki và giày vải bạt này khác bọn họ. – Nghe này, em yêu, mọi thứ ở đây đều rất, rất đắt. Và phải mất năm tháng để đặt hàng đi. Cô có thật sự muốn biết nó bao nhiêu tiền không? – Cô ta nói, chậm rãi hít một hơi thuốc.

– Ồ, chắc là không. – Astrid nhu mì nói. Người đàn bà này rõ ràng không quan tâm đến chuyện hỗ trợ cô. Cô lên gác và tiến thẳng ra cửa, gần như va vào Charlie.

– Nhanh thế? Em không thích quần áo à? – Charlie thắc mắc.

– Em thích. Nhưng cô kia có vẻ không muốn bán cho em gì cả, cho nên ta đừng phí thời gian. – Astrid nói.

– Đợi, đợi chút nào, – Cô ta không muốn bán gì cho em cả là ý sao? – Charlie cố gắng hỏi cho rõ. – Cô ta kênh kiệu à?

– Ừ-hư… – Astrid đáp.

– Chúng ta quay vào nào! – Charlie nói vẻ bực tức.

– Anh Charlie, chúng ta tới hiệu tiếp theo trong danh sách của anh là được mà.

– Astrid, nhiều lúc anh không tin được em là con gái chú Harry Leong! Bố em mua được cả khách sạn sang trọng nhất London khi tay quản lý thô lỗ với mẹ em! Em cần học cách bảo vệ chính mình!

– Em biết rất rõ cách bảo vệ mình, nhưng đơn giản là không đáng gây chú ý vì chuyện không đáng gì. – Astrid lập luận.

– Chà, với anh không phải là chuyện không đáng gì. Không ai được phép xúc phạm bạn gái anh! – Charlie tuyên bố, sốt sắng đẩy cửa mở toang. Astrid miễn cưỡng đi theo, nhận thấy bên người phụ nữ tóc đỏ bán hàng giờ có thêm một anh chàng tóc vàng bạch kim.

Charlie tiến tới và hỏi người đàn ông, bằng tiếng Anh: – Anh làm việc ở đây à?

– Phải. – Người đàn ông đáp.

– Đây là bạn gái tôi. Tôi muốn mua toàn bộ tủ quần áo mới cho cô ấy. Anh giúp tôi được chứ?

Người đàn ông khoanh tay vẻ biếng nhác, hơi ngơ ngác bởi cậu choai choai gầy nhẳng đầy mụn trứng cá này. – Đây đều là hàng thời trang cao cấp, và váy khởi điểm giá hai mươi lăm nghìn franc. Có cả danh sách đợi tám tháng đấy. – Anh ta nói.

– Không vấn đề gì. – Charlie mạnh bạo nói.

– Ừm, cậu trả bằng tiền mặt à? Cậu bảo đảm việc thanh toán như thế nào? – Người phụ nữ hỏi bằng thứ tiếng Anh nặng trịch.

Charlie thở dài và rút điện thoại di động ra. Anh quay một dãy số dài và đợi đầu bên kia bắt máy. – Ông Oei hả? Charlie Wu đây. Xin lỗi làm phiền ông giờ này buổi tối ở Singapore. Giờ tôi đang ở Paris. Cho tôi biết, ông Oei, ngân hàng ông có giám đốc quan hệ ở Paris không? Tuyệt. Ông gọi cho người đó và bảo ông ấy gọi tới cửa hàng tôi đang có mặt nhé. – Charlie ngước lên hỏi họ tên, rồi nói tiếp. – Bảo ông ấy nói với những người này tôi ở đây cùng Astrid Leong. Phải, con gái chú Harry. Phải, và ông có chắc người của ông sẽ cho họ biết tôi có thể mua bất kỳ thứ gì tôi muốn chứ? Cảm ơn ông.

Astrid im lặng nhìn bạn trai mình. Cô chưa bao giờ thấy anh hành xử hung hăng như thế này. Một phần trong cô cảm thấy sợ sự thô lỗ trong những lời nghênh ngang của anh, và một phần thấy điều đó thật quyến rũ. Vài phút dài trôi qua, và cuối cùng điện thoại reo. Ả tóc đỏ nhấc máy rất nhanh, mắt cô ta mở to khi nghe cả tràng mắng nhiếc từ đầu bên kia. – Tôi rất tiếc, thưa ông, rất tiếc. – Cô ta liên tục nói vào điện thoại. Cô ta gác máy và bắt đầu trao đổi nhanh với người đồng nghiệp nam, không nhận ra rằng Astrid có thể hiểu gần như mọi lời họ nói. Người đàn ông nhảy khỏi bàn và chăm chú nhìn Charlie cùng Astrid với vẻ nhiệt thành bất ngờ. – Thưa cô, xin để tôi cho cô xem cả bộ sưu tập. – Anh ta cười tươi nói.

Trong khi đó, người phụ nữ mỉm cười với Charlie. – Thưa ông, ông dùng một chút sâm panh nhé? Hay một ly cappuccino?

– Anh tò mò không biết chủ ngân hàng của anh đã nói gì với họ. – Charlie thì thào với Astrid khi họ được dẫn xuống phòng thay đồ rộng thênh thang.

– Ồ, không phải là ông chủ ngân hàng. Đích thân nhà thiết kế vừa gọi. Ông ấy bảo họ rằng ông ấy sẽ đến ngay để chọn đồ hợp với em. Chắc chủ ngân hàng của anh đã trực tiếp gọi ông ấy. – Astrid nói.

– Được rồi, anh muốn em đặt mười cái váy của tay thiết kế này. Chúng ta cần tiêu ít nhất vài trăm nghìn franc ngay bây giờ.

– Mười ư? Em không nghĩ mình muốn mười món đồ từ cùng một chỗ. – Astrid nói.

– Không thành vấn đề. Em cần chọn mười món. Thực tế, hai mươi đi. Như bố anh vẫn nói, cách duy nhất để cái đám ang mor gau sai này tôn trọng em là ném vào mặt chúng cả cục tiền dua lan chiao [148*] cho đến khi chúng phải quỳ xuống.

[148] Tiếng Phúc Kiến chỉ bộ phận sinh dục nam.

Bảy ngày tiếp theo, Charlie dẫn Astrid rong chơi mua sắm ở tất cả mọi khu mua sắm. Anh mua cho cô một bộ va ly Hermès, hàng chục bộ váy từ đủ mọi nhà thiết kế hàng đầu trong mùa đó, mười sáu đôi giày và bốn đôi bốt, một chiếc đồng hồ Patek Philippe nạm kim cương (mà cô không hề đeo lấy một lần), và một cây đèn nghệ thuật của Didier Aaron. Xen giữa những lần đi mua sắm là những bữa trưa ở Mariage Frères và Davé, ăn tối ở Le Grand Véfour và Les Ambassadeurs, và khiêu vũ suốt đêm trong trang phục sang trọng mới của họ ở Le Palace và Le Queen. Tuần đó tại Paris, Astrid không chỉ phát hiện ra gu thời trang cao cấp của anh; cô còn phát hiện ra một thú vui mới. Cô đã sống mười tám năm cuộc đời bị bao bọc bởi những người có tiền nhưng lại nói không có, những người thích truyền lại mọi thứ thay vì mua mới, những người không biết cách tận hưởng sự giàu có của mình. Tiêu tiền theo kiểu Charlie Wu rất phê – thành thật mà nói thì nó còn phê hơn cả tình dục.