Chương 8 Pulau Samsara - NGOÀI KHƠI BỜ BIỂN NAM SINGAPORE
Đúng chín giờ, những người tham dự dạ tiệc cưới được dẫn tới đại sảnh rộng lớn bố trí giữa khu rừng rậm nhiệt đới bản xứ. Dọc những bức tường phía nam là những cổng tò vò dẫn vào các khoang như hang động, trong khi bức tường uốn cong phía bắc là một màn kính nhìn xuống một đầm nước nhân tạo và một thác nước ngoạn mục ập xuống những tảng đá phủ rêu. Dọc theo bờ đầm có rất nhiều loại hoa và cây cối lạ mắt đua nhau khoe sắc đủ màu.
– Họ làm tất cả những thứ này chỉ để cho tiệc cưới này ư? – Bà Carol Tai ngạc nhiên hỏi.
– Không, lah! Nhà Lee lúc nào cũng có đầu óc kinh doanh, – tòa nhà này là trung tâm của một khu nghỉ dưỡng sinh thái sang trọng mới mà họ đang xây dựng, – Pulau Samsara, họ gọi như vậy. – Chồng bà tiết lộ.
– Sao, họ sẽ tìm cách bán cho chúng ta sau khi phục vụ bánh cưới à? – Bà Lorena Lim cười khẩy.
– Có thể họ sẽ đặt cho khu nghỉ dưỡng này một cái tên mới dễ thương nào đó, nhưng tôi biết tỏng hòn đảo này vốn tên là Pulau Hantu – ‘Đảo Ma.’ Đó là một trong những đảo ngoài khơi, nơi trong thời Thế chiến II lính Nhật đưa toàn bộ thanh niên người Hoa sung sức tới đây và bắn chết. Đảo này bị vong hồn của những người chết thời chiến tranh ám đấy. – Bà Daisy Foo thì thào.
– Alamak, chị Daisy, nếu chị thật sự đặt niềm tin nơi Chúa, chị đừng tin những chuyện ma quỷ đó! – Bà Carol nhắc nhở.
– Ờ, vậy thế các Thánh thì sao, chị Carol? Chẳng phải cũng là ma à? – Bà Daisy vặc lại.
*
Mấy phút sau khi Rachel và Nick đã ngồi ổn định, bữa tối bắt đầu với sự chính xác như trong quân đội khi cả một tiểu đoàn người phục vụ tiến vào với những chiếc khay có nắp LED sáng choang. Tờ thực đơn chạm trổ ghi rõ đó là món Súp điệp khổng lồ Nam Hải với hơi nước nhân sâm bang Washington và nấm đen [144*] , nhưng Rachel không biết phải làm gì khi người phục vụ đeo găng trắng ở bên cạnh nàng nhấc chiếc nắp sáng choang lên khỏi đĩa của nàng. Trước mặt nàng là một cái bát, nhưng trên bề mặt bát là thứ có vẻ như một cái bong bóng với lớp màng màu hồng hồng hơi rung rinh theo nhịp riêng.
[144] Theo những người sành nhân sâm châu Á, thì nhân sâm bang Washington có giá hơn bất kỳ loại nào từ Trung Quốc.
– Chúng ta làm gì với món này đây? – Rachel hỏi.
– Chỉ việc chọc thủng nó thôi! – Nick khích lệ.
Rachel nhìn, cười khúc khích.
– Em sợ lắm! Em có cảm giác như một sinh vật lạ nào đó sắp vọt ra ấy.
– Đây, lùi lại nhé, tôi sẽ chọc thủng giúp cô. – Mehmet, người ngồi bên phải nàng, đề nghị.
– Không, không, để tôi tự làm. – Rachel can đảm nói. Nàng lấy dĩa chọc, và cái bong bóng lập tức vỡ tan, tỏa ra không khí mùi hơi thuốc nồng nồng. Khi lớp màng mỏng màu hồng chạm tới bề mặt món canh, nó tạo thành dạng hoa văn như cẩm thạch rất đẹp trên bề mặt. Giờ Rachel nhìn rõ một con điệp rất lớn ở giữa bát và những lát nấm đen thái mỏng bố trí rất nghệ thuật như những tia nắng tỏa xung quanh.
– Hừm. Tôi phỏng chừng rằng cái bong bóng là nhân sâm. – Mehmet nói. – Lúc nào cũng phải đoán khi ta ăn đồ ăn phân tử, lại càng phải vậy khi là đồ ăn phân tử hỗn hợp ở Vành đai Thái Bình Dương. Tên của thiên tài nấu ăn này là gì ý nhỉ?
– Tôi không nhớ chính xác, nhưng chắc anh ta được đào tạo cùng Chan Yan-tak trước khi thực tập ở El Bulli. – Nick đáp. – Thật sự ngon tuyệt, nhưng tôi vừa nhìn thấy nét mặt của mẹ tôi khi bà thử món này.
Cách đó bốn bàn, mặt bà Eleanor đỏ bừng chẳng kém gì chiếc áo choàng đính san hô mà bà mặc phủ ngoài bộ váy lụa Fortuny xếp nếp rất cầu kỳ, nhưng chẳng hề đụng đến món súp. Bà vẫn sửng sốt kể từ lúc nhìn thấy Rachel đeo chiếc vòng cổ ngọc bích Đại Công tước Zoya. Có phải bà mẹ chồng khó tính của bà thật sự đã cho Rachel mượn chiếc vòng không? Hay, khó tin hơn nữa, có phải bà cụ đã tặng chiếc vòng cho Rachel không? Rachel đã dở trò ma quỷ gì ở Công viên Tyersall?
– Em có định dùng món súp của mình hay không vậy? – Ông Philip hỏi, cắt ngang suy nghĩ của bà. – Nếu em không định dùng thì chuyển bát sang đây không nguội mất.
– Tối nay em mất khẩu vị rồi. Đây, đổi chỗ cho em, – em cần nói chuyện với em gái anh một chút. – Bà Eleanor thay chỗ chồng mình và mỉm cười với bà Victoria, đang mải mê trò chuyện với bà em họ Dickie.
– Oa, cô Victoria, cô thật sự nên đeo trang sức thường xuyên hơn, – trông cô rất đẹp với chỗ kim cương màu rượu cô nhắc này đấy.
Bà Victoria những muốn mở tròn mắt lên. Ba chục năm nay bà Eleanor chưa bao giờ khen gì mình, thế mà bây giờ, khi bà đeo mấy viên đá tầm thường này trên ngực, bà Eleanor lại đột nhiên thể hiện tình cảm. Bà ấy đúng là giống hệt mấy chị em nhà Sung của mình, quá tự phụ và trọng vật chất.
– Vâng, không buồn cười lắm chứ? Mẹ tặng em đấy. Hôm nay sau đám cưới tâm trạng mẹ rất vui và bà phân phát cả đống trang sức cho mọi người.
– Cô may mắn quá. – Bà Eleanor hớn hở nói. – Thế có phải cái vòng cổ ngọc bích của Mẹ ở trên cổ con bé Rachel Chu không nhỉ?
– Đúng rồi, trông con bé đeo không hợp mấy nhỉ? Mẹ cũng nghĩ vậy đấy. – Bà Victoria mỉm cười nói. Bà biết thừa rằng Fiona được tặng chiếc vòng cổ đó và cho Rachel mượn (sau hoạt cảnh thú vị trên cầu thang với Eddie mà ông Ling Cheh đã hổn hển thuật lại cho bà nghe), nhưng bà quyết không nói với bà Eleanor chi tiết đó. Sẽ thú vị hơn nhiều khi được thấy bà Eleanor phát bực vì việc không đâu.
– Alamak, cô không hề thấy lo ngại về con bé Rachel à? – Bà Eleanor thắc mắc.
– Lo ngại chuyện gì chứ? – Bà Victoria hỏi, biết thừa ý bà Eleanor là gì.
– Chậc, trước tiên là gốc gác gia đình không rõ ràng của nó.
– Ôi, thôi nào, chị Eleanor. Chị đừng lạc hậu thế nữa đi. Chẳng còn ai bận tâm đến những chuyện đó nữa đâu. Rachel học hành tử tế và thực tế. Nó lại còn nói tiếng Quan thoại rất trôi chảy. – Bà cẩn thận liệt kê tất cả những điều bà Eleanor không có.
– Tôi không biết là nó nói thạo Quan thoại nhỉ. – Bà Eleanor nói, càng thêm lo lắng.
– Vâng, nó rất cừ. Sao nào, sáng nay em đã có cuộc nói chuyện rất thú vị với nó về tầm quan trọng của các khoản vay vi mô ở châu Phi cận Saharan đấy. Chị nên thấy may là Nicky có người yêu như con bé, chứ không phải cái loại ăn tàn phá hại Araminta Lee kia đâu. Chị có hình dung được nhà Khoo đang nghĩ gì lúc này, dù ngồi đây giữa cánh rừng phun thuốc muỗi để ăn món ăn ngớ ngẩn này không? Em phát chán với cái kiểu hỗn tạp Trung Quốc này rồi. Ý em là, trên thực đơn thì nói rằng đây là món Vịt Bắc Kinh xốt sô cô la, nhưng trông cứ như đậu phộng vụn vậy. Em hỏi chị, vịt đâu? Món vịt chết tiệt đâu?
– Cô thứ lỗi cho tôi một lát được không? – Bà Eleanor nói, đột ngột đứng lên khỏi bàn.
Francesca vừa định cắn miếng đầu tiên món Bánh thịt lợn sữa nấm Trufle Hawaii thì bà Eleanor xen vào.
– Cháu đi ngay với cô được không?
Bà Eleanor dẫn cô ta vào một phòng bên cạnh đại sảnh. Bà ngồi phịch xuống chiếc trường kỷ vải nỉ trắng và hít vào thật sâu, trong khi Francesca ghé xuống vẻ lo lắng, những nếp xếp trên chiếc váy dạ hội màu cam đỏ căng phồng xung quanh cô ta như những lượn sóng sủi bọt.
– Cô không sao chứ, cô Elle? Trông cô như đang hoảng loạn vậy.
– Cô nghĩ chắc vậy. Cô cần uống Xanax. Cháu lấy cho cô ít nước được không? Và làm ơn tắt hết mấy ngọn nến kia đi. Mùi sáp cháy làm cô đau đầu lắm.
Francesca nhanh chóng trở lại cùng một ly nước. Bà Eleanor uống mấy viên thuốc thật nhanh và thở dài. – Còn tệ hơn cô nghĩ rồi. Tệ hơn nhiều.
– Ý cô là sao?
– Cháu có thấy cái vòng ngọc bích trên cổ con bé đó không?
– Cháu bỏ qua sao được? Hôm qua nó mặc đồ Ann Taylor Loft còn hôm nay mặc váy Elie Saab mùa sau và đeo vòng ngọc bích.
– Của mẹ chồng cô đấy. Vốn là của Đại Công nương Zoya ở St. Petersburg, và giờ lại tặng cho con bé đó. Hơn nữa, có vẻ cả nhà đều thích con bé, ngay cả bà mẹ chồng khó chịu của cô. – Bà Eleanor nói, gần như ngộp vì những lời ấy.
Francesca tỏ vẻ nghiêm trọng.
– Đừng lo, cô Elle. Cháu hứa với cô cháu sẽ lo vụ này, và sau tối nay, Rachel Chu sẽ ước là nó chưa bao giờ đặt chân lên đảo này!
*
Sau khi món thứ sáu và cũng là món chính cuối cùng được phục vụ, đèn trong đại sảnh mờ đi, và một giọng nói vang lên, “Kính thưa quý ông quý bà, xin hãy chào mừng vị khách rất đặc biệt của chúng ta!” Ban nhạc sống chơi một giai điệu, và bức vách kính phía sau sân khấu bắt đầu tách ra. Nước ở đầm bắt đầu tỏa ánh sáng màu xanh biển óng ánh trước khi rút cạn, và từ giữa đầm nước, hình dáng một phụ nữ trồi lên như có phép màu. Khi người đó chậm rãi tiến về phía đại sảnh, ai đó rú lên, “Ôi chúa ơi, Tracy Kuan!” Vị phó thủ tướng mặt vốn thường rất lạnh của Trung Quốc bật dậy khỏi ghế ngồi của mình và bắt đầu vỗ tay như một người bị ma nhập, trong khi tất cả mọi người trong sảnh reo hò và đứng dậy tung hô.
– Ai vậy? – Rachel hỏi, ngạc nhiên trước sự phấn khích của mọi người.
– Là Tracy Kuan, – Bà ấy giống như Barbra Streisand [145*] của châu Á vậy. Ôi lạy Chúa tôi, tôi đi chết đây! – Oliver lặng đi, ra vẻ đau buồn.
[145] Barbra Joan Streisand là nhà sáng tác nhạc, nữ diễn viên điện ảnh, kịch và ca sĩ Mỹ, đồng thời cũng là nhà hoạt động chính trị cấp tiến, nhà sản xuất và đạo diễn phim. Bà được xem là một trong những nữ nghệ sĩ thành công nhất trong lịch sử ngành giải trí hiện đại và là nữ ca sĩ bán được nhiều album nhất trong lịch sử âm nhạc Mỹ. (ND)
– Tracy Kuan vẫn còn sống cơ à? – Cassandra Shang ngạc nhiên quay sang Jacqueline Ling. – Bà này ít nhất cũng phải một trăm lẻ ba rồi, và cả bốn mươi năm nay không ló mặt! Bà ta làm gì không biết?
– Từ bụng cá voi ở New Zealand chui ra. Trông mặt cô cũng thấy thần kỳ rồi. – Jacqueline đáp lại với vẻ hết sức nghiêm túc.
Tracy Kuan hát ca khúc kinh điển “I Will Always Love You” của Dolly Parton, với ca từ thay đổi giữa tiếng Anh và Quan thoại, trong khi ở đầm nước bên ngoài dàn nhạc nước bắt đầu phun lên không trung, khớp với tiếng nhạc. Colin dẫn Araminta lên sàn khiêu vũ, và đám đông cùng ồ à khi họ nhảy theo ca khúc. Khi bài hát kết thúc, tất cả các bề mặt dọc sân khấu đột ngột biến chuyển thành những tấm LED khổng lồ, chiếu những đoạn video quay chậm trong khi Tracy Kuan chuyển sang ca khúc nhạc dance kinh điển của mình “People Like Us.” Đám đông rú lên tán thưởng và cùng đổ xô ra sàn nhảy.
Oliver nắm lấy cánh tay Cecilia Cheng và nói: – Chị được lệnh từ bà ngoại chị là phải giúp tôi. Tôi sẽ tách Alistair và Kitty, và chị cần làm cho cậu em chị phân tâm. Tất cả những gì tôi cần là một bài hát với Kitty.
Kitty và Alistair đang quay cuồng với nhau thì Oliver và Cecilia xen vào, Alistair miễn cưỡng rời Kitty. Anh ta biết làm thế nào để nhảy một điệu nhảy gợi cảm với chính chị gái mình chứ?
– Cô có những động tác rất điêu luyện trên sàn nhảy! – Oliver hét vào tai Kitty, trong khi Cecilia kéo Alistair lại gần sân khấu hơn.
– Tôi từng nhảy hỗ trợ cho Aaron Kwok. Cũng nhờ thế tôi bắt đầu sự nghiệp trong nghề mà. – Kitty hét lại với Oliver trong khi tiếp tục nhảy nhót như điên.
– Tôi biết! Tôi nhận ra cô ngay phút tôi thấy cô hôm trước. Cô đội mái tóc giả màu vàng bạch kim ngắn trong video âm nhạc của Aaron Kwok. – Oliver đáp, khéo léo đưa cô ta về phía một vị trí chiến lược trên sàn nhảy mà cô ta không nhận ra.
– Ôi! Anh nhớ giỏi thật. – Kitty nói, cảm thấy lâng lâng.
– Tôi cũng nhớ ra cô trong một video khác.
– Ồ, cái nào nhỉ?
– Cái vụ chơi cửa sau ấy. – Oliver nháy mắt nói.
Kitty không hề lỡ nhịp. – Ồ, tôi có nghe nói về video đó. Cô gái ấy trông rất giống tôi. – Cô ta hét lại với cùng nụ cười tự mãn.
– Vâng, vâng, cô ấy là chị em song sinh với cô. Đừng lo, Kitty, bí mật của cô rất an toàn với tôi. Tôi là người sống sót mà, giống cô. Và tôi biết cô không phí thời gian, như tôi nói, để rồi lấy một cậu chàng thuộc tầng lớp trung lưu lớp trên như cậu em họ tôi.
– Anh nhầm rồi. Tôi yêu anh Alistair! – Kitty phản đối.
– Dĩ nhiên là vậy. Tôi có bao giờ nói cô không đâu. – Oliver trả lời, xoay cô ta đến sát cạnh Bernard Tai, lúc này đang nhảy với Lauren Lee.
– Lauren Lee! Ôi trời, anh không gặp em từ hội chợ nghệ thuật năm ngoái ở Hong Kong đấy. Em trốn ở đâu vậy? – Oliver kêu lên khi đổi bạn nhảy với Bernard.
Khi Bernard bắt đầu nhìn hau háu chiếc áo hở vai của Kitty, Oliver thì thào vào tai Kitty: – Bố Bernard, Dato’ Tai Toh Lui, có bốn tỷ đô la đấy. Và anh ta là con trai độc nhất.
Kitty tiếp tục nhảy như thể cô ta chẳng nghe thấy một lời nào.
*
Muốn tìm kiếm một chút thư giãn tránh khỏi tiếng nhạc rách tai, Astrid ra ngoài và leo lên một sân trời nhìn xuống những ngọn cây. Charlie nhận ra cô rời khỏi đại sảnh, và anh phải rất quyết tâm mới không đi theo cô. Anh thấy tốt hơn là nên chiêm ngưỡng cô từ xa, theo cái cách anh vẫn luôn làm vậy. Thậm chí hồi họ chung sống ở London, anh không yêu thích gì hơn là lặng lẽ ngắm nhìn nàng tha thướt đi qua một gian phòng với phong cách không thể bắt chước được. Astrid luôn khác hẳn bất kỳ người phụ nữ nào mà anh biết. Đặc biệt tối nay, khi những phụ nữ kiểu cách nhất trên toàn châu Á đều ăn mặc để gây ấn tượng và ngộp trong kim cương, thì Astrid hơn hẳn họ bằng cách xuất hiện trong một bộ sườn xám cực kỳ lịch lãm và một đôi hoa tai bằng chalcedon hết sức đơn giản. Anh biết, qua kiểu may đo và những sợi lông công thêu rất khéo rằng, chiếc sườn xám này phải là hàng hiếm, giống như một chiếc của bà nội anh. Chết tiệt, anh không quan tâm cô cảm thấy thế nào, – anh cần gặp lại cô thật gần.
– Để em đoán xem... không phải là người mê Tracy Kuan à? – Astrid hỏi khi cô nhìn thấy Charlie theo cầu thang bước lên sân trời.
– Không hề khi anh chẳng có ai để nhảy cùng.
Astrid mỉm cười. – Em rất vui nhảy cùng với anh, nhưng anh biết là báo chí sẽ rầm rĩ về chuyện đó như thế nào rồi đấy.
– Ha, ha, – chúng ta sẽ thổi bay đám cưới này khỏi các trang nhất mất phải không? – Charlie cười.
– Anh Charlie, nói em nghe thời chúng ta, chúng ta có giống Colin và Araminta không? – Astrid thở dài, chăm chú nhìn xuống hải cảng rực rỡ, những hàng cột Hy Lạp giống như phần còn sót lại từ khung cảnh thời Cleopatra.
– Anh rất muốn nghĩ rằng chúng ta không như vậy. Ý anh là, bọn trẻ thời bây giờ... cách tiêu tiền ở đẳng cấp hoàn toàn khác rồi.
– Tiêu tiền Ah Gong’s [146*] ,’ người ta vẫn nói vậy. – Astrid dí dóm.
[146] Tiếng Phúc Kiến nghĩa là “ông nội.”
– Phải. Nhưng ít nhất chúng ta còn cảm thấy có lỗi khi làm vậy. Và anh nghĩ quay lại thời chúng ta còn sống ở London, chúng ta mua những gì mình thực sự thích, chứ không phải những thứ chỉ để khoe mẽ. – Charlie suy tư.
– Khi đó không ai ở Singapore quan tâm gì đến Martin Margiela đâu. – Astrid cười.
– Đúng là một thế giới hoàn toàn mới, Astrid. – Charlie thở dài.
– Thực sự, em hy vọng Colin và Araminta sẽ hạnh phúc. – Astrid rầu rĩ nói.
Họ im lặng một phút, đón nhận vẻ thanh bình của những tán cây xào xạc hòa với tiếng bass trầm vọng ra từ đại sảnh. Đột nhiên sự yên tĩnh tương đối bị phá tan, khi sự trẻ trung tươi tắn của châu Á tràn ra quảng trường thành một đoàn nối đuôi nhau nhảy múa do Tracy Kuan không biết mệt mỏi dẫn đầu với phần trình diễn ca khúc “Love Shack” của nhóm B-52s.
– Anh không thể nói dối em, Astrid. Vợ anh có được mời tối nay, nhưng cô ấy không đến vì bọn anh đang ly thân. Bọn anh đã không sống chung từ hơn hai năm nay. – Charlie nói át tiếng ồn ào, ngồi phịch xuống một chiếc ghế băng Lucite.
– Em xin lỗi đã nghe tin này. – Astrid nói, hơi khó chịu vì sự thật thà của anh. – Chà, nếu để anh thấy ổn hơn thì chồng em thật sự chẳng hề bận việc. Anh ta ở Hong Kong với bồ đấy. – Cô vọt miệng trước khi kịp ngừng lại.
Charlie ngó cô chằm chằm, vẻ ngờ vực.
– Bồ? Có kẻ nào đầu óc bình thường lại đi lừa dối em chứ?
– Đó là điều em đang tự hỏi chính mình suốt cả buổi tối. Thực tế là suốt cả tuần. Em đã nghi ngờ từ vài tháng qua, nhưng cuối cùng tuần trước anh ta đã công khai thừa nhận, trước khi đột ngột chuyển đi.
– Anh ta đi Hong Kong?
– Không, em không nghĩ vậy. Thực tế, những gì em đang kể, – em không biết nữa. Em nghĩ bồ anh ta sống ở đó, và em nghĩ anh ta cố tình đi vào dịp này chỉ để chọc tức em thôi. Đây là dịp mà sự vắng mặt của anh ta chắc chắn sẽ gây chú ý.
– Khốn nạn!
– Không chỉ vậy đâu. Em nghĩ anh ta còn có con với với ả đó cơ. – Astrid buồn bã nói.
Charlie kinh hãi nhìn cô.
– Em nghĩ? Hay em biết?
– Thật sự em không rõ, Charlie. Có rất nhiều chuyện ở vụ này mà em thấy không rõ tí nào.
– Vậy sao em không tự mình đi Hong Kong để tìm hiểu?
– Em đi cách nào? Em không thể tự mình chạy bổ tới Hong Kong để kiểm tra anh ta. Anh biết việc đó sẽ thế nào mà, – cho dù em ở đâu, thì cũng sẽ có ai đó nhận ra em, và sẽ có đồn thổi. – Astrid nói, vẻ cam chịu số phận.
– Ờ, vậy tại sao chúng ta không tìm hiểu?
– Anh nói ‘chúng ta’ ý là sao?
– Ý anh là, anh sẽ gọi cho phi công của mình ngay bây giờ để đổ nhiên liệu cho máy bay, và chúng ta có thể ở Hong Kong sau ba tiếng. Để anh giúp em. Em có thể ở chỗ anh, và không ai biết em ở Hong Kong. Rất tiếc, nhưng sau vụ bắt cóc em trai anh tám năm trước, anh đã tiếp xúc với những thám tử tư giỏi nhất ở thành phố. Chúng ta sẽ đi đến tận cùng việc này. – Charlie hào hứng nói.
– Ôi Charlie, em không thể đi nửa chừng thế này.
– Sao lại không nào? Anh đâu thấy em ở ngoài kia ngoáy mông trong đám người nhảy nhót đâu.
*
Colin và Nick đứng bên một hốc tường, nhìn ông Peter Lee xoay cô con gái mình trên sàn nhảy.
– Tớ không dám tin hôm nay mình cưới cô gái này, Nicky. Cả ngày nay đúng là quay cuồng. – Colin mệt mỏi thở dài.
– Phải, quả là siêu thực. – Nick thừa nhận.
– Thật mừng là cậu ở bên tớ dịp này. – Colin nói. – Tớ biết tớ không dễ gần cậu mấy năm qua.
– Thôi nào, bạn bè để làm gì chứ? – Nick vui vẻ nói, choàng tay quanh người Colin. Anh không định để Colin sướt mướt trong buổi tối hôn lễ của mình.
– Tớ sẽ đặc cách không hỏi cậu khi nào thì đến lượt cậu, mặc dù tớ phải nói rằng tối nay Rachel rất tuyệt. – Colin nói, chăm chú nhìn Mehmet đang xoay cô.
– Vậy à? – Nick cười ngoác.
– Nếu tớ là cậu, tớ sẽ xen ngang họ. Cậu biết anh bạn Thổ của chúng ta nguy hiểm thế nào mà, đặc biệt cậu ấy giỏi nhảy tango hơn bất kỳ cầu thủ polo Argentine nào. – Colin cảnh báo.
– Ồ, Mehmet đã thú nhận với tớ rằng cậu ấy nghĩ Rachel có đôi chân gợi tình nhất hành tinh. – Nick cười. – Cậu biết họ nói đám cưới dễ lây lan như thế nào đấy. Tớ nghĩ hôm nay tớ thật sự bị nhiễm rồi, cứ nhìn cậu với Araminta suốt cả buổi lễ ấy.
– Thế có đúng là những gì tớ đang nghĩ không? – Colin hỏi, vui vẻ trở lại.
– Tớ nghĩ vậy, Colin. Tớ nghĩ cuối cùng tớ cũng đã sẵn sàng cầu hôn Rachel rồi.
– Tuyệt, hãy nhanh lên, lah! – Colin kêu lên, vỗ vỗ lưng Nick. – Araminta đã nói với tớ cô ấy có ý định mang bầu dịp trăng mật của bọn tớ, cho nên cậu cần theo cho kịp. Tớ sẽ căn cứ theo con cậu để bảo con tớ đưa vào trại dưỡng lão!
*
Đã gần nửa đêm, và trong khi những vị khách lớn tuổi thoải mái thơ thẩn trên các sân trời nhìn ngắm đoàn nhảy múa, nhâm nhi Rémy Martins hoặc trà lapsang souchong (Lạp Phổ Sơn Tiểu Chủng), thì Rachel ngồi với vài cô gái còn lại trong đại sảnh, trò chuyện cùng Sophie Khoo. Lauren Lee và Mandy Ling đang chuyện phiếm cách đó vài ghế thì Francesca tha thẩn đi tới bàn.
– Bữa tối quả là thất vọng nhỉ? Cái món tráng miệng tổ yến lúc cuối ấy, – sao lại xay nhuyễn tổ yến chứ? Tổ yến quan trọng là ở kết cấu, và cái tay đầu bếp ngớ ngẩn ấy biến nó thành một món đông lạnh dở chừng kinh tởm. – Francesca phàn nàn. – Tất cả chúng ta nên đi ăn khuya sau màn pháo hoa.
– Sao chúng ta không đi luôn bây giờ? – Lauren gợi ý.
– Không, chúng ta phải ở lại xem pháo hoa đã! Araminta nói riêng với tôi rằng đích thân Thái Quốc Cường đã thiết kế một chương trình pháo hoa còn ấn tượng hơn màn đã làm cho Olympics Bắc Kinh cơ. Nhưng chúng ta sẽ lên chiếc phà đầu tiên ngay khi kết thúc màn pháo hoa. Rồi chúng ta đi đâu nhỉ?
– Em không rành Singapore lắm. Nếu ở Sydney ngay bây giờ thì em sẽ đi BBQ King ăn khuya nhẹ. – Sophie nói.
– Ồ! BBQ King! Tôi thích chỗ đó! Tôi nghĩ họ có món vịt quay ngon nhất thế giới! – Lauren tuyên bố.
– Ây dà, BBQ King mỡ lắm. Ai chẳng biết Four Seasons ở London có món vịt ngon nhất thế giới! – Mandy phản đối.
– Tôi theo Lauren, tôi vote cho BBQ. – Francesca nói.
– Không, tôi thấy vịt quay của họ béo lắm. Vịt ở Four Seasons mới tuyệt, vì họ tự nuôi vịt ở trang trại hữu cơ riêng. Anh Nico cũng sẽ đồng ý với tôi, – bọn tôi tới đó suốt. – Mandy nói thêm kèm một cử chỉ gây chú ý.
– Sao chị lại gọi Nick là ‘Nico’? – Rachel quay sang Mandy, cuối cùng thì sự tò mò cũng thắng thế.
– Ồ, hồi mới lớn, bọn tôi sống cả mùa hè cùng nhau ở Capri. Bác gái Catherine của anh ấy, bà bác làm dâu Thái ấy, có một biệt thự ở đó. Bọn tôi theo mặt trời cả ngày, – bắt đầu tắm nắng ở câu lạc bộ bãi biển chỗ bãi đá Faraglioni vào buổi sáng, đi bơi ở Grotta Verde sau bữa trưa, và kết thúc ở bãi biển Il Faro lúc hoàng hôn. Bọn tôi cháy đen, và tóc Nicky mọc dài – trông anh ấy như người Italia! Khi đó bọn trẻ con người Italia mà bọn tôi kết bạn bắt đầu gọi anh ấy là Nico và tôi là Mandi của anh ấy. Ôiii, quả là một quãng thời gian tuyệt vời.
– Nghe thú vị thật. – Rachel nhẹ nhàng nói, phớt lờ thái độ cố tình khiến cho nàng ghen của Mandy bằng cách tiếp tục cuộc trò chuyện với Sophie.
Francesca ghé vào tai Mandy. – Thật sự, Mandy, tôi có thể biến câu chuyện đó theo cách hay hơn nhiều. Mẹ cô nói đúng, – sống ở New York cô mất thế rồi.
– Cút đi, Francesca. Tôi chẳng thấy cô làm được trò gì tử tế hơn cả. – Mandy nói qua hàm răng mím chặt và đứng dậy khỏi bàn. Cô ta thấy chán ngấy sức ép dồn về mình từ mọi phía, và chỉ ước giá mình đừng đồng ý trở về. Đám con gái nhìn Mandy hầm hầm bỏ đi.
Francesca chậm rãi lắc đầu và nhìn Rachel. – Mandy tội nghiệp bối rối quá. Cô ta chẳng biết mình muốn gì nữa. Ý tôi là, đó là hành động thảm hại cố gây ghen tị, nhỉ?
Lần này, Rachel phải đồng ý với Francesca.
– Chẳng hề gì, và tôi không hiểu tại sao cô ấy cứ tìm cách khiến tôi ghen tị. Ý tôi là, sao tôi phải bận tâm về những gì Nick và cô ta làm khi họ mới lớn chứ?
Francesca bật cười.
– Đợi chút, cô nghĩ cô ta đang cố làm cho cô ghen à?
– Ờ... chẳng phải những gì cô ta làm là thế sao?
– Không, cưng ơi, cô ta chẳng hề chú ý đến cô đâu. Cô ta đang cố làm tôi ghen đây này.
– Chị ư? – Rachel ngơ ngác hỏi.
Francesca cười khẩy.
– Dĩ nhiên. Đó là lý do cô ta nhắc lại câu chuyện ở Capri, – cô biết không, tôi cũng ở đó mùa hè ấy. Mandy không bao giờ vượt qua được chuyện Nick đã vào người tôi như thế nào khi chúng tôi chơi tay ba.
Rachel thấy rõ mặt mình nóng ran. Rất nóng. Nàng muốn thoát khỏi bàn nhưng chân nàng dường như dính lại.
Sophie và Lauren trân trối nhìn Francesca, miệng há hốc.
Francesca nhìn thẳng vào mặt Rachel và tiếp tục nói khẽ. – Ồ, có phải Nick vẫn làm cái trò dùng lưỡi đó không? Mandy quá khó tính không chịu để anh ấy lần xuống dưới, nhưng Chúa ơi, với tôi thì anh ấy ở bên dưới hàng tiếng cơ.
Vừa lúc đó, Nick đi vào đại sảnh. – Các cô đây rồi! Sao tất cả vẫn ngồi đây như tượng thế? Pháo hoa sắp bắt đầu kìa!