← Quay lại trang sách

Chương 14 64 Phố Pak Tin - HONG KONG

Căn hộ không phải là tổ ấm hạnh phúc mà Astrid hình dung, – phòng khách nhỏ xíu, với một chiếc sô pha nhựa vinyl màu lục, ba chiếc ghế ăn bằng gỗ, và mấy giỏ nhựa sáng màu đựng đầy đồ chơi choán hết một bên phòng. Chỉ có tiếng bản “Ballade pour Adeline” vọng lại từ một người hàng xóm đang luyện đàn điện tử lấp đầy khoảng im lặng. Astrid đứng giữa không gian chật chội ấy, tự hỏi làm thế nào cuộc sống của cô lại ra nông nỗi này. Làm sao đến mức chồng cô phải tính đến việc bỏ trốn tới căn phòng buồn thảm này?

– Tôi không tin là cô lại mượn người của bố cô để lần tìm tôi. – Michael lầm bầm vẻ khinh bỉ, ngồi xuống sô pha và duỗi thẳng hai cánh tay trên lưng ghế.

– Bố tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này. Anh không nghĩ tôi cũng có nhóm riêng của mình sao? – Astrid nói.

– Tuyệt quá. Cô thắng. – Michael nói.

– Vậy đây là chỗ anh vẫn đến. Đây có phải là nơi bồ anh sống không? – Cuối cùng Astrid đánh bạo hỏi.

– Phải. – Michael thẳng thừng nói.

Astrid im lặng một lúc. Cô nhặt một con voi nhồi bông từ một chiếc giỏ lên và bóp mạnh. Con voi phát ra tiếng rống điện tử. – Và đây là đồ chơi của con anh à?

Michael ngập ngừng giây lát. – Phải. – Cuối cùng anh ta trả lời.

– KHỐN NẠN! – Astrid hét lên, ném con voi vào mặt anh ta bằng tất cả sức mạnh của mình. Con voi nảy trên ngực anh ta, và Astrid sụp xuống sàn, run bắn khi cả người cô rung lên vì những tiếng nức nở. – Tôi không... quan tâm... anh ngủ với ai... nhưng sao anh có thể làm thế này... với con trai chúng ta? – Cô cố nói qua nước mắt.

Michael chúi người về phía trước, vùi đầu vào hai bàn tay. Anh không thể chịu được khi nhìn thấy cô thế này. Anh vô cùng muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân, nhưng anh không thể làm cô đau đớn thêm nữa. Mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát, đã đến lúc cần được giải quyết rõ ràng. Anh đứng lên khỏi sô pha, phục xuống bên cạnh cô.

– Nghe anh này, Astrid. – Anh bắt đầu, đặt một tay lên vai cô. Astrid né ra sau và hất tay anh ra.

– Nghe anh này. Thằng bé không phải con trai anh, Astrid.

Astrid ngước lên nhìn anh, không hiểu lắm ý anh là gì.

Michael nhìn thẳng vào mắt Astrid và nói: – Đó không phải con trai anh, và cũng chẳng có cô nhân tình nào cả.

Astrid nhíu mày. – Ý anh là sao? Tôi biết có một người phụ nữ ở đây. Tôi thậm chí còn nhận ra cô ta.

– Em nhận ra cô ấy vì cô ấy là em họ anh. Jasmine Ng, – mẹ cô ấy là dì anh, và thằng bé là con trai cô ấy.

– Vậy... anh đang đi lại với ai? – Astrid hỏi, càng thêm khó hiểu.

– Em không hiểu ư? Tất cả chỉ là một màn kịch, Astrid. Cái tin nhắn, những món quà, mọi thứ! Tất cả đều là giả.

– Giả ư? – Astrid ngỡ ngàng thì thào.

– Phải, anh đã dàn dựng tất cả. À, trừ bữa tối ở Petrus. Anh đãi Jasmine một bữa, – chồng cô ấy đang làm việc ở Dubai và cô ấy gặp khó khăn khi tự mình xoay xở.

– Tôi không thể tin chuyện này... – Astrid nói, giọng cô dần chuyển sang vẻ ngạc nhiên.

– Anh xin lỗi, Astrid. Đó là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng anh không nghĩ mình còn lựa chọn nào khác.

– Lựa chọn nào khác ư? Ý anh là sao?

– Anh nghĩ sẽ tốt nếu em muốn rời bỏ anh hơn là để anh ly dị em. Anh thà bị coi là thằng khốn nạn lừa dối với một đứa con bất hợp pháp, như thế em có thể… gia đình em có thể giữ được thể diện. – Michael chán nản nói.

Astrid nhìn sững anh vẻ hoài nghi. Trong vài phút, cô ngồi im lìm trong khi tâm trí cô quay cuồng với tất cả mọi chuyện xảy ra mấy tháng qua. Rồi cô lên tiếng – Em nghĩ mình phát điên mất… Em muốn tin anh có bồ, nhưng lòng em lại bảo em rằng anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó với em. Đó không phải là người đàn ông em cưới. Em rất bối rối, rất mâu thuẫn, và thật sự đau khổ. Em có thể chấp nhận một mối quan hệ thoáng qua hoặc bồ bịch, nhưng có gì đó dường như không đúng, điều gì đó cứ gặm nhấm em. Giờ thì cuối cùng bắt đầu rõ rồi.

– Anh chưa bao giờ muốn chuyện này xảy ra cả. – Michael nói khẽ.

– Vậy tại sao? Em đã làm gì để khiến anh khổ sở thế này? Điều gì làm anh phải khổ công làm giả cả một mối quan hệ chứ?

Michael thở dài thườn thượt. Anh đứng lên và ngồi ghé trên một chiếc ghế gỗ. – Chỉ là chưa bao giờ ổn thỏa, Astrid. Cuộc hôn nhân của chúng ta. Nó không ổn thỏa từ ngày đầu. Chúng ta đã có thời gian hẹn hò rất tuyệt, nhưng chúng ta lẽ ra đừng lấy nhau. Chúng ta không hợp nhau, nhưng cả hai chúng ta đều nhất thời bị cuốn đi, – nói thẳng ra, vì đam mê, – đến mức anh chưa kịp hiểu chuyện đang diễn ra thì chúng ta đã đứng trước linh mục rồi. Anh nghĩ, chết tiệt, đây là cô gái đẹp nhất anh từng gặp. Anh sẽ không bao giờ gặp may lần nữa. Nhưng rồi thực tế ập xuống… và có quá nhiều chuyện. Càng lúc càng tệ, năm này qua năm khác, và anh đã cố, anh thật sự đã cố, Astrid, nhưng anh không thể đối diện thêm nữa. Em không hiểu kết hôn với Astrid Leong là thế nào. Không phải em, Astrid, nhưng ý nghĩ của mọi người về em. Anh sẽ không bao giờ sống theo thế được.

– Ý anh là sao? Anh phải sống theo... – Astrid nói.

– Tất cả mọi người ở Singapore đều nghĩ anh lấy em vì tiền, Astrid.

– Anh nhầm rồi, Michael!

– Không, chỉ là em không thấy thôi! Nhưng anh không thể đối diện với một bữa tối nữa ở Đường Nassim hay Công viên Tyersall với một vị bộ trưởng tài chính, một nghệ sĩ thiên tài nào đó anh không quen, hay một nhà tài phiệt có cả một bảo tàng mang tên mình, cảm giác như anh chỉ là một miếng mồi. Với họ, anh luôn là ‘chồng của Astrid.’ Và những người ấy, – gia đình em, bạn bè em, – họ nhìn anh với thái độ đánh giá như vậy. Tất cả họ đều nghĩ, ‘Ây dà, lẽ ra cô ấy có thể lấy một hoàng tử, một tổng thống chẳng hạn, – sao cô ấy lại lấy Ah Beng [152*] từ Toa Payoh này chứ?’

[152] Từ tiếng Phúc Kiến mang ý xúc phạm để chỉ một thanh niên đẳng cấp thấp ít học.

– Anh tưởng tượng mọi thứ thôi, Michael! Mọi người trong gia đình em đều ngưỡng mộ anh! – Astrid phản bác

– Toàn chuyện vớ vẩn, và em biết thế mà! Bố em coi trọng thằng bé vác gậy golf của ông còn hơn cả anh! Anh biết bố mẹ anh không nói tiếng Anh Anh, anh không lớn lên trong một ngôi nhà lớn ở Bukit Timah, và anh không tham gia ACS – ‘Dân mút C. Mỹ,’ như chúng ta thường gọi vậy, – nhưng anh không phải một kẻ thất bại, Astrid.

– Dĩ nhiên không phải.

– Em có biết cảm giác bị đối xử như thể lúc nào anh cũng chỉ là một tay hỗ trợ công nghệ là thế nào không? Em có biết khi anh phải thăm họ hàng em mỗi dịp Tết đến trong những ngôi nhà sang trọng của họ, và rồi em phải đi cùng anh đến những căn hộ nhỏ xíu của gia đình anh ở Tampines hay Yishun là thế nào không?

– Em chẳng bao giờ bận tâm, Michael. Em quý gia đình anh.

– Nhưng bố mẹ em thì không. Nghĩ mà xem… suốt năm năm chúng ta lấy nhau, bố mẹ anh chưa một lần, – dù chỉ một lần, – được mời đến ăn tối ở nhà bố mẹ em!

Astrid tái nhợt. Đúng vậy. Sao cô lại không nhận ra điều đó nhỉ? Sao gia đình cô lại vô tâm vậy nhỉ?

– Hãy nhìn thẳng vào thực tế đi, Astrid, bố mẹ em sẽ không bao giờ tôn trọng gia đình anh giống như họ tôn trọng gia đình vợ các anh em trai của em. Nhà anh không phải là họ Tan hay Kah hoặc Kee, – nhà anh là họ Teo. Thật sự em không thể trách móc bố mẹ mình. Họ sinh ra đã như vậy rồi – ngay từ trong DNA họ đã không liên kết với bất kỳ ai không cùng đẳng cấp, bất kỳ ai không sinh ra giàu có hoặc thuộc hoàng tộc.

– Nhưng anh đã làm được, Michael. Hãy nhìn xem công ty của anh phát đạt thế nào. – Astrid nói giọng khích lệ.

– Công ty của anh, – ha! Em muốn biết chuyện chứ, Astrid? Tháng mười hai năm ngoái, cuối cùng, khi công ty hòa vốn và lần đầu tiên có lãi, anh nhận được một tấm séc tiền thưởng hai trăm ba mươi tám nghìn đô. Nhất thời, trong trọn một phút, anh rất hạnh phúc. Đó là số tiền lớn nhất anh từng kiếm được. Nhưng rồi anh nhận ra… anh nhận ra rằng cho dù anh làm việc bao lâu, cho dù anh đổ mồ hôi nhọc nhằn cả ngày đến đâu thì cả đời anh cũng không bao giờ kiếm được nhiều tiền bằng em trong một tháng.

– Không phải như vậy, Michael, không phải như vậy! – Astrid kêu lên.

– Đừng kẻ cả với anh! – Michael giận dữ hét lên. – Anh biết thu nhập của em thế nào. Anh biết những bộ váy áo Paris đó ngốn của em bao nhiêu tiền! Em có biết cảm giác số tiền thưởng hai trăm nghìn thảm hại đó thậm chí không thể trả nổi cho một bộ váy của em là thế nào không? Hay chuyện anh sẽ không bao giờ có thể dành cho em căn nhà như nơi em đã lớn lên?

– Em hạnh phúc ở nơi chúng ta sống, Michael. Em đã bao giờ kêu ca chưa?

– Anh biết về toàn bộ tài sản của em, Astrid, tất tần tật.

– Ai nói cho anh vậy? – Astrid ngỡ ngàng hỏi.

– Các anh của em.

– Anh của em?

– Phải, các ông anh yêu quý của em. Anh chưa bao giờ kể với em về những gì diễn ra khi chúng ta đính hôn. Một hôm các anh của em gọi cho anh, mời đi ăn trưa, và họ đã khoe hết. Henry, Alex, và thậm chí Peter từ tận K.L xuống. Họ mời tới một câu lạc bộ sang chảnh ở Shenton Way, rất hợp với tất cả bọn họ, dẫn anh vào một phòng ăn riêng, và mời anh ngồi xuống. Rồi họ cho anh xem một báo cáo tài chính của em. Chỉ một thôi. Họ nói, ‘Bọn tôi muốn chú biết qua bức tranh tài chính của Astrid, để chú hình dung năm ngoái cô ấy thu ròng thế nào.’ Rồi anh Henry bảo anh, – và anh sẽ không bao giờ quên những lời của anh ấy, – ‘Mọi thứ thuộc về Astrid được bảo vệ bởi nhóm luật sư giỏi nhất thế giới. Không ai ngoài người nhà Leong được hưởng lợi hoặc kiểm soát tiền bạc của cô ấy. Không ai, kể cả nếu cô ấy ly hôn, kể cả nếu cô ấy chết. Chú nên biết vậy.’

Astrid hãi hùng. – Em không tin nổi! Sao anh không kể với em?

– Làm thế thì được gì chứ? – Michael cay đắng nói. – Em không thấy ư? Ngay từ ngày đầu, gia đình em đã không tin anh.

– Anh không bao giờ phải dành một phút nào với gia đình em nữa, em hứa. Em sẽ nói chuyện với các anh em. Em sẽ cho họ một trận. Và sẽ không ai được nhờ anh sửa chữa ổ cứng hay cài đặt lại tủ rượu vang của họ, em hứa. Chỉ, làm ơn, đừng rời bỏ em. – Cô nài nỉ, nước mắt chảy tràn trên má.

– Astrid, em nói chuyện vớ vẩn rồi. Anh không bao giờ muốn tách em khỏi gia đình mình, – cả cuộc đời em xoay quanh họ. Em biết làm gì nếu em không có mặt ở những buổi mạt chược thứ tư với bà Rosemary, những bữa tối thứ sáu ở nhà Ah Ma, hoặc tối xem phim ở Pulau Club cùng bố em?

– Em có thể bỏ hết. Em có thể bỏ hết những thứ đó! – Astrid kêu lên, vùi đầu vào lòng anh và níu chặt lấy anh.

– Anh không muốn em làm vậy. Em sẽ hạnh phúc hơn khi không có anh. Anh chỉ trì kéo em mà thôi.

– Vậy còn Cassian? Sao anh có thể rời bỏ con trai chúng ta thế này?

– Anh không bỏ con. Anh sẽ vẫn dành nhiều thời gian với con mỗi khi em cho phép. Em không hiểu ư? Nếu anh phải đi, thì đây là thời điểm hoản hảo, – trước khi Cassian đủ lớn để bị ảnh hưởng. Anh sẽ không bao giờ thôi là một người cha tốt của nó, nhưng anh không thể làm chồng em. Anh chỉ không muốn sống trong thế giới của em thêm nữa. Chẳng có cách nào để anh đủ tiêu chuẩn với gia đình em, và anh không muốn tiếp tục bực tức với em chuyện em là ai. Anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng, Astrid. Xin em, xin em hãy để anh đi. – Anh nói, giọng nấc lên.

Astrid ngước nhìn Michael, nhận ra đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc.