← Quay lại trang sách

Chương 15 Villa d’Oro - SINGAPORE

Peik Lin ghẽ gõ cửa. – Mời vào. – Rachel nói.

Peik Lin rón rén vào phòng ngủ, bưng một cái khay vàng trên có một chiếc bát sành đậy kín. – Đầu bếp nhà tớ làm một ít pei daan zhook [153*] cho cậu đây.

[153] Tiếng Quảng Đông nghĩa là “cháo trứng.”

– Nói cảm ơn bác ấy giúp tớ. – Rachel thờ ơ nói.

– Cậu có thể ở đây bao lâu tùy thích, Rachel, nhưng cậu cần ăn đi. – Peik Lin nói, chăm chú nhìn khuôn mặt hốc hác của Rachel và những quầng thâm dưới mắt nàng, sưng lên vì khóc.

– Tớ biết trông tớ rất tệ, Peik Lin.

– Xoa bóp da mặt chẳng giải quyết được gì đâu. Sao cậu không để tớ đưa cậu tới một spa nào đó? Tớ biết một chỗ rất tuyệt ở Sentosa, có hẳn-

– Cảm ơn cậu, nhưng tớ không nghĩ tớ sẵn sàng. Có lẽ để mai nhé?

– Được, thì mai. – Peik Lin nói. Rachel vẫn nói y hệt vậy suốt cả tuần nay, nhưng nàng chẳng hề rời khỏi phòng ngủ lấy một lần.

Khi Peik Lin rời phòng, Rachel bưng khay đồ ăn và đặt nó kề bức tường cạnh cửa. Nàng chẳng thiết ăn gì suốt nhiều ngày, kể từ buổi tối nàng bỏ chạy khỏi Cao nguyên Cameron. Sau khi ngất xỉu trong phòng khách ngay trước mặt mẹ và bà nội Nick, nàng nhanh chóng hồi tỉnh nhờ sự chăm sóc chuyên nghiệp từ mấy cô hầu người Thái của cụ Shang Su Yi. Khi tỉnh lại, nàng thấy một chiếc khăn lạnh được một cô hầu đắp lên trán mình, trong khi một người nữa đang thực hành liệu pháp phản xạ với hai bàn chân nàng.

– Không, không, làm ơn dừng lại. – Rachel nói, cố gắng đứng dậy.

– Cô đừng đứng dậy nhanh thế. – Nàng nghe thấy mẹ Nick nói.

– Con bé thể tạng yếu quá. – Nàng nghe thấy bà nội Nick lẩm bẩm bên kia phòng. Khuôn mặt lo lắng của Nick xuất hiện phía trên nàng.

– Nick, làm ơn đưa em ra khỏi đây. – Nàng nài nỉ một cách yếu ớt. Trong đời mình nàng chưa bao giờ muốn rời khỏi một nơi nào gấp rút hơn thế. Nick xốc nàng lên tay anh và đưa nàng ra phía cửa.

– Con không thể đi bây giờ, Nicky! Trời quá tối không thể lái xe xuống núi được, lah! – Bà Eleanor gọi với theo họ.

– Lẽ ra mẹ nên nghĩ đến chuyện đó trước khi mẹ quyết định định đoạt cuộc sống của Rachel. – Nick nói qua hàm răng nghiến chặt.

Khi họ lái xe theo con đường uốn lượn xuống khỏi khu nhà nghỉ, Rachel nói: – Anh không phải lái xe xuống núi tối nay. Cứ thả em xuống cái thị trấn chúng ta đã đi qua ấy.

– Chúng ta có thể đi bất kỳ đâu chúng ta muốn, Rachel. Tại sao ta lại không rời khỏi ngọn núi này và ngủ đêm tại K.L. chứ? Chúng ta có thể đến đó lúc mười giờ.

– Không, Nick. Em không muốn lái xe thêm nữa. Em cần chút thời gian cho riêng mình. Cứ để em xuống thị trấn.

Nick im lặng một lúc, suy nghĩ cẩn thận trước khi trả lời. – Em sẽ làm gì?

– Em muốn vào một nhà nghỉ và đi ngủ, vậy thôi. Em chỉ muốn tránh xa tất cả mọi người.

– Anh không chắc ngay lúc này em nên ở một mình.

– Vì Chúa, Nick, em không phải kẻ tuyệt vọng, em sẽ không rạch cổ tay hay uống một triệu viên Seconal đâu. Em chỉ cần chút thời gian để suy nghĩ. – Rachel trả lời dứt khoát.

– Để anh đi cùng em.

– Em thật sự cần một mình, Nick. – Mắt nàng dường như đờ đẫn.

Nick biết rằng nàng đang ở trạng thái rất sốc – chính anh cũng sốc, vì thế anh có thể hình dung được những gì nàng đang trải qua. Đồng thời, anh thấy có lỗi, thấy có trách nhiệm cho những tổn hại đã gây ra cho nàng. Lại vẫn là lỗi của anh. Dự định tìm cho Rachel một nơi yên tĩnh, anh lại vô ý dẫn nàng thẳng vào hàng hùm ổ rắn. Thậm chí anh còn kéo tay nàng vào để bị cắn. Người mẹ tệ hại của anh! Có lẽ để nàng một mình đêm nay cũng không hại gì.

– Có một quán trọ nhỏ ngay thung lũng phía dưới gọi là Lakehouse. Sao anh không chở em đến đó và lấy cho em một phòng nhỉ?

– Tốt quá. – Nàng lặng người đáp.

Họ im lặng lái xe trong nửa tiếng tiếp theo, Nick không hề rời mắt khỏi những khúc cua nguy hiểm, trong khi Rachel đăm đăm nhìn màn đêm ập xuống ngoài cửa xe. Họ dừng lại quán trọ Lakehouse sau tám giờ. Đó là một ngôi nhà mái lợp rạ rất quyến rũ trông như được chuyển đến từ vùng Cotswolds, nhưng Rachel quá tê tái chẳng còn chú ý gì nữa.

Sau khi Nick đăng ký cho nàng một phòng trang hoàng lộng lẫy, nhóm củi trong lò sưởi bằng đá, và hôn tạm biệt nàng, hứa sẽ trở lại ngay vào buổi sáng hôm sau, Rachel rời khỏi phòng và đến thẳng quầy lễ tân. – Làm ơn ngừng thanh toán trên thẻ tín dụng đó được không? – Nàng nói với nhân viên trực đêm. – Tôi không cần phòng nữa, mà tôi cần một chiếc taxi.

*

Ba ngày sau khi đến nhà Peik Lin, Rachel co quắp trên sàn nhà ở góc phòng ngủ và thu hết can đảm gọi cho mẹ mình ở Cupertino.

– Ây dà, đã nhiều ngày mẹ chẳng nghe tin gì của con. Hẳn con đang vui vẻ lắm! – Bà Kerry Chu vui vẻ trách.

– Con giờ như đang ở địa ngục ấy.

– Vì sao chứ? Có chuyện gì vậy? Con và Nick cãi nhau à? – Bà Kerry hỏi, lo lắng trước ngữ điệu lạ lùng của con gái.

– Con chỉ cần biết một việc, mẹ ạ: Bố con vẫn còn sống phải không?

Đầu dây bên kia thoáng im lặng. – Con đang nói gì vậy, con gái? Bố con mất khi con còn bé xíu. Con biết mà.

Rachel ấn móng tay vào lớp thảm dày. – Con sẽ hỏi mẹ một lần nữa: Bố.Con.Còn.Sống.Phải.Không?

– Mẹ không hiểu. Con đã nghe được chuyện gì?

– Đúng hay không, mẹ. Đừng phí thời gian của con! – Nàng gay gắt.

Bà Kerry sững sờ trước thái độ giận dữ của Rachel. Nghe như con bé ở ngay phòng bên cạnh.

– Con gái, con cần bình tĩnh.

– Zhou Fang Min là ai? – Vậy đấy. Nàng đã nói ra.

Một lúc im lặng kéo dài rồi mẹ nàng mới lo lắng nói: – Con gái, con cần nghe mẹ giải thích.

Nàng có thể cảm nhận được nhịp đập giần giật nơi thái dương. – Vậy là đúng. Ông ấy còn sống.

– Phải, nhưng...

– Vậy là mọi chuyện mẹ kể với con suốt cả đời này đều là dối trá! MỘT SỰ DỐI TRÁ CHẾT TIỆT! – Rachel kéo điện thoại ra xa tai và hét vào đó, bàn tay nàng run lên vì giận.

– Không, Rachel-

– Con sẽ tắt máy đây, mẹ ạ.

– Đừng, đừng, đừng tắt máy! – Bà Kerry van nài.

– Mẹ nói dối! Một kẻ bắt cóc! Mẹ đã tước đoạt của con quyền được biết bố mình, gia đình thật sự của mình. Sao có thể như vậy, hả mẹ?

– Con không biết ông ta là người đáng ghét thế nào đâu. Con không hiểu những gì mẹ phải chịu đựng đâu.

– Vấn đề không phải chỗ đó, mẹ ạ. Mẹ đã nói dối con. Về điều quan trọng nhất trong đời con. – Rachel run bắn khi òa lên nức nở.

– Không, không! Con không hiểu-

– Có lẽ nếu mẹ không bắt cóc con, ông ấy đã không làm tất cả những việc kinh khủng mà ông ấy đã làm. Có lẽ giờ ông ấy đã không ngồi tù. – Nàng nhìn xuống bàn tay mình và nhận ra nàng đã kéo bật cả những túm thảm.

– Không, con gái. Mẹ phải cứu con khỏi ông ta, khỏi gia đình ông ta.

– Con không biết tin điều gì nữa, mẹ ạ. Giờ con biết tin ai? Thậm chí tên của con cũng không đúng. TÊN THẬT CỦA CON LÀ GÌ?

– Mẹ đã đổi tên con để bảo vệ con!

– Con thực không biết mình là kẻ chết tiệt nào nữa.

– Con là con gái của mẹ! Con gái quý giá của mẹ! – Bà Kerry kêu lên, cảm thấy bất lực khi đứng trong bếp nhà mình ở California trong lúc trái tim con gái mình đang tan nát ở đâu đó tại Singapore.

– Giờ con cần phải đi, mẹ ạ.

Nàng gác máy và bò lên giường. Nàng nằm ngửa, để đầu thõng xuống một bên thành giường. Có lẽ máu dồn ứ sẽ thôi giần giật, sẽ làm hết cơn đau.

*

Nhà Goh vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn bò bía thì Rachel vào phòng ăn.

– Con bé kia rồi! – Ông Wye Mun hồ hởi kêu lên. – Bố đã bảo là Jane Ear sớm muộn cũng xuống thôi.

Peik Lin nhăn mặt với bố, trong khi anh trai Peik Wing của cô nói:

– Jane Eyre là cô vú em, bố ạ, không phải là người phụ nữ-

– Ho lah, ho lah [154*] , thằng ranh láu cá, con hiểu ý bố đấy. – Ông Wye Mun nói vẻ khinh thường.

[154] Tiếng lóng Phúc Kiến nghĩa là “được rồi.”

– Rachel, nếu cháu không ăn gì thì cháu sẽ biến mất đấy! – Bà Neena trách. – Cháu ăn một cái bò bía nhé?

Rachel nhìn Susan biếng nhác đang rền rĩ với cả chục đĩa thức ăn có vẻ hoàn toàn ngẫu nhiên và thắc mắc họ đang ăn gì vậy. – Vâng, cô Neena. Cháu đói ngấu rồi!

– Cô rất thích nghe nói vậy. – Bà Neena nói. – Nào, nào, để cô làm cho cháu một cái. Bà đặt một lá bánh bột gạo mỏng dính lên chiếc đĩa viền vàng và múc một suất nhân thịt và rau lớn cho vào giữa. Tiếp đến bà rưới một ít nước sốt chua ngọt vào bên cạnh vỏ bánh và với tay về những chiếc đĩa nhỏ, trên có những con tôm mẩy, thịt cua, hành phi, hẹ tây, rau mùi, tỏi nghiền, tương ớt, và đậu phộng làm nhân. Bà kết thúc việc này với một lượt nước sốt chua ngọt nữa rồi cuộn vỏ bánh thành thứ trông như một chiếc bánh cuốn thịt to tướng.

– Nah-ziak! – Mẹ Peik Lin ra lệnh.

Rachel bắt đầu ngốn ngấu chiếc bò bía của mình, cảm nhận được vị củ đậu và lạp xường bên trong nhân. Đã một tuần kể từ lần gần nhất nàng ăn gì đó rồi.

– Thấy chưa? Nhìn con bé cười kìa! Trên đời này chẳng có gì mà thức ăn ngon không thể giải quyết được cả. – Ông Wye Mun nói, tự lấy cho mình một lá bánh nữa.

Peik Lin đứng lên khỏi ghế và ôm chầm lấy Rachel từ phía sau. – Thật mừng cậu trở lại. – Cô nói, mắt rơm rớm.

– Cảm ơn cậu. Thực tế, tớ thật sự cần cảm ơn cả nhà, từ đáy lòng mình, vì đã cho tớ ở đây lâu như vậy. – Rachel nói thêm.

– Ây dà, cô chỉ mừng là cháu lại ăn uống! – Bà Neena cười tươi. – Nào, đến lúc ăn kem xoài rồi!

– Kem! – Mấy cô cháu gái nhà Goh phấn khởi reo lên.

– Cháu đã phải trải qua rất nhiều chuyện, Rachel Chu. Chú mừng là gia đình chú có thể giúp đỡ. – Ông Wye Mun gật đầu. – Cháu luôn được chào đón ở lại bao lâu tùy thích.

– Không, không, cháu đã ở quá lâu rồi. – Rachel mỉm cười bẽn lẽn, tự hỏi làm sao nàng lại có thể để mình nương náu trong phòng khách của họ nhiều ngày đến vậy.

– Cậu đã nghĩ đến những việc cậu định làm chưa? – Peik Lin hỏi.

– Rồi. Mình sẽ trở lại Mỹ. Nhưng trước hết, – nàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu, – mình nghĩ mình cần đi Trung Quốc. Mình đã quyết định vậy, dù tốt hay xấu, mình muốn gặp bố mình.

Cả bàn im lặng một lúc. – Sao phải vội vậy? – Peik Lin nhẹ nhàng hỏi.

– Mình đã đến tận phía bên này của địa cầu, – thì sao lại không gặp ông ấy chứ? – Rachel nói, cố gắng làm cho mọi việc nghe không phải chuyện lớn.

– Cháu sẽ đi cùng Nick chứ? – Ông Wye Mun hỏi.

Mặt Rachel sầm lại. – Không, anh ấy là người cuối cùng cháu muốn đi cùng đến Trung Quốc.

– Nhưng cậu sẽ báo với anh ấy chứ? – Peik Lin tế nhị hỏi.

– Có thể… mình thật sự chưa quyết. Mình chỉ không muốn lại gặp những chuyện bẽ bàng. Mình sẽ có cuộc gặp mặt bố mình lần đầu tiên và cậu biết đấy, nếu là một người họ hàng của Nick thì họ chắc sẽ đáp xuống sân nhà tù bằng trực thăng. Mình sẽ rất mừng nếu không bao giờ phải nhìn thấy một chiếc máy bay riêng, du thuyền hay xe xịn nào khác trong suốt phần đời còn lại. – Rachel hăng hái tuyên bố.

– Được thôi, Bố, hãy hủy bỏ tư cách thành viên NetJets đi. – Peik Wing mát mẻ.

Tất cả mọi người quanh bàn đều cười ồ.

– Nick ngày nào cũng gọi đến, cậu biết không. – Peik Lin nói.

– Tớ biết vậy.

– Thật cảm động. – P.T. nói. – Hôm đầu chị tới đây là bốn lần một ngày, nhưng anh ấy rút xuống còn một lần mỗi ngày. Anh ấy lái xe đến đây hai lần, hy vọng chúng tôi có thể để anh ấy vào, nhưng bảo vệ yêu cầu anh ấy đi.

Lòng Rachel trĩu xuống. Nàng có thể hình dung Nick cảm thấy như thế nào, nhưng đồng thời, nàng cũng không biết phải đối diện với anh ra sao. Anh đột nhiên trở thành thứ gợi nhớ mọi chuyện không hay trong cuộc đời nàng.

– Cháu nên gặp cậu ấy. – Ông Wye Mun ân cần nói.

– Con không đồng ý, bố. – Vợ Peik Wing, Sheryl, xen vào. – Nếu con là Rachel, con sẽ không bao giờ muốn gặp Nick hay bất kỳ ai trong cái gia đình ác nghiệt ấy nữa. Những người đó nghĩ mình là ai chứ? Tìm cách phá hoại cuộc sống người khác!

– Alamak, tại sao lại để cậu bé tội nghiệp phải hứng chịu chứ? Mẹ cậu ấy là một chao chee bye đâu phải lỗi cậu ấy! – Bà Neena kêu lên. Cả bàn cùng ồ lên cười, trừ Sheryl nhăn mặt khi đưa tay bịt tai các con gái mình.

– Hai dà, Sheryl, chúng quá bé chưa hiểu ý nghĩa đâu! – Bà Neena trấn an con dâu.

– Thế nghĩa là sao? – Rachel hỏi.

– Cái l. thối. – P.T. thì thào vẻ thích thú.

– Không, không, cái l. thối khắm. – Ông Wye Mun đính chính. Tất cả mọi người lại ồ lên, kể cả Rachel.

Bình tĩnh lại, Rachel thở dài. – Cháu nghĩ là cháu phải gặp anh ấy.

*

Hai giờ sau Rachel và Nick đã ngồi bên một chiếc bàn có ô che cạnh bể bơi của Villa d’Oro, tiếng những đài phun nước mạ vàng róc rách phá tan sự im lặng. Rachel đăm đăm nhìn gợn nước phản chiếu từ những viên gạch khảm màu vàng và xanh dương. Nàng không dám nhìn Nick. Thật lạ là, khuôn mặt đối với nàng từng thân thương nhất trên đời giờ lại trở nên quá xa lạ chẳng thể nhìn tới. Nàng thấy mình đột nhiên câm bặt, hoàn toàn chẳng biết bắt đầu như thế nào.

Nick nuốt khan, vẻ bồn chồn. – Anh thậm chí còn không biết phải bắt đầu thế nào để xin em tha lỗi.

– Chẳng có gì để tha lỗi cả. Anh không phải chịu trách nhiệm về việc này.

– Nhưng đúng là anh phải chịu trách nhiệm. Anh đã nghĩ về chuyện này rất nhiều. Anh đã đẩy em vào hết tình thế khủng khiếp đến tình thế khác. Anh rất xin lỗi, Rachel. Anh đã khinh suất chẳng để tâm đến gia đình mình, – anh chẳng thể biết mẹ anh lại điên cuồng như vậy. Và anh luôn nghĩ rằng bà nội mong muốn anh được hạnh phúc đấy.

Rachel đăm đăm nhìn ly trà đá đổ mồ hôi trước mặt mình, chẳng nói gì cả.

– Anh nhẹ lòng khi thấy em ổn. Anh đã rất lo lắng. – Nick nói.

– Em được mọi người ở đây chăm sóc rất chu đáo. – Rachel nói.

– Phải, anh đã gặp bố mẹ Peik Lin mới rồi. Họ thật đáng mến. Cô Neena Goh cứ mời anh đến ăn tối. Dĩ nhiên không phải tối nay, nhưng...

Rachel thoáng mỉm cười. – Cô ấy đúng là thích chăm cho người khác ăn, và trông anh có vẻ gầy đi. – Thực tế, trông anh rất tệ. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, – quần áo anh nhầu nhĩ, và tóc anh mất hẳn vẻ mềm mượt óng ả.

– Anh đã không ăn gì nhiều.

– Bác đầu bếp nhà anh ở Công viên Tyersall không làm những món ưa thích cho anh à? – Rachel nói giọng hơi giễu cợt. Nàng biết sự tức giận dồn nén của nàng nhắm không đúng vào Nick, nhưng lúc này nàng không kìm được mình. Nàng nhận thấy anh cũng là nạn nhân của hoàn cảnh giống như mình, nhưng nàng không thể nhìn xa hơn được nỗi đau của chính mình.

– Thực ra anh không ở Công viên Tyersall. – Nick nói.

– Ô?

– Anh không muốn gặp bất kỳ ai kể từ cái buổi tối ở Cao nguyên Cameron, Rachel.

– Anh quay lại Khách sạn Kingsford à?

– Colin để anh tự tung tự tác ở nhà cậu ấy tại Vịnh Sentosa trong khi cậu ấy đi tuần trăng mật. Cậu ấy và Araminta cũng rất lo lắng cho em, em biết đấy.

– Họ thật tốt. – Nàng lãnh đạm nói, đăm đăm nhìn qua bể bơi về phía bản sao tượng Thần Vệ nữ của Milo. Bức tượng không tay thể hiện một thiếu nữ xinh đẹp được các nhà sưu tập tranh cãi trong nhiều thế kỷ, cho dù nguồn gốc của nó không bao giờ được xác minh. Có khi ai đó cũng nên chặt phăng hai cánh tay nàng. Làm vậy biết đâu nàng sẽ cảm thấy ổn hơn.

Nick giơ tay ra đặt tay lên tay Rachel. – Chúng ta quay về New York đi. Chúng ta về nhà thôi.

– Em đang suy nghĩ… Em cần đi Trung Quốc. Em muốn gặp bố em.

Nick ngừng lại. – Em có chắc mình sẵn sàng cho việc đó không?

– Có ai sẵn sàng gặp bố mình, người mình chưa hề biết và đang ngồi tù không?

Nick thở dài. – Ờ, vậy khi nào chúng ta đi?

– Thật ra, Peik Lin sẽ đi với em.

– Ồ. – Nick nói, hơi ngạc nhiên. – Anh đi được không? Anh muốn đến đó cùng em.

– Không, Nick, đây là việc em cần tự làm. Với lại đã có Peik Lin dứt khoát đòi đi. Bố cô ấy có bạn bè ở Trung Quốc sẽ giúp giải quyết thủ tục, cho nên em không thể từ chối. Em sẽ đi vài ngày, sau đó em sẵn sàng quay về New York.

– Vậy, chỉ cần cho anh biết khi nào em muốn đổi ngày vé máy bay. Anh sẵn sàng về nhà bất kỳ lúc nào, Rachel.

Rachel hít vào thật sâu, gắng hết sức vì những gì cô sắp nói. – Nick, em cần… tự mình quay về New York.

– Tự mình? – Nick ngạc nhiên nói.

– Vâng. Em không cần anh rút ngắn kỳ nghỉ hè và bay về với em.

– Không, không, anh chán nơi này hệt như em rồi! Anh muốn về nhà với em! – Nick khăng khăng.

– Vấn đề là, Nick, em không nghĩ em có thể giải quyết chuyện đó ngay lúc này.

Nick buồn bã nhìn nàng. Rõ ràng nàng vẫn còn rất đau khổ.

– Và khi em trở lại New York, – nàng nói tiếp, giọng run lên, – em không nghĩ chúng ta nên gặp nhau tiếp.

– Cái gì? Ý em là sao? – Nick hoảng hốt nói.

– Ý em chính xác như vậy. Em sẽ thu dọn đồ đạc ra khỏi căn hộ của anh ngay khi em quay về, và sau đó khi anh trở lại-

– Rachel, em điên rồi! – Nick nói, bật dậy khỏi ghế và cúi xuống bên cạnh nàng. – Vì sao em lại nói tất cả những điều này chứ? Anh yêu em. Anh muốn cưới em.

– Em cũng yêu anh. – Rachel khóc. – Nhưng anh không thấy ư, – sẽ không bao giờ thành cả.

– Dĩ nhiên là được chứ. Dĩ nhiên là được! Anh chẳng quan tâm gia đình mình nghĩ gì, – anh chỉ muốn sống với em, Rachel.

Rachel chậm rãi lắc đầu.

– Không chỉ là gia đình anh đâu, Nick. Còn các bạn anh, những người bạn thiếu thời của anh, – là tất cả mọi người trên đảo này.

– Không đúng, Rachel. Những người bạn thân nhất của anh đều nghĩ như em. Colin, Mehmet, Alistair, và có rất nhiều người bạn của anh thậm chí em còn chưa có cơ hội gặp. Nhưng điều đó cũng chưa đáng kể. Mấu chốt là giờ chúng ta sống ở New York. Bạn bè của chúng ta ở đó, cuộc sống của chúng ta ở đó, và nó rất tuyệt. Nó sẽ tiếp tục tuyệt vời một khi chúng ta bỏ lại toàn bộ những thứ điên rồ này phía sau.

– Không đơn giản như vậy, Nick. Có lẽ chính anh cũng không nhận thấy, nhưng anh đã nói ‘giờ chúng ta sống ở New York.’ Nhưng không phải lúc nào anh cũng sống ở New York. Một ngày nào đó anh sẽ trở lại đây, có lẽ trong vài năm tới. Đừng tự lừa dối mình, – cả gia đình anh ở đây, di sản của anh ở đây.

– Ồ những thứ chết tiệt đó! Em biết anh đâu có quan tâm chuyện vớ vẩn đó.

– Đó là những gì lúc này anh nói, nhưng anh không hiểu mọi thứ có thể thay đổi như thế nào theo thời gian à? Anh không nghĩ anh có thể bắt đầu bực tức với em trong những năm tới sao?

– Anh có thể không bao giờ bực tức với em, Rachel. Em là người quan trọng nhất đời anh! Em không hiểu, – anh không ăn, không ngủ, – bảy ngày qua thật là địa ngục khi không có em.

Rachel thở dài, nhắm nghiền mắt một lúc. – Em biết anh cũng đau khổ. Em không muốn làm anh đau, nhưng em nghĩ đó thật sự là cách tốt nhất.

– Chia tay ư? Chẳng có ý nghĩa gì cả, Rachel. Anh biết ngay lúc này em tổn thương thế nào, nhưng chia tay không làm bớt đau. Để anh giúp em, Rachel. Để anh chăm sóc em. – Nick nhiệt thành nài nỉ, tóc xõa cả xuống mắt anh.

– Sẽ ra sao nếu chúng ta có con? Con cái chúng ta sẽ không bao giờ được gia đình anh chấp nhận.

– Ai cần chứ? Chúng ta sẽ có gia đình của mình, cuộc sống của mình. Chẳng có gì quan trọng cả.

– Rất quan trọng với em. Em đã không ngừng nghĩ về điều này, Nick. Anh biết mà, mới đầu em rất sốc khi biết về quá khứ của mình. Em suy sụp vì những lời nói dối của mẹ em, khi nhận ra rằng ngay cả cái tên em đang mang cũng không thật. Em cảm thấy như mình đã bị tước đoạt nhân thân. Nhưng rồi em nhận ra... thật sự chẳng có gì quan trọng. Một cái tên thì có là gì chứ? Người Hoa chúng ta rất nặng về dòng họ. Em tự hào với tên của mình. Em tự hào là con người mà em đã phấn đấu trở thành.

– Anh cũng vậy. – Nick nói.

– Vậy anh phải hiểu điều này, rằng vì em rất yêu anh, Nick, nên em không muốn làm vợ anh. Em không bao giờ muốn là một phần của một gia đình giống gia đình anh. Em không thể lấy chồng và gia nhập vào một gia tộc nghĩ rằng họ quá hoàn hảo nên không chấp nhận em. Và em không muốn con cái em có liên hệ với những người như vậy. Em muốn chúng lớn lên trong một ngôi nhà luôn chăm lo, yêu thương nhau, có ông bà, cô dì, chú bác, anh em họ quây quần, đối xử bình đẳng với nhau. Vì cuối cùng đó là những gì em có, Nick. Anh đã tự mình thấy điều đó, khi anh về nhà với em lễ Tạ ơn năm ngoái. Anh thấy các anh em họ của em thế nào. Chúng em cạnh tranh, chúng em trêu đùa nhau vui vẻ, nhưng cuối cùng, chúng em giúp đỡ nhau. Đó là những gì em muốn dành cho con cái mình. Em muốn chúng yêu thương gia đình mình, nhưng vẫn cảm thấy niềm tự hào về bản thân với tư cách là những cá nhân, Nick, không phải ở việc chúng có bao nhiêu tiền, tên họ của chúng là gì, hay chúng lần ngược lại bao nhiêu đời đến triều đại nào. Em xin lỗi, nhưng em thấy đủ rồi. Em thấy đủ với việc phải làm những người châu Á siêu giàu, những con người mà cuộc sống xoay quanh chuyện kiếm tiền, tiêu tiền, khoe tiền, so sánh tiền, giấu diếm tiền, kiểm soát người khác bằng tiền, và hủy hoại cuộc sống của họ bằng tiền. Và nếu em lấy anh, sẽ không thể thoát được nó, thậm chí dù chúng ta sống ở nửa bên kia trái đất.

Mắt Rachel ầng ậng nước, và dù Nick rất muốn khăng khăng rằng nàng nói sai, nhưng anh biết anh chẳng thể nói gì lúc này để thuyết phục được nàng. Dù ở bất kỳ nơi nào của thế giới, cho dù là New York, Paris, hay Thượng Hải, thì nàng cũng thua kém anh.