← Quay lại trang sách

Chương 17 Vịnh Repulse - HONG KONG

Chiếc xuồng máy tốc độ cao Corsair đón Astrid chỗ cầu tàu trên bãi biển hình lưỡi liềm và lao vút vào vùng nước màu ngọc lục bảo của Vịnh Repulse. Vòng quanh vịnh, Astrid thấy ngay một chiếc tàu Trung Quốc ba cột buồm tráng lệ neo ở Chung Hom Wan, và Charlie đứng ở mũi tàu vẫy cô.

– Tuyệt quá! – Astrid nói khi chiếc xuồng áp mạn tàu.

– Anh nghĩ em thích màn đưa đón này. – Charlie ngượng nghịu nói, khi anh giúp cô trèo lên boong. Anh đã đứng ngoài lo lắng theo dõi suốt mấy tuần qua khi Astrid trải qua vài giai đoạn đau khổ, – từ sốc tới giận dữ rồi tuyệt vọng, trong lúc nương náu ở căn hộ của anh. Khi có vẻ như cô đã đi đến chỗ chấp nhận, anh mời cô đi du ngoạn buổi chiều bằng tàu, nghĩ rằng không khí tươi mát sẽ có ích cho cô.

Astrid vuốt phẳng lại chiếc quần lửng màu xanh hải quân. – Em có cần cởi giày không nhỉ?

– Không, không. Nếu em đi giày gót nhọn thì là chuyện khác, nhưng đi giày đế bằng thì không sao. – Charlie trấn an cô.

– Chà, em không muốn làm hỏng bất kỳ thứ gì của công trình gỗ tuyệt mỹ này đâu. – Astrid trầm trồ trước bề mặt gỗ tếch sáng loáng quanh mình. – Anh có chiếc tàu này bao lâu rồi?

– Về mặt kỹ thuật, nó thuộc về công ty, vì bọn anh có ý dùng nó để gây ấn tượng với khách hàng, nhưng anh bỏ công tu sửa lại nó suốt ba năm qua. Dự án cuối tuần ấy mà.

– Nó bao nhiêu tuổi rồi?

– Từ thế kỷ mười tám, – một chiếc tàu cướp biển buôn lậu thuốc phiện khắp các hòn đảo nhỏ xung quanh vùng nam Quảng Đông, cũng chính là lộ trình anh dự kiến cho hôm nay. – Charlie nói, khi anh ra lệnh giương buồm. Những lá buồm vải dầu cực lớn được buông xuống, chuyển từ màu hung đỏ sang màu đỏ tươi trong ánh nắng khi con thuyền chuyển động.

– Có câu chuyện trong nhà rằng kỵ ngoại em buôn thuốc phiện. Quy mô rất lớn, – đó là cách tài sản nhà em có được. – Astrid nói, đưa mặt đón hướng gió thổi khi con thuyền bắt đầu lướt sóng.

– Thế à? Gia đình bên nào? – Charlie nhướng mày.

– Em không nói được. Chúng em không được phép nói về chuyện đó, nhưng em biết chắc là đúng. Cụ ngoại bà em nghiện nặng và dành hết thời gian của cụ nằm bên bàn đèn thuốc phiện riêng của mình.

– Con gái của vua thuốc phiện lại bị nghiện à? Thế thì không phải là một chiến lược kinh doanh hay rồi.

– Nghiệp đấy, em đoán vậy. Đến lúc nào đó, chúng ta đều phải trả giá cho những sự phóng túng của mình, phải không? – Astrid ảo não nói.

Charlie biết Astrid sẽ đi đến đâu với câu chuyện này. – Đừng trách móc mình nữa. Anh đã nói điều này cả trăm lần rồi, – em chẳng thể làm gì để ngăn Michael không làm những gì anh ta muốn làm đâu.

– Chắc chắn vậy. Em đã nghĩ rất nhiều về tất cả những chuyện lẽ ra em có thể làm khác đi. Em có thể từ chối khi luật sư của em khăng khăng rằng anh ấy ký bản hôn khế ấy. Em có thể đừng đi Paris hai lần một năm và chất đầy phòng ngủ dự trữ của mình với những bộ váy áo sang trọng. Em có thể tặng anh ấy những món quà rẻ tiền hơn, – cái đồng hồ Vacheron nhân sinh nhật tuổi ba mươi của anh ấy là một sai lầm lớn.

– Em chỉ là chính mình thôi mà, và với bất kỳ ai trừ Michael, điều đó hoàn toàn ổn. Lẽ ra anh ta nên hiểu mình sẽ gặp những chuyện gì khi anh ta cưới em. Trách mình ít thôi, Astrid – em có thể có gu sài sang, nhưng điều đó không bao giờ ngăn cản em trở thành một người tốt.

– Em không biết sao anh có thể nói như thế này về em, khi mà em đối xử với anh thật tệ, Charlie.

. – Anh chưa bao giờ ác cảm với em, em biết mà. Chính cha mẹ em mới khiến anh giận.

Astrid đăm đăm nhìn lên nền trời xanh. Một con mòng lẻ loi dường như đang bay song hành với chiếc thuyền, ra sức vỗ cánh để theo cho kịp. – Chà, giờ thì bố mẹ em chắc chắn sẽ rất tiếc rằng em đã không lấy anh, một khi họ phát hiện ra cô con gái vàng bạc của họ bị Michael Teo đá. Tưởng tượng xem, bố mẹ em từng hoảng sợ trước viễn cảnh anh trở thành con rể của họ. Họ coi thường tài sản mới có của bố anh, nhờ máy tính, và giờ gia đình anh là một trong những gia đình danh vọng nhất châu Á. Giờ nhà Leong sẽ phải đối diện với nỗi hổ thẹn vì có một đứa con ly dị trong gia đình.

– Chẳng có gì phải xấu hổ chuyện đó. Ly hôn giờ là chuyện quá thường.

– Nhưng không phải trong những gia đình như chúng ta, Charlie. Anh biết mà. Cứ nhìn tình hình của chính anh xem, – vợ anh sẽ không chịu ly hôn, mẹ anh thậm chí còn không buồn nghe. Thử nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào ở gia đình em khi họ biết sự thật. Họ không biết điều gì giáng xuống họ.

Hai thủy thủ boong tiến lại cùng một cái xô ngâm rượu vang và một đĩa rất lớn chất đầy nhãn và vải tươi. Charlie mở chai Château d’Yquem và rót cho Astrid một ly.

– Michael yêu đội Sauternes. Đó là một trong rất ít thứ cả hai bọn em cùng yêu thích. – Astrid bâng khuâng nói khi cô nhấp ly rượu vang của mình. – Dĩ nhiên, em học được cách thích bóng đá, và anh ấy học cách sử dụng giấy vệ sinh bốn lớp.

– Nhưng em có thật sự hạnh phúc không, Astrid? – Charlie hỏi. – Ý anh là, có vẻ như em hy sinh nhiều hơn anh ta. Anh vẫn không hình dung nổi em sống trong căn hộ bé xíu đó, lén mang đồ mình mua vào phòng ngủ dự trữ như một con nghiện.

– Em hạnh phúc, Charlie. Và quan trọng hơn, Cassian hạnh phúc. Giờ nó sẽ phải lớn lên như một đứa con ly dị, bị đá qua đá lại giữa hai nhà. Em làm hỏng con trai mình rồi.

– Em đâu có làm hỏng nó. – Charlie mắng. – Theo cách anh thấy, Michael mới là người rời bỏ. Anh ta không chịu được nhiệt. Anh nghĩ anh ta là một kẻ hèn, anh cũng có thể thông cảm một chút. Gia đình em rất đáng ngại. Chắc chắn họ ra sức cản trở anh, và cuối cùng họ thắng, phải không?

– Chà, anh không phải là người nhượng bộ. Anh kiên cường trước gia đình em và không bao giờ để họ ép anh. Em mới là người chịu thua. – Astrid nói, thành thục bóc vỏ một quả nhãn trông như viên ngọc trai và bỏ vào miệng.

– Nhưng, một phụ nữ xinh đẹp có nền tảng bình thường lấy chồng vào gia đình như em sẽ dễ hơn rất nhiều so với một người đàn ông không xuất thân từ nhà giàu hay dòng dõi. Và Michael lại có bất lợi là trông quá đẹp trai – nam giới trong nhà em có khi ghen với anh ta đấy.

Astrid cười. – À, em nghĩ anh ấy muốn thách thức đó. Khi lần đầu em gặp Michael, anh ấy có vẻ không để tâm về tiền bạc hay gia đình em. Nhưng hóa ra em nhầm. Anh ấy rất để tâm. Anh ấy quá để tâm. – Giọng Astrid run run, và Charlie đưa tay vỗ nhè nhẹ an ủi cô. Nước mắt lặng lẽ chảy tràn trên gương mặt cô, nhanh chóng biến thành những tiếng thổn thức khi cô dựa vào vai anh.

– Em xin lỗi, em xin lỗi. – Cô liên tục nói, bối rối vì cách thể hiện không kiểm soát nổi của mình. – Em không biết tại sao, nhưng em không thể kìm được khóc.

– Astrid, có anh đây. Em không phải kìm nén cảm xúc khi ở bên anh. Em từng ném cả những cái bình cá vàng vào anh cơ mà, em nhớ không? – Charlie nói, cố làm không khí dịu bớt. Astrid thoáng mỉm cười trong khi nước mắt vẫn chảy ra. Charlie cảm thấy bất lực nhưng đồng thời cũng nản trước sự vô lý của tình thế này. Cô người yêu cũ kiều diễm của anh đang ở trên chiếc thuyền Trung Hoa lãng mạn với anh, khóc trên vai anh về một người đàn ông khác. Đây đúng là sự may mắn chết tiệt của anh.

– Em thật sự yêu anh ấy, phải không? – Charlie nói khẽ.

– Vâng. Dĩ nhiên vậy. – Astrid thổn thức.

Trong vài tiếng, họ im lặng ngồi bên nhau, đắm trong ánh nắng và bụi nước mằn mặn khi con thuyền lướt đi trên vùng biển êm đềm. Họ đi qua đảo Lạn Đầu, Charlie trịnh trọng cúi mình trước bức tượng Phật khổng lồ trên đỉnh núi, và đi men qua những hòn đảo nhỏ rất đẹp như Ải Châu và Tam Môn, với những gờ đá lởm chởm phơi ra và những lạch kín.

Suốt thời gian đó, tâm trí Charlie không ngừng quay cuồng. Anh cố nài Astrid đi chuyến biển buổi chiều này vì anh muốn thú nhận một chuyện. Anh muốn nói với cô rằng anh chưa bao giờ hết yêu cô, dù chỉ một giây, và rằng cuộc hôn nhân của anh một năm sau khi họ chia tay chẳng gì hơn một hành động không suy nghĩ. Anh chưa bao giờ thực sự yêu Isabel, và cuộc hôn nhân của họ u ám ngay từ đầu vì điều ấy. Có quá nhiều thứ Charlie muốn cô biết, nhưng anh biết đã quá muộn để nói ra.

Ít nhất cô đã từng yêu anh. Ít nhất anh đã có bốn năm đẹp đẽ với người con gái mà anh yêu từ khi mười lăm tuổi, từ cái đêm anh nhìn cô hát bài “Pass It On” trên bãi biển trong một buổi dã ngoại của thanh niên nhà thờ. (Gia đình anh theo Đạo giáo, nhưng mẹ anh ép tất cả mọi người tham gia Hội Giám lý thứ nhất để họ có thể hòa nhập với giới thượng lưu.) Anh vẫn còn nhớ ánh lửa bập bùng làm cho mái tóc dài lượn sóng của cô lung linh sắc đỏ và vàng mê hồn nhất, trông cô giống như tượng Vệ Nữ của Botticelli khi cô ngọt ngào hát:

Chỉ cần một tia lửa, để ngọn lửa cháy lên.

Và chẳng mấy tất cả xung quanh, đều ấm lên trong ánh sáng ngọn lửa.

Đó chính là tình yêu của Chúa, một khi bạn đã nếm trải.

Bạn muốn hát, tươi tắn như mùa xuân, bạn muốn Trao Gửi Nó.

– Anh có một đề nghị được không, Astrid? – Charlie nói khi chiếc thuyền quay trở lại Vịnh Repulse để đưa cô về.

– Chuyện gì anh? – Astrid mơ màng hỏi.

– Ngày mai khi em về nhà, đừng làm gì cả. Cứ trở lại cuộc sống bình thường của em. Đừng tuyên bố gì, và giữ đừng để Michael ly hôn nhanh chóng.

– Tại sao chứ?

– Anh có cảm giác Michael có thể đang thay đổi.

– Điều gì khiến anh nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra?

– À thì, anh là đàn ông, và anh biết đàn ông nghĩ gì. Lúc này, Michael đã xuống hết các lá bài rồi, hẳn anh ấy chịu áp lực ghê gớm. Chuyện đó có gì đó thật sự nhẹ nhõm, chuyện thừa nhận sự thật ấy. Giờ, nếu em để anh ấy có thêm thời gian riêng, anh nghĩ có thể anh ấy sẽ chấp nhận nhượng bộ sau vài tháng đấy.

Astrid tỏ ý nghi ngờ. – Thật không? Nhưng anh ấy rất kiên quyết muốn ly hôn.

– Cứ nghĩ mà xem, – Michael cố tự dối mình với ý nghĩ anh ấy bị rơi vào một cuộc hôn nhân không khả dĩ trong suốt năm năm qua. Nhưng điều buồn cười xảy ra khi đàn ông thật sự cảm nhận được tự do, đặc biệt khi họ đã quen với cuộc sống hôn nhân. Họ bắt đầu thèm khát niềm hạnh phúc gia đình ấy lần nữa. Họ muốn tạo dựng lại. Xem nào, anh ấy bảo em chuyện tình dục vẫn rất tuyệt. Anh ấy bảo em anh ấy không trách em, ngoài chuyện ném quá nhiều tiền vào váy áo. Bản năng của anh mách anh rằng nếu em cứ để mặc anh ấy, anh ấy sẽ quay về.

– Chà, cũng đáng để thử đấy chứ nhỉ? – Astrid nói đầy hy vọng.

– Phải. Nhưng em phải hứa với anh hai điều: thứ nhất, em cần sống cuộc sống theo cách em muốn, thay vì cách em nghĩ rằng Michael muốn ở em. Chuyển đến một căn nhà em thích, ăn mặc theo cách em thấy hài lòng. Anh thật sự cảm thấy điều thực sự tác động đến Michael chính là cách em dành cả thời gian của mình lén lút quanh anh ấy, cố gắng là một người không phải là em. Việc em cố bù đắp cho anh ấy chỉ làm tăng cảm giác không tương xứng của anh ấy thôi.

– Vâng. – Astrid nói, cố gắng lĩnh hội tất cả.

– Thứ hai, hứa với anh em sẽ không để cho anh ấy ly hôn, ít nhất trong vòng một năm, bất kể anh ấy nài nỉ em đến thế nào. Cứ trì hoãn anh ấy. Một khi em ký giấy tờ, em sẽ mất cơ hội để anh ấy quay lại đấy. – Charlie nói.

– Em hứa.

Ngay khi Astrid rời khỏi con thuyền ở Vịnh Repulse, Charlie liền điện thoại cho Aaron Shek, giám đốc tài chính của Wu Microsystems.

– Aaron, giá cổ phiếu của chúng ta hôm nay thế nào?

– Chúng ta tăng hai phần trăm.

– Tốt lắm, tốt lắm. Aaron, tôi muốn anh làm giúp một việc đặc biệt… Tôi muốn anh tìm kiếm một công ty kỹ thuật số nhỏ đặt tại Singapore có tên là Cloud Nine Solutions.

– Cloud Nine… – Aaron nói, gõ cái tên vào máy tính. – Trụ sở tại Jurong phải không?

– Phải, là nó đấy. Aaron, tôi muốn anh mua công ty ấy ngày mai. Bắt đầu thấp thôi, nhưng tôi muốn anh kết thúc bằng việc đưa ra ít nhất mười lăm triệu cho nó. Thực tế có bao nhiêu thành viên sáng lập nhỉ?

– Tôi thấy có hai đối tác đăng ký. Michael Teo và Adrian Balakrishnan.

– Được, chào ba mươi triệu.

– Charlie, anh nghiêm túc đấy chứ? Giá trị sổ sách của công ty chỉ.

– Không, tôi hết sức nghiêm túc. – Charlie ngắt lời. – Hãy bắt đầu một cuộc chiến chào thầu giả giữa một vài công ty con của chúng ta nếu anh phải làm vậy. Giờ nghe kỹ đây. Sau khi xong thỏa thuận, tôi muốn anh cho Michael Teo, đối tác sáng lập, quyền chọn cổ phiếu hạng A, sau đó tôi muốn anh gộp nó với công ty khởi nghiệp Cupertino chúng ta có được tháng trước và hãng phát triển phần mềm ở Trung Quan Thôn. Sau đó, tôi muốn chúng ta thực hiện IPO trên Sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải vào tháng tới.

– Tháng tới?

– Phải, phải thực hiện rất nhanh. Loan tin ngay nhé, để các kênh liên hệ của anh ở Bloomberg TV biết việc này, bóng gió cho Henry Blodget biết nếu anh nghĩ việc đó giúp đẩy giá cổ phiếu lên. Nhưng cuối ngày tôi muốn số quyền chọn cổ phiếu hạng A ấy có giá trị ít nhất 250 triệu đô. Để ngoài sổ sách, và thành lập một công ty vỏ bọc ở Liechtenstein nếu cần. Chỉ cần bảo đảm không có liên hệ gì với tôi. Không bao giờ.

– Được, đã xong. – Aaron đã quen với những yêu cầu rất riêng của ông chủ.

– Cảm ơn anh, Aaron. Hẹn gặp anh ở CAA chủ nhật này cùng bọn trẻ.

Chiếc thuyền Trung Hoa thế kỷ mười tám tiến vào Cảng Aberdeen vừa lúc những ngọn đèn đêm đầu tiên bật lên trong thành phố đông đúc nép mình bên bờ biển phía nam đảo Hong Kong. Charlie thở dài. Nếu anh không có cơ hội giành lại Astrid, ít nhất anh cũng muốn cố giúp cô. Anh muốn cô tìm lại tình yêu với chồng mình. Anh muốn nhìn thấy niềm vui trở lại trên gương mặt Astrid, nét vui tươi anh đã từng chứng kiến nhiều năm trước ở chỗ lửa trại trên bãi biển. Anh muốn trao gửi nó.