Chương 16 Sentosa Cove - SINGAPORE
Hẳn là chim hay gì đó, Nick nghĩ, tỉnh giấc vì một âm thanh lớn. Có một con chim giẻ cùi cánh chả đang thích thú gõ gõ mỏ vào vào bức vách kính trượt của ngôi nhà kế bên hồ phản chiếu mỗi buổi sáng. Anh đã ngủ bao nhiêu lâu rồi? Đã bảy giờ bốn mươi lăm phút, thế này nghĩa là anh đã nằm ít nhất bốn tiếng rưỡi. Không tệ, nhất là khi anh không tài nào ngủ được quá ba tiếng mỗi đêm kể từ khi Rachel chia tay với anh một tuần trước. Chiếc giường ngập trong quầng ánh sáng chiếu từ phần mái kính có thể đóng mở, và giờ trời quá sáng nên anh khó ngủ lại được. Làm thế nào Colin vẫn ngủ được ở nơi thế này nhỉ? Có gì đó thật không thực tế khi sống trong một ngôi nhà chủ yếu gồm các hồ phản chiếu và vách kính.
Nick giở mình, nhìn thẳng vào bức tường trát stucco kiểu Venice có bức ảnh lớn của Hiroshi Sugimoto. Đó là bức ảnh đen trắng trong loạt ảnh điện ảnh của ông ấy, chụp bên trong một nhà hát cũ đâu đó ở Ohio. Sugimoto để cửa chập máy ảnh mở trong suốt thời gian chiếu phim, cho nên màn hình lớn trở thành một cánh cổng ánh sáng hình chữ nhật. Với Nick, nó giống như một cánh cổng dẫn vào một vũ trụ song song, và anh ước gì mình có thể lọt vào cái khoảng trắng đó và biến mất. Có lẽ ngược thời gian. Trở lại tháng tư, hoặc tháng năm. Lẽ ra anh nên hiểu rõ hơn. Lẽ ra anh không nên mời Rachel về đây mà không hề mở một khóa cấp tốc cho nàng về cách ứng xử với gia đình mình. “Nhập môn về những gia tộc Hoa kiều giàu có, quyền thế. [155*] ” Có thật sự anh là một phần của gia đình này không? Anh càng lớn lên, và càng sống nhiều năm ở nước ngoài, anh càng thấy mình như một người xa lạ giữa họ. Giờ anh đã ở tuổi ngoài ba mươi, những kỳ vọng vẫn cứ gia tăng, và những quy định vẫn đang thay đổi. Anh không biết phải làm sao theo kịp nơi này nữa. Nhưng anh thích trở về nhà. Anh thích những buổi chiều mưa lê thê ở nhà bà nội vào mùa gió mùa, đi lùng mua kueh tutu [156*] ở khu người Hoa, những chuyến đi bộ dài quanh Hồ dự trữ MacRitchie lúc hoàng hôn cùng bố…
[155] Nguyên văn: “Rich, Entitled, Delusional Chinese Families 101”. (ND)
[156] Món bánh bột gạo hấp hình hoa có nhân dừa nạo ngọt này là một đặc sản truyền thống của Singapore.
Lại có tiếng động. Lần này nghe không phải tiếng con chim giẻ cùi. Anh đã ngủ mà không bật hệ thống an ninh, và giờ ai đó chắc chắn đang ở trong nhà. Anh mặc vội chiếc quần cộc và rón rén ra khỏi phòng ngủ. Phòng ngủ của khách có lối đi qua một chiếc cầu vượt bằng kính chạy xuyên phần sau của khu nhà, và khi nhìn xuống, anh thấy thấp thoáng một cái bóng di chuyển trên sàn gỗ sồi Brazil bóng láng. Nhà đang bị trộm ư? Vịnh Sentosa vốn biệt lập, và bất kỳ ai đọc mục tin lượm lặt đều biết Colin Khoo và Araminta Lee đang hưởng tuần trăng mật trên du thuyền quanh vùng biển Dalmatian.
Nick tìm kiếm một thứ vũ khí; thứ duy nhất anh tìm được là một chiếc đàn ống đẽo khắc dựng vào bức tường trong phòng tắm của khách. (Lại có người chơi đàn ống khi đang ngồi trên bệ xí ư?) Anh dò dẫm đi xuống cầu thang bằng titanium và từ từ tiến về phía bếp, giơ cây đàn ống định nện xuống thì vừa hay Colin xuất hiện từ góc tường.
– Chúa ơi! – Nick ngạc nhiên thốt lên, buông vũ khí của mình xuống.
Colin có vẻ rất bình thản trước cảnh Nick chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần cộc, khua khoắng chiếc đàn ống sặc sỡ. – Tớ không nghĩ đó là thứ vũ khí tốt đâu, Nick. – Anh nói. – Lẽ ra phải kiếm thanh kiếm samurai cổ trong phòng ngủ của tớ ấy.
– Tớ cứ nghĩ ai đó đột nhập!
– Ở đây làm gì có chuyện đột nhập. Khu này quá an toàn, và trộm cắp không rỗi hơi lái xe đến tận đây chỉ để lấy mấy thứ đồ nhà bếp.
– Cậu từ chỗ nghỉ trăng mật về sớm làm gì vậy? – Nick gãi đầu hỏi.
– Chà, tớ nghe tin đồn rất đáng ngại rằng người bạn thân nhất của tớ gầy mòn và có lẽ tự sát trong nhà tớ.
– Gầy mòn thì có, nhưng không tự sát. – Nick càu nhàu.
– Nói nghiêm túc, Nicky, có rất nhiều người lo lắng về cậu đấy.
– Ồ, ai thế? Và đừng có nói là mẹ tớ đấy nhé.
– Sophie rất lo. Rồi Araminta. Kể cả Mandy. Cô ấy gọi cho tớ ở Hvar. Tớ nghĩ cô ấy thật sự rất tiếc về cách hành xử của mình.
– Ôi dào, thì cũng gây hậu quả rồi. – Nick nói sẵng.
– Này, tại sao tớ không làm một bữa sáng nhanh cho cậu nhỉ? Trông cậu như chẳng ăn gì hàng năm rồi.
– Nghe tuyệt đấy.
– Xem này, như là chương trình Siêu đầu bếp đang làm món hor bao daan [157*] ấy.
[157] Tiếng Quảng Đông chỉ món “trứng bao rán,” tương tự kiểu trứng rán chín một mặt. Chương trình Siêu đầu bếp (Iron Chef) là một chương trình truyền hình thực tế của Nhật chuyên về nấu ăn.
Nick ngồi ghé trên chiếc ghế cao chỗ quầy bar trong bếp, ngốn ngấu bữa sáng của mình. Anh giơ chiếc dĩa đầy trứng lên. – Ngon chẳng kém gì quán Ah Ching.
– Tội nghiệp. Món bao daan của tớ thường biến thành trứng bác đấy.
– Thực sự, là thứ ngon nhất tớ được ăn cả tuần qua đấy. Đúng ra, là thứ duy nhất tớ ăn. Tớ đóng đô trên sô pha nhà cậu, nốc bia và xem Mad Men (Những kẻ điên khùng). Mà này, hết sạch bia Red Stripe rồi.
– Đây là lần đầu tiên cậu thật sự suy sụp phải không? Cuối cùng thì phụ tình cũng đã biết tình phụ là thế nào.
– Thực ra tớ đâu có xưng với cái danh đó. Alistair mới là kẻ phụ tình.
– Đợi chút, – cậu chưa nghe tin gì à? Kitty Pong đá cậu ta rồi!
– Tin chấn động đấy. – Nick lãnh đạm nhận xét.
– Không, cậu chưa biết toàn bộ câu chuyện đâu! Tại bữa tiệc trà hôm sau lễ cưới, Araminta và tớ đang bận rót trà cho Phu nhân Lee Yong Chien thì tất cả nghe thấy có tiếng ồn ào rất lạ phát ra từ đâu đó. Nghe như tiếng kêu của một con vật nào đó đẻ con. Không ai nghĩ ra đó là gì. Mọi người nghĩ có lẽ một con dơi bị kẹt đâu đó trong nhà. Vì thế vài người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, và cậu biết căn nhà thời thuộc địa của ông nội tớ ở Đường Belmont thế nào rồi đấy, – chỗ nào cũng có tủ tường rất lớn. Chà, em Rupert Khoo mở cánh cửa bên dưới cầu thang lớn và tìm ngay thấy Kitty và Bernard Tai, ngay trước mắt tất cả khách khứa!
– ÔI KHÔN..N..N..N..G! – Nick kêu lên.
– Thế chưa phải là tệ nhất đâu. Bernard thì nằm dang người, quần tụt xuống mắt cá, còn Kitty vẫn để nguyên hai ngón tay ở hậu môn cậu ta khi cửa mở!
Nick cười rũ rượi, liên tục đập tay xuống bàn quầy bằng đá vôi travertine trong khi nước mắt chảy ràn rụa trên mặt.
– Giá cậu được nhìn thấy vẻ mặt Phu nhân Lee Yong Chien! Tớ nghĩ tớ sẽ phải thực hiện mấy động tác CPR đấy! – Colin cười cười.
– Cảm ơn pha cười này, – tớ rất cần đấy. – Nick thở dài, cố gắng lấy lại nhịp thở. – Tớ thấy buồn cho Alistair.
– Ồ, cậu ấy sẽ ổn thôi. Tớ lo lắng cho cậu hơn đấy. Nói nghiêm túc, cậu định làm gì về chuyện Rachel? Chúng ta cần gột rửa cho cậu sạch sẽ và đặt cậu trở lại lưng con ngựa trắng. Tớ nghĩ lúc này có khi Rachel cần sự giúp đỡ của cậu hơn bao giờ hết đấy.
– Tớ biết, nhưng cô ấy cương quyết chuyện muốn tớ ra khỏi cuộc sống cô ấy lắm. Cô ấy nói rõ cô ấy không bao giờ muốn gặp lại tớ nữa, và nhà Goh thực hiện việc đó rất nghiêm túc!
– Cô ấy vẫn còn sốc, Nicky. Với tất cả những gì xảy ra với cô ấy, làm sao cô ấy có thể biết mình muốn gì chứ?
– Tớ hiểu cô ấy, Colin. Khi cô ấy đã xác định thì sẽ không lay chuyển được đâu. Cô ấy không phải kiểu người ủy mị. Cô ấy rất thực tế, và cô ấy rất ương bướng. Cô ấy đã quyết định như vậy vì cách hành xử của gia đình tớ, sẽ chẳng bao giờ bên nhau được đâu. Có thể trách cô ấy ư, sau tất cả những gì họ đã làm? Chẳng trái khoáy lắm sao? Ai cũng nghĩ cô ấy là kẻ đào mỏ, trong khi cô ấy hoàn toàn ngược lại. Cô ấy chia tay tớ vì chính tiền bạc của tớ.
– Tớ đã nói với cậu tớ mến cô ấy từ ngày chúng ta gặp nhau, – cô ấy thật sự đáng mến, phải không? – Colin nhận xét.
Nick đăm đăm nhìn ra cửa sổ ngắm khung cảnh bên kia vịnh. Trong làn sương sớm, đường chân trời Singapore gần như giống hệt Manhattan. – Tớ thích cuộc sống chúng tớ bên nhau ở New York, – Anh bâng khuâng nói. – Tớ thích được dậy sớm vào sáng chủ nhật và đi Murray chọn mua bánh kẹp cùng cô ấy. Tớ thích những giờ đi lang thang ở West Village, tới Công viên Quảng trường Washington xem lũ chó chạy đua. Nhưng tớ đã làm hỏng tất cả. Tớ là nguyên nhân khiến cuộc sống của cô ấy bị đảo lộn hoàn toàn.
– Cậu không phải là nguyên nhân, Nicky.
– Colin, – tớ đã làm hỏng cuộc đời cô ấy. Vì tớ, cô ấy không còn giữ được quan hệ với mẹ mình, họ từng như bạn thân của nhau ấy. Vì tớ, cô ấy biết cha mình là một tội phạm, rằng mọi thứ cô ấy tin tưởng về bản thân đều là dối trá. Những chuyện này sẽ không xảy ra nếu tớ không đưa cô ấy về đây. Tớ muốn tin cô ấy vẫn còn yêu tớ nhưng như vậy chúng tớ vướng vào một tình huống không khả thi. – Nick thở dài.
Đột nhiên có tiếng gõ nhẹ, liên tục như mã Morse, vang khắp gian bếp. – Gì thế nhỉ? – Colin hỏi, nhìn quanh. – Tớ hy vọng chắc không phải lại là Kitty và Bernard.
– Không, là con giẻ cùi cánh chả ấy mà. – Nick nói, đứng lên khỏi ghế và tiến về phía phòng khách.
– Con giẻ cùi cánh chả nào?
– Cậu không biết à? Có một con giẻ cùi cánh trả sáng nào cũng đến, và nó sẽ cứ bay thẳng vào vách kính và mổ lên đó trong khoảng mười phút.
– Tớ đoán tớ chẳng bao giờ dậy đủ sớm. – Colin vào phòng khách và chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, say sưa trước chú chim biêng biếc lao vút qua không khí, cái mỏ đen bé xíu của nó đập vào tấm kính trước khi nó vọt đi, rồi quay lại chỉ sau vài giây, hệt như một quả lắc bé xíu đung đưa va vào kính.
– Tớ cứ thắc mắc không biết có phải nó đang mài mỏ không, hay là nó thật sự đang tìm cách vào nhà. – Nick nói.
– Cậu đã nghĩ đến việc mở vách kính và xem nó có bay vào không chưa? – Colin gợi ý.
– Ơ... chưa. – Nick nói, nhìn bạn mình như thể đó là chuyện hay ho nhất anh từng nghe. Colin nhặt chiếc điều khiển từ xa của căn nhà và ấn một nút. Những tấm kính bắt đầu mở nhẹ nhàng.
Con chim giẻ cùi cánh chả lao vút vào phòng khách với tốc độ tối đa, bay thẳng tới bức tranh lớn có những điểm màu tươi sáng ở bức tường phía xa, bắt đầu mổ lấy mổ để vào một chấm màu vàng tươi. – Lạy Chúa tôi, là tác phẩm của Damien Hirst! Nó bị thu hút bởi những chấm sáng kia! – Nick ngạc nhiên kêu lên.
– Cậu có chắc nó không phải là nhà phê bình nghệ thuật nhỏ bé nhất trên đời chứ? – Colin đùa. – Nhìn cái cách nó tấn công bức tranh kìa!
Nick đi nhanh tới chỗ bức tranh, khua khua tay để xua con chim đi.
Colin nằm ườn ra chiếc ghế dài George Nakashima của mình. – Này, Nicky, tớ không thích nói ra những điều rành rành, nhưng con chim bé xíu này tìm mọi cách vượt qua một bức vách kính chống đạn khổng lồ. Một tình thế hoàn toàn bất khả thi. Cậu bảo tớ ngày nào nó cũng đến đây kiên trì mổ suốt mười phút. Chà, hôm nay, vách kính đã đổ rồi.
– Vậy cậu muốn nói tớ nên thả con chim chứ gì? Tớ nên để Rachel ra đi chứ gì?
Colin bực bội nhìn Nick. – Không, cậu ngu quá! Nếu cậu yêu Rachel nhiều như cậu nói, thì cậu cần là con chim giẻ cùi kia với cô ấy.
– Được rồi, vậy con chim giẻ cùi kia cần làm gì đây? – Nick hỏi.
– Nó sẽ không bao giờ ngừng cố gắng. Nó sẽ chấp nhận một tình huống bất khả thi và làm cho mọi điều thành có thể.