← Quay lại trang sách

Chương I MANDARIN - Hong Kong, 25 tháng giêng, 2013

Vào đầu năm 2012, có hai anh em nhà kia trong khi dọn dẹp căn gác mái của người mẹ quá cố tại khu dân cư Hampstead ở London đã tìm thấy những cuộn lụa cổ Trung Quốc dưới đáy sâu của chiếc rương cũ. Tình cờ người em gái có một người bạn từng làm tại Nhà đấu giá Christie, vì vậy cô đựng mấy cuộn lụa trong bốn chiếc túi để hàng của siêu thị Sainsbury và đem đến văn phòng của nhà đấu giá, trên đường Old Brompton, với hi vọng họ có thể “xem xét và cho chúng tôi biết những cuộn giấy đó có chút giá trị nào không?”.

Khi chuyên gia cao cấp chuyên thẩm định những bức tranh cổ của Trung Hoa mở một trong những cuộn lụa ra, ông ngay lập tức choáng ngợp. Trải rộng trước mắt ông là một bức vẽ vô cùng tinh tế, gợi nhớ tới bộ bích họa liên hoàn được cho là đã bị phá huỷ. Liệu đây có phải là bức tranh Cung điện thập bát hoàn? Một tác phẩm nghệ thuật của hoạ sĩ Yuan Jiang, vẽ năm 1693 thời nhà Thanh, và được cho là đã bị bí mật đưa ra khỏi Trung Quốc trong cuộc Chiến tranh Nha Phiến lần thứ 2 vào năm 1860, thời điểm các cung điện hoàng gia bị lục soát, cướp phá và rất nhiều tác phẩm nghệ thuật đã biến mất mãi mãi.

Các nhân viên của nhà bán đấu giá phấn khích đứng quanh những cuộn tranh chưa được mở, họ kiểm thấy có tất cả 24 bức, mỗi bức cao 2,1m và đều trong tình trạng hầu như còn nguyên vẹn. Khi được đặt cạnh nhau chúng dài tới 12m, gần như lấp đầy diện tích sàn của hai phòng làm việc. Cuối cùng, vị chuyên gia cũng có thể xác nhận rằng đây chắc chắn là tác phẩm thất truyền vẫn được nhắc đến trong các văn bản cổ của Trung Quốc mà ông đã dành phần lớn thời gian theo đuổi nghiên cứu trong suốt sự nghiệp của mình.

Cung điện thập bát hoàn là nơi nghỉ dưỡng xa hoa của hoàng đế có từ thế kỷ thứ VIII, tọa lạc ở vùng núi phía bắc Tây An ngày nay. Nơi đây được cho là một trong những dinh thự hoàng gia tráng lệ nhất từng được xây dựng, với diện tích rộng lớn tới mức người ta phải di chuyển bằng ngựa giữa các toà nhà. Trên những cuộn lụa cổ xưa này khắc hoạ những sảnh đường, sân trong và những khu vườn quanh co uốn lượn qua những núi non xanh biếc đầy mộng tưởng được tô vẽ bằng thứ màu ánh kim lóng lánh vẫn được bảo toàn gần như nguyên vẹn.

Các nhân viên của nhà bán đấu giá đứng đó, chiêm ngưỡng kiệt tác tinh tế không thốt nên lời. Phát hiện tầm cỡ này thật chả khác nào việc khám phá ra một bức vẽ thất truyền trong suốt thời gian dài của Da Vinci hay Vermeer. Khi Giám đốc Toàn cầu của Mảng Nghệ thuật châu Á vội vã đến gặp họ, ông ta đã cảm thấy choáng váng đến mức phải vội vàng lùi lại vài bước vì sợ rằng sẽ ngã quỵ trước kiệt tác tinh tế này. Choking (tên của vị giám đốc) cố kìm nén những giọt nước mắt, nói, “Gọi ngay cho François ở Hong Kong. Bảo anh ta sắp xếp cho Oliver T’sien bay gấp tới London ngay trên chuyến bay tiếp theo”. 23*

Vị giám đốc sau đó tuyên bố “Chúng ta cần phải thực hiện một chuyến lưu diễn hoành tráng để trưng bày những tuyệt phẩm này. Chúng ta sẽ mở màn bằng một cuộc triển lãm ở Geneva, tiếp đến là London, sau đó là tại phòng trưng bày Rockefeller ở New York, để cho các nhà sưu tập hàng đầu thế giới có cơ hội được chiêm ngưỡng nó. Rồi chúng ta sẽ mang nó tới Hong Kong, và bán nó ngay trước thềm Tết Nguyên đán. Hẳn là những người Trung Quốc sẽ tức tới sùi bọt mép.”

Đó chính xác là cách mà Corinna Ko-Tung đến ngồi ở sảnh Clipper của khách sạn Mandarin tại Hong Kong một năm sau đó, sốt ruột chờ đợi sự xuất hiện của vợ chồng Lester và Valerie Liu. Với tấm danh thiếp nổi tiếng của mình, cô được biết đến như là một “Chuyên gia tư vấn nghệ thuật”, nhưng đối với một số khách hàng riêng, cô còn hơn thế nữa. Corinna được sinh ra trong một gia đình dòng dõi nhất Hong Kong, và cô bí mật đánh cuộc những mối quan hệ rộng lớn của mình vào một ngành nghề siêu lợi nhuận. Đối với những khách hàng như nhà Liu, Corinna đã làm đủ mọi thứ, từ việc chọn lọc các tác phẩm nghệ thuật trên tường nhà họ cho tới việc đứng sau chuẩn bị xiêm y – tất cả để nhằm mục đích biến họ thành hội viên tại các câu lạc bộ thượng lưu nhất, tên của họ thường xuất hiện trên danh sách khách mời danh giá, và con cái của họ sẽ được vào học ở các trường hàng đầu thành phố. Tóm lại, cô giống như một nhà tư vấn đặc biệt cho những ai muốn tiến thân lên các nấc thang trong xã hội.

Corinna nhận ra nhà Liu ngay khi họ đang đi lên cầu thang tới khu gác lửng ở sảnh đợi. Cặp đôi xuất hiện với hình ảnh khá ấn tượng khiến Corinna phải khựng lại một chút. Nhớ lần đầu tiên Corinna gặp những người nhà Liu, họ đắp lên người toàn đồ Prada từ đầu tới chân. Đối với những người mới tới từ Quảng Đông, đó là một tầm cao về sự tinh tế, nhưng đối với Corinna, điều đó chỉ chứng minh cách dùng tiền của người đại lục thật là vô bổ. Nhưng nhờ sự tư vấn của Corinna, giờ Lester bước vào phòng chờ Clipper, trông vô cùng bảnh bao trong bộ lễ phục ba mảnh được may đo riêng từ nhà mốt Kilgour hoặc Savile Row, và Valerie lộng lẫy trong chiếc áo khoác lông cừu Ba Tư màu bạc đến từ thương hiệu J. Mendel, đeo một viên ngọc trai đen lớn vừa phải, đi một đôi giày da lộn màu xám cổ thấp tới mắt cá của Lavin. Nhưng, tổng thể có chút gì đó không hề hoà hợp. Chiếc túi xách là một sai lầm. Nó có màu Ombre 24* nhuộm bóng được làm từ da một loài bò sát sắp tuyệt chủng, nhưng nó lại gợi nhắc Corinna về loại túi mà những cô nhân tình bé bỏng hay đeo. Có lẽ để khi nào thích hợp, Corinna sẽ nhắc nhở ý nhị với Valerie về điều này.

Valerie bước đến và xuýt xoa. “Tôi xin lỗi vì đã đến trễ. Ông tài xế bị nhầm lẫn đã đưa chúng tôi đến toà nhà Landmark Mandarin Oriental thay vì chỗ này.”

“Không sao đâu mà.” - Corinna trả lời lịch thiệp. Sự chậm trễ là một trong những điều dễ khiến cô nổi khùng, nhưng với những khách hàng sẵn sàng chi bộn tiền như nhà Liu, cô sẽ không phàn nàn bất kỳ điều gì.

“Tôi rất ngạc nhiên vì cô muốn gặp ở đây. Cô không nghĩ là phòng trà ở khách sạn Bốn Mùa sẽ đẹp hơn à?” - Valerie hỏi.

“Hay thậm chí là toà nhà Penisula.” - Lester nhíu mày, nheo mắt liếc nhìn những chùm đèn hình chữ nhật từ thập niên 1970 buông xuống từ trần hành lang.

“Toà nhà Peninsula có quá nhiều khách du lịch, còn khách sạn Bốn Mùa chỉ dành cho những người mới đến. Khách sạn Mandarin mới là nơi mà các gia đình Hong Kong đích thực đến thưởng trà qua nhiều thế hệ. Khi tôi còn là một cô bé, bà ngoại tôi, Ko-Tung đã thường dẫn tôi đến đây ít nhất một tháng một lần.” Corinna kiên nhẫn giải thích thêm, “Hai người cũng nên bỏ qua cách gọi ‘Mandarin Oriental’ – người dân địa phương chúng tôi chỉ gọi đơn giản là toà nhà ‘Mandarin’.”

“Ồ”, Valerie trả lời, cảm thấy có chút thuyết phục. Cô liếc nhìn xung quanh, thấy mấy bức tường bằng gỗ sồi ăn nhập hoàn hảo với những chiếc đệm ghế bành, đôi mắt cô đột ngột mở to. Nghiêng người lại gần, cô thì thầm một cách thích thú với Corinna. “Cô có thấy ai đằng kia không? Không phải là Fiona Tung-Cheng với mẹ chồng cô ta, Alexandra Cheng đang uống trà với Ladoories sao?”

“Họ là ai vậy?” - Lester hỏi với giọng nói hơi to.

Valerie lo lắng nháy chồng mình im lặng bằng tiếng Quan thoại. “Đừng nhìn họ chằm chằm thế, em sẽ kể với anh sau!”

Corinna mỉm cười tán thành. Valerie học rất nhanh. Những người như nhà Liu là kiểu khách hàng tương đối mới, nhưng họ lại là loại khách hàng yêu thích của Corinna – Red Royals (Hoàng gia đỏ) , cô gọi họ như vậy. Không giống như những triệu phú đại lục vừa mới nhập cư, những người thừa kế của tầng lớp cầm quyền Trung Quốc, thường được biết đến với tên gọi Phú nhị đại, hay “thế hệ giàu có thứ hai” – biết cách cư xử hơn, với hàm răng được chăm sóc kỹ lưỡng, họ không hề biết đến sự thiếu thốn của thế hệ bố mẹ họ. Những bi kịch từ thời kỳ Đại nhảy vọt và cuộc Cách mạng văn hoá đã là quá khứ, chúng dường như tới từ thời cổ đại - đã quá lâu để họ có thể bận tâm. Khi sự cám dỗ của đồng tiền dễ dàng đến với họ, thì họ sẵn sàng sống với tất cả sự cám dỗ đó.

Gia đình nhà Lester điều hành một trong những công ty bảo hiểm lớn nhất Trung Quốc, và anh đã gặp gỡ Valerie, con gái của một bác sĩ gây mê được sinh ra tại Thượng Hải, khi cả hai đều đang theo học tại Đại học Sydney. Với khối tài sản tăng không ngừng và gu thẩm mỹ ngày một tinh tế, cặp đôi đầy tham vọng đang khao khát tạo nên dấu ấn riêng của mình trong bức tranh quyền lực ở châu Á. Với những bất động sản ở London, Thượng Hải, Sydney và New York, hay một ngôi nhà mới được xây dựng giống như một tàu du lịch hạng sang tại Vịnh Nước Sâu của Hong Kong, họ đang nỗ lực để có một viện bảo tàng trong nhà bằng việc phủ kín tường với những bức tranh cao cấp, và hi vọng mình có thể sớm gia nhập Hong Kong Tattle.

Lester ngay lập tức đi vào việc chính. “Vậy cô nghĩ mấy cái cuộn đó sẽ chốt giá bao nhiêu?”

“À, tôi cũng muốn thảo luận một chút với hai người. Mặc dù hai người nói sẵn sàng chi tới 50 triệu, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng chúng ta sẽ cần bỏ ra một mức giá cao kỷ lục vào tối nay. Hai người có sẵn sàng để đi đến mức 75 triệu đô la không?” - Corinna thận trọng đề nghị, cố gắng thăm dò khả năng chịu chi của khách hàng.

Lester không hề nao núng. Anh ta với lấy một chiếc bánh cuộn xúc xích trên cái đĩa bằng bạc và nói, “Cô có chắc nó đáng giá đến thế không?”

“Anh Liu, đây là tác phẩm quan trọng nhất của nghệ thuật Trung Hoa từng xuất hiện trên thị trường. Đây là cơ may chỉ xuất hiện một lần trong đời.”

“Bức tranh hẳn sẽ rất tuyệt vời trong nhà tròn!” - Valerie thốt lên. “Chúng ta sẽ treo nó trong nhà tròn để có thể chiêm ngưỡng được toàn cảnh bức tranh, và những bức tường ở tầng một và tầng hai sẽ được sơn lại cho phù hợp. Em yêu những tông màu ngọc lam đó…”

Corinna phớt lờ những lời tán nhảm của Valerie và tiếp tục. “Ngoài bản thân tác phẩm nghệ thuật, vị thế của người chủ sở hữu cũng tăng lên. Hãy nghĩ về việc giá trị bản thân anh và gia đình anh sẽ được nâng tầm như thế nào khi mọi người biết là anh đã mua bức tranh đó. Anh sẽ đánh bại tất cả các nhà sưu tập trên thế giới. Tôi nghe nói đại diện của gia đình Bin, Wang và nhà Kuok đang chào giá. Và cả những người họ Huang vừa bay qua từ Đài Bắc – đúng vào thời điểm thú vị, phải không? Nguồn tin chính xác của tôi cũng báo rằng Colin và Araminta Khoo đã gửi một nhóm đặc biệt gồm những người phụ trách từ Bảo tàng Cung điện Quốc gia Đài Bắc đến để thẩm định bức tranh tuần trước”.

“Ồ, Araminta Khoo. Cô ấy thật đẹp và thần thái! Tôi không thể ngừng đọc tin về đám cưới đình đám của cô ấy. Cô có biết cô ấy không?” - Valerie hỏi.

“Tôi có tham dự đám cưới,” Corinna đáp lại một cách đơn giản.

Valerie có chút choáng váng. Cô ta cố gắng để hình dung Corinna, một phụ nữ trung niên lịch sự, chỉ mặc đi mặc lại ba bộ quần áo hiệu Giorgio Armani giống hệt nhau, tại sự kiện quyến rũ nhất từng gây chấn động khắp châu Á. Thực sự có những người quá ư may mắn khi được sinh ra trong một gia đình tốt.

Corinna tiếp tục giảng giải. “Vì vậy, hãy để tôi chỉ cách cho hai người. Buổi đấu giá tối nay bắt đầu chính xác lúc 8 giờ, và tôi đã lo liệu để hai người có thể lên khu vực khách VVIP của nhà đấu giá Christie trên lầu cao. Tôi sẽ ở khu vực bên dưới để thực hiện việc đấu giá cho hai người.”

“Cô sẽ không ở bên cạnh chúng tôi sao?” - Valerie có chút bối rối.

“Không, không, cô sẽ ở trên khu vực đặc biệt nơi có thể quan sát toàn cảnh cuộc đấu giá.”

“Nhưng đi xuống dưới tham gia vào cuộc đấu giá không phải sẽ thú vị hơn sao?” - Valerie tiếp tục thắc mắc.

Corinna lắc đầu. “Tin tôi đi, cô sẽ không muốn xuất hiện trên sàn đấu giá đâu. Khu vực VVIP mới là nơi cô muốn ở. Đó là nơi tất cả những nhà sưu tập hàng đầu lui tới, và tôi biết hai người sẽ thích điều đó.“

“Đợi một chút.” - Lester ngắt lời. “Vậy lý do vì sao phải mua được thứ chết tiệt này vậy? Làm sao mọi người có thể biết chúng tôi đã thắng cuộc đấu giá chứ?”

“Đơn giản vì hai người sẽ được nhìn thấy xuất hiện trong khu vực VVIP, điều này sẽ khiến mọi người nghi ngờ, rồi ngay sáng mai, tôi sẽ cung cấp thông tin cho tờ Bưu điện Nam Hoa Buổi sáng để lên một bài báo với tiêu đề rằng theo một nguồn tin chưa được xác nhận, ông bà Lester Liu của công ty bảo hiểm Harmony đã mua lại bức tranh đó. Hãy tin tôi đi, đây là một cách vô cùng tinh tế để khoe điều này. Hai người sẽ thích trở thành trung tâm để mọi người tò mò mà suy đoán.”

“Quả là tuyệt vời, Corrina!” - Valerie kêu lên đầy phấn khích.

“Nhưng nếu nó ‘chưa được xác nhận’ thì làm sao mọi người biết được?” - Lester vẫn nghĩ chưa thông.

“Trời ạ, đúng là đồ con rùa, mọi người sẽ thấy bức tranh khi chúng ta tổ chức bữa tiệc tân gia vào tháng tới.” - Valerie điên tiết đập vào đầu gối của ông chồng. “Mọi người sẽ tự mình xác nhận với đôi mắt đầy ghen tỵ!”

***

Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Hong Kong, nằm ngay trên bến cảng ở Wan Chai, nổi bật với mái cong xếp lớp chồng chéo giống như một con cá đuối khổng lồ đang lướt trên mặt nước. Như bao buổi tối, là nơi phô trương của các ngôi sao đang lên, những gương mặt có vai vế trong xã hội, các tỷ phú cấp thấp và vài hạng người mà Corinna Ko-Tung cảm thấy không liên quan lần lượt diễu qua đại sảnh, tranh giành chỗ ngồi đẹp nhất trong phiên đấu giá thế kỷ, trong khi phía cuối căn phòng khu vực được chặn bởi xà nhà đã được sắp xếp cho cánh báo chí quốc tế và những người xem. Trong khu vực VVIP sang trọng phía trên, Valerie và Lester như ở trên bảy tầng thiên đường, ngồi cùng những nhân vật lắm tiền nhiều của thưởng thức sâm banh Laurent-Perrier và ăn cannapés 25* do quán Café Grey phục vụ.

Khi cuối cùng người điều khiển phiên đấu giá bước lên bục gỗ bóng loáng, ánh đèn trong hành lang bắt đầu mờ đi. Một tấm chắn lưới mắt cáo lớn chạy dọc theo bức tường đối diện sân khấu, và tới thời điểm đã định, màn chắn hé mở, để lộ ra những cuộn tranh treo vô cùng lộng lẫy. Với hệ thống chiếu sáng hiện đại càng làm tăng lên vẻ rực rỡ, cảm giác như những bức tranh tự phát sáng từ bên trong chúng vậy. Đám đông há hốc miệng vì kinh ngạc, và khi đèn sáng trở lại, người bán nhanh chóng bắt đầu phiên đấu giá trong căn phòng im không một tiếng động: “Một bộ sưu tập hiếm hoi 24 cuộn tranh treo từ triều đại nhà Thanh, được vẽ trên lụa, miêu tả lại Cung điện thập bát hoàn của hoạ sĩ Yuan Jiang. Được đề tặng bởi chính hoạ sĩ vào năm 1693. Giá khởi điểm là - một triệu đô la?”

Valerie có thể cảm nhận chất adrenaline 26* chảy giần giật trong huyết quản khi cô ta thấy Corinna giơ chiếc gậy đánh số màu xanh của mình lên để vượt qua mức giá đầu tiên. Một loạt các bảng đấu giá khác xuất hiện trong căn phòng, và giá bắt đầu leo thang. Năm triệu. Mười triệu. Mười hai triệu. Mười lăm triệu. Hai mươi triệu. Chỉ trong vòng vài phút, mức giá đã lên tới bốn mươi triệu. Lester khẽ nghiêng người về phía trước trên ghế, phân tích diễn biến trên sàn đấu giá như trong một trận cờ tướng căng thẳng, và Valerie liên tục bấm móng tay vào vai anh ta mỗi khi giá được đẩy lên cao hơn.

Khi mức giá chạm mốc sáu mươi triệu, điện thoại của Lester vang lên. Đó là Corinna với giọng nói có chút điên cuồng. “Suey doh sei 27* . giá tăng nhanh quá. Có thể nó sẽ nhanh chóng vượt qua mức bảy mươi lăm triệu. Trong trường hợp đó, anh có muốn tiếp tục đấu giá tiếp không?”

Lester hít một hơi thật sâu. Bất kỳ khoản chi nào vượt quá năm mươi triệu đô la chắc chắn sẽ khiến cha anh ta chú ý và phản đối, và việc này sẽ cần giải trình khá phức tạp. “Cứ tiếp tục cho tới khi tôi kêu dừng lại.” - Anh ta ra lệnh.

Đầu của Valerie quay cuồng trong sự phấn khích. Họ sắp thắng thầu rồi. Tưởng tượng tới chuyện cô ta sẽ sở hữu một thứ mà tới chính Araminta Khoo cũng phải thèm muốn! Leo tới tám mươi triệu đô, cuối cùng mức giá cũng chững lại. Không có thêm một bảng tên nào nâng lên ngoại trừ Corinna, và có vẻ như chỉ còn có hai hoặc ba người mua qua điện thoại vẫn tiếp tục bám trụ cùng gia đình Liu. Mức giá mới tăng thêm nửa triệu nữa, và Lester nhắm chặt mắt, cầu nguyện anh ta sẽ mua được bức tranh với giá dưới chín mươi triệu. Bức tranh có thể đáng giá tầm đấy tiền. Và nó cũng xứng đáng với sự trách mắng anh ta sẽ nhận từ cha mình. Nhưng anh ta sẽ biện hộ rằng đã mang lại lợi ích trị giá hàng tỷ đô la cho danh tiếng của gia đình.

Phía cuối phòng đấu giá đột nhiên trở nên hỗn loạn. Đám đông đang đứng dạt sang hai bên nhường đường và những tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu xôn xao. Mặc dù trong căn phòng vốn cũng đầy ắp những người ăn vận hợp mốt không khác gì minh tinh màn ảnh, không gian vẫn trở nên tĩnh lặng bất ngờ vì sự xuất hiện nổi bật của một người phụ nữ Trung Quốc với mái tóc đen tuyền, làn da trắng bóc và đôi môi đỏ thẫm, mặc một chiếc váy đen phối hợp cùng áo choàng nhung khoác hờ hững trên vai. Dẫn theo hai chú chó săn Wolfhound giống Nga lông trắng như tuyết với hai sợi dây xích dài nạm kim cương. Người phụ nữ bước chậm rãi trên lối đi chính giữa phòng, cô ta đi tới đâu những cái đầu trong gian phòng liền hướng theo tới đó. Cảnh tượng quả là kỳ lạ.

Người điều khiển phiên đấu giá cố gắng lấy lại sự chú ý của căn phòng bằng cách hắng giọng vào mic. “Mức giá bây giờ là tám mươi lăm phẩy năm triệu đô, có ai trả tám mươi sáu triệu không?”

Một trong những phụ tá đang gọi điện gật đầu. Corinna ngay lập tức giơ bảng của mình lên để thách đấu lại mức giá đó. Và rồi người phụ nữ mặc đồ nhung đen giơ bảng của mình lên. Từ trên tầng nhìn xuống, giám đốc khu vực châu Á của nhà đấu giá Christie quay sang cộng sự của mình ngạc nhiên nói, “Tôi tưởng cô ấy chỉ là một hoạt náo viên.” Căng thẳng xem xét kỹ lưỡng, vị giám đốc nhận thấy, “Số tham dự đấu giá của cô ấy là 269. Điều tra xem cô ấy là ai. Cô ấy đã được sơ tuyển để tham dự đấu thầu chưa?”

Oliver T’sien, người tham gia đấu thầu thay cho một khách hàng tư nhân cũng ngồi trong căn phòng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và những con chó của cô qua cặp ống nhòm ngay từ khi cô này mới bước vào. Anh ta bật cười khúc khích. “Đừng lo, cô ấy chắc chắn đã được sơ tuyển.”

“Cô ta là ai?” - vị giám đốc chất vấn.

“Chà, mũi và cằm của cô ấy đã được chỉnh sửa đôi chút và có vẻ như cô ấy cũng phẫu thuật thẩm mĩ cả gò má, nhưng tôi có thể cam đoan nhà thầu số 269 không ai khác chính là Tai phu nhân.”

“Carol Tai? Chính là goá phụ của Dato’s Tai Toh Lui ư? Ông trùm đó nghe nói đã chết năm ngoái?”

“Không, không, cô ấy là vợ của Bernard, con trai của dato cơ, anh ta đã được thừa kế cả tỷ đô từ người bố của mình. Người phụ nữ đó cũng là một ngôi sao dòng phim truyền hình dài tập sướt mướt vẫn được biết đến với cái tên Kitty Pong.”

WAN CHAI, HONG KONG, 8:25 tối

Đây là bản tin đặc biệt của phóng viên Sunny Choy từ đài Quốc tế CNN. Tôi hiện đang ở Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Hong Kong, nơi hiện đang quy tụ những nhà sưu tập hàng đầu thế giới và tất cả mọi người dường như đang điên cuồng đấu giá cho bức “Cung điện thập bát hoàn”. Hiện mức đấu giá đã lên tới 90 triệu đô la. Tôi sẽ so sánh vài ví dụ để mọi người có một góc nhìn khái quát hơn. Một chiếc bình Càn Long đã đuợc bán ở London với mức giá kỷ lục là 85,9 triệu đô vào năm 2010. Nhưng đó là ở London. Ở châu Á, mức giá cao nhất từng được ghi nhận là 65,4 triệu đô cho bức tranh thuỷ mặc của Tề Bạch Thạch vào năm 2011 28* . Chính vì thế bức tranh này đã phá vỡ hai kỷ lục thế giới. Khoảng mười phút trước, cựu diễn viên Kitty Pong – phu nhân của tỷ phú Bernard Tai – đã khiến cuộc đấu giá phải chững lại khi cô ấy bước vào cùng hai chú chó khổng lồ được xích bằng dây xích nạm kim cương và tham gia đấu giá. Hiện giờ chỉ còn bốn người khác đang đấu với cô ấy. Theo nguồn tin riêng của chúng tôi thì có một người là đại diện cho Bảo tàng Getty ở Los Angeles, một người khác được cho chính là người thừa kế Araminta Lee Khoo và nhà thầu thứ ba là đại diện cho tập đoàn bảo hiểm của gia đình Liu. Chúng tôi hiện chưa có thông tin về nhà thầu bí ẩn thứ tư. Bây giờ chúng ta cùng quay lại với Christiane.

UPPER GUDAURI, CỘNG HOÀ GEORGIA, 12:30 sáng.

“Có một người phụ nữ kỳ dị trong bộ đồ đen tới cùng hai con chó kỳ cục không kém vẫn chưa chịu dừng nâng giá!” Araminta gắt gỏng qua máy tính cá nhân của mình, không hề nhận ra Kitty Pong trong video phát trực tiếp của cuộc đấu giá. Sau một ngày dài chơi trượt tuyết trên dãy núi Caucasus, các cơ bắp của cô đau nhức ê ẩm và cuộc đấu giá này đã khiến cô không thể ngâm mình thư giãn, trong bồn nước nóng khổng lồ tại căn nhà gỗ trú đông mà cô đang ở, ngay được.

“Mức giá đấu giờ tăng lên bao nhiêu rồi?” - Colin ngái ngủ hỏi, trong khi đang nằm dài trên chiếc thảm da bò Yak đen trắng nguyên tấm cạnh lò sưởi.

“Em không nói đâu, - em biết là đằng nào anh cũng chẳng muốn cho em mua nó.”

“Trời, sao em nghĩ anh vậy Minty, rốt cuộc nó đắt mức nào?”

“Yên nào! Em vẫn đang đấu giá!” Araminta cáu bẳn với chồng, tiếp tục cuộc trao đổi với người phụ tá của nhà đấu giá Christie qua điện thoại.

Colin nhấc người dậy khỏi chiếc thảm ấm cúng, bò vào chiếc bàn nơi vợ anh đang thực hiện việc đàm phán qua máy tính và điện thoại nối mạng. Anh phải dụi mắt tới hai lần trước đoạn video của cuộc đấu giá, không dám tin vào mắt mình. “Lugh siow, ah? 29* Em thực sự định bỏ chín mươi triệu đô cho mấy cuộn giấy mục nát đó sao?”

Araminta trừng mắt. “Khi anh mua bức tranh khổng lồ, xấu xí kinh khủng, đã thế còn dính cả phân voi, em đâu có nói gì mà giờ anh định tính toán với em đấy à.”

“Khoan nào, mấy bức tranh của Chris Ofili 30* đó anh tốn có hai, ba triệu đô để mua mỗi bức. Em cứ thử tính lại xem với đống tiền này mình có thể mua được bao nhiêu bức tranh có dính phân voi như thế?”

Araminta đập tay xuống cái tẩu thuốc, cáu. “Anh có thể trở nên hữu dụng hơn bằng việc mang tới cho em một cốc sô-cô-la nóng với thật nhiều kẹo dẻo được không? Cuộc đấu giá này chỉ được phép dừng lại khi nào em nói nó dừng lại!”

“Cơ mà em tính treo chúng ở đâu, nhà mình chả còn mảng tường nào trống cả.” - Colin vẫn tiếp tục.

“Em nghĩ sẽ vô cùng thích hợp nếu em treo chúng trong đại sảnh của khách sạn ở Bhutan mà mẹ em mới xây. KHỐN NẠN! Hắc cẩu đó vẫn không chịu dừng lại! Cô ta là ai vậy? Nhìn cô ta chả khác gì Dita Von Teese 31* phiên bản Trung Quốc!”

Colin lắc đầu ngán ngẩm. “Minty, em đang bị kích động quá đấy. Đưa anh chiếc điện thoại đi. - Anh sẽ tiếp tục đấu giá nếu như em thích bức tranh đó đến như thế. Anh có nhiều kinh nghiệm trong việc này hơn. Điều quan trọng nhất là em phải đặt ra giới hạn cho việc ra giá. Mức giá cao nhất em có thể trả là bao nhiêu?”

KHO LẠNH JELITA, SINGAPORE, 8:35 P.M.

Astrid Leong đang ở siêu thị khi điện thoại của cô đổ chuông. Cô đang cố gắng để chuẩn bị bữa ăn cho tối mai một cách hấp tấp, trong khi cậu con trai năm tuổi, Cassian, đang đứng trước đầu xe đẩy, diễn lại cảnh như Leonardo DiCaprio trên mũi thuyền Titanic. Bình thường cô vốn rất ngại sử dụng điện thoại ở nơi công cộng, tuy nhiên khi thấy đó là người em họ Oliver T’sien từ Hong Kong, cô đành bắt máy. Cô đẩy chiếc xe vào khu rau quả đông lạnh và nhận cuộc gọi.

“Chuyện gì thế?”

“Chị đã bỏ lỡ trò vui trong phiên đấu giá của năm rồi.” - Oliver hân hoan thông báo

“Ồ, chính là ngày hôm nay nhỉ? Thế thiệt hại mất bao nhiêu rồi?”

“Cuộc đấu giá vẫn chưa kết thúc! Nhưng chị không tin đâu, Kitty Pong đã chen vào và đẩy mức giá bức tranh như kiểu không cần biết tới ngày mai vậy.”

“Kitty Pong?”

“Đúng thế, cô ta mặc một chiếc đầm cooktail 32* hiệu Madame X dẫn theo hai con chó săn Nga với xích nạm kim cương. Một cảnh tượng rất là khó tả.”

“Từ khi nào mà cô ta trở thành nhà sưu tập nghệ thuật vậy? Bernard có đó không? Chị không nghĩ là anh ta chịu chi cho bất cứ khoản nào ngoài ma tuý và tàu thuyền.”

“Không ai nhìn thấy Bernard. Nhưng nếu Kitty mua được bức tranh này thành công, họ sẽ ngay lập tức được nâng lên thành những người sưu tập nghệ thuật châu Á hàng đầu thế giới.”

“Hừm. - Đúng là chị đang bỏ mất trò vui để xem rồi.”

“Cuộc chiến bây giờ còn Kitty, Araminta Lee, mấy cặp đôi người đại lục mà Corinna Ko-Tung đang đại diện đấu thầu và bảo tàng Getty. Giá mấy bức tranh bây giờ đã tăng lên chín mươi tư triệu. Em biết chị không hề đặt giá mức giá giới hạn, nhưng chị có chắc muốn đấu tới cùng không?”

“Chín mươi tư triệu đúng không? Cứ tiếp tục đi. Cassian, đừng có mà chơi với mấy hạt đậu đông lạnh đó nữa!”

“Giờ là chín mươi sáu triệu. Chết tiệt, – giá tăng tới trăm triệu rồi! Đấu tiếp không?”

“Luôn đi”

“Cặp đôi đại lục đã bỏ cuộc, – đáng thương thật, trông họ như kiểu vừa mất đi đứa con đầu lòng vậy. Giờ đã lên một trăm linh năm triệu rồi.”

“Cassian, mẹ không quan tâm tới việc con năn nỉ như thế nào nhưng mẹ không cho phép con ăn mấy đồ ăn liền đó. Trong đấy chỉ có một đống chất bảo quản thôi, để chúng lại chỗ cũ đi!”

“Đây đúng là một kỷ lục Guinness rồi, Astrid. Chưa từng có ai trả bằng đấy tiền cho một bức tranh Trung Quốc cả. Mội trăm mười, một trăm mười lăm rồi. Là Araminta đang đấu với Kitty. Tiếp tục chứ?

Cassian bị mắc kẹt trong tủ đông đựng kem. Astrid nhìn chằm chằm vào con mình đầy bực tức. “Chị phải đi bây giờ. Và như em nói, bảo tàng cần có được bức tranh này, nên chị không quan tâm mình phải trả bao nhiêu cho nó đâu.”

Mười phút sau, khi Astrid đang đứng xếp hàng tại quầy tính tiền, điện thoại của cô lại đổ chuông lần nữa. Cô cười nhẹ để xin lỗi nhân viên thu ngân rồi bắt máy.

“Xin lỗi vì lại làm phiền chị, nhưng giá đã lên tới một trăm chín mươi lăm triệu, chị có đấu tiếp không.” - Giọng Oliver trở nên hoang mang cực độ.

“Thật sao?” - Cô giật lấy thanh sô-cô-la mà Cassian đang cố đưa cho thu ngân.

“Vâng, Bảo tàng Getty dừng lại ở mức một trăm năm mươi, rồi Araminta dừng lại ở mức một trăm tám mươi. Giờ chỉ còn lại chị và Kitty, cô ta trông như kiểu dù chết cũng phải có được nó ấy. Với mức giá này thì lương tâm em không cho phép đề nghị chị đấu tiếp. Chor Ling tại bảo tàng sẽ vô cùng hốt hoảng khi biết được chị đã chi một đống tiền như vậy.”

“Bà ấy sẽ không bao giờ biết đâu, - chị sẽ gửi nó dưới cái tên nặc danh.”

“Ngay cả thế. Astrid, em biết dù cái này không hoàn toàn vì tiền, nhưng với mức giá này, chúng ta sẽ trở thành những kẻ đại ngốc nếu mua nó.”

“Khó chịu thật. Nhưng em đúng, - một trăm chín mươi lăm triệu thì thật là ngớ ngẩn. Cứ để Kitty Pong có nó nếu như cô ta muốn nó đến thế.” - Astrid nói. Cô lôi ra một đống phiếu giảm giá của siêu thị từ trong ví của mình rồi đưa cho thu ngân.

Ba mươi giây sau, tiếng búa ấn định vang lên cho bức tranh Cung điện thập bát hoàn . Với mức giá một trăm chín mươi lăm triệu đô la, đây là tác phẩm nghệ Trung Quốc đắt nhất từng được bán đấu giá. Đám đông cuồng nhiệt vỗ tay rào rào, trong khi Kitty mải miết làm dáng trước máy ảnh. Ánh đèn flash loé lên liên hồi như IED 33* ở trung tâm thành phố Kabul. Một trong những con chó giống Nga bắt đầu sủa. Bây giờ thì cả thế giới đều đã biết tới Kitty Pong - hay Phu nhân Tai - cái danh mà cô ấy khăng khăng muốn được gọi.