Chương II CUPERTINO, CALIFORNIA - 9 tháng 2, 2013 – Đêm giao thừa Tết Nguyên đán.
“Mấy thằng nhóc vừa đi đá bóng về. Và Jason trông như một chiếc giẻ thấm mồ hôi khổng lồ vậy.” - Samantha Chu thông báo với cô em họ Rachel ngay khi cô nghe thấy những tiếng náo nhiệt vọng ra từ nhà để xe. Trong căn bếp nhà bác Walt và Jin, Rachel và Samantha đang làm há cảo cho bữa tiệc giao thừa.
Cậu em trai hai mươi mốt tuổi của Samantha vén rèm cửa trước mặt Nicholas Young (Nick) phi vào. “Bọn em đã khiến anh em nhà Lin thua ê chề!” - Jason hân hoan thông báo, lấy hai chai Gatorades từ tủ lạnh ra và ném một chai cho Nick. “Này, bố mẹ đi đâu rồi? Em cứ nghĩ sẽ được gặp mấy bà dì kích động của chúng ta chiến đấu trong bếp cơ đấy.”
“Bố đang đi đón cụ Louise từ nhà dưỡng lão, còn mẹ và dì Flora với dì Kerry đã tới trại chăn nuôi 99.” - Samantha đáp.
“Nữa sao? May mà em không phải lái xe lần này, nếu không sẽ phát điên mất – cái chỗ ấy lúc nào cũng đông đúc và rặt đám FOB phiền phức, 34* chỗ đậu xe thì trông giống như thể cái đại lý của hãng Toyota! Không hiểu mọi người còn ra ngoài vào lúc này để làm gì vậy? Jason hỏi.
“Mua sắm gì đó. Cậu Ray gọi điện báo sẽ đưa cả gia đình cậu ấy tới đây và em cũng biết mấy đứa con nhà ấy ăn thùng uống vại như nào mà.” - Samantha vừa nói vừa xắn một thìa nhân nhét vào giữa vỏ bánh rồi đưa nó cho Rachel.
“Chuẩn bị tinh thần đi Jase, chị chắc rằng mợ Belinda sẽ càm ràm về hình xăm mới của em đấy.” - Rechel đùa trong khi gấp mép chiếc há cảo và nặn nó thành một hình lưỡi liềm hoàn hảo.
“Ai là mợ Belinda cơ?” - Nick dò hỏi.
Jason nhăn mặt. “Đồ ngốc! Mà em chưa gặp mợ ấy, đúng không? Mợ ấy là vợ cậu Ray. Cái cậu làm bác sĩ chỉnh nha giàu xụ ấy, họ có căn nhà kiểu McMansion khổng lồ ở Menlo Park, chính vì thế mợ Belinda cứ ra vẻ như mợ ấy là nữ hoàng của cả khu trung tâm thành phố Abbey vậy. Mợ ấy như bị khùng nữa, năm nào cũng khiến cho mẹ chị phát rồ bằng cách đợi cho tới sát nút mới quyết định xem mợ ấy và mấy đứa con mất nết của mình có tới ăn tất niên không.”
“Đọc là chung tưm chứ, Jase.” - Samantha chỉnh lại. “Thôi nào, mợ ấy cũng đâu tệ lắm. Chỉ là mợ ấy tới từ Vancouver thôi mà.”
“Ý chị là Hongcouver 35* á.” - Jason trả đũa, ném cái chai rỗng vào chiếc túi rác tái chế tận dụng từ lần mua hàng ở Bed Bath Beyond phía bên kia nhà bếp. “Mợ Belinda sẽ thích em đấy Nick, nhất là nếu mợ ấy nghe thấy em nói giọng như một thằng ngốc đến từ Notting Hill!”
Đúng sáu rưỡi, hai mươi hai thành viên của gia tộc Chu đã có mặt đông đủ. Hầu hết những bà cô, ông chú đều ngồi tụ lại xung quanh chiếc bàn ăn làm từ gỗ cẩm lai lớn được phủ tấm khăn trải bàn bằng nhựa dày, trong khi đám thanh niên cùng lũ trẻ con ngồi với nhau ở ba chiếc bàn gấp dùng để chơi mạt chược trong phòng khách. (Trong phòng nhỏ, mấy đứa tuổi teen và đang học đại học ngồi trước màn hình TV lớn để xem bóng rổ và ăn vội đống đồ trong nồi chiên.)
Khi đồ ăn được dọn ra với những miếng thị gà nướng thơm phức, tôm hun khói chiên giòn, cải làn hấp với nấm đông cô, mì sợi dài Trung Quốc ăn với thịt heo nướng và sò điệp, dì Din nhìn quanh quất. “Ray vẫn còn chưa đến sao? Vậy thì chúng ta sẽ không đợi nữa, kẻo thức ăn nguột ngắt hết cả!”
“Mợ Belinda có lẽ vẫn đang phân vân không biết nên mặc chiếc váy Chanel nào.” - Samantha châm biếm.
Vừa lúc đó thì chuông cửa reo, Ray và Belinda Chu lao vào nhà với bốn thằng con giai tuổi teen, trông khá tăng động với áo thun có cổ hiệu Ralph Lauren màu nổi bật. Belinda mặc một chiếc quần lụa cạp cao màu kem, kết hợp cùng áo cam lóng lánh với tay áo lụa organza (voan) phồng to, thắt lưng vàng nhãn hiệu Chanel yêu thích và một đôi bông tai ngọc trai màu rượu vang quá khổ có vẻ phù hợp đi dự đêm khai mạc nhà hát Opera ở San Francisco hơn.
“Chúc mừng năm mới cả nhà!” - Cậu Ray hồ hởi nói trong khi đưa cho bác cả Walt một hộp lớn lê Nhật Bản, còn vợ cậu đưa cho bác Jin một món ăn đựng trong nồi gang Le Creuset. “Chị có thể hâm nóng món này giúp em trong lò nướng không? Chỉ cần đặt 115 độ trong hai mươi phút.”
“Cô bầy vẽ quá, lần sau không cần mang theo thứ gì đâu.” - Bác Jin nói.
“Ồ không, đây là bữa tối của em thôi, hiện em đang ăn kiêng mà”, Belinda thông báo.
Khi cả nhà cuối cùng cũng ngồi vào bàn và bắt đầu bữa tối tất niên đầy hào hứng với các món ăn đầy ắp trên bàn, bác Walt bước tới chỗ Rachel. “Bác chưa bao giờ thấy cháu tới vào dịp như thế này. Cháu thường chỉ tới vào dịp lễ Tạ Ơn thôi đấy.”
“Tụi cháu gặp chút vấn đề, vì cháu và Nick phải giải quyết mấy việc diễn ra vào phút chót cho đám cưới.” - Rachel giải thích.
Bà Belinda đột nhiên nói lớn, “Rachel Chu! Ta không thể tin được rằng ta tới đây đã được mười phút mà cháu vẫn CHƯA CHO TA XEM NHẪN ĐÍNH HÔN CỦA CHÁU! Lại đây xem nào!” - Rachel đứng dậy khỏi ghế và thận trọng bước về phía bà mợ, chìa bàn tay có đeo nhẫn ra.
“Ối trời, nó... xinh quá!” - Belina khen với một giọng chói tai thủng màng nhĩ, hoàn toàn không có ý định che giấu sự ngạc nhiên của mình. Chẳng phải là cái cậu Nick này xuất thân từ một gia đình dư giả sao? Sao lại đính hôn với Rachel tội nghiệp chỉ với một viên đá nhỏ xíu như hạt vừng này? Nó không thể nào nhiều hơn nổi một cara rưỡi!
“Nó chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản thôi ạ, nhưng mà cháu rất thích.” - Rachel nói khiêm tốn khi nhìn vào viên đá to tướng cắt hình thoi trên ngón tay bà mợ.
“Ừ nó đơn giản quá, nhưng lại rất hợp với cháu.” - Mợ Belinda khẳng định. “Cậu kiếm chiếc nhẫn này ở đâu vậy Nick? Có phải mua ở Singapore không?”
“Chị họ Astrid đã giúp cháu mua từ một người bạn chị ấy tên là Joel ở Paris.” 36* - Nick đáp lại một cách lịch sự.
“Hừm, tới tận Paris chỉ để mua cái này sao.” - Bà mợ Belinda lẩm bẩm.
“Ê, không phải hai người đã đính hôn ở Paris đó chứ?” - Vivian, người chị họ sống ở Malibu của Rachel háo hức cắt ngang. “Hình như mẹ chị đã kể vài chuyện về đoàn hí kịch biểu diễn gì đó trong buổi lễ đính hôn của cậu.”
“Hí kịch?” - Nick nhìn Vivian một cách kinh dị. “Em có thể đảm bảo là không có đoàn hí kịch nào cả đâu!”
“Hây, vậy hai đứa hãy kể cho chúng ta nghe toàn bộ câu chuyện đi!” - Bác Jin phỉnh phờ.
Nick liếc khẽ Rachel. “Anh nghĩ em kể cho mọi người nghe sẽ hợp lý hơn nhỉ.”
Mọi người xung quanh bàn ăn nhìn chằm chằm đầy mong đợi khiến Rachel phải hít một hơi thật sâu. “Được rồi, mọi người bình tĩnh nào. Vào đêm cuối cùng của chuyến du lịch Paris, Nick đã sắp xếp một bữa tối bất ngờ. Anh ấy không tiết lộ một chút gì cho cháu về điểm đến khiến cháu linh cảm sẽ có chuyện gì đó. Và mọi thứ đáng nhớ đã diễn ra trên một hòn đảo ở giữa sông Sen...”
“Khách sạn Lambert, ngay ở mũi của đảo Île Saint-Louis.” - Nick nói thêm.
“Phải, một chiếc bàn với những giá nến lung linh dành riêng cho hai người được bố trí trên sân thượng. Ánh trăng phản chiếu xuống dòng sông thơ mộng, một nghệ sĩ cello ngồi trong góc đang chơi bản Debussy, mọi thứ vô cùng hoàn hảo. Nick còn thuê hẳn một đầu bếp Pháp gốc Việt của một trong những nhà hàng hàng đầu Paris để chuẩn bị những món ăn vô cùng tinh tế, nhưng vì hồi hộp quá nên lúc đó cháu dường như bị mất vị giác.”
“Nghĩ lại thì Tasting menu 37* sáu món có lẽ không phải là ý hay nhất.” - Nick trở nên trầm ngâm.
Rachel gật đầu. “Mỗi lần người phục vụ nhấc chiếc vung bạc ra khỏi một món ăn, cháu lại nghĩ mình sẽ tìm thấy chiếc nhẫn bên dưới. Nhưng mãi vẫn chả có gì xảy ra. Vào lúc bữa tối kết thúc và nghệ sĩ cello cũng sắp xếp đồ đạc của cô ấy chuẩn bị rời đi cháu đã tin rằng bữa tối lãng mạn này không phải dành cho việc cầu hôn. Nhưng rồi khi bọn cháu chuẩn bị đi khỏi, cháu nghe thấy tiếng tù và phát lên từ dòng sông. Đó là một trong những xà lan dành cho khách du lịch của Bateaux Mouches, và tất cả mọi người ở hết boong trên cùng. Khi chiếc xà lan đỗ bên dưới toà nhà, âm nhạc bắt đầu trỗi lên từ loa phóng thanh và mọi người bắt đầu nhảy ra khỏi chỗ ngồi như những chú nai. Hoá ra họ đến từ đoàn Nhà hát Paris Opera Ballet, Nick đã đặc biệt sắp xếp để họ biểu diễn một tiết mục cho riêng cháu.”
“Đáng yêu quá!” - Mợ Belinda thổn thức, cuối cùng cũng bị chút ấn tượng. “Sau đó Nick đã cầu hôn luôn chứ?”
“Khônggggg! Buổi biểu diễn kết thúc và chúng cháu đi xuống cầu thang. Cháu vẫn còn lâng lâng khi vừa được thưởng thức màn trình diễn quá ư là xuất sắc đó, nhưng lại có một chút thất vọng vì nó không kết thúc bằng một lời cầu hôn. Và khi bọn cháu đi xuống đường, con đường vắng tanh, chỉ có duy nhất một anh chàng đứng dưới gốc cây đang nhìn xuống dòng sông. Rồi anh ta bắt đầu chơi guitar, và cháu nhận ra đó chính là bài This Must Be the Place của Talking Heads – bài hát mà bọn cháu đã nghe một nghệ sĩ đường phố chơi trên quảng trường Washington vào cái đêm đầu tiên hẹn hò. Khi chàng trai bắt đầu cất tiếng hát thì cháu mới phát hiện ra đó cũng chính là anh chàng nghệ sĩ đường phố ngày trước!”
“Không thể tin được!” - Samantha lấy cả hai tay che miệng trong khi mọi người còn lại vẫn lắng nghe như nuối từng lời.
“Không hiểu vì sao Nick đã lùng được anh chàng này ở Austin và đưa anh ta qua Paris. Anh ta không còn để tóc bện lọn màu vàng nữa, nhưng giọng hát ấn tượng ấy thì cháu không bao giờ quên được. Sau đó, khi cháu vẫn chưa hết bàng hoàng thì Nick đã quỳ xuống trên một chân, ngước lên nhìn cháu với một chiếc hộp bằng nhung trong tay. Chính vào lúc cháu từ bỏ hi vọng rằng sẽ có chuyện gì đó đặc biệt xảy ra thì lại nhận được lời cầu hôn, thế là cháu cứ hét hò ầm ĩ, đến nỗi trước khi Nick kịp ngỏ lời đề nghị cháu kết hôn với anh ấy thì cháu đã kêu em đồng ý, và rồi tất cả các vũ công trên xà lan cũng bắt đầu la hét cổ vũ như điên.”
“Đó là màn cầu hôn tuyệt nhất mà chị được nghe!” - Samantha mặt đỏ bừng, đưa tay lau nước mắt. Lần trước khi được nghe kể về những chuyện xảy ra với Rachel ở Singapore, Samantha đã vô cùng tức giận với Nick. Không thể hiểu vì sao anh lại không cảnh báo trước cho Rachel về sự đối xử tệ hại mà cô ấy sẽ phải vượt qua? Rachel dứt khoát chia tay Nick ngay lập tức sau khi trở về từ châu Á, lúc đó nói thật Samantha đã rất mừng cho cô em họ vì đã thoát khỏi anh ta. Nhưng sau một thời gian, Rachel quay lại với Nick, mối ác cảm của cô với anh cũng dần bớt đi. Xét cho cùng thì Nick cũng đã hi sinh khá nhiều khi từ bỏ cả gia đình mình để ở bên Rachel. Anh đã kiên nhẫn chờ đợi và bù đắp cho Rachel. Và giờ, sau tất cả, họ sắp kết hôn.
“Khá lắm, Nick! Chúng ta rất mong chờ ngày vui của hai cháu vào tháng tới tại Montechito!” - Cậu Ray tuyên bố.
“Câu mợ quyết định sẽ dành thêm một vài đêm tại Ojai Valley Inn and Spa.” - Bà mợ Belinda lại bắt đầu khoe khoang, liếc quanh bàn để chắc chắn lời khoe của mình đã tới tai của tất cả gia đình.
Rachel tự phì cười, biết rằng những người họ hàng khác của cô chả biết Belinda đang nói tới cái gì nữa. “Nghe thích quá. Cháu ước cháu cũng có thời gian để làm những việc như thế. Nhưng chúng cháu sẽ phải đợi tới khi học kỳ kết thúc vào tháng Năm rồi mới đi nghỉ tuần trăng mật được.”
“Thế cháu và Nick không phải vừa ở Trung Quốc về sao?” - Cậu Ray hỏi.
Bà Jin lườm xéo, cố gắng ra dấu cho cậu Ray từ phía bên kia bàn ăn, trong khi bà Belinda cũng véo mạnh vào đùi trái của ông cậu. “Đau!” - Ông Ray kêu lên trước khi nhận ra mình vừa lỡ mồm. Belinda đã kịp kể với chồng rằng Rachel và Nick tới Phúc Châu để tìm cha của Rachel, nhưng đây dường như là một điều nằm trong danh sách dài những bí mật của gia đình không nên lôi ra để bàn luận.
“À vâng, chúng cháu vừa có một chuyến đi ngắn.” - Nick đáp nhanh.
“Chà, hai đứa thật là giỏi quá. Cái dạ dày ta chả thể nào mà chứa được mấy đồ ăn ở đó. Ta chả quan tâm nhận xét của mấy tay chuyên gia ẩm thực, tất cả động vật ở đó chứa đầy chất gây ung thư. Nhìn mấy con vịt mà mọi người ăn ấy. Ta chắc rằng nó cũng được nhồi đầy hóc môn tăng trưởng cả thôi.” - Belinda vừa chê bai vừa trệu trạo nhai củ cải.
Rachel nhìn chằm chằm vào con vịt quay da bóng nhẫy màu hổ phách, trong phút chốc cũng mất luôn cảm giác thèm ăn.
“Nói chung mọi người có thể tin tưởng thức ăn ở Hong Kong, nhưng ở đại lục thì không.” - Bác Jin vừa nói vừa dùng đôi đũa khéo léo tách những phần mỡ ra khỏi miếng vịt quay của mình.
“Cũng không hẳn như thế đâu ạ!” - Samantha cãi lại. “Tại sao mọi người lại có định kiến với Trung Quốc thế nhỉ? Năm ngoái khi tới đó, cháu đã được nếm những bữa ăn ngon nhất trong cuộc đời mình. Không đâu có tiểu long bao 38* ngon như ở Thượng Hải.”
Ở cuối bàn ăn, cụ Louise, thành viên lớn tuổi nhất của gia đình Chu, đột nhiên thốt lên, “Rachel, cháu đã có tin gì về bố cháu chưa? Cháu đã tìm được ông ấy chưa?”
Cậu em họ Dave nghe xong bất ngờ tới mức làm rơi luôn nửa miếng lợn sữa quay đang cắn dở. Không khí phòng ăn bao trùm trong im lặng, dăm ba người liếc nhìn nhau vì tình huống khó xử. Rachel tái mặt đi một chút, hít một hơi sâu rồi trả lời, “Bọn cháu vẫn chưa tìm ra ông ấy.” - Nick khẽ nắm lấy tay Rachel như muốn tiếp thêm sức mạnh, “Mọi thứ dường như đã có một viễn cảnh rất khả quan vào tháng trước, nhưng hoá ra không phải như vậy.”
“Những việc như này thường không dễ mà.” - Bác Ray tỏ ra trầm ngâm, vừa nói vừa cố gắng gắp thêm một miếng tôm bao bột chiên nhưng đã bị bà vợ hẩy tay ra mất.
“Ít nhất chúng cháu có thể chắc chắn rằng cha của Rachel đã đổi tên. Bởi vì tất cả các tài liệu hay dấu vết đều bị mất dấu từ năm 1985, ngay trước khi ông ấy tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh”. Nick nói thêm.
“Nói về các trường đại học, mọi người đã nghe tin con gái nhà Penny Shi, cái đứa được chọn đọc diễn văn trong lễ tốt nhiệp tại Los Gatos ấy, lại không đỗ nổi được dù chỉ một trường trong Ivy League 39* chưa?” - Bác Jin than thở, cố gắng thay đổi chủ đề. Dù sao cũng thật là quá đáng khi nhắc về cha của Rachel trước mặt người mẹ đơn thân của cô.
Henry, phớt lờ luôn người dì của mình, tự nguyện đề xuất, “Chị biết đấy, công ty của em làm việc với một luật sư rất giỏi đang sống ở Thượng Hải. Cha của cô ấy cũng có chức tước khá cao trong chính phủ và cô ấy có thể giúp trong mấy việc như kết nối, liên hệ. Chị có muốn em nói giúp với cô ấy không?”
Bà Kerry, người đã rất cố gắng giữ yên lặng cho tới giờ phút này, đột nhiên gõ mạnh đôi đũa lên bàn, “Này, mọi người không thấy là quá lãng phí thời gian à. Tìm thế thì khác nào đuổi theo một bóng ma!”
Rachel liếc nhìn mẹ mình, rồi cô đứng lên lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Samantha lên tiếng, giọng có chút nức nở xúc động. “Dì Kerry à, cha của Rachel không phải là ma. Đấy là cha em ấy và em ấy có quyền để nối lại mối quan hệ với cha mình. Cháu thật không thể tưởng tượng được mình sẽ như nào nếu sống không có cha. Sao dì có thể chê trách em ấy chỉ vì muốn đi tìm cha được?”