← Quay lại trang sách

Chương III ĐƯỜNG SCOTTS - SINGAPORE, 9/2/2013

“Khi nào bà tới đây, cứ lái xe thẳng vào ga-ra nhé.” - Bao Shaoyen nói với Eleanor qua điện thoại, bà ấy gần đây mới thuê một căn trong toà chung cư mới toanh trên đường Scotts. Eleanor đã làm theo đúng những gì mình được hướng dẫn khi lái xe tới gần bốt an ninh và giải thích thêm rằng bà ta dành thời gian sau bữa tối để tới thăm Bao phu nhân.

“À vâng, phu nhân Young. Bà hãy cứ đi về phía bên trái theo các mũi tên là được.” - Người gác cổng trong bộ đồng phục xám xịt hướng dẫn. Eleanor lái xe xuống dốc và tiến vào một hầm để xe ngầm rộng vô tận nhưng trống trải. Có vẻ như nhà họ Bao là một trong những gia đình đầu tiên mới chuyển vào khu này, Eleanor nghĩ rồi rẽ sang bên trái và đến một nhà để xe có cửa bằng kim loại màu trắng với tấm biển phía trên ghi “01 - BÃI ĐẬU XE CƠ GIỚI (CHỈ DÀNH CHO CƯ DÂN)”. Cánh cửa kéo lên và đèn tín hiệu màu xanh bắt đầu nhấp nháy. Khi bà cho xe tiến vào trong lập tức đèn bật sáng tưng bừng và một bảng điện tử ở phía trước loé lên dòng chữ “DỪNG LẠI. ĐỊA ĐIỂM ĐẬU XE ĐƯỢC XÁC NHẬN”. Thật kỳ lạ... ý nó là bảo mình cứ đỗ xe ở đây hả?

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu di chuyển. Eleanor thở gấp và nắm chặt lấy tay lái theo phản xạ. Sau một vài giây bà mới phát hiện ra là mình đã đỗ xe lên trên một chiếc bục xoay, chiếc xe được xoay vòng chín mươi độ, sau đó toàn bộ mặt sàn bắt đầu đi lên. Trời đất, đây là một thang máy cho xe hơi! Phía bên phải là bức tường kính, và khi thang máy đi lên, trong màn đêm sự hoa lệ của đường chân trời Singapore từ từ hiện ra trước mắt.

Căn hộ ứng dụng công nghệ cao này chắc chắn là ý tưởng của Carlton, Eleanor nghĩ bụng. Từ khi gặp Bao Shaoyen tại London vào tháng Chín, bà dường như đã hiểu phần nào về gia đình này. Eleanor và các bà bạn đã hỗ trợ hết mức Bao Shaoyen và chồng bà ấy, ông Gaoliang, trong suốt mấy tuần khó khăn do Carlton vẫn phải liên tục ra vào khoa phẫu thuật của bệnh viện St. Marry’s Paddington. Và ngay sau khi Carlton đã qua khỏi tình trạng nguy hiểm, chính Eleanor đã gợi ý rằng cậu ta nên dành thời gian hồi phục ở Singapore thay vì Bắc Kinh.

“Khí hậu và không khí trong lành sẽ tốt cho sức khoẻ của cậu nhà, và ở đây chúng tôi cũng có những nhà trị liệu vật lý tốt nhất trên thế giới. Tôi có mối quan hệ với những bác sĩ hàng đầu ở Singapore, và tôi sẽ đảm bảo để Carlton được điều trị tốt nhất có thể.” - Bà đã cố thuyết phục và thật may mắn là gia đình họ Bao cũng ưng thuận. Dĩ nhiên, Eleanor chẳng bao giờ tiết lộ động cơ thực sự đằng sau lòng tốt tới mức khó tin đó rằng thì là mà... bà chỉ muốn tiếp cận để tìm ra các bí mật thâm cung bí sử của gia đình họ.

Bà Eleanor hiểu phần nào về cuộc sống của các quý tử, nhưng quả thực bà chưa gặp cậu con giai nào được mẹ chăm chút kỹ lưỡng tới tận đầu ngón tay như thiếu gia nhà họ Bao này. Mặc dù đã đưa hẳn ba bà giúp việc từ Bắc Kinh qua nhưng phàm là những việc liên quan tới Carlton thì Shaoyen đều tranh làm cả. Và từ khi tới Singapore vào tháng Mười một năm ngoái, gia đình họ đã chuyển chỗ ở ba lần vô cùng khó hiểu. Daisy Foo đã sử dụng các mối quan hệ của gia đình mình để thuê cho họ một dãy phòng Valley Wing tại Shangri-La với mức giá vô cùng hữu nghị - nhưng Carlton vì một lý do nào đó đã bị thất vọng với một trong những khách sạn hàng đầu của Singapore. Gia đình họ ngay lập tức chuyển qua một căn hộ vô cùng sang trọng tại Hilltops trên đồi Leonie, và cũng chỉ được một tháng họ lại chuyển qua một căn hộ sang trọng hơn trên đường Grange. Còn bây giờ thì là ở trong toà nhà với chiếc thang máy có chút hư cấu này.

Eleanor nhớ rằng mình đã đọc được trong chuyên mục Bất động sản của tạp chí Business Times về khu nhà này. Đây là khu căn hộ cao cấp đầu tiên ở châu Á có thang máy dành cho xe hơi và được điều khiển bằng sinh trắc học và có “nhà để xe trên cao” riêng trong mỗi căn hộ. Hầu như chỉ người nước ngoài hoặc từ Đại lục qua với đống tiền-nhiều-đè-chết-người mới có khả năng sống ở một nơi như thế này. Và Carlton rõ ràng trong nhóm người thứ hai, thể loại người có đủ tiền để làm bất cứ chuyện điên rồ nào.

Sau khi qua tới năm mươi tầng lầu, cuối cùng thang máy cũng dừng lại và mở ra trước mắt Eleanor là một phòng khách vô cùng tráng lệ. Shaoyen đứng ở phía bên kia bức tường kính và vẫy tay rối rít, bên cạnh là cậu con trai, đang ngồi trên chiếc xe lăn.

“Mời vào, mời vào!” - Shaoyen tỏ ra hào hứng khi Eleanor bước vào căn hộ.

“Alamark, thật sợ hết cả hồn! Tôi tí thì ngất lúc mặt sàn bắt đầu rung chuyển!”

“Xin lỗi cô Young, đấy là ý tưởng của cháu ạ, - cháu cứ nghĩ là cô sẽ thích thang máy dành cho xe hơi chứ.” - Carlton cố giải thích.

Shaoyen nhìn Eleanor vẻ áy náy. “Bà thông cảm, chắc bà cũng hiểu vì sao chúng tôi phải chuyển tới đây. Xe hơi cho người khuyết tật có thể lên thẳng tầng này và Carlton có thể tự lái xe vào trong căn hộ mà không gây phiền phức.”

“Quả thật khá tiện lợi.” - Eleanor trả lời, vẫn khá hoang mang với lý do phải lựa chọn căn hộ chỉ vì tình trạng bệnh tật đứa con trai của gia đình họ. Bà quay lại nhìn nhà để xe có phần hơi phô trương một lần nữa và nhận ra bức tường kính đã trở thành một màu trắng đục. “Oa, công nghệ cao quá! Tôi cứ băn khoăn về việc mọi người phải ngồi trong phòng khách và nhìn mấy chiếc xe cả ngày. Nhất là nếu họ chỉ lái một chiếc Subaru cũ kỹ.”

“À, cô có thể nhìn chiếc xe của mình nếu cô muốn.” - Calton nói và chạm vào màn hình chiếc iPad mini. Bức tường chuyển qua trong suốt, nhưng lần này ánh sáng trong nhà để xe đã khiến chiếc Jaguar 12 tuổi của Eleanor trông như một bức tượng trong viện bảo tàng. Eleanor phân bua rằng lão tài xế Ahmad của bà đã đánh bóng lại chiếc xe này ngày hôm trước.

“Tưởng tượng xem nếu là một chiếc Lamborghini Aventador màu crôm sẽ trông tuyệt đẹp như thế nào ở vị trí đó.” - Carlton nói và nhìn mẹ mình một cách đầy hi vọng.

“Con sẽ không bao giờ được phép lái một chiếc xe thể thao nào nữa đâu.” - Shaoyen tức giận nói.

“Ầy, cứ chờ mà xem.” - Carlton thì thầm lẩm bẩm, liếc nhìn bà Eleanor một cái nhìn đầy ẩn ý. Eleanor mỉm cười đáp lại, nghĩ về việc cậu ta đã bình phục đáng kinh ngạc. Trong vài tuần đầu tiên khi Carlton mới được chuyển tới Singapore để phục hồi chức năng, cậu ta dường như mất hoàn toàn sự linh hoạt, hầu như không có kết nối bằng mắt hay nói một lời với bà. Nhưng giờ chàng trai trẻ ngồi trên xe lăn đang nói chuyện, thậm chí có thể đùa với Eleanor. Cứ như thể người ta đã cho cậu uống quá nhiều Zoloft (thuốc chống trầm cảm) hoặc một thứ gì tương tự thế.

Shaoyen đưa Eleanor vào phòng khách, đó là một không gian vô cùng hiện đại với cửa kính trong suốt từ sàn lên tới trần và vách tường làm từ bạch ngọc với ánh sáng âm tường. Một bà giúp việc người Trung Quốc đại lục run rẩy bước vào với một khay trà bằng sứ trang trí tỷ mỉ kiểu hoàng gia, mà theo đánh giá của Eleanor là hoàn toàn không hề phù hợp với tổng thể kiến trúc của ngôi nhà.

“Qua đây uống trà nào. Đêm giao thừa mà thay vì ở nhà với chồng con bà lại dành thời gian qua chơi với chúng tôi thế này, bà thật tốt bụng với chúng tôi quá.” - Shaoyen cảm động nói.

“Chà, ông Phillip sẽ về trễ tối nay. Tận ngày mai gia đình chúng tôi mới đón năm mới cơ. Nói tới mấy ông chồng, hình như ông Gaoliang cũng không ở đây, đúng không?”

“Ồ, ông ấy vừa bay về Bắc Kinh xong. Mấy ngày tới ông ấy có khá nhiều việc cần phải giải quyết.”

“Thật là tiếc quá! Bà nhớ để dành một ít cho ông ấy nhé.” - Eleanor vừa nói vừa trao cho Shaoyen mấy túi quà mua ở cửa hàng OG 40* .

“Ôi bà bầy vẽ quá, không cần làm thế đâu!” - Shaoyen đỡ mấy cái túi và lôi ra đống quà bên trong. “Trông chúng ngon quá, là gì vậy bà?”

“Chỉ là mấy món mứt truyền thống cho dịp năm mới mà đầu bếp của mẹ chồng tôi làm thôi mà. Có mứt dứa, bánh quế, bánh hạnh nhân và mấy loại bánh nyonya (bánh của người Malaysia gốc Hoa).

“Bà thật tốt bụng quá. Xìe xie! 41* Đợi một chút, tôi cũng có mấy thứ tặng bà, Shaoyen nói, và vội vàng đi vào một căn phòng khác.

Carlton đưa mắt nhìn mấy món tráng miệng. “Cô thật tốt vì đã mang mấy món này tới đây, mình nên ăn món nào trước hả cô?”

“Cô thường ăn mấy món không quá ngọt trước, như bánh quy hạnh nhân Kueh bangkit, và sau đó là tới bánh tart dứa.” - Eleanor khuyên. Bà ngắm kỹ gương mặt của Carlton một lúc. Vết sẹo trên má trái của cậu ta giờ chỉ như một sợi tóc mảnh, thành thật mà nói thì nó còn làm cho xương gò má vốn hoàn hảo một cách nhàm chán của cậu ta trở nên quyến rũ hơn nhiều. Carlton quả là một cậu chàng đẹp trai, và ngay cả sau khi trải qua một loạt các cuộc giải phẫu và phục hồi, trông cậu ta vẫn rất giống Rachel Chu, khiến cho Eleanor khá bối rối mỗi khi nhìn thấy. May mắn là cậu ta nói giọng Anh giống như Nicky, hấp dẫn hơn nhiều so với giọng Anh Mỹ lơ lớ của Rachel.

“Cô Young, cháu kể với cô một bí mật được không?” - Carlton đột nhiên thầm thì.“Ồ được chứ.” - Eleanor trả lời. Carlton đảo mắt ra phía hành lang một lát để chắc chắn không có mẹ mình ở đó, và rồi, từ từ, cậu nhấc người dậy khỏi chiếc ghế, bước đi vài bước.

“Cháu đi lại được rồi sao!” - Eleanor kinh ngạc kêu lên. “Suỵt, cô đừng nói to thế!” - Carlton nói, ngồi lại xuống xe lăn. “Cháu không muốn mẹ cháu nhìn thấy điều này cho tới khi cháu có thể tự đi bộ khắp phòng. Huấn luyện viên cá nhân của cháu nghĩ rằng cháu có thể đi lại bình thường trong một tháng tới và bắt đầu chạy được vào mùa hè này.”

“Ôi Chúa ơi! Cô thật mừng cho cháu quá.” - Eleanor nói.

Shaoyen trở lại phòng. “Điều gì khiến mọi người trông phấn khích thế? Có phải Carlton kể với bà về việc mazi (bạn gái) của nó sắp tới thăm không?”

“Khônggggg?” - Eleanor trả lời, bỗng nhiên tò mò.

“Cô ấy không phải bạn gái của con đâu mẹ.” - Carlton đáp.

“Được rồi, vậy thì là bạn của Carlton sắp tới thăm chúng tôi vào tuần tới.” - Shaoyen sửa lại.

Carlton khẽ kêu lên ra chiều xấu hổ.

“Ồ, Carlton quá đẹp trai lại còn thông minh nữa, dĩ nhiên cậu ấy sẽ có... Bạn…! Tiếc quá, tôi biết rất nhiều các cô bé xinh đẹp có điều kiện đang xếp hàng dài để chờ được gaai siu.” 42* - Eleanor vui vẻ nói.

Carlton đỏ mặt một chút. “Cô có thích khung cảnh nhìn từ đây không cô Young?” - Cậu nói, cố gắng đổi chủ đề.

“À có, view ở đây rất tuyệt. Từ đây còn có thể nhìn thấy căn hộ của cô nữa đấy.” - Eleanor nói.

“Thật vậy sao? Nó ở đâu vậy?” - Shaoyen thích thú hỏi, tiến lại gần cửa sổ. Tính tới nay, họ đã chuyển tới Singapore được ba tháng, và Shaoyen thấy có chút tò mò vì Eleanor chưa bao giờ mời họ tới nhà chơi.

“Nó ở trên đỉnh quả đồi phía kia kìa. Bà có nhìn thấy toà nhà trông giống như được xây dựng trên đỉnh của một toà lâu đài cũ đó không?”

“À có, có!”

“Cô ở tầng mấy?” - Carlton hỏi.

“Cô ở trên căn penthouse (căn hộ áp mái).”

“Ngầu quá! Nhà cháu cũng muốn lấy căn penthouse ở đây nhưng nó đã bị mua mất.” - Carlton khoe khoang.

“Căn này đủ rộng rồi mà, cháu không nghĩ vậy sao? Nhà cháu mua toàn bộ tầng này đúng không?”

“Vâng, căn này rộng một ngàn mét vuông, với bốn phòng ngủ.”

“Trời đất, thế thì mọi người phải bán thận để trả tiền thuê nhà mất.”

“Đúng vậy, vì phí thuê đắt quá nên nhà cháu quyết định mua luôn rồi.” - Carlton nói với một nụ cười đầy hài lòng.

“Ồ.” - Eleanor khá ngạc nhiên.

“Vâng, sau khi chuyển tới đây, nhà cháu thích tới nỗi đã quyết định mua thêm luôn mấy tầng bên dưới để cải tạo thành một căn hộ ba tầng.”

“Không... không... chúng tôi mới chỉ nghĩ tới điều đó thôi.” - Shaoyen vội cắt ngang.

“Vậy có nghĩa là sao hả mẹ? Chúng ta đã ký hợp đồng hai ngày trước rồi mà! Sẽ không huỷ kèo được đâu!”

Shaoyen mím chặt môi trước khi cố nặn một nụ cười. Hoàn toàn không vui vì việc ông con giai đã khoe khoang quá nhiều.

Eleanor cố gắng để làm không khí trở nên thoải mái hơn. “Shaoyen, tôi nghĩ gia đình bà đã đầu tư rất khôn ngoan, giá nhà ở quận này sẽ tăng lên không ngừng, bất động sản ở Singapore đang được săn lùng chỉ sau New York, London hay Hong Kong thôi.”

“Cháu cũng nói với mẹ cháu y như thế.” - Carlton nói

Shaoyen không đáp, lặng lẽ tiếp thêm trà cho Eleanor.

Eleanor nhìn tách trà cười mỉm điềm đạm, trong khi đó bộ não bật công tắc tính toán không ngừng. Với một vị trí đắc địa như thế này, gia đình nhà Bao có lẽ phải chi tới 15 triệu đô la cho riêng phần căn hộ – chi phí sẽ tăng lên nếu tính thêm nhà để xe trên cao – đấy là còn chưa kể thêm hai tầng lầu bên dưới họ vừa mới mua. Khi nghe Eddie Cheng giới thiệu rằng gia đình Bao là khách hàng của mình, Eleanor đã biết là họ có cả đống tiền, nhưng dường như bà vẫn đang đánh giá quá thấp sự giàu có của họ.

Daisy Foo có vẻ đã đúng. Ngay sau khi gặp Shaoyen tại London, Daisy lập tức đã suy đoán., “Tôi đặt cược gia đình này còn giàu có hơn cả Chúa trời. Mọi người hoàn toàn không thể mường tượng được sự giàu có của mấy người đến từ đại lục đó đâu, ngày trước mới có Peter và Annabel Lee trở thành những tỷ phú đầu tiên của đại lục, nhưng bây giờ con số đã lên tới hàng trăm. Con trai của tôi còn nói là trong năm năm tới đây, Trung Quốc sẽ có nhiều tỷ phú hơn cả Mỹ nữa.” - Ngài Wong, một nhà điều tra tư nhân rất được Lorena tin tưởng và giới thiệu cho Eleanor, đã điều tra khắp Trung Quốc trong vài tháng qua để đào xới từng mảnh thông tin về gia đình Bao, và bây giờ khi đọc tập tài liệu của ông ta, Eleanor thậm chí còn cảm thấy lo lắng hơn.

Shaoyen trao một cái túi mua sắm lớn màu vàng vàng đỏ đỏ cho Eleanor sau khi bà và Carlton đã xử lý kha khá các món tráng miệng dành cho dịp năm mới. “Đây chỉ là chút quà mọn tặng bà nhân dịp năm mới. Xin nian kuai le.” 43*

“Ây, bà khách sáo quá, lah! Cái gì đây vậy?” - Eleanor nói, tay lôi ra mội chiếc hộp với hai màu cam nâu của thương hiệu vô cùng nổi tiếng đựng một chiếc túi Hermès Birkin.

“Bà có thích nó không? Tôi để ý bà hay mặc những màu trung tính vì vậy tôi chọn tặng bà chiếc túi Birkin làm từ da cá sấu bạch tạng sông Nile.” - Shaoyen giải thích.

Eleanor có biết về chiếc túi này, chiếc túi được nhuộm màu trắng, be với những vân màu Sô-cô-la giống như màu lông của một con mèo Himalaya, giá của nó rẻ nhất cũng cả trăm nghìn đô. “Alamak! Món quà này xa hoa quá, tôi không thể nhận đâu!”

“Chỉ là chút tấm lòng thôi mà!” - Shaoyen kiên quyết thuyết phục.

“Tôi rất cám ơn thành ý của bà nhưng tôi thực sự không thể nhận chiếc túi này. Tôi biết giá của nó rất đắt. Bà cứ giữ lại mà dùng.”

“Không, không, quá muộn rồi.” - Shaoyen vừa nói vừa mở khoá, nắp trước của chiếc túi được dập nổi tên viết tắt của Eleanor Young – E.Y.

Eleanor thở dài. “Bà làm tôi khó xử quá. Tôi sẽ trả tiền cho món đồ này nhé.”

“Không không, bà đừng làm thế. Món đồ này không đáng gì so với những điều bà đã làm cho chúng tôi mấy tháng qua.”

Là bà không biết về mục đích thực sự của tôi thôi, Eleanor nghĩ bụng. Bà quay sang Carlton cầu cứu. “Cháu nói gì đó giúp cô đi, mẹ cháu đang làm quá lên rồi!”

“Cháu không thấy có vấn đề gì mà.” - Carlton bình thản đáp.

“Đây là vấn đề đấy! Cháu biết là cô không thể nào nhận một món quà lớn như thế này từ mẹ cháu mà.”

Carlton cười nhẹ. “Qua đây đi cô Young. Để cháu cho cô xem cái này.” - Nói rồi Carlton lái xe lăn rời khỏi phòng khách, vẫy tay gọi bà Eleanor đi theo. Cậu mở cửa của một trong những căn phòng dành cho khách tít tận cuối hành lang, rồi bật đèn. Eleanor ngó vào trong. Căn phòng được chất đầy quà tặng tới nỗi không còn chỗ để đặt chân.

Tràn ngập sàn nhà là các túi và hộp đựng của Hermès, trên nắp mỗi hộp đều đặt một chiếc túi loại Birkin hoặc Kelly đủ màu bảy sắc cầu vồng với các loại chất liệu da khác nhau. Dọc theo bốn phía, áp sát tường là một loạt tủ được đóng riêng, để trưng những chiếc túi Hermès khác, tất cả đều được chiếu đèn có ánh sáng tản. Eleanor tính toán sơ trong căn phòng cũng phải có tới hơn một trăm chiếc túi xách.

“Đây là phòng mẹ cháu để quà tặng. Mẹ tặng túi Hermès cho tất cả các bác sĩ, y tá hay chuyên gia vật lý trị liệu tại Camden Medical Center – những người đã giúp đỡ cháu trong mấy tháng qua.”

Eleanor nhìn chằm chằm những chiếc túi thời trang xa xỉ trong phòng, miệng há hốc.

“Giờ cô có thể biết được điểm yếu của mẹ cháu là gì rồi đấy.” - Carlton vừa cười vừa nói.

Shaoyen chỉ cho Eleanor một vài chiếc Hermès độc đáo được thiết kế riêng cho mình. Eleanor trộm nghĩ đây đúng là một sự lãng phí tiền bạc khổng lồ. Nghĩ xem với số tiền ấy bà ta có thể mua bao nhiêu cổ phiếu của tập đoàn Noble hay CapitaLand! Tuy nhiên ngoài mặt Eleanor vẫn tỏ ra trầm trồ khen ngợi không ngớt mấy chiếc túi.

Eleanor cảm ơn một lần nữa về món quà xa xỉ mà bà được tặng và chuẩn bị rời đi. Carlton lái chiếc xe lăn qua tiền sảnh và nói, “Cô dùng thang máy mà xuống, cô Young. Cháu sẽ chuyển chiếc xe của cô xuống và nó sẽ đợi sẵn khi cô ra tới sảnh.”

“Ồ cám ơn cháu rất nhiều, Carlton. Cô nghĩ rằng mình sẽ bị hoảng loạn mất nếu phải đi thang máy dành cho xe hơi thêm lần nữa!”

Shaoyen và Carlton vẫy tay chào tạm biệt đầy nhiệt tình tại sảnh thang máy. Ngay khi cánh cửa đóng lại, nhưng thay vì đi xuống ngay lập tức thì thang máy bỗng dừng lại bất thường. Eleanor nghe thấy tiếng Carlton đột ngột hét lên bên kia cánh cửa.

“Á! Đau quá mẹ! Con đã làm gì sai đâu?”

“BAICHI! 44* Sao con dám ba hoa nhiều thế với bà Eleanor Young về việc kinh doanh của gia đình? Con không học được điều gì sao?” - Shaoyen hét lên bằng tiếng Quan thoại.

Sau đó, thang máy bắt đầu đi xuống rất nhanh và Eleanor không còn nghe thêm được điều gì nữa.