Chương V CÔNG VIÊN TYERSALL - SINGAPORE, SÁNG ĐẦU NĂM TẾT NGUYÊN ĐÁN
Ba chiếc sedan hiệu Mercedes S-Class mang màu bạc ánh kim với kiểu dáng giống hệt nhau mang biển số lần lượt TAN01, TAN02, TAN03 đứng bất động trong màn kẹt xe buổi sáng trên đường tới Công viên Tyersall. Trong chiếc xe dẫn đầu, Lillian May Tan, nữ chúa của gia đình với tên họ được đề một cách phô trương không chút xấu hổ trên mấy chiếc xe, ngó ra ngoài nhìn cảnh trang trí cho ngày Tết Nguyên đán rặt màu đỏ và vàng trên mọi mặt tiền dọc đường Orchard. Phần trang trí này dường như càng ngày càng hoành tráng nhưng lại kém hẳn về tính thẩm mỹ. “Mấy cái của nợ gì kia không biết?”
Ngồi trên ghế phía trước, Eric Tan săm soi nghiên cứu tấm biển quảng cáo đèn LED đồ sộ cao tới mười tầng nhấp nháy ra một loạt những hình ảnh động kỳ lạ, bỗng nhiên cười khúc khích... “Bà ạ, cháu nghĩ nó phải là một con rắn màu đỏ... đang bò qua mấy cái lon vàng thì đúng hơn.”
“Con rắn đó trông quả là kỳ lạ.” - vợ mới của Eric, Evie, nhận xét bằng tông giọng cao vút.
Lillian May kiềm chế không buột mồm rằng thực chất bà ta thấy nó giống như một cái dương cụ căng cứng với phần đầu loe ra, và nó gợi nhớ vài thứ bà đã nhìn thấy, khi người chồng trước của bà – cầu Chúa phù hộ cho linh hồn ông ta – đưa bà tới một trong những liveshow đặc biệt nhất ở Amsterdam, hồi đã lâu. “Đáng nhẽ chúng ta nên đi qua đại lộ Clemenceau, như thế thì đã không bị kẹt cứng ở cái đường Orchard này rồi.” - Lillian May bối rối nói.
“Ai dà, dù chúng ta đi đường nào thì nó cũng tắc cả thôi.” - Geraldine – con gái Lillian trả lời.
Ngày đầu năm mới, người Singapore thường đón chào với một nghi thức vô cùng độc đáo. Trên khắp hòn đảo, mọi người vội vã qua thăm nhà họ hàng hoặc bạn bè để cùng chào đón năm mới, tặng nhau ang pows 46* với lời chúc phúc, và ăn uống tưng bừng. Hai ngày đầu tiên của năm mới là hai ngày quan trọng nhất và các lễ tiết được tuân theo nghiêm ngặt. Các chuyến thăm sẽ được sắp xếp theo thứ tự vai vế và người ta thường đi thăm người cao tuổi trước nhất, thân thiết nhất (và thường cũng là giàu nhất). Các con cháu trưởng thành nếu không sống cùng ông bà cha mẹ thường được trông ngóng sẽ về thăm cha mẹ, các em sẽ phải tới thăm các anh chị lớn tuổi của mình theo thứ tự tuổi giảm dần. Người em sinh đôi ra sau sẽ phải tới thăm người anh/ chị sinh đôi ra đời trước, và sau cả ngày đầu tiên lái xe quanh thành phố để làm nghĩa vụ với bên nội, họ sẽ lặp lại toàn bộ quá trình vào ngày hôm sau ở bên ngoại 47* . Trong các gia đình lớn bầu không khí sẽ trở nên giống như một bảng Excel vô cùng phức tạp chỉ để theo dõi dòng lưu chuyển của ang pow và rượu vodka Nga chan chứa làm lu mờ đi cảm giác đau nửa đầu của tất cả.
Gia tộc Tan tự hào họ là những người đầu tiên đến Công viên Tyersall vào những ngày đầu năm mới. Mặc dù những hậu duệ của nhà tài phiệt ngành cao su Tan Wah Wee của thế kỷ XIX là anh em họ ba đời với gia tộc Young và nói một cách nghiêm túc họ cũng không phải những vị khách đầu tiên, họ chỉ duy trì truyền thống xuất hiện vào lúc 10:00 sáng kể từ những năm 1960 (chủ yếu là bởi người chồng quá cố của Lillian May không muốn bỏ qua cơ hội để gặp gỡ các vị khách VVIP thường có xu hướng xuất hiện sớm).
Cuối cùng đoàn xe cũng tới Đại lộ Tyersall. Trong khi bánh xe lăn trên con đường rải sỏi của khu tư gia rộng lớn, thì Garaldine đã kịp chỉ giáo cho Evie một khoá học cấp tốc về mấy người họ hàng. “Bây giờ nhé, Evie, hãy chắc chắn rằng con có thể chào cụ Su Yi bằng tiếng Phúc Kiến như ta đã hướng dẫn con, và không được mở lời trừ khi cụ nói chuyện trước với con.”
“Dạ vâng.” - Evie gật đầu, đưa mắt nhìn hàng cây cọ duyên dáng dẫn vào ngôi nhà bề thế nhất mà cô từng thấy, cảm thấy còn lo lắng hơn dù tới đây lần thứ hai.
“Và nhớ tránh nhìn vào mắt hai người phụ nữ Thái. Cụ Su Yi luôn có hai người giúp việc đứng ở hai bên và họ luôn sẵn sàng nhìn em bằng con mắt hằn học.” - Eric nhận xét.
“Trời ơi, thật sao.”
“Ầy dà, đừng có hù doạ con bé nữa.” - Lillian May nói. Khi cả nhà xuống xe, chuẩn bị vào nhà, Geraldine cố gắng thầm thì lần cuối để nhắc mẹ mình. “Mẹ nhớ đấy... ĐỪNG nhắc tới Nicky nữa. Năm ngoái mẹ đã khiến bà dì Su Yi suýt thì đột quỵ khi hỏi thằng bé đâu.”
“Sao con lại nghĩ Nicky không về ăn tết năm nay?” - Lillian May hỏi trong khi cúi xuống ngó vào gương chiếc xe Mercedes để chỉnh trang lại mấy lọn tóc cứ rơi xuống cổ bà.
Geraldine liếc xung quanh trước khi nói tiếp. “Ây da, mẹ không nghe các tin tức mới nhất sao! Monica Lee nói với con rằng cháu gái cô ấy là Parker Yeo đã nghe được tin tức sốt dẻo nhất từ Teddy Lim: Chắc chắn rằng Nicky sẽ cưới cô gái đó vào tháng tới. Thay vì tổ chức một hôn lễ hoành tráng ở đây họ sẽ làm lễ cưới trên bãi biển ở California! Thật là khó tin đúng không ạ?”
“Hầy dà, thật đáng hổ thẹn! Tội nghiệp bà Su Yi và Eleanor. Đúng là mất mặt quá. Tất cả những nỗ lực mà Eleanor làm để biến Nicky trở thành cục cưng của bà Su Yi thế là tiêu tan cả.”
“Mẹ nhớ đấy, um ngoi hoi seh, ah 48* . Đừng có nói gì cả!
“Không phải lo, mẹ sẽ không nói gì với cụ Su Yi đâu.” - Lillian May hứa.
Lillian thấy vui vì cuối cùng cũng tới được Tyersall, toàn bộ phần trang trí loè loẹt sến súa dành cho năm mới đã bị bỏ lại bên ngoài ốc đảo lộng lẫy này. Đối với Lillian, có cảm giác như đang ở trong một khoảnh khắc mê hoặc ngay khi bà vừa bước qua cánh cửa trước. Đó là một ngôi nhà chỉ tuân theo những truyền thống được quyết định một cách chính xác bởi chủ nhân của nó, và mỗi mùa lễ hội nó cũng được trang trí rất tinh tế theo một cách riêng. Những giò lan hồ điệp trắng đặt trên chiếc bàn cổ ở tiền sảnh nghênh đón khách khứa đã được thay thế bởi tháp mẫu đơn hồng cao chót vót. Phòng khách phía trên lầu, một bức thư pháp dài hai mươi mét đề một bài thơ năm mới của Xu Zhimo – được sáng tác dành tưởng nhớ ngài James Young, người chồng quá cố của bà Su Yi – được căng ra trên bức tường khảm đá dát bạc, và rèm cửa voan trắng thường phấp phới trên hiên cửa cũng đã được thay bằng những tấm lụa vân nổi lung linh nhất.
Trong nhà kính tràn ngập ánh nắng, nghi lễ thưởng trà dịp năm mới chỉ vừa bắt đầu. Cụ bà Su Yi, nhìn thật quyền quý trong chiếc áo dài lụa bóng cao cổ màu ngọc lam, đeo chuỗi ngọc trai dài, ngồi trên ghế đệm với phần khung đan bằng cây liễu gai cạnh cánh cửa kiểu Pháp, cùng hai người hầu gái thân cận gốc Thái đứng trang nghiêm hai bên, trong khi ba người con trong độ tuổi trung niên của bà đứng thành hàng trước bà, như các học sinh lần lượt đợi nộp bài tập về nhà. Felicity và Victoria chăm chú nhìn Philip đang dùng cả hai tay bưng tách trà nhỏ mời mẹ, chúc bà khoẻ mạnh và trường thọ. Sau khi Su Yi nhấp một ngụm trà ô long pha cùng táo đỏ, sẽ tới lượt của Eleanor. Ngay lúc Eleanor bắt đầu rót thứ chất lỏng đang bốc hơi nghi ngút từ ấm trà đời nhà Thanh chạm khắc rồng phượng, tiếng của các vị khách đầu tiên vọng tới.
“Hầy dà, mấy người nhà Tan đó càng ngày càng tới sớm hơn thì phải!” - Felicity cằn nhằn.
Victoria lắc đầu tỏ ý không chấp nhận. “Cái bà Geraldine đó cứ như sợ sẽ hết phần đồ ăn hay sao đó. Trong khi người thì ngày càng béo ú ra, – Nghĩ tới lượng mỡ tích trong cơ thể bà ấy mà phát sợ”.
“Không phải là thằng Eric Tan vô dụng nhà ấy mới cưới một con bé người Indonesia sao? Không hiểu nước da con bé sẽ đen tới mức nào.” - Felicity nói.
“Con bé đó là người Indo gốc Hoa, – có mẹ là một trong số mấy chị em nhà Liem, nên em cá là con bé còn đẹp hơn tất cả chúng ta cộng lại. Cassandra có kể với em là dì Lillian May vừa trở về từ Mỹ và mới sắm được một bộ tóc giả. Dì ấy nghĩ bộ tóc làm dì trở nên trẻ hơn nhưng Cassandra thì cho rằng nó làm dì trông giống như một pontianak .” 49* - Victoria lẩm bẩm.
“Vô cùng duyên dáng!” - Felicity khúc khích.
Ngay sau đó, Lillian May lướt vào phòng, theo sau là đoàn tùy tùng gồm con trai, con dâu, con rể và các cháu chắt. Vị nữ chủ nhân gia tộc Tan tới gần cụ Su Yi, cúi đầu nhẹ nhàng và chúc một câu chúc năm mới xã giao truyền thống: “Gong hei fat choy!” 50*
“Gong hei fat choy. Ai đây nhỉ?” - Cụ Su Yi hỏi, nhìn chăm chú qua tròng cặp kính mắt thương hiệu cao cấp.
Lillian May lấy làm ngạc nhiên. “Su Yi, là tôi mà. Lillian May Tan!”
Cụ Su Yi chững lại một lúc, mặt ngây ra bất động, trước khi trả lời, “Ồ, tôi không thể nhận ra bà với mái tóc mới này. Tôi cứ tưởng có một người phụ nữ Anh đồi bại nào từ Hoàng gia tới thăm tôi.”
Không biết Lillian có hài lòng hay cảm thấy bị xúc phạm không, nhưng mọi người trong phòng thì bật cười ầm ĩ.
Chả mấy chốc, nhiều thành viên của các nhà Young – T’sien – Shang lần lượt tới, buông những lời chúc xã giao gongheifaichoy đầy nhạt nhẽo tới nhau, lì xì ang pows cho bọn trẻ, khen ngợi về trang phục của nhau, bình luận về cân nặng của những người trót tăng hay giảm cân quá đà, bàn luận về giá trị của các ngôi nhà vừa được bán, khoe khoang ảnh chụp từ những kỳ nghỉ mới đây của mình/ hoặc ảnh cháu chắt/ hoặc các thủ tục y tế, và nhồi nhét đầy miệng với món bánh tart dứa.
Khi khách khứa dần tản mát về phía cầu thang và phòng khách trên lầu, Lillian chớp lấy cơ hội để chào hỏi Eleanor. “Cô không muốn khen ngợi ngợi cháu trước mặt Felicity và Victoria, những người luôn luôn tỏ ra đố kỵ với cháu, nhưng phải nói là chiếc khăn choàng tím của cháu thật xuất sắc! Nó khiến cháu trở thành người phụ nữ thanh lịch nhất trong căn phòng này!”
Eleanor mỉm cười duyên dáng. “Trông cô cũng thật trẻ đẹp. Trang phục khá là phù hợp... chiếc áo khoác này tách rời được đúng không?”
“Cô mua chiếc áo này khi tới thăm em gái ở San Francisco. Đây là một nhà mốt mới tuyệt vời mà cô đã khám phá ra. Tên nó là gì nhỉ? Đợi cô nghĩ đã…. À, Eddie Fisher. Không, không, cũng không đúng… Eileen Fisher! Bây giờ, Bờ Tây cũng có mùa đông khá lạnh rồi mà. Cháu nên chuẩn bị sẵn ít quần áo ấm dự phòng cho chuyến đi của mình.”
“Chuyến đi của cháu?” - Eleanor nhíu mày.
“Tới California ấy?”
“Cháu không định tới California.”
“Nhưng cháu và Phillip chắc chắn nên tới đó” Lillian suýt tiết lộ, trước khi đột nhiên khựng lại.
“Để làm gì cơ?”
“Trời ơi, cô đúng là một kẻ ngốc... Cô xin lỗi, cô bị lẫn lộn cháu với một người khác trong một lúc.” - Lillian nói lắp. “Geik toh sei! 51* Cô đã bị già rồi. Ôi nhìn kìa, Asttrid với cả Michael đang ở đây! Nhìn Astrid trông tuyệt ghê. Cassian bé bỏng nhìn thật đáng yêu với chiếc nơ đó. Cô phải ra véo cái má phúng phính mới được!”
Hàm Eleanor nghiến chặt lại. Bà Lillian May đó đúng là một kẻ dối trá vờ vĩnh. Đã có chuyện gì đó xảy ra tại California, trí não Eleanor bắt đầu tư duy tới tất cả các khả năng. Tại sao bà và Phillip phải tới cái chốn Cali tiêu điều đó cùng nhau? Trừ khi có một sự kiện trọng đại nào liên quan tới Nicky. Cuối cùng thì thằng bé đã kết hôn chưa? Đúng là điều này hẳn đã xảy ra. Và dĩ nhiên, người duy nhất biết sự thật là Astrid, người mà ngay lúc đó đang đứng tại góc cầu thang trong khi Lillian May đang vuốt ve chiếc váy của cô ấy. Từ phía xa, Astrid xuất hiện với một chiếc váy trắng trông khá đơn giản với những chi tiết màu xanh trên mép gấu và tay áo, tuy nhiên khi Eleanor tiến lại gần, bà nhận ra những chi tiết màu xanh đó thực ra là phần lụa thêu mô phỏng lại hoa văn trên đồ sứ cổ Trung Quốc.
“Ầy da, Astrid, mỗi năm ta tới đây cũng chỉ để chiêm ngưỡng xem bộ váy thời trang cao cấp nào sẽ được cháu diện! Và cháu chưa từng làm ta thất vọng. – Cháu quả thật là người phụ nữ thanh lịch nhất trong căn phòng này. Cháu đang mặc đồ của nhà mốt nào vậy? Có phải là Balmain? Hay Chanel? Hay Dior?” - Lillian cố đoán.
“À, đây chỉ là một thử nghiệm nho nhỏ của bạn cháu, Jun 52* thôi.” - Astrid trả lời.
“Thật là tuyệt diệu! Và này Michael, - con trai của ta bảo rằng cháu sắp trở thành Steve Gates của Singapore!”
“Ha, ha. Không đâu cô.” - Michael trả lời, cố lịch sự để không sửa lỗi một quý bà lớn tuổi.
“Đó là sự thật mà. Mỗi lần mở tờ Business Times ta đều nhìn thấy cháu. Cháu có bí quyết nào có thể tiết lộ cho ta không?” - Eleanor hỏi, đưa đẩy cuộc nói chuyện.
“Thôi nào cô Elle, mấy người bạn cháu ở G.K Goh nói rằng cháu có thể xin cô vài bí quyết về chứng khoán nữa cơ!” - Michael cười lớn, tận hưởng sự yêu quý mới mẻ từ họ hàng bên đằng vợ.
“Nhảm nhí quá! Ta chỉ là con muỗi so với cháu. Xin lỗi nhưng cô cần mượn vợ cháu một lát.” - Eleanor nói, nắm lấy khuỷu tay của Astrid và kéo cô qua khu vực trưng bày tranh dài như trong xưởng vẽ tới góc chỗ cây đàn piano lớn. Chàng nghệ sĩ dương cầm trẻ măng, nhìn giống như sinh viên vừa mới học xong năm nhất tại trường cao đẳng âm nhạc Raffles, mướt mải mồ hôi trong bộ lễ phục, đang chơi một bản Chopin tẻ nhạt.
Từ lực ghìm và kéo tay của Eleanor, Astrid đoán đã xảy ra chuyện. Eleanor nói át qua tiếng nhạc, “Ta muốn cháu nói cho ta biết sự thật. Có phải Nicky sắp kết hôn ở California phải không?”
Astrid hít một hơi sâu. “Vâng.”
“Và khi nào thì chuyện đó diễn ra?”
“Cháu không muốn nói dối cô, nhưng cháu cũng đã hứa với Nicky rằng sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, nên cô hãy tự đi hỏi em ấy thì hơn ạ.”
“Cháu cũng biết là thằng bé thậm chí còn không nhận điện thoại của cô trong suốt hai năm qua mà!”
“Dù sao cũng là vấn đề giữa cô và em ấy. Làm ơn đừng lôi cháu vào giữa hai người.”
“Cháu vẫn đang ở giữa dù cháu thích hay không, bởi vì cháu đang giữ bí mật của cả hai!” - Eleanor phát cáu.
Astrid thở dài. Cô ghét những cuộc đối đầu như thế này. “Làm ơn hãy đứng vào lập trường của cháu. Cháu nghĩ cô hiểu rõ lý do vì sao cháu không thể nói với cô.”
“Thôi nào, cô có quyền được biết!”
“Đúng thế, nhưng cô không có quyền phá hoại đám cưới của em ấy.”
“Ta không định phá hỏng bất cứ điều gì cả. Cháu cần PHẢI nói với TA. TA LÀ MẸ THẰNG BÉ ĐẤY, CHẾT TIỆT!” - Eleanor nổi điên lên, quên mất mình đang ở đâu. Cậu nhạc công choáng tới mức dừng cả chơi đàn và đột nhiên mọi con mắt trong căn phòng đều dồn đến họ. Astrid có thể nhận ra ngay cả bà ngoại cũng đang nhìn xuyên về phía họ với vẻ mặt không hề hài lòng. Astrid mím môi, từ chối tiết lộ bất cứ điều gì.
Eleanor nhìn cô với ánh mắt sắc lẹm. “Thật không thể tin được!”
“Không, điều không thể tin được là sao mà cô lại nghĩ rằng Nicky mong chờ sự xuất hiện của cô trong đám cưới của em ấy.” - Astrid run giọng nói trước khi tức giận dời đi.
***
Ba tuần trước thềm năm mới, các đầu bếp của các gia tộc Young, Shang và T’sien thường tập trung tại khu bếp lớn của Tyersall để bắt đầu cuộc chạy đua chế biến những món cao lương mỹ vị cho năm mới. Marcus Sim, đầu bếp bánh ngọt nổi tiếng của gia đình Shang tại tư gia ở Anh của họ cũng bay qua để chuẩn bị tất cả các món tráng miệng kiểu nyonya , bánh cầu vồng - kueh lapis được chế biến một cách tinh tế và dĩ nhiên cả món bánh quy yêu thích kueh bangkit với quả hạnh Marcona. Ah Lian, đầu bếp lâu năm nhà T’sien sẽ có trách nhiệm giám sát cả nhóm và chịu trách nhiệm về việc chuẩn bị các loại bánh tark dứa và bánh ngọt nien gao và bánh củ cải tsai tao kueh . Còn đầu bếp tại Tyersall – Ah Ching sẽ giám sát cho bữa trưa ngày đầu năm mới, bữa ăn như thường lệ sẽ xuất hiện một chiếc đùi thịt muối khổng lồ (dùng kèm nước sốt dứa và loại rượu brandy yêu thích của cô).
Lần đầu tiên trong nhiều năm, Eleanor không hề cảm thấy ngon miệng trong bữa trưa của mình. Bà hầu như không chạm vào bất kỳ loại giăm bông nào mà Geraldine Tan tuyên bố là “Thậm chí còn ngon hơn năm ngoái”, và bà thậm chí còn không thấy hứng thú với cả món neen gao yêu thích của mình. Bà vô cùng yêu thích các món bánh tráng miệng làm từ bột gạo nếp tại đây – những lát cắt hình trăng khuyết lăn qua bột trứng và chiên tới khi có được màu vàng ruộm hoàn hảo phía bên ngoài, cắn một miếng là cảm thấy ngay vị ngọt ngào tan chảy. Nhưng hôm nay, vị giác của bà gần như biến mất. Sau các nghi lễ nghiêm ngặt, bà bị mắc kẹt bên cạnh Đức Giám mục See Bei Sien, thi thoảng liếc nhìn chồng bà ở phía bên kia bàn đang vừa nói chuyện với vợ của vị giám mục vừa nhồi nhét thêm những phần thịt giăm bông. Làm thế nào mà ông ta còn có thể ăn vào một thời điểm như thế này không biết? Một giờ trước, bà đã hỏi Phillip liệu ông ấy có nghe được bất cứ tin tức gì liên quan tới đám cưới của Nicky không và ông ta đã làm cho bà vô cùng shock khi trả lời, “Tất nhiên rồi.”
“CÁIIIIIII GÌ? Tại sao ông không nói gì với tôi hết hả?”
“Nói làm gì? Dù sao chúng ta cũng có tham dự đâu.”
“Ý ông là gì? Nói cho tôi biết tất cả MAUUUUUU!” - Eleanor yêu cầu.
“Nicky gọi cho tôi ở Sydney và hỏi tôi có muốn tới tham dự lễ cưới của thằng bé không. Tôi nói là tôi sẽ chỉ tới với bà nhưng thằng bé không thích. Thế nên tôi đã trả lời là tôi sẽ không tới mà không có bà và chúc thằng bé may mắn.” - Phillip giải thích một cách bình tĩnh.
“Đám cưới sẽ diễn ra ở đâu và khi nào?”
“Tôi không biết.”
“ Alamak ! Ông được mời cơ mà, sao lại bảo là không biết được?”
Phillip thở dài. “Tôi không nghĩ tới việc hỏi nó. Hỏi làm gì khi đằng nào chúng ta cũng không đi.”
“Tại sao ông không kể với tôi ngay lúc đó?”
“Bởi vì tôi biết rõ bà sẽ có những phản ứng thái quá với nó.”
“Ông đúng là một lão già ngớ ngẩn! Vô cùng ngớ ngẩn!” - Eleanor rít lên.
“Thấy chưa, tôi biết là bà sẽ thế này mà.”
Eleanor gẩy gẩy những cọng mì om, trong lòng vẫn sôi sục khi bà vẫn vờ lắng nghe vị giám mục đang phàn nàn về vợ của một mục sư đã chi cả triệu đô la với mong muốn trở thành một ngôi sao nhạc pop. Tại bàn trẻ em, bảo mẫu của Cassian đang cố dụ cậu bé ăn xong bữa trưa của mình. “Cháu không muốn ăn mì! Cháu muốn ăn kem cơ!” - Cậu bé ăn vạ.
“Bây giờ đang là Tết nên người ta không có kem đâu.” - Bảo mẫu của cậu bé nói một cách quyết liệt.
Đột nhiên, Eleanor loé lên một ý tưởng. Bà thì thầm với một trong những người phục vụ, “Nói với Ah Ching rằng họng tôi bị đau vì mấy đồ ăn quá nóng này nên giờ tôi rất muốn có một ly kem?”
“Kem ư thưa bà?”
“Đúng thế, bất kỳ vị nào cũng được. Bất cứ vị nào có trong nhà bếp. Nhưng đừng mang nó ra đây, mang vào thư viện cho tôi.”
Mười lăm phút sau, sau khi trả cho bảo mẫu của Cassian năm tờ giấy bạc mệnh giá một trăm đô, Eleanor ngồi trên chiếc bàn học sinh giả sơn mài màu đen trong thư viện, nhìn cậu bé ăn ngấu nghiến kem trái cây đựng trong một chiếc tô bạc lớn.
“Cassian à, khi nào thì mẹ cháu đi vắng, cháu chỉ cần bảo Lupine gọi cho bà, lái xe của bà sẽ tới và đón cháu đi ăn kem bất cứ khi nào cháu muốn.” - Eleanor cưng nựng.
“Thật ạ?” - Cassian nói với đôi mắt mở to.
“Chắc chắn rồi. Đây là bí mật giữa chúng ta thôi nhé. Khi nào thì mẹ cháu sẽ đi? Mẹ có bao giờ bảo với cháu sẽ lên máy bay và bay tới Mỹ không?”
“Uh-huh.. Tháng Ba.”
“Mẹ có bảo là mẹ sẽ đi đâu không? Mẹ cháu sẽ tới Cupertino? Hay San Francisco? Los Angeles? Disneyland?”
“LA.” - Cassian nói trong khi vừa ngốn thêm một thìa bự kem khác.
Eleanor thở phào nhẹ nhõm. Nếu tháng Ba thì bà vẫn còn đủ thời gian. Bà xoa đầu cậu bé và mỉm cười trong khi cậu nhóc bôi bẩn lên chiếc áo hiệu Bonpoint của mình với sốt sô cô la. Astrid đã đúng khi giữ bí mật với mình!