Chương VI PHỐ MORTON - NEW YORK
18: 38 TỐI NGÀY 10 THÁNG 2, 2013 (Theo giờ Thái Bình Dương)
Tin nhắn được gửi tới số điện thoại di động bí mật của Nicholas Young (số điện thoại mà cha mẹ cậu không hề biết).
Astrid: Mẹ em đang điều tra về đám cưới. Chúc mừng năm mới.
Nick: Chết tiệt! Làm sao mà mẹ em lại biết?
Astrid: Không biết là ai tiết lộ nữa. Mẹ em đã hỏi thẳng chị ở nhà bà. Mọi thứ có vẻ tồi tệ đấy.
Nick: Thật thế?!?
Astrid: Ừ. Bà ấy như kiểu phát điên khi chị không chịu tiết lộ gì cả.
Nick: Mẹ em đã biết về địa điểm, thời gian hay cái gì chưa?
Astrid: Chưa đâu, nhưng kiểu gì mẹ em cũng tìm ra thôi. Chuẩn bị tinh thần trước đi.
Nick: Em sẽ thắt chặt an ninh gấp đôi tại lễ cưới. Sẽ thuê thêm cả ex-Mossad.
Astrid: Hãy chắc chắn rằng tất cả họ đều tới từ Tel Aviv. Với làn da rám nắng, râu rậm và bụng 6 múi nhá.
Nick: Không, chúng ta cần những người bảo vệ thật sự cơ. Có lẽ em nên gọi cho ngài Putin để nhờ ông ấy cử mấy người qua nữa.
Astrid: Nhớ em quá. Mà chị phải đi đây. Ling Cheh đang gọi đi ăn
Nick: Chúc mừng năm mới Ling Cheh cho em với cả nhớ để phần cho em một ít Tsai tao kueh.
Astrid: Chị sẽ dành cho em tất cả mấy miếng giòn nhất nhé.
Nick: Đúng phần em thích luôn!
9:47 giờ sáng ngày 10 tháng 2 năm 2013
(theo giờ miền đông)
Tin nhắn lưu lại trong hộp thư thoại của Nicholas Young tại New York.
Nicky à? Con có đó không? Chúc mừng năm mới con. Con có tổ chức ăn mừng ở New York không? Mẹ hi vọng con có các kế hoạch thú vị để thực hiện. Nếu con không thể tìm thấy yee sang ở Chinatown, thì cũng cố tìm ăn một đĩa mì nhé. Mấy hôm nay mẹ toàn ở nhà bà. Mọi người cũng đoàn tụ ở đó. Tất cả các anh chị em họ của con nữa. Cô vợ mới người Indonesia của Eric Tan rất xinh và trắng. Mẹ nghĩ có lẽ con bé tẩy trắng da cũng nên. Mẹ nghe nói họ tổ chức một đám cưới xa hoa tới mức lố bịch tại Jakarta. Phía nhà gái chi trả toàn bộ các chi phí. Mẹ cá rằng từ bây giờ nhà con bé ấy sẽ phải trả cả những khoản làm ăn thua lỗ của Eric. Nicky, hãy gọi cho mẹ khi con nhận được tin nhắn nhé. Có vài chuyện mẹ cần bàn với con.
8:02 giờ sáng ngày 11 tháng 2 năm 2013
(theo giờ miền đông)
Tin nhắn lưu lại trong hộp thư thoại của Nicholas Young tại New York.
Nicky, con có đó không? Alamak, mọi chuyện đang đi quá xa rồi đấy. Con không thể phớt lờ mẹ như thế này. Hãy gọi lại cho mẹ đi. Mẹ có một số chuyện rất quan trọng để nói với con. Chuyện này con cũng muốn biết đấy. Gọi cho mẹ càng sớm càng tốt.
11:02 giờ sáng ngày 12 tháng 2 năm 2013
(theo giờ miền đông)
Tin nhắn lưu lại trong hộp thư thoại của Nicholas Young tại New York.
Đây là số của Nicky phải không? Nicky... là bố đây. Hãy gọi lại cho mẹ con nhé. Mẹ muốn nói chuyện với con. Hãy bỏ qua các chuyện trước đây và gọi về cho mẹ. Đây là dịp năm mới mà. Hãy trở thành một đứa con trai tốt và gọi về thăm gia đình nhé.
***
Rachel là người nghe đoạn tin nhắn trước tiên. Họ vừa mới trở về nhà từ California, ngay sau khi đặt hành lý xuống, Nick đã chạy ra ngoài để mua ít bánh mì kẹp thịt ở La Panineria trong khi Rachel dỡ đồ đạc và kiểm tra lại hộp thư thoại.
“Họ đã hết mất xúc xích mortadella vì vậy anh mua tạm xúc xích prosciutto với fontina cùng mù tạt và pho mát mozzarella, cà chua và cả món pesto panini nữa, anh nghĩ chúng ta có thể ăn chung.” - Nick thông báo ngay khi vừa trở về căn hộ. Khi trao bịch đồ ăn cho Rachel, anh cảm thấy có điều gì đó bất thường. “Em ổn chứ?”
“À, anh nghe tin nhắn trong hộp thư thoại đi.” - Rachel nói, và đưa cho anh chiếc điện thoại không dây. Trong khi Nick lắng nghe, Rachel bước vào bếp và bắt đầu mở túi bánh mì kẹp. Cô nhận thấy những ngón tay của mình đang run rẩy và đầu óc mông lung tới mức không thể quyết định xem nên để bánh mì kẹp trên giấy nến hay đặt chúng lên đĩa nữa. Trong khoảnh khắc, cô trở nên tức giận với chính bản thân mình. Cô không nghĩ rằng sau cả khoảng thời gian như thế, bà Eleanor vẫn khiến cô bị ảnh hưởng dù chỉ bằng giọng nói. Cảm giác này là gì? Lo ngại? Kinh sợ? Chính cô cũng không chắc lắm.
Nick nói khi vừa bước vào tới bếp, “Em biết không, anh nghĩ đây là lần đầu tiên trong đời bố gửi tin nhắn thoại cho anh. Bình thường anh luôn là người gọi cho bố. Chắc mẹ phải dằn vặt ông dữ lắm.”
“Có vẻ như mẹ anh đã hành động rồi.” - Rachel cố nở một nụ cười, gắng che giấu cảm xúc.
Nick nhăn nhó. “Lúc mình đang ở nhà cậu em, chị Astrid đã nhắn tin cho anh cảnh báo, nhưng anh không muốn nhắc tới khi mọi người đang tổ chức lễ mừng đón năm mới. Chuyện về bố em đã đủ căng thẳng lắm rồi. Đáng ra anh nên để tâm hơn về chuyện này.”
“Anh nghĩ anh sẽ làm gì?”
“Anh sẽ không làm gì cả.”
“Anh thực sự đã phớt lờ các cuộc gọi của mẹ anh sao?”
“Đúng thế. Anh không muốn bị mẹ giật dây.”
Rachel cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng trong lòng lại thấy không ổn với cách xử lý của của Nick. Có thể anh ấy đang phạm thêm một sai lầm nữa? “Anh có chắc là anh không muốn nói chuyện với bố... ít nhất là để xoá đi mối bất hoà trước đám cưới?”
Nick phân vân một lát. “Giữa anh và bố chẳng có mối bất hoà nào để phải xoá cả. Bố vẫn chúc phúc cho anh khi anh nói về đám cưới vào tháng trước. Ông thấy mừng cho chúng ta nữa.”
“Nhưng lỡ đâu tin nhắn của ba mẹ anh không liên quan gì tới đám cưới của chúng ta thì sao?”
“Nghe này, nếu thực sự có điều gì đó vô cùng quan trọng mà ba mẹ anh cần phải nói với anh, họ sẽ nói trực tiếp qua tin nhắn thoại. Hoặc là chị Astrid sẽ nói với anh. Đây chỉ là một trong những nỗ lực cuối cùng của mẹ anh để ngăn cản đám cưới của chúng ta mà thôi. Nếu anh xuống nước bà ấy sẽ càng lấn tới.” - Nick nói một cách giận dữ.
Rachel bước ra phòng khách và ngồi phịch xuống ghế sofa. Cô đã lớn lên mà chưa từng biết chút gì về cha mình. Mặc dù cô không ưa gì Eleanor Young, nhưng cô không khỏi cảm thấy buồn vì Nick lại trở nên xa cách với mẹ đẻ. Vẫn biết không phải lỗi của cô, nhưng cô ghét việc mình lại trở thành một phần lý do khiến mọi chuyện xảy ra như thế này. Cô đắn đo suy nghĩ một lúc trước khi có thể thốt lên. “Em ước gì mọi chuyện không trở nên như vậy. Em chưa từng nghĩ rằng mình lại đưa anh vào hoàn cảnh như thế này.”
“Em chả làm gì anh cả. Đây là vấn đề của mẹ anh. Bà ấy chỉ có thể đổ lỗi cho chính bà mà thôi.”
“Em chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ có một đám cưới mà bố mẹ chồng tương lai lại không có mặt...”
Nick ngồi xuống cạnh Rachel. “Chúng ta đã từng nói về chuyện này rồi. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Astrid và Alistair sẽ tới dự, và đó đều là những người họ hàng thân thiết của anh. Em biết đấy, anh luôn ghét những đám cưới truyền thống của người Hoa, nơi mà họ mời cả những người họ hàng bắn đại bác chín đời không tới. Chúng ta sẽ chỉ tổ chức một buổi lễ thân mật với gia đình của em và những người bạn thân thiết của chúng ta. Chỉ có em, anh và những người thân trong nhà. Ngoài ra không còn ai quan trọng nữa cả.”
“Anh chắc chứ?”
“Anh vô cùng chắc chắn.” - Nick nói, dịu dàng hôn gáy cô.
Khẽ thở dài, Rachel nhắm chặt đôi mắt, thầm mong những lời mà vị hôn phu của mình nói ra là sự thật.
***
Một vài tuần sau đó, các sinh viên Đại học New York đang theo khóa học chuyên đề Nước Anh giữa các cuộc chiến: Các thế hệ mất mát được tái khám phá, giải mã và khôi phục đã được chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ nhất. Vào giữa bài giảng của giáo sư Young, có hai phụ nữ tóc vàng với làn da vô cùng rám nắng, vóc dáng chuẩn tỉ lệ như chiến binh Amazon bước vào. Họ mặc áo len ôm làm từ lông dê cashmere màu xanh hải quân phối cùng quần lanh trắng bó sát, đội mũ quân phục trắng với viền vàng ở vành mũ. Hai người tiến thẳng vào giữa lớp học và nói chuyện với giáo sư.
“Là ngài Young đúng không? Có một yêu cầu về sự hiện diện của ngài. Nếu không phiền mời ngài đi theo chúng tôi.” - một trong hai phụ nữ tóc vàng nói với tông giọng Nauy trầm đặc.
Không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, Nick trả lời, “Lớp học của tôi sẽ kết thúc trong vòng hai mươi lăm phút nữa. Nếu không phiền hai cô có thể đợi bên ngoài và chúng ta sẽ nói chuyện khi tôi tan giờ.”
“Tôi e là không được, ngài Young. Đây là một vấn đề cực kỳ khẩn cấp và chúng tôi cần triệu hồi ngài ngay lập lức.”
“Ngay?”
“Vâng, ngay lập tức.” - Cô gái còn lại trả lời. Chất giọng Nam Phi khiến nghe có vẻ cứng rắn hơn cô gái nói giọng Na Uy. “Hãy đi theo chúng tôi ngay bây giờ.”
Nick cảm thấy có chút bực mình bởi sự gián đoạn bất ngờ này, đây hẳn là một trò đùa trước đám cưới, và có thể người chủ mưu là Colin Khoo - cậu bạn thân nhất của anh - chăng. Mặc dù anh đã bảo với Colin rằng anh không quan tâm tới bất cứ một bữa tiệc độc thân hay mấy việc khoa trương ồn ào nào, nhưng có vẻ hai cô gái tóc vàng tinh nghịch này là một phần của kịch bản.
“Vậy nếu tôi không đi với các cô thì sao?” - Anh trả lời với một nụ cười.
“Anh sẽ khiến chúng tôi không còn cách nào khác là phải sử dụng tới các biện pháp cực đoan.” - Cô gái giọng Na Uy trả lời.
Nick cố gắng kiểm soát để giữ khuôn mặt không quá căng thẳng. Anh hi vọng mấy người phụ nữ này không hành động một cách quá đà. Lớp học của anh sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn và anh sẽ mất quyền kiểm soát với đám sinh viên dễ bị kích động. Chưa kể tới sự tín nhiệm mà anh phải khó khăn lắm mới xây dựng được, vì anh không già hơn mấy so với đám sinh viên của mình.
“Tôi cần vài phút chuẩn bị.” - Nick cuối cùng nhượng bộ.
“Rất tốt.” - Những người phụ nữ gật đầu đồng loạt. Mười phút sau, Nick bước ra khỏi lớp trong khi sinh viên của anh vô cùng phấn khích lôi điện thoại ra nhắn tin loạn xạ và thi nhau đăng lên Twitter và Instagram hình ảnh giáo sư của mình được dẫn đi bởi hai cô nàng tóc vàng trong trang phục lấy cảm hứng từ đồng phục hải quân. Phía trước một toà nhà trong University Place là chiếc SUV BMW màu bạc với cửa kính đen thui. Nick cảm thấy có chút miễn cưỡng, tới khi chiếc xe bắt đầu tăng tốc xuyên qua đường Houston rồi rẽ lên đường cao tốc phía Tây, thì anh chột dạ không biết mình đang bị bắt cóc tới chỗ quái quỷ nào.
Tại đường số 52, chiếc xe hoà vào một trong những đại lộ dẫn tới Nhà ga Manhattan Cruise, nơi cập cảng của các tàu du lịch tới thăm New York. Neo tại bến tầu số 88 là một siêu du thuyền, có lẽ phải cao tới năm tầng. Du thuyền được sơn tên Odin bên mạn. Chúa ơi, Colin đúng là không có gì khác ngoài quá nhiều tiền và thời gian! Nick nghĩ, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mặt nước nhảy múa lấp lánh trên thân con tàu khổng lồ màu xanh thẫm. Anh theo cầu tàu nhỏ lên tàu và bước vào tiền sảnh của du thyền, một không gian thông tầng với thang máy bằng kính hình tròn ở chính giữa trông như thể được bê nguyên từ kiến trúc các cửa hàng của Apple đặt vào. Hai cô gái tóc vàng hộ tống Nick vào thang máy để đi lên thêm đúng một tầng nữa.
“Chúng ta có thể sử dụng thang bộ mà.” - Nick nhăn nhó than phiền với hai quý cô. Anh bước ra khỏi thang máy, khấp khởi hi vọng sẽ được chào đón bằng một căn phòng với đầy những người bạn như Colin Khoo, Mehmet Sabançi, và một số người anh em họ khác của anh, nhưng hóa ra vẫn chỉ có một mình anh trên boong chính của du thuyền. Hai người phụ nữ dẫn anh qua một loạt các không gian sang trọng, qua các phòng chờ lộng lẫy được ốp gỗ sung dâu quý giá, những chiếc ghế quầy bar bọc đệm bằng da quy đầu của cá voi, và một salon với trần nhà chói sáng rực rỡ như phần trình diễn nghệ thuật ánh sáng của nghệ sĩ James Turrell.
Nick mơ hồ nhận ra dường như tất cả đều không liên quan gì tới bữa tiệc chia tay độc thân. Ngay khi anh bắt đầu tính toán các khả năng có thể trốn thoát khỏi đây bằng cách nào thì ba người họ vừa tới cánh cửa trượt được bảo vệ bởi hai thuỷ thủ tàu to cao lực lưỡng. 53* Những người đàn ông trượt mở cánh cửa, để lộ ra một chiếc bàn ăn. Ở cuối boong tàu, nằm dài trên chiếc trường kỷ không ai khác ngoài Jacqueline Ling đang mặc chiếc áo khoác màu trắng cùng một chiếc quần trắng và đôi bốt màu lông lạc đà hiệu F.lli Fabbri.
“Ồ, Nicky, cháu đến vừa kịp lúc cho món soufflé!” - Cô nói.
Nick tới gần người bạn lâu năm của gia đình. Cảm thấy vừa buồn cười vừa bực bội. Đáng nhẽ anh nên nhận ra ngay từ đầu tất cả mấy thứ Bắc Âu ngớ ngẩn này liên quan tới Jacqueline, người hiện là bồ lâu năm của tỷ phú người Na Uy – Victor Normann.
“Đó là loại soufflé gì vậy?” - Nick hỏi một cách thờ ơ, ngồi xuống ghế đối diện với vẻ đẹp huyền thoại mà các trang mạng xã hội vẫn tung hô là “Catherine Deneuve của Trung Quốc”.
“Cô nghĩ là nấu cùng cải xoăn và phomat Emmentaler. Cháu có nghĩ là mấy cái tin quảng cáo về cải xoăn hơi quá đà không? Cô khá muốn biết ai làm PR cho ngành công nghiệp cải xoăn này – họ rất xứng đáng nhận huân chương đấy. À thế cháu có bất ngờ tí nào khi gặp cô không vậy?”
“Thực ra thì, cháu cảm thấy thất vọng nhiều hơn. Cháu cứ tưởng là mình bị bắt cóc cho một cảnh phụ trong phim của James Bond chứ.”
“Cháu không thấy thú vị khi gặp hai cô Alannah và Mette Marit sao? Cô biết là cháu sẽ không thèm tới nếu như cô chỉ gọi điện và mời cháu dùng bữa trưa mà.”
“Cháu sẽ tới chứ, nhưng mà vào một lúc khác hợp lý hơn – nhân tiện cô cũng nên tìm việc mới cho cháu đi trong trường hợp Đại học New York đá đít cháu vì dám bỏ tiết giữa chừng.”
“Hầy da, đừng căng thế! Cháu không biết là cô phải khó khăn tới dường nào để tìm chỗ neo đậu cho con quái vật này đâu. Mà nhé, cô nghĩ New York là một thành phố đẳng cấp của thế giới, thế mà cháu có biết cột tàu lớn nhất của họ chỉ khoảng một trăm tám mươi feet không? Như thế thì làm sao người ta có thể đỗ vừa du thuyền của họ cơ chứ?
“Có thể chỉ vì thuyền của cô quá lớn thôi. Cháu đoán là hãng Lürssen đúng không ạ?”
“Thực ra là hãng Fincantieri. Victor không muốn chế tạo “cục cưng” của mình ở những vùng gần Na Uy, nơi có mấy tay nhà báo tọc mạch luôn soi mói nhất cử nhất động của anh ấy, thế nên anh ấy đã chọn một hãng đóng tàu của Italy thay thế. Dĩ nhiên là Espen 54* đã tự thiết kế nó như mọi chiếc du thuyền khác của bọn ta.”
“Cô Jacqueline, cháu không tin là cô triệu cháu tới đây chỉ để tám về việc đóng tàu. Sao cô không vào thẳng vấn đề luôn đi.” - Nick nói, bẻ một miếng bánh mì vẫn còn nóng rồi chấm vào món trứng phồng soufflé của mình.
“Mỗi lần nghe cháu gọi bằng cô đều khiến ta bị tổn thương sâu sắc. Cháu khiến ta cảm thấy mình giống như là đồ đã hết bảo hành vậy!” - Jacqueline vừa nói với vẻ vờ thất vọng sâu sắc vừa khẽ hất lọn tóc đen bóng ra sau vai.
“Cô Jacqueline - không cần cháu nhắc là cô đã bốn chục rồi đúng không.” - Nick nói.
“Thực ra là ba mươi chín thôi Nicky.”
“Được rồi, vậy thì ba mươi chín.” - Nick cười lớn. Anh phải thừa nhận rằng mặc dù chỉ trang điểm nhẹ và ngồi đối diện với anh trong ánh mặt trời chói chang nhưng Jacqueline vẫn là một trong những người phụ nữ hấp dẫn nhất mà anh từng biết.
“Cháu cười lên trông thật đẹp trai! Có một đợt cô thấy cháu trở nên hay cau có. Nicky, đừng bao giờ trở thành một người hay cau có cả, nó rất không ổn. Con trai Teddy của cô cũng suốt ngày cau có, và lúc nào cũng khinh khỉnh. Đáng nhẽ ta không nên gửi thằng bé tới Elton.”
“Cháu không nghĩ Elton liên quan gì ở đây đâu.” - Nick trả lời.
“Có thể cháu đúng. Thằng bé vẫn được thừa hưởng gen lặn của người họ Lim từ đằng nhà chồng quá cố của cô. Còn một điều nữa cháu nên biết là cả cái Singapore đã bàn tán về cháu trong suốt dịp Tết âm lịch vừa rồi đấy.”
“Cháu rất tò mò về việc cả cái Singapore lại có thể bàn tán về cháu, cô Jacqueline. Cháu đã sống ở đây tới cả thập kỷ và cháu thực sự không biết nhiều người ở đó lắm.”
“Cháu hiểu ý của ta mà. Cô hi vọng cháu không phiền khi nói thẳng. Cô rất quý cháu, chính vì thế cô không muốn trông thấy cháu có một sự lựa chọn sai lầm.”
“Vậy thế nào được gọi là ‘sai lầm’?”
“Kết hôn với Rachel Chu.”
Nick đảo mắt đầy thất vọng. “Cháu thực sự không muốn bàn luận thêm gì về việc này. Nó cũng sẽ khiến cô bị tốn thời gian đó.”
Jacqueline vẫn tiếp tục không hề quan tâm tới điều Nick nói. “Cô đã tới thăm bà nội cháu tuần trước. Bà cháu gọi cô tới chơi và uống trà. Bà có vẻ rất buồn rầu về sự bất hoà của hai người, nhưng tới giờ thì bà sẵn sàng để tha thứ cho cháu.”
“Tha thứ cho cháu ư? Buồn cười thật.”
“Cô thấy cháu không hề mở lòng để hiểu về quan điểm của bà.”
“Cháu sẽ không mở lòng gì hết. Cháu còn không định làm thế. Cháu thực không thể hiểu vì sao bà lại không thể chúc phúc cho cháu, tại sao bà không tin tưởng để cháu tự quyết định chọn người mà cháu muốn ở bên tới cuối cuộc đời này.”
“Đấy không phải vấn đề về sự tin tưởng.”
“Vậy thì là vấn đề gì?”
“Đó là vấn đề của sự tôn trọng, Nicky. Bà của cháu rất yêu thương cháu, và tận sâu trong tâm bà luôn muốn những gì tốt đẹp nhất cho cháu. Bà cũng hiểu cái gì mới là tốt nhất cho cháu của mình và tất cả những gì bà cần là cháu tôn trọng tâm nguyện của bà.”
“Cháu đã từng tôn trọng bà, nhưng cháu vô cùng xin lỗi, cháu không thể tôn trọng những đòi hỏi quá đáng đó. Cháu sẽ không quay lại và kết hôn với con gái của một trong năm gia đình duy nhất ở châu Á mà bà cháu có thể chấp nhận.”
Jacqueline thở dài rồi lắc đầu chậm rãi. “Có quá nhiều điều cháu không hề hiểu về bà và gia đình của mình.”
“Chà, vậy sao cô không nói ra luôn với cháu đi? Đừng có tỏ ra bí ẩn như thế.”
“Nghe này, cô sẽ không nói nhiều với cháu mà chỉ nói một điều thôi: Nếu cháu cứ nhất định tổ chức đám cưới vào tháng tới, cô có thể đảm bảo với cháu là bà sẽ không để yên đâu.”
“Nghĩa là sao? Nghĩa là bà sẽ bỏ tên cháu ra khỏi di chúc của bà đúng không? Cháu nghĩ là bà đã làm điều đó rồi đấy.” - Nick nói giễu cợt.
“Bỏ qua cho nếu cô có nói những điều hơi quá, nhưng sự ngạo mạn của tuổi trẻ đã khiến cháu mắc sai lầm. Cô không nghĩ cháu hiểu được những hậu quả thực sự khi những cánh cổng của Tyersall đóng lại với cháu vĩnh viễn.”
Nick cười lớn. “Cô Jacqueline, cô nói như kiểu mấy nhân vật bước ra từ cuốn tiểu thuyết Trollope vậy!”
“Cháu cứ cười nếu cháu muốn, nhưng cháu thật liều lĩnh một cách ngu ngốc. Đó là cảm giác mọi quyền lợi được định đoạt thuộc về cháu, và rồi vì những quyết định của cháu mà tất cả tan tành. Cháu có thực sự hiểu được bị tước mất tất cả các tài sản của mình là như thế nào không?”
“Hiện giờ cháu vẫn ổn mà.”
Jacqueline trao cho Nick một nụ cười gượng ép. “Cô không nói về hai mươi hay ba mươi triệu mà ông nội để lại cho cháu. Đó chỉ là teet toh lui. 55* Cháu thậm chí còn không thể mua được một căn nhà tử tế ở Singapore thời buổi bây giờ. Cô đang nói về tài sản thừa kế thực sự của cháu. Là Công viên Tyersall đó. Cháu đã thực sự chuẩn bị tinh thần để mất nó chưa?”
“Tyersall sẽ được để lại cho ba của cháu và một ngày nào đó sẽ là cháu.” - Nick nói một cách đơn giản.
“Vậy để cô tiết lộ cho cháu một tin nhé – cha của cháu từ lâu đã không có bất kỳ hi vọng nào được thừa kế Tyersall.”
“Đó chỉ là mấy tin đồn vớ vẩn thôi.”
“Ồ không đâu, Nicky. Đó là sự thật, và ngoài mấy tay luật sư của bà cháu và ông cậu Alfred, cô có lẽ là người duy nhất trên hành tinh biết sự thật này.”
Nicky lắc đầu đầy hoài nghi.
Jacqueline thở dài. “Cháu nghĩ rằng cháu biết mọi thứ. Cháu có biết rằng cô đã ở bên cạnh bà nội cháu vào ngày cha cháu thông báo ông ấy sẽ qua cư trú ở Úc? Cháu hẳn không hề biết rồi vì thời gian đó cháu đang đi học nội trú mà. Bà cháu đã vô cùng tức giận với cha cháu, tới mức ngã quỵ. Tưởng tượng mà xem, một người phụ nữ ở thế hệ của bà, một goá phụ, phải chịu đựng những điều kinh khủng này. Cô nhớ rằng bà đã vừa khóc vừa nói với cô, “Ở trong một dinh thự to lớn và bề thế như thế này cũng nào có nghĩa gì khi con trai duy nhất bỏ rơi mình?” Và đó là lúc bà quyết định thay đổi di chúc, để lại ngôi nhà cho cháu. Bà đã bỏ qua luôn cha cháu và đặt tất cả niềm hi vọng lên cháu.”
Nick không thể che giấu vẻ ngạc nhiên của mình. Trong nhiều năm, những người thân và họ hàng tọc mạch của anh luôn cố gắng đồn đoán về di chúc của bà, nhưng đây quả là một bước ngoặt mà anh không thể tưởng tượng được.
“Tất nhiên, những việc cháu làm gần đây đã phá hỏng kế hoạch đó. Cô có nguồn tin đáng tin cậy báo rằng bà của cháu lại chuẩn bị thay đổi di chúc của mình một nữa. Cháu sẽ cảm thấy thế nào nếu Tyersall rơi vào tay một trong những anh chị em họ của cháu?”
“Nếu Astrid trở thành người thừa kế thì cháu cũng thấy vui cho chị ấy.”
“Cháu hiểu bà của cháu mà, – bà sẽ muốn để lại ngôi nhà cho một trong những người cháu trai. Ngôi nhà sẽ không thể rơi vào tay người họ Leong, bởi vì bà cháu biết họ đã quá giàu rồi, nhưng có vẻ ổn nếu để lại ngôi nhà cho những anh em họ người Thái của cháu. Hoặc cũng có thể là họ Cheng. Cháu sẽ thấy sao nếu Eddie Cheng trở thành chủ nhân của Tyersall?”
Nick nhìn Jacqueline đầy lo lắng.
Jacqueline dừng lại một lát, cẩn thận cân nhắc những điều sắp nói ra. “Cháu có biết gì về gia đình của cô không, Nicky?”
“Ý của cô là gì? Cháu biết ông của cô là Ling Yin Chao.”
“Vào những năm 1990, ông của cô là người giàu nhất Đông Nam Á, được mọi người rất kính trọng. Ngôi nhà của ông trên núi Sophia còn rộng hơn nhiều so với Tyersall, đó cũng chính là ngôi nhà nơi cô sinh ra. Cô lớn lên trong sự xa hoa và giàu có giống như gia đình cháu, một sự xa hoa khó có thể tưởng tượng ở ngày hôm nay.
“Đợi chút đã... cô không định nói với cháu rằng gia đình cô đã mất sạch chứ?”
“Dĩ nhiên là không. Nhưng ông có quá nhiều các bà vợ mắc dịch và có quá nhiều con cái nên tài sản bị xé lẻ và phân tán. Nếu gộp lại, số tài sản đó vẫn xếp hạng khá cao trong danh sách của tạp chí Forbes, nhưng khi có quá nhiều người trông chờ và sống nhờ nó thì sẽ chẳng còn đáng kể nữa. Cháu nhìn cô đi, cô lại còn là con gái nữa. Ông của cô là một người khá cổ hủ đến từ Hạ Môn thuộc Phúc Kiến, và đối với những người như ông thì con gái không phải là người thừa kế - vì rồi sẽ đi lấy chồng, nữ nhân ngoại tộc mà. Trước khi qua đời, ông đã quy định rằng tất cả số cổ phiếu của mình sẽ chỉ có nam giới nhà họ Ling mới có phần. Mọi người đã mong đợi cô sẽ có một cuộc hôn nhân tốt và đúng là thế, nhưng ai ngờ chồng của cô lại yểu mệnh, bỏ lại cô với hai đứa con nhỏ và mấy đồng bạc lẻ. Cháu có thể hiểu được cảm giác khi cháu nghèo kiết xác nhưng lại phải sống với những người giàu có nhất trên thế giới? Hãy nhìn gương cô đi, Nicky – cháu vẫn chưa hiểu cảm giác khi cháu có tất cả rồi lại mất tất cả nó kinh khủng như thế nào đâu.”
“Cô cũng đâu có bi kịch lắm đâu.”
“Đúng vậy, cô đã cố gắng xoay xở để có thể duy trì một cuộc sống ổn định, nhưng nó diễn ra không hề dễ dàng như cháu nghĩ.”
“Cháu rất tôn trọng câu chuyện của cô, nhưng vấn đề là cháu không có nhu cầu quá nhiều như cô. Cháu không quan tâm lắm tới du thuyền, máy bay hay bất động sản lớn, và cuộc sống của cháu ở New York từ trước tới giờ vẫn khá tốt. Cháu hoàn toàn hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
“Cô nghĩ là cháu vẫn chưa hiểu ý của cô. Làm thế nào để cháu có thể hiểu được rõ hơn đây?” - Jacqueline mím môi một lúc, săm soi bộ móng tay được chăm sóc cẩn thận, như thể cô ấy không chắc về những điều muốn nói. “Cháu biết không, cô lớn lên với suy nghĩ rằng đó là thế giới của mình. Toàn bộ nhận thức của cô được bao bọc trong tâm niệm rằng mình thuộc về gia đình này – rằng mình là một người họ Ling. Nhưng chính vào thời điểm kết hôn, cô phát hiện ra rằng mình không còn được coi là một người họ Ling đúng nghĩa nữa. Tất cả các anh em ruột, anh em con cháu của những người vợ khác của ông nội, những anh em họ ngốc nghếch đều có thể thừa kế hàng trăm triệu mỗi người từ di sản nhà họ Ling, nhưng cô thì không được hưởng dù chỉ một xu. Sau đó cô còn nhận ra thêm rằng, không có tiền vẫn chưa phải là tất cả bi kịch mà chính là sự mất đi các đặc quyền của mình mới thật khủng khiếp. Đột nhiên cháu sẽ nhận ra mình không còn quan trọng trong chính gia đình mình. Nếu cháu tiến tới cuộc hôn nhân này, chắc chắn cháu sẽ cảm thấy sự thay đổi khủng khiếp đó. Cháu có thể phủ nhận những điều cô nói lúc này, nhưng hãy tin cô, khi tất cả bị tước đi, cháu sẽ không hình dung nổi nó đáng sợ như thế nào đâu. Những cánh cửa tưởng luôn mở rộng cho cháu tới suốt cuộc đời sẽ thình lình đóng sập lại, bởi vì trong mắt mọi người, cháu sẽ chẳng là gì nếu không có Tyersall. Và cô không muốn điều đó xảy ra chút nào. Cháu là người thừa kế hợp pháp. Cháu có biết mảnh đất đó giờ giá trị bao nhiêu không? Sáu mươi mẫu đất ở ngay trung tâm Singapore... nó giống như việc cháu sở hữu Central Park ở New York. Cô thậm chí cũng không thể ước tính được giá trị của nó. Giá như Rachel biết được một chút thôi những gì mà cháu đã từ bỏ.”
“Chà, nếu cháu không được chia sẻ cùng cô ấy thì sở hữu gì chăng nữa cũng chả còn thú vị.” - Nick nói một cách kiên quyết.
“Ai nói cháu sẽ không thể ở cùng Rachel? Tại sao cháu không cứ sống với cô ấy như bây giờ thôi. Chỉ cần đừng kết hôn là được. Đừng làm bà cháu mất thể diện. Trở về nhà và giảng hoà với bà đi. Bà cháu đã chín mươi tuổi, bà còn sống được mấy đâu? Sau khi bà mất, cháu có thể làm bất cứ điều gì mà cháu muốn.”
Nick suy nghĩ lời của Jacqueline trong im lặng. Có một tiếng gõ cửa nhẹ, và người phục vụ mang vào một khay cà phê cùng đồ tráng miệng.
“Cám ơn, Sven. Cháu dùng thử bánh sô cô la này đi. Cô nghĩa là cháu sẽ thích nó đấy.
Nick cắn một miếng, nhận ra ngay rằng vị của nó chính xác giống như vị những chiếc chiffon ngập sô cô la tan chảy tại nhà bà nội. “Làm thế nào mà cô có thể lấy được công thức của Ah Ching thế?” - Anh hỏi với vẻ ngạc nhiên tột độ.
“Cô không lấy. Cô chỉ lén lút bỏ một lát bánh vào túi xách khi dùng bữa trưa với bà cháu tuần trước, sau đó bay thẳng tới Marius và đưa cho đầu bếp thiên tài trên tàu. Anh ấy đã mất ba ngày để tự mày mò lại công thức, và sau hai mươi lần thử cuối cùng cũng ra được vị như ý, cháu nghĩ thế nào?”
“Thật hoàn hảo.”
“Giờ, cháu sẽ cảm thấy thế nào nếu không bao giờ có cơ hội ăn món bánh này lần nữa?”
“Cô chỉ cần mời cháu lên du thuyền của cô là được mà.”
“Đây không phải du thuyền của cô, Nicky. Không có gì thuộc về cô cả. Và, cô sẽ phải tụng điều này mỗi ngày trong suốt cuộc đời của mình.”