Chương XII ARCADIA - MONTECITO, CALIFORNIA
Mặt trời buổi hoàng hôn lơ lửng trên đỉnh núi Santa Ynez, bao phủ mọi vật trong sắc vàng mờ ảo. Mái vòm tre đã được khôi phục về nguyên hiện trạng lộng lẫy ban đầu với những chùm hoa tử đằng và hoa nhài tây được treo rủ xuống dọc theo lối đi, hương thơm ngọt ngào tinh tế từ các loài hoa len lỏi khắp không gian vấn vít trên người những vị khách tới dự. Với sân khấu là một sảnh đường âm nhạc tân cổ điển được chạm khắc từ đá Tuscan và những cây sồi già hai trăm tuổi cao vút bao quanh khu vườn, khung cảnh như tái hiện một bức tranh của Maxfield Parrish.
Vào thời điểm đã được ấn định, Nick xuất hiện từ khu lều trại với người bạn thân nhất của mình, Colin, anh đứng bên vòm cung tráng lệ với những nhành lan hoàng thảo trắng muốt toả ra. Anh đưa mắt tìm kiếm cha mình giữa cả trăm vị khách, ông vừa mới bay qua từ Sydney, vận một bộ đồ vô cùng nhàu nát màu xám đang ngồi cạnh Astrid, trong khi mẹ của anh đang ở hàng phía sau tám chuyện với Araminta, người mà vài phút trước đã gây xôn xao quan khách khi cô bước vào nơi tổ chức lễ cưới với một chiếc váy màu xanh ngọc lục bảo hiệu Giambattista Valli với một đường cắt xẻ táo bạo từ cổ trượt xuống tận rốn.
“Đừng bồn chồn quá!” - Astrid ra hiệu bằng khẩu hình từ hàng ghế đầu khi thấy Nick đang lo lắng rối rít với mấy cái khuy măng sét. Cô vẫn nhớ hình ảnh của một cậu bé gầy gò mặc chiếc quần soóc bóng đá thường chạy theo cô trong khu vườn ở Tyersall để leo trèo và bơi lội. Họ cùng nhau nghĩ ra các trò chơi mới rồi bị lạc trong thế giới tưởng tượng kỳ diệu của chính mình, Nick sẽ luôn là Peter Pan còn cô sẽ là Wendy, nhưng giờ cậu ấy ở đây, đã là một người đàn ông trưởng thành và trông vô cùng bảnh bao trong bộ vest tuxedo xanh da trời của Henry Poole, sẵn sàng tạo ra một thế giới mới của riêng mình với Rachel. Dù sau này chắc chắn sẽ rắc rối lớn khi bà nội biết chuyện nhưng ít nhất là cho tới tối nay, Nick đã lấy được người con gái trong mơ của mình.
Bức tường có cánh cửa kiểu Pháp phía trước khu lều trại mở ra, và từ bên trong nghệ sĩ dương cầm bắt đầu chơi một giai điệu quen thuộc trong khi các phù dâu của Rachel là: Peik Lin, Samantha và Sylvia, trong đồng phục váy lụa cắt xéo màu ngọc trai xám bước vào lễ đường. Mợ Belinda, trong một chiếc áo dài vàng ánh kim hiệu St. John phối cùng áo khoác kiểu bolero, bất chợt nhận ra rằng người nghệ sĩ dương cầm đang chơi bản Landslide của Fleetwood Mac, điều này khiến bà không thể kiểm soát, bật khóc nức nở trong chiếc khăn tay hiệu Chanel. Hành động này khiến ngay cả ông cậu Ray cũng trở nên hoang mang, đành giả vờ không chú ý và nhìn thẳng về phía trước, trong khi bác Jin không chịu được mà phải quay lại lườm cô em dâu. “Xin lỗi... xin lỗi... nhạc của Stevie luôn làm tôi không cầm lòng được.” - Belinda thì thầm, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Sau khi người nghệ sĩ dương cầm kết thúc phần trình diễn, đám đông lại được chào đón bằng một bất ngờ khác khi ánh đèn bên trong khu lều dần tắt và tấm vải phủ trên toà nhà rơi xuống, để lộ ra dàn nhạc giao hưởng San Francisco ở trên mái nhà. Người chỉ huy dàn nhạc giơ cây đũa lên, và khi những giai điệu mở đầu đầy tinh tế của bản Appalachian Spring của Aaron Copland lan tỏa khắp không gian, Rachel vịn tay bác Walt xuất hiện ở bậc thềm của lối đi.
Các vị khách trầm trồ trước cô dâu xinh đẹp rạng ngời trong một chiếc váy ôm sát làm từ lụa crepe de chine với những nếp gấp tinh tế. Mái tóc dài được uốn lọn bồng bềnh điểm thêm đôi kẹp tóc hình lông vũ nạm kim cương, gợi nhớ hình ảnh một cô dâu hiện đại và phóng khoáng với những nét quyến rũ kiểu Hollywood những năm 1930.
Rachel nắm chặt bó hoa cưới dài kết từ hoa rum và tulip trắng, mỉm cười với tất cả các vị khách mà cô biết. Và bắt gặp ánh mắt của mẹ cô đang ngồi ở hàng ghế đầu bên cạnh ông Bao Gaoliang. Mặc dù chính Rachel khăng khăng muốn bác Walt, người gần gũi với cô nhất, dắt tay vào đại lễ đường, nhưng trong cô trỗi dậy một cảm xúc hoàn toàn mới lạ khi nhìn thấy mẹ và cha mình ngồi cạnh nhau như thế này.
Cha mẹ cô đang ở đây. Cha mẹ cô. Cô nhận ra đây là lần đầu tiên trong đời cô có thể thực sự sử dụng hai từ này một cách đúng đắn, đôi mắt cô rớm lệ. Mặc kệ việc cô vừa mất tới cả tiếng để trang điểm. Chỉ mới sáng ngày hôm qua, Rachel gần như từ bỏ mọi hi vọng được gặp cha mình, nhưng tới cuối ngày, cô phát hiện ra rằng không chỉ cha cô còn sống, khoẻ mạnh mà cô còn có một người em cùng cha khác mẹ nữa. Điều này vượt qua mọi mong đợi của cô, nằm trong vòng xoay run rủi kỳ lạ của số phận, và trên tất cả cô còn có Nick.
Bao GaoLiang không khỏi cảm thấy một niềm tự hào rất đỗi kỳ lạ khi ông nhìn thấy con gái mình lướt nhẹ xuống lối đi. Một người ông chưa từng gặp mặt cho tới ngày hôm qua, nhưng ngay lập tức ông có thể cảm thấy một mối liên hệ ruột thịt không thể phủ nhận với cô, điều mà thậm chí ông còn chưa từng cảm thấy với con trai mình. Carlton và Shaoyen có một sự liên kết đặc biệt mà ông không bao giờ có thể chen vào được, và đột nhiên ông bắt đầu lo sợ cuộc trò chuyện mà ông biết sẽ phải đương đầu khi trở về Trung Quốc. Ông vẫn chưa từng tâm sự với Shaoyen về những tiết lộ mà Eleanor mang tới và bà ấy vẫn còn nghĩ ông đang làm nhiệm vụ ngoại giao tại Úc. Làm thế nào để ông có thể giải thích về việc này với vợ và con trai mình bây giờ?
“Em đẹp ngoài sức tưởng tượng của anh.” - Nick thì thầm khi Rachel đến bên anh ấy.
Rachel, quá xúc động để thốt nên lời, chỉ biết gật đầu. Cô nhìn vào đôi mắt nồng ấm, đẹp đẽ và đầy quyến rũ của người đàn ông sắp cùng mình tuyên thệ bí tích hôn nhân, tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ hay không.
***
Sau phần nghi thức, khi khách mời đã dời đến quầy lễ tân bên trong khu rạp âm nhạc, Eleanor đến chỗ Astrid, bắt đầu bình luận. “Điều duy nhất bị thiếu sót của buổi lễ là một vị mục sư (thuộc hội Giám Lý) giỏi. Không biết Tony Chi đã ở đâu khi có việc cần ông ấy? Ta không quan tâm lắm tới cái rằng thì là mà chúng-ta-đều-thuộc-về-tự-nhiên của vị Mục sư thuyết thần giáo tự nhiên gì đó. Cháu có thấy là ông ta còn đeo cả khuyên tai không? Kiểu kopi-license 81* mục sư gì vậy không biết?”
Astrid, đã không nói chuyện với Eleanor từ khi bà tới đây vào ngày hôm trước, nhìn bà bằng một cái nhìn sắc lẹm. “Lần tới nếu định cho con cháu ăn cả đống kem thì cô nên trông thằng bé cho tới hết ngày. Cô không thể biết rằng mọi người đã mệt mỏi thế nào để cho thằng bé bớt tăng động đâu.”
“Xin lỗi, lah . Nhưng cháu cũng biết là ta phải biết được về đám cưới mà. Thấy không? Mọi việc cuối cùng cũng ổn thoả mà!”
“Cháu cho là vậy. Nhưng cô đã làm cho mọi người trải qua rất nhiều đau khổ.”
Không muốn bị dày vò thêm, Eleanor đành cố gắng thay đổi chủ đề. “Này, cháu có chọn trang phục giúp Rachel không?”
“Không, nhưng cô ấy trông rất đáng yêu phải không ạ?”
“Ta thấy có chút đơn giản.”
“Cháu cũng nghĩ rằng nó rất đơn giản. Trông nó như một món đồ mà Carole Lombard có thể mặc tới một bữa tiệc tối ở French Riviera.”
“Ta thấy chiếc váy của cháu nổi bật hơn nhiều.” - Eleanor nói, ngưỡng mộ bộ trang phục màu xanh cô-ban cổ yếm hiệu Gaultier của Astrid.
“À, cháu đã mặc cái váy này cả tá lần rồi ấy.”
“Ta nghĩ là có nhận ra nó! Có phải cháu đã mặc nó trong đám cưới của Araminta?”
“Cháu mặc nó trong tất cả các đám cưới.”
“Sao cháu lại làm điều kì cục vậy?”
“Cô không nhớ trong đám cưới của Cecillia Cheng mấy năm trước sao, mọi người không ngừng nói về chiếc váy của cháu trước mặt cả cô dâu. Cháu cảm thấy rất tệ và từ đó cháu đã quyết định sẽ chỉ mặc một chiếc váy duy nhất để đi dự tất cả các đám cưới.”
“Cháu buồn cười thật. Chả trách cháu thân với Nick thế, nó cũng có rất nhiều suy nghĩ tức cười.”
“Cháu sẽ coi đó là một lời khen, cô Elle.”
***
Khu vườn thấp phía sau lều âm nhạc bỗng chốc biến thành một phòng khiêu vũ ngoài trời. Hàng trăm ngọn nến sáng lung linh trong những quả cầu thuỷ tinh treo trên tán đám cây bạch đàn trồng bao quanh vườn, trong khi đèn hồ quang trắng kiểu cũ chiếu ánh sáng bạc rực rỡ trên sàn nhảy.
Astrid dựa vào lan can đá nhìn ra xa khu vườn, ước rằng chồng cô ở đây để có thể cùng cô khiêu vũ dưới ánh trăng. Bỗng nhiên chiếc điện thoại trong ví cầm tay khẽ rung, cô mỉm cười, nghĩ rằng Michael hẳn là đã đọc được suy nghĩ và nhắn tin. Astrid háo hức lôi điện thoại ra để đọc tin nhắn:
Hi vọng em thích lễ cưới. Đoán xem? Anh đã tới San Jose để công tác. Nếu em ở lại CA trong vài ngày thì gặp nhau nhé. Có thể là ở San Francisco? Anh có thể gửi máy bay riêng của anh tới đón em. Có một khu kiểu Ý ở Sausalito mà anh biết là em sẽ rất thích.
CHARLES WU +852 6775 9999
Các vị khách bắt đầu tụ tập lên bậc thềm để chứng kiến cặp đôi mới cưới nhảy điệu đầu tiên, nhưng trước khi âm nhạc nổi lên, Colin đột nhiên gõ to vào ly rượu sâm banh của mình để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Xin chào mọi người, tôi là Colin – bạn thân nhất của Nicky. Đừng lo lắng quá, tôi không định làm phiền bất cứ ai với ly rượu này đâu. Tôi chỉ thấy rằng trong một dịp vô cùng đặc biệt như thế này, cần một chút ngạc nhiên dành cho cặp đôi hạnh phúc của chúng ta.”
Nick lập tức lườm Colin như muốn nói, Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Cười ngoác tận mang tai, Colin vẫn tiếp tục, “Vài tháng trước, tôi và vợ có gặp một người bạn của Rachel ở câu lạc bộ Churchill.” - Nói tới đây anh nhìn ra phía Peik Lin, người vừa bí mật nâng ly sâm banh của cô ấy lên. “Thời gian còn trong trường đại học, Rachel có thể nghe đi nghe lại một bài hát tới khi Peik Lin muốn đập đầu vào tường. Và mọi người đoán xem? Đó cũng chính là bài hát yêu thích của Nick. Nick và Rachel đang nghĩ bây giờ họ có thể khiêu vũ trên nền một điệu van lãng mạn được chơi bởi dàn nhạc giao hưởng San Francisco. Nhưng không đâu. Thưa quý vị, hãy cùng tôi chào mừng cặp đôi tới sàn nhảy lần đầu tiên, cùng với một trong những ca sĩ vĩ đại nhất thế giới.”
Lời vừa dứt, một ban nhạc bước lên sân khấu nhỏ ở rìa của khu vườn, theo sau là một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc màu bạch kim. Đám đông bắt đầu la hét phấn khích trong khi rất nhiều người lớn tuổi hoàn toàn ngỡ ngàng.
Nick và Rachel hết nhìn chằm chằm vào Colin rồi lại tới Peik Lin, miệng há ra.
“Em không thể tin được! Anh có biết chuyện gì không?” - Rachel la lớn.
“Không! Thằng khốn lén lút!” - Nick nói trong khi dẫn Rachel lên sàn nhảy. Các hợp âm của một bản hit quen thuộc vang lên trong không gian, và đám đông bắt đầu gào thét hưởng ứng.
Phillip và Eleanor Young đứng trên các bậc thang dẫn xuống khu vườn, ngắm nhìn con trai xoay tròn cô dâu của mình trong điệu van với niềm vui bình dị, Phillip liếc nhìn vợ. “Con trai em cuối cùng cũng được hạnh phúc. Em cười lên một chút cũng có sao đâu mà.”
“Em đang cười, lah, rõ ràng là em đang cười. Em cười tới sắp rách cả miệng với mấy người họ hàng khó chịu của Rachel. Tại sao mấy người em chưa từng gặp lại hồ hởi cứ như kiểu họ nghĩ em là bạn tốt của họ vậy? Thật là quá bạo dạn. Em còn đang chuẩn bị tinh thần cho họ ghét em cơ.”
“Tại sao họ lại ghét em? Em đã làm một việc rất ý nghĩa cho Rachel mà.”
Eleanor định nói gì đó nhưng sau đó liền đổi ý.
“Cứ nói đi em yêu, em định nói gì. Em có điều gì đó mà cứ ngập ngừng muốn nói với anh cả tối vậy.” - Phillip khích lệ.
“Em không chắc Rachel vẫn nghĩ việc em làm cho con bé là tốt cho tới khi con bé biết về gia đình mới của mình.”
“Ý em là gì?”
“Ông Wong vừa gửi báo cáo mới cho em qua email vào tối muộn hôm qua. Em sẽ đưa anh xem. Nghiêm túc mà nói thì em nghĩ em đã sai lầm ngay từ đầu khi làm xáo trộn gia đình họ Bao.” - Eleanor thở dài.
“Chà, đã quá muộn rồi em yêu. Chúng ta đã trở thành thông gia với họ mất rồi.”
Eleanor nhìn chồng mình với ánh mắt thảng thốt kinh hoàng. Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra với bà.
***
Nick và Rachel lắc lư cùng nhịp điệu của bài hát, chìm trong đê mê của hạnh phúc. “Em có tin rằng chúng ta đã vượt qua được mọi chuyện rồi không?” - Nick hỏi.
“Chưa đâu, em vẫn đang đợi một chiếc trực thăng khác hạ cánh.”
“Sẽ không có chiếc trực thăng nào nữa, cũng sẽ không có điều bất ngờ gì khác nữa, anh hứa.” - Nick nói khi anh xoay người cô lại. “Từ giờ chúng ta sẽ cứ sống như một cặp vợ chồng nhàm chán thôi.”
“Thôi nào làm ơn! Khi em quyết định gắn bó với anh, Nicholas Young, em biết là em sẽ có một cuộc đời đầy những bất ngờ. Và em cũng không muốn mọi thứ phải thay đổi theo bất cứ hướng nào khác. Thế nên, anh ít nhất cũng phải tiết lộ cho em một chút về kỳ trăng mật của chúng ta vào mùa hè này chứ.”
“Chà, anh đã lên một kế hoạch lớn liên quan tới mặt trời lúc nửa đêm và một vài những con vịnh nhỏ, nhưng sau đó cha của em xuất hiện và hỏi rằng liệu chúng ta có muốn tới thăm ông ấy ở Thượng Hải ngay khi kỳ nghỉ hè bắt đầu không? Ông ấy nóng lòng muốn cho em gặp em trai của mình, và ông ấy hứa rằng sẽ đưa chúng ta tới những nơi lãng mạn nhất ở Trung Quốc. Em nghĩ sao về điều này?”
“Em nghĩ rằng đây là ý tưởng hay nhất mà em từng được nghe đấy.” - Rachel nói, đôi mắt sáng lên đầy phấn khích.
Nick siết chặt cô trong vòng tay. “Anh yêu em, phu nhân Young ạ.”
“Em cũng yêu anh. Nhưng ai nói với anh rằng em sẽ đổi họ theo anh chứ?”
Nick cau mày nhăn nhó như một đứa trẻ bị tổn thương, nhưng sau đó lại nhoẻn miệng cười. “Em không cần phải đổi họ theo anh, em yêu. Em có thể vẫn cứ là Rachel Rodham Chu của anh là được.”
“Anh biết hôm nay em nhận ra điều gì không? Rachel Chu chỉ là cái tên mà mẹ đặt cho em, đó không phải họ thật của em. Và ngay cả họ của cha ruột em là Bao, đó cũng không phải là họ thật của ông. Chỉ có một cái tên có thể thực sự là của em, đó là Rachel Young, và em sẽ chọn để lấy cái tên đó.”
Nick trao cho Rachel một cái hôn thật lâu và dịu dàng trong khi các vị khách vỗ tay tán dương ầm ĩ. Sau đó anh vẫy tay ra hiệu để mọi người cùng vào sân tham gia khiêu vũ, Cyndi Lauper vẫn đang tiếp tục phần trình diễn của mình và cặp đôi mới cưới hát theo bài hát của cô:
Nếu như em lạc lối, dù bao nhiêu lần đi nữa, em hãy nhìn sang bên cạnh và em sẽ tìm thấy tôi.