← Quay lại trang sách

Chương XI KHÁCH SẠN BỐN MÙA BILTMORE - SANTA BARBARA, CALIFORNIA

Ngồi thoải mái trong sảnh khách sạn với một cốc chanh vàng nóng theo yêu cầu, Eleanor bắt đầu kể lại cho con trai toàn bộ câu chuyện run rủi khiến bà tìm thấy cha đẻ của Rachel.

“Bà Bao Shaoyen đã rất cảm kích khi gặp bọn mẹ ở London. Đứa em họ vô dụng Eddie của con đã rời đi sau vài ngày, ngay sau khi sắm được một bộ đồ mới cho nó, và bà Shaoyen một thân một mình không biết cách nào để xoay sở ở London. Vì thế bọn mẹ đã chăm sóc bà ấy. Hàng ngày đưa bà ấy tới thăm Carlton trong bệnh viện khi thằng bé đang phục hồi sau ca phẫu thuật, hay đưa bà ấy đi ăn ở các nhà hàng Trung Quốc, và có ngày Francesca thậm chí còn chở bọn mẹ tới khu chuyên tiêu thụ hàng tồn kho của Bicester Village. Bà Shaoyen như ở trên bảy tầng thiên đường khi khám phá ra cửa hàng của Loro Piana. Trời đất, con không thể tưởng tượng được bà ấy đã mua bao nhiêu đồ len cashmere đâu! Mẹ nghĩ bà ấy còn mua kín thêm ba vali đồ nữa ở quầy của Tumi cho các dịp.

“Ngay sau khi Carlton được ra khỏi khoa chăm sóc đặc biệt, mẹ đã khuyên bà ấy thực hiện việc hồi phục chức năng cho con trai ở Singapore. Mẹ thậm chí còn nhờ cả bác sĩ Chia ở NUH để đưa Carlton vào chương trình vật lý trị liệu tốt nhất. Chính vì thế cha của Carlton đã từ Bắc Kinh bay qua để thăm con trai, và mẹ cũng hiểu hơn về gia đình họ sau vài tháng. Trong khi đó, thám tử riêng của dì Lorena ở Trung Quốc đã đào xới mọi thông tin có thể về gia đình họ.”

“Dì Lorena và tay thám tử riêng mờ ám!” - Nick nhạo báng, hớp một ngụm cà phê.

“Alamak, con nên thấy biết ơn dì Lorena vì đã thuê ông Wong! Nếu không có ông ta rình mò khắp nơi và hối lộ đúng người đúng việc, chúng ta sẽ chả bao giờ biết được chân tướng sự thật. Hoá ra ông Bao Gaoliang đã đổi tên ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Kao Wei chỉ là tên gọi thời niên thiếu, tên thật của ông ấy là Sun Gaoliang cơ. Ông ấy lớn lên ở Phúc Kiến, nhưng bố mẹ đẻ muốn ông ấy lấy họ của người cha đỡ đầu – một đảng viên ưu tú được kính trọng ở tỉnh Giang Tô, vì sau đó ông ấy có thể chuyển tới đó và bắt đầu sự nghiệp của mình được tốt hơn.”

“Vậy làm thế nào để mẹ có thể nói ra điều đó với gia đình nhà ông Bao?”

“Có một thời gian, bà Shaoyen phải trở lại Trung Quốc để tham dự một số công việc kinh doanh, và ông Gaoliang tới thăm Carlton ở Singapore một mình. Vào một buổi tối, mẹ đưa ông ấy đi ăn kai fun ở Wee Nam Kee 77* , và mẹ đã hỏi ông ấy về thời tuổi trẻ của ông ấy. Ông ấy bắt đầu bằng việc kể cho mẹ nghe thời đại học của mình ở Phúc Kiến, chớp lấy thời cơ mẹ liền thốt lên hỏi, “Ông có biết một người tên là Kerry Ching không?” Mặt của ông ấy bỗng chuyển qua trắng bệch. Ông ấy trả lời mẹ rằng “Tôi không biết ai tên như thế cả.” - Rồi bỗng nhiên ông ấy muốn kết thúc bữa ăn sớm và rời đi. Mẹ thấy đã đến lúc ông ấy cần đối diện với sự thật. Mẹ nói, “Ông Gaoliang, xin đừng kích động. Ông có thể đi nếu ông muốn, nhưng trước khi ông làm thế, hãy nghe tôi nói. Tôi nghĩ rằng định mệnh đã mang chúng ta đến với nhau. Con trai tôi đã đính hôn với một cô gái tên là Rachel Chu. Hãy để tôi cho ông xem ảnh của con bé, tôi nghĩ là ông sẽ nhận ra được một số điều lạ thường.”

“Mẹ có ảnh của Rachel sao?” - Nick hỏi.

Eleanor đỏ mặt. “Đó là ảnh từ bằng lái xe bang California mà mẹ nhận được từ một thám tử khác mẹ thuê ở Beverly Hills. Nhưng dù sao, Gaoliang nhìn vào bức ảnh và hoàn toàn bị sốc. Ông ấy lập tức hỏi, ‘Cô gái này là ai?’ - Mọi thứ rất rõ ràng, vì cô gái trong bức ảnh trông giống hệt Carlton, nhưng với mái tóc dài và có trang điểm. Vì vậy, mẹ nói, ‘Đây là con gái của người phụ nữ từng có tên là Kerry Chu. Giờ bà ấy đang sống ở California, nhưng đã từng sống ở Hạ Môn khi bà ấy kết hôn với một người đàn ông tên là Zhou Fang Min.’ Và Gaoliang cuối cùng hoàn toàn bị thuyết phục.”

“Trời, điều mẹ làm thật là chuyên nghiệp.” - Nick nói với một bên lông mày rướn lên.

“Con có thể cười mẹ nếu con muốn, nhưng Rachel sẽ không thể gặp được cha con bé nếu không có sự can thiệp của mẹ.”

“Không, không, con không hề có ý mỉa mai, ý con đó là một lời khen.”

“Mẹ biết con vẫn giận mẹ về mọi chuyện, nhưng mẹ muốn con biết là mọi chuyện mà mẹ làm cũng đều vì con cả.”

Nick lắc đầu giận dữ. “Làm thế nào mẹ lại muốn con phản ứng khác đi được? Mẹ gần như đã huỷ hoại tình yêu của cuộc đời con. Mẹ không tin vào sự đánh giá của con, và mẹ luôn ác cảm với Rachel ngay từ đầu. Mẹ nghĩ cô ấy chỉ là một cô gái đào mỏ trước cả khi mẹ gặp cô ấy.”

“Ôi chao, mẹ phải xin lỗi bao nhiêu lần nữa đây? Mẹ đã đánh giá sai về con bé. Mẹ đã đánh giá sai về con. Dù con bé có đào mỏ thật hay không, mẹ cũng không muốn con cưới Rachel bởi vì mẹ biết nó sẽ dẫn tới những điều rất đáng sợ nếu bà nội con nhúng tay vào. Mẹ biết bà sẽ không bao giờ đồng ý, và mẹ muốn con tránh được cơn thịnh nộ của bà. Bởi vì từ rất lâu trước đó, mẹ cũng là một cô con dâu không-thể-chấp-nhận-được. Mà mẹ còn không phải là con gái của một người mẹ đơn thân tới từ đại lục! Tin mẹ đi, mẹ hiểu cảm giác đau khổ thế nào khi phải chịu sự phản đối của bà. Nhưng con thì chưa bao giờ biết được. Mẹ muốn bảo vệ con khỏi những điều đó. Bà luôn yêu con từ khi sinh con ra và mẹ không muốn tình yêu đó bị thay đổi.”

Nick nhận thấy những giọt nước mắt chực trào ra khỏi đôi mắt của mẹ, điều đó khiến anh bị mủi lòng. Nick ra hiệu cho một người phục vụ đi ngang qua. “Xin lỗi, chúng tôi có thể có một cốc nước nóng khác cùng với vài lát chanh không? Cám ơn anh.”

“Nóng già nhé, làm ơn.” - Eleanor chêm vào, trong khi bà đang lau nước mắt bằng những mảnh giấy Kleenex nhàu nát mà bà luôn mang theo trong ví.

“Chà, con chắc mẹ cũng biết bà đang lên kế hoạch loại con ra khỏi danh sách thừa kế. Vài tuần trước cô Jacqueline Ling đã nói với con tất cả.”

“Cái cô Jacqueline đó luôn làm những việc bẩn thỉu cho bà con! Nhưng con cũng không bao giờ biết chắc được những gì bà con chuẩn bị làm. Dù thế nào, giờ chuyện đó cũng không gây ảnh hưởng nhiều lắm, bởi vì giờ con đã có Rachel. Mẹ thực sự có ý đó khi nói mẹ rất vui nếu con bé trở thành vợ của con.”

“Của con, sao mẹ lại thay đổi nhanh như chớp vậy! Con đoán là mẹ không phản đối Rachel nữa vì mẹ biết rằng cha ruột của cô ấy là một quan chức Trung Quốc.”

“Ông ấy không chỉ là một chính trị gia. Còn kinh khủng hơn thế nữa.”

“Ý mẹ là gì?”

Eleanor nhìn nhanh cả căn phòng để đảm bảo không ai nghe thấy được những gì bà ấy nói. “Cha của ông Bao Gaoliang đã mở Mellennium Pharmaceuticals, một trong những công ty dược phẩm lớn nhất của Trung Quốc. Cổ phiếu luôn là Bluechip 78* trên thị trường chứng khoán Thượng Hải.”

“Thực sự! Con không hiểu vì sao điều đó gây ấn tượng với mẹ. Mọi người mẹ quen biết đều rất giàu mà.”

Eleanor nghiêng người lại gần hơn và hạ giọng xuống. “Ầy dà, những người này không chỉ giàu có bình thường với vài trăm triệu. Họ là những người Trung Quốc giàu có! Chúng ta đang nói tới hàng tỷ tỷ. Quan trọng hơn, họ chỉ có duy nhất một con trai... và bây giờ là thêm một cô con gái.”

“Vậy đó là lý do khiến cho mẹ bỗng nhiên muốn bọn con kết hôn!” - Nick rên rỉ khi đã nhận ra được động cơ thực sự của mẹ mình.

“Dĩ nhiên! Nếu như Rachel biết cách, con bé sẽ trở thành một người thừa kế đống tài sản kếch xù và dĩ nhiên con cũng sẽ có phần!”

“Hẳn con nên vui mừng vì luôn có thể dựa dẫm vào mẹ ở mấy chuyện kín đáo liên quan tới tiền bạc như thế này.”

“Mẹ chỉ tìm kiếm điều có lợi cho con thôi! Bây giờ khoản thừa kế của con từ bà là hoàn toàn không chắc chắn. Con có thể oán giận mẹ vì mẹ chỉ mong những điều tốt nhất cho con.”

“Không, con nghĩ là con không thể làm thế.” - Nick khẽ nói. Anh thấy nản lòng khi nhận ra sẽ không thể nào thay đổi được mẹ mình. Giống như những người ở thế hệ của bà, toàn bộ sự tồn tại của Eleanor chỉ xoay quanh việc bảo tồn tài sản. Dường như tất cả bạn bè của bà đều đang tham gia vào một cuộc thi xem ai có thể để lại nhiều những ngôi nhà, những tập đoàn lớn nhất và các danh mục đầu tư chứng khoán béo bở nhất dành cho con cái của họ sau khi họ chết.

Eleanor nghiêng người lại gần hơn nữa. “Bây giờ, có một số điều con cần phải biết về gia đình Bao.”

“Con không cần nghe bất cứ tin đồn nhảm nhí nào đâu.”

“Ầy dà, đây không phải là tin đồn nhảm nhí! Đây là những thông tin quan trọng mà mẹ đã thu thập được trong khi ở cạnh họ, và một số là do ông Wong tìm thấy được.”

“Dừng lại ngay đi! Con không hề muốn biết!” - Nick nói dứt khoát.

“Thôi nào, mẹ cần phải nói vì đây là để tốt cho con thôi!”

“Nghỉ ngơi đi mẹ! Rachel mới gặp lại bố đẻ của cô ấy được hai mươi phút và giờ mẹ muốn khui tất cả bí mật của gia đình họ ra sao? Việc đào bới các bí mật của mẹ đã gần như hủy hoại mối quan hệ của con trước đây. Điều này là không công bằng với Rachel, đó cũng không phải là cách con muốn để bắt đầu cuộc hôn nhân của mình.”

Eleanor thở dài. Đứa con trai của bà thật là bất trị. Thật quá bướng bỉnh và tự phụ đến mức thậm chí còn không thể nhìn ra rằng mẹ đang cố giúp mình. Có lẽ bà sẽ chờ một cơ hội khác vậy. Vắt thêm chanh vào nước và không nhìn vào mắt con trai, bà hỏi, “Vậy, có chút cơ hội nào cho bà mẹ tội nghiệp cô đơn này được tới dự đám cưới của đứa con trai duy nhất không?”

Nick im lặng một lúc. “Để con nói chuyện với Rachel. Con không chắc cô ấy sẵn sàng trải thảm đỏ cho mẹ sau khi mẹ phá huỷ nơi cô ấy chuẩn bị cho hôn lễ của mình, nhưng con sẽ hỏi.”

Eleanor bật dậy khỏi bàn, phấn khích. “Mẹ sẽ nói chuyện với nhân viên lễ tân ngay bây giờ. Chúng ta sẽ sửa nó. Chúng ta cũng sẽ bay tới tận cùng trái đất để tìm thêm hoa tử đằng nếu cần. Mẹ đảm bảo rằng hôn lễ sẽ trở lại hoàn hảo.”

“Con chắc chắn rằng Rachel sẽ rất cảm kích về điều này.”

“Để mẹ gọi bố con. Ông ấy sắp lên máy bay rồi. Vẫn còn chưa quá muộn để ông ấy kịp xuất hiện tại đây vào chiều ngày mai.”

“Mẹ biết đấy, con đã nói là con sẽ nói chuyện với Rachel. Con không hứa gì cả.” - Nick cảnh báo.

“Ài dà, dĩ nhiên là con bé sẽ mời mẹ tới! Con bé là kiểu người dễ tha thứ. Đó là mặt tốt của con bé – nó không có gò má cao. Phụ nữ có gò má cao rất là gow tzay 79* . Bây giờ thì con có thể làm giúp mẹ một việc được không?”

“Việc gì ạ?”

“Làm ơnnnn đi tới tiệm và cắt mái tóc bú rù đó của con đi. Nó quá dài và mẹ không thể đứng đó nhìn con trai mình trông giống như chao ah beng 80* trong lễ cưới của nó được.