← Quay lại trang sách

Chương XVIII KHÁCH SẠN SHANGRI–LA - PARIS, PHÁP

“Ôi, tạ ơn Chúa chị đây rồi! Tạ ơn Chúa!” - Colette khóc khi ra mở cửa để cho Rachel, Nick, Astrid và Mehmet vào phòng khách sạn hai tầng ngổn ngang của mình. Rachel ôm chầm lấy cô lo lắng, và Colette lập tức bật khóc nức nở trên vai của Rachel.

“Em ổn chứ? Carlton có sao không?” - Rachel hỏi, dẫn cô gái bỗng dưng mong manh yếu đuối một cách bất ngờ ra chiếc sofa gần nhất.

“Những người khác đâu?” - Nick hỏi, nhận ra điều khác thường khi Colette không có một người tuỳ tùng nào cả.

“Em đã nói với mọi người rằng em đã kiệt sức và để mọi người về phòng của mình. Em không thể để cho họ biết được điều này!”

“Điều gì cơ?” - Rachel hỏi.

Cố gắng để kìm nén bản thân, Colette nói, “Ồ, rất là tệ! Vô cùng tệ! Sau khi mọi người đi khỏi bữa tiệc, một chiếc đàn Piano đã được đẩy lên sân khấu. Và John Major xuất hiện rồi yêu cầu em đứng cạnh anh ấy trong khi dạo lên khúc nhạc... ”

“Cựu thủ tướng Anh đánh đàn cho cô sao?” - Nick cắt ngang, vô cùng hoang mang

“Em xin lỗi, ý em là John Legend.”

“Hết hồn.” - Mehmet nói với Astrid.

“Rồi John bắt đầu hát bài All of me ,” - Colette vẫn nức nở, - “và khi bài hát kết thúc, Richie lên sân khấu, quỳ một chân xuống giống như cảnh trong các bộ phim ấy, và cầu hôn em.”

Rachel và Nick thở dốc.

“Anh ta phục kích em ngay trước mặt mọi người! Rõ ràng mẹ em và các cô gái đều thông đồng với anh ta, đó là lý do tại sao rất nhiều bạn bè của bọn em từ Trung Quốc xuất hiện trong bữa tiệc. Em đã không biết phải nói gì. Em chỉ đứng đó và nhận thấy Gordon Ramsay đang làm cà rốt chiên nấm truffle và tất cả những gì em có thể nghĩ là, Gordon sẽ nghĩ gì nếu mình nói không nhỉ?”

“Rồi em đã làm gì?” - Rachel hỏi.

“Em cố gắng cười thật to. Em nói, ‘Ồ, thôi nào, Richie, đây chỉ là trò đùa thôi đúng không?’ Nhưng Richie nói, ‘Cái này giống một trò đùa sao?’ Rồi anh ta lấy một chiếc hộp nhung khỏi túi và trưng chiếc nhẫn ra trước mặt em. Em nhìn vào nó, đó là một viên kim cương màu xanh ba mươi hai carat của Repossi, và em nghĩ, NHƯ THỂ MÌNH đã từng đeo một cái nhẫn đến từ Repossi vậy! Người đàn ông này hoàn toàn không hiểu mình, và mình cũng không hề yêu anh ta. Nên em đã nói, ‘Em rất cảm kích, nhưng anh có thể cho em thêm thời gian được không?’ Richie hỏi, ‘Ý em cho thêm thời gian nghĩa là gì? Chúng ta đã hẹn hò được ba năm rồi mà.’ Và em nói, ‘Thôi nào, chúng chưa từng thực sự thuộc về nhau mà.’ Khuôn mặt của Richie trở nên nhăn nhó và anh ta bắt đầu nổi cáu. ‘Ý em là cái quái gì vậy? Em nhằng nhẵng theo anh suốt ba năm nay! Anh quá mệt mỏi vì chờ đợi, và anh cũng quá mệt với trò chơi của em. Em có biết anh đã phải đốt bao nhiêu cho tối nay không? Em nghĩ rằng John Legend bay tới Paris vì mọi người sao?’ Rồi đột nhiên Carlton, đang đứng ngay trước sân khấu la lên ‘Hundan! 145* Mày không hiểu ý cô ấy là gì sao? Cô ấy chỉ không thích mày thôi!’ Và trước khi em nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Richie hét lớn ‘Nong sa bi suo luan! 146* ’ nhảy khỏi sân khấu, lao vào Carlton, và bắt đầu đấm vào mặt anh ấy!”

“Chúa ơi! Carlton có sao không?” - Rachel hỏi

“Anh ấy bị bầm dập một chút, nhưng vẫn ổn. Mặc dù thế, Mario Batali... ”

“Chuyện gì đã xảy ra với Mario?” - Astrid cắt ngang, sợ hãi.

“Khi Carlton và Richie lăn lộn và cố gắng hạ nhau trên sàn, vệ sĩ của em đã cố gắng cản họ, nhưng chỉ khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn, bởi vì bốn người họ đã đâm vào quầy đồ ăn của Mario, và thùng dầu ô liu mà anh ấy đang dùng để chiên hải sản bao bột bị bùng cháy. Và mái tóc đuôi ngựa của Mario cũng bắt lửa cháy tưng bừng!”

“Ôi không! Mario đáng thương!” - Astrid ôm mặt kinh hoàng.

“Cám ơn Chúa là cô Shi lại đứng ngay đó. Và cô ấy biết chính xác phải làm gì. - Cô ấy đã chộp lấy lon baking soda và ngay lập tức đổ nó lên đầu Mario. Nên anh ấy đã được cứu mạng!”

“Thật may vì Mario không sao cả.” - Astrid thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra sau đó?” - Nick hỏi.

“Cuộc chiến đã kết thúc bữa tiệc, và em cố gắng kéo Carlton trở về khách sạn, nhưng khi em đang cố để giúp anh ấy lau vết thương, bọn em đã rơi vào một trận trách cứ lẫn nhau lớn nhất từ trước tới giờ. Ôi chị Rachel, em biết rằng anh ấy đang say, nhưng anh đấy bắt đầu phun ra toàn những điều làm tổn thương người khác... anh ấy buộc tội em đã chơi anh ấy và Richie... anh ấy bảo rằng em không nên đổ lỗi cho ai về những thất bại này ngoài bản thân em, rồi anh ấy đùng đùng bỏ ra ngoài.”

Rachel nghĩ rằng em trai mình đã buộc tội cũng đúng người, nhưng cô cố gắng để trở thành một người cảm thông. “Có lẽ em chỉ cần để cho đầu cậu ấy nguội bớt. Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn vào sáng ngày mai.”

“Nhưng chúng ta không thể đợi tới sáng ngày mai được. Sau khi Carlton rời đi, em nhận được một cuộc gọi từ Honey Chai – một chuyên gia tin đồn. Cô ấy đang ở Thượng Hải, nhưng đã nghe nói tới vụ ẩu đả giữa Richie và Carlton. Và cô ấy nói với em vài chuyện thậm chí còn kinh khủng hơn. Có vẻ là vài tháng trước, Richie đã thách đố Carlton tham gia một cuộc đua xe hơi, và nó sẽ xảy ra tối nay!”

“Cuộc đua xe hơi sao? Em đang đùa à.” - Rachel nói.

“Trông em có giống đang đùa không?” - Colette cau mày.

“Không phải họ đã qua tuổi trẻ trâu rồi sao?” - Rachel hỏi. Đua xe hơi nghe giống như mấy trò của đám trẻ vị thành niên trong phim Rebel Without a Cause (Nổi loạn vô cớ - ND).

“Ôi, chị không hiểu rồi! Đó không phải là trò trẻ con – họ sẽ lái những chiếc xe thể thao tốc độ cao qua các con đường vào buổi tối, lẩn tránh sự xuất hiện của cảnh sát. Nó vô cùng nguy hiểm! Honey Chai nghe được rằng Richie và Carlton đã đặt cược tới 10 triệu đô, và mọi người ở khắp châu Á cũng tham gia cá cược cho cuộc đua này – đó là lý do tại sao rất nhiều bạn bè của Richie tới Paris! Hầu như tất cả các anh chàng mà em biết đều bị ám ảnh với các cuộc đua.”

Nick kêu lên, “Thực ra thì, anh có đọc một bài viết về điều này. Đám thanh niên Trung Quốc tới từ các gia đình giàu có này đều đang tham gia vào các cuộc đua xe hơi bất hợp pháp ở khắp nơi trên thế giới như Toronto, Hong Kong, Sydney, và chúng sẽ gặp những vụ va chạm kinh hoàng, thiệt hại lên tới hàng triệu đô la vì các tài sản bị hư hại trên đường chúng đi qua. Bây giờ anh đã biết tại sao Carlton lại thực hiện nhiều vòng thử nghiệm đến thế quanh đường đua tại Bugatti mấy hôm trước!”

Colette gật đầu khẳng định. “Đúng thế, em đã nghĩ rằng anh ấy chỉ mua xe hơi cho nghề tay trái của mình, nhưng bây giờ mọi người đã biết được lý do thực sự. Và cảm xúc của anh ấy cũng rất thất thường trong vài ngày qua, - anh ấy đã biến mất, uống rượu và còn đánh nhau nữa – tất cả chỉ bởi vì cuộc đua chết tiệt này! Em cảm thấy thật ngu ngốc, em đáng ra phải nhìn ra chuyện này sớm hơn mới phải.”

“Thôi nào, không ai trong chúng ta nhận ra điều đó cả.” - Rachel nói.

Colette nhìn quanh căn phòng một cách khó chịu, cân nhắc xem liệu nên kể thêm bao nhiêu phần sự thật của câu chuyện. “Chị biết đấy, đây không phải là lần đầu tiên Richie và Carlton tham vào một cuộc đua kiểu đó. Chuyện này đã từng xảy ra ở London.”

“Đó là lý do tại sao Carlton lại gặp vụ va chạm xe hơi đúng không?” - Nick hỏi.

Colette gật đầu buồn bã. “Anh ấy muốn hạ gục Richie ở đường Sloane, nhưng xe của anh ấy...” - giọng nói của cô bỗng nhiên vỡ ra, - “Chiếc xe của anh ấy đã mất kiểm soát và đâm vào một toà nhà.”

“Đợi một chút, chị đã đọc về nó... có phải là chiếc Ferrari đã đâm vào một cửa hàng của Jimmy Choo không?” - Astrid xen vào.

“Đúng là nó! Nhưng đó không phải là toàn bộ câu chuyện. Trên xe còn có những vị khách khác đi cùng Carlton. Có hai cô gái ở trong chiếc xe đó. Cô gái người Anh đã không thể đi lại được nữa và một cô gái Trung Quốc đã... mất mạng. Đó là một thảm kịch vô cùng kinh hoàng, nhưng đã được gia đình nhà Bao giấu nhẹm.”

Khuôn mặt của Rachel tái nhợt. “Carlton đã nói với em tất cả sao?”

“Em đã ở đó, Rachel. Em ở trên chiếc xe còn lại – chiếc Lamborghini mà Richie lái. Cô gái đã chết đến từ LSE và cũng là một người bạn của em.” - Colette kể, nước mắt lã chã.

Mọi người nhìn chằm chằm vào Colette, thất kinh.

“Mọi việc có vẻ sáng tỏ hơn nhiều rồi.” - Nick tự nhủ, nhớ lại những gì mẹ anh kể về vụ tai nạn.

Colette vẫn tiếp tục. “Carlton đã không còn giống như xưa kể từ sau vụ tai nạn. Anh ấy không thể vượt qua được nó. Anh ấy tự trách bản thân và đổ lỗi cho Richie. Em cho rằng anh ấy cảm thấy, nếu thắng cuộc đua lần này, thì bằng cách nào đó sẽ cứu chuộc được chính mình. Nhưng chúng ta không thể để cho anh ấy chui vào bất cứ chiếc xe nào tối nay. Thể chất và đặc biệt là tinh thần của anh ấy hoàn toàn không tốt. Rachel, liệu chị có thể nói cho anh ấy hiểu được không? Em không ngừng gọi cho anh ấy, nhưng dĩ nhiên anh ấy không nhấc máy. Nhưng em nghĩ là có lẽ anh ấy sẽ chịu nghe chị.”

Bị hút vào tình huống cấp bách, Rachel liền nhấc điện thoại lên và quay số của Carlton. “Nó đã đi thẳng vào hộp thư thoại.”

“Em đã hi vọng là anh ấy sẽ nhấc máy nếu nhìn thấy số của chị.” - Colette thở dài.

“Chúng ta tới chỗ của cậu ấy thôi. Cuộc đua ấy diễn ra ở đâu?” - Nick hỏi.

“Đó mới là vấn đề, - vì em không biết. Tất cả mọi người bỗng biến mất. Roxanne và đội bảo vệ của em đang cố để tìm ra họ, nhưng cho tới nay cô ấy vẫn chưa có chút may mắn nào.”

Astrid đột nhiên lên tiếng. “Số của Carlton là gì?”

“86 135 8580 9999.”

Lôi điện thoại ra, Astrid quay số đường dây riêng của Charlie Wu.

“Chào anh! Không, không, mọi chuyện đều ổn, cám ơn anh. Ừm, hi vọng không làm phiền anh, nhưng em muốn nhờ anh một chuyện. Phần mềm bảo mật của anh còn hoạt động không?” Cô ngừng lại một lát, hạ thấp giọng. “Phần mềm mà anh đã dùng kể kiểm tra người-anh-cũng-biết-là-ai-đó với chỉ một số điện thoại vài năm trước ấy? Tuyệt quá. Anh có thể giúp em theo dõi vị trí của số điện thoại này không? À không, thật đấy, em hoàn toàn ổn. Em chỉ cố gắng giúp một người bạn thôi. – Em sẽ kể cho anh toàn bộ câu chuyện sau.”

Vài phút sau, điện thoại của Astrid rung lên báo tin nhắn đến, “Tìm được cậu ấy rồi.” - Cô nhoẻn miệng cười. “Ngay đây, có vẻ như Carlton đang ở trong một gara ô tô thương mại trên đại lộ Malakoff, ngay gần Porte Maillot.”

Paris – 2:45 A.m.

Rachel, Nick và Colette chen chúc vào hàng ghế sau của chiếc Range Rover để tới vị trí được định vị của Carlton. Ngồi im lặng, Rachel nhìn chằm chằm ra những đại lộ vắng tanh của quận mười sáu, đèn đường chiếu sáng lên những mặt tiền trang nhã với màu vàng đặc trưng chỉ có ở Paris. Trong tình cảnh này, cô không biết phải làm thế nào với Carlton cho tốt nhất, và tự hỏi liệu họ có tới được kịp lúc không?

Đột nhiên họ đã tới đến đại lộ Malakoff, và người tài xế chỉ cho họ thấy một nhà để xe đứng đơn độc dường như là căn cứ của nhóm đua xe. Rachel nhìn chằm chằm trong sự kinh ngạc khi mọi hoạt động của cuộc đua đã được chuẩn bị hàng tháng trời cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn với cô. Qua cánh cửa được nâng lên lưng chừng của nhà để xe, một nhóm thợ máy đang tụ tập xung quanh chiếc siêu xe Bugatti Veyron Super Sport 147* màu xanh các-bon như thể nó đang được chuẩn bị cho trận chung kết giải Công Thức 1, một vài người đến từ bữa tiệc đang đứng bên ngoài gara để hút thuốc mà cô có thể nhận ra được. Rachel thì thầm với Nick, “Anh có tin được không? Em không biết rằng nó lại giống như thế này!”

“Em đã nhìn thấy cách những người phụ nữ trong đám đông đó tiêu tiền rồi mà; còn đây là cách đám đàn đông đốt tiền của họ.” - Nick bình luận một cách kín đáo.

“Nhìn này! Carlton đang đứng đằng kia với Harry Wentworth-Davis. Hừ, em đáng ra phải biết tên bất tài đó cũng là một phần của chuyện này chứ!” - Colette nói.

Rachel hít một hơi thật sâu. “Em nghĩ rằng cách tốt nhất là em sẽ cố để nói chuyện với Carlton một mình. Cậu ấy có thể sẽ dễ bị kích động hơn nếu cả ba chúng ta cùng tới.”

“Vâng, vâng, bọn em sẽ ở yên trong xe thôi.” - Colette đồng ý đầy căng thẳng.

Rachel ra khỏi xe và bước đến gần gara ô tô. Carlton đột nhiên ngước nhìn lên và nhận ra cô. Mặt nhăn nhó, cậu lảo đảo ra khỏi lòng đường để cản Rachel không thể đi thêm nữa. “Mấy người không nên đến đây. Làm thế nào mà chị lại có thể tìm ra em ở nơi này?”

“Chuyện ấy có quan trọng không?” - Rachel nói, quan sát em trai mình đầy quan tâm. Mắt trái của Carlton thâm quầng, có một vết bầm tím ở hàm, một vết cắt dơ dáy ở môi dưới và có Chúa mới biết cậu còn bị bầm dập thế nào ở dưới lớp áo đua của mình. “Carlton, làm ơn đừng tham gia cuộc đua này – em biết là em không đủ sức khỏe để tham gia cuộc đua này tối nay mà.”

“Em hoàn toàn tỉnh táo. Em biết là mình đang làm gì mà.”

Em mà biết cái quái gì chứ, Rachel nghĩ. Biết rằng không nên tranh cãi với mấy thằng say. Cô chuyển qua chiến thuật khác. “Carlton, chị biết chuyện gì đã xảy ra tối nay. Chị có thể hoàn toàn hiểu vì sao em tức giận, chị thực sự hiểu.”

“Em không biết làm thế nào mà chị có thể hiểu được mọi thứ chứ.”

Rachel nắm lấy cánh tay Carlton khích lệ. “Nhìn đi, em chả cần phải chứng minh với Richie làm gì nữa! Em không thấy rằng cậu ta đã thua cuộc rồi sao? Cậu ta đã hoàn toàn bị sỉ nhục bởi Colette. Em không thấy cô ấy yêu em nhiều như thế nào sao? Hãy trưởng thành hơn và bước ra khỏi cái cuộc đua này ngay.”

Giật cánh tay ra, Carlton cằn nhằn, “Đây không phải lúc để ra dáng chị cả. Hãy đi ra khỏi đây ngay đi, làm ơn.”

“Carlton, chị biết chuyện ở London.” - Rachel nói, nhìn thẳng vào mắt em trai. “Colette đã kể với chị mọi chuyện... Chị biết cảm giác của em thế nào.”

Carlton trông có vẻ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng sau đó mắt cậu ta nhíu lại trong giận dữ. “Chị nghĩ là chị biết tất cả đúng không? Chị mới tới Trung Quốc được hai tuần mà chị nghĩ rằng chị đã trở thành chuyên gia về chúng tôi sao? Nhưng có vẻ chị không thực sự hiểu tôi đang cảm thấy gì. Chị hoàn toàn không biết chị đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tôi và gia đình tôi!”

“Ý em là gì?” - Rachel nhìn cậu em, ngạc nhiên tột độ.

“Chị không thể biết được là việc chị tới Trung Quốc đã gây ra cho ba tôi những thiệt hại như thế nào! Chị không nhận thấy rằng ông ấy đã tránh chị như tránh bệnh dịch hạch sao? Chị hiểu vì sao chị lại phải ở khách sạn không? Đó là bởi vì mẹ tôi thà chết chứ không muốn chị bước chân vào nhà tôi! Chị có biết là tôi dành thời gian đi với chị chỉ để chọc tức bà ấy không? Tại sao chị không đi mà lo chuyện của chị và để chúng tôi được yên?”

Lời của Carlton có sức nặng ngàn cân, Rachel bất giác lùi lại phía sau, cảm giác như bị một cú đấm trời giáng vào ngực. Colette nhảy ra khỏi xe, giậm chân bình bịch trên đôi giầy cao gót màu đen vàng hiệu Walter Steiger Unicorn, tiến thẳng tới chỗ Carlton và hét vào mặt anh. “Sao anh dám nói như thế với chị anh! Anh không biết là anh phải may mắn như thế nào mới có một người chị lo lắng cho mình như thế không? Không biết đúng không. Anh chỉ coi bản thân mình là nhất và việc mọi người yêu thương quan tâm anh là điều hiển nhiên sao. Chuyện xảy ra ở London là một bi kịch, nhưng nó không phải là lỗi của riêng anh. Nó còn là lỗi của em và của Richie nữa – tất cả chúng ta đều đáng trách. Nhưng anh thắng cuộc đua này không thể giúp người đã chết sống lại được, và nó cũng chả làm anh cảm thấy khá hơn. Nhưng anh cứ chui vào cái xe đó và ăn thua với Richie đi. Rồi cả hai người cứ đi mà lấy mấy cái xe thể thao chết tiệt cả triệu đô của mình đâm vào Khải Hoàn Môn luôn cũng được, em không quan tâm!”

Carlton đứng sững vì sốc, không nhìn vào bất cứ ai trong số họ. Rồi cậu hét lên, “Mẹ kiếp, đúng là đồ chết tiệt!” - Sau đó đi thẳng tới garage.

Colette giơ tay xin hàng và quay trở lại chiếc SUV. Nhưng bất ngờ, Carlton khuỵ xuống lề đường và ôm đầu như thể nó sắp nổ tung. Rachel quay nhìn em trai mình. Đột nhiên, cô cảm thấy Carlton giống như một cậu bé con bị lạc lối. Cô bước đến, ngồi xuống lề đường cạnh Carlton, đặt tay lên lưng cậu. “Carlton, chị xin lỗi vì đã khiến gia đình em bị tổn thương nhiều như thế. Chị không hề biết chuyện này. Tất cả những gì chị muốn là được hiểu về em và cha mẹ của em. Chị sẽ không về lại Trung Quốc nữa nếu điều đó có thể gây tổn thương cho em. Chị hứa với em chị sẽ bay thẳng về New York. Nhưng làm ơn, đừng tham gia cuộc đua ấy. Chị không muốn nhìn thấy em bị tổn thương lần nữa. Em là em trai của chị, chết tiệt, em là em trai duy nhất mà chị có.”

Đôi mắt của Carlton rưng rưng nước, cậu cúi đầu và nói với giọng như bị bóp nghẹt, “Em xin lỗi. Em không biết em bị làm sao nữa. Em không định nói những điều đó.”

“Chị biết, chị biết.” - Rachel nói dịu dàng khi vỗ vỗ lưng cậu.

Thấy tình hình dường như đã dịu xuống, Colette thận trọng tiến lại gần hai người họ. “Carlton, em đã từ chối lời cầu hôn của Richie. Thế nên anh có thể từ chối tham gia cuộc đua này chứ?”

Carlton gật đầu mệt mỏi, và những người phụ nữ liếc nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.