← Quay lại trang sách

Chương XVII MANDARIN ORIENTAL - PARIS, PHÁP.

Nick leo các bậc thang đến chiếc bàn cao nhất của sân thượng, cố gắng tìm một góc yên tĩnh, cách xa đám đông bên dưới. Anh đặc biệt không ưa những bữa tiệc kiểu này, và không gian hôm nay dường như còn mất kiểm soát hơn cả bình thường, đầy nhóc các đại tiểu thư và đại thiếu gia tới bằng máy bay riêng, và có quá nhiều bản ngã quá cỡ đang làm không gian này thêm chật chội.

Hàng cây bách Ý được chăm sóc cẩn thận chợt rung bần bật sau lưng anh, và Nick có thể nghe thấy một anh chàng nào đó đang rên rỉ, “Em yêu... em... yêu... uuuu!” - Anh quay lưng định rời đi một cách kín đáo, nhưng Richie đột nhiên chui ra từ phía sau đám cây, nhét áo sơ mi vào trong quần khi một cô gái lờ đờ trốn đi về hướng khác.

“Ồ, là anh.” - Richie nói một cách bối rối. “Anh có một khoảng thời gian vui vẻ chứ?”

“Cảnh ở đây thật là tuyệt vời.” - Nick đáp xã giao.

“Quả thực! Khung cảnh sẽ còn đẹp nữa nếu những người Paris ngu ngốc này cho phép các toà nhà chọc trời được xây dựng trên thành phố của họ, và họ sẽ kiếm được một mớ tiền. Này, hãy coi như anh không nhìn thấy tôi ở đây được chứ?”

“Tất nhiên.”

“Anh cũng không thấy cô gái đó, được chứ?”

“Cô gái nào?”

Richie cười toe toét. “Tôi sẽ cho anh vào danh sách bạn tốt của mình. Nhân thể, tôi vô cùng xin lỗi vì sự nhầm lẫn lúc ở dưới nhà, nhưng tôi có thể hiểu lý do tại sao bộ phận an ninh của tôi không cho phép anh lên. Không có ý xúc phạm, nhưng đồ của anh có vẻ không phù hợp với buổi tiệc này.”

“Xin lỗi, tôi đã ở trong công viên cả ngày và ngủ thiếp đi. Rachel muốn quay lại khách sạn để thay đồ, nhưng tôi nghĩ rằng buổi tiệc chỉ giống như là ngồi uống đơn giản với nhau thôi. Nếu tôi biết anh sẽ mặc một chiếc áo khoác nhung màu đỏ tía, chắc chắn chúng tôi đã lên đồ cho phù hợp rồi.”

“Rachel trông khá lúng túng. Các cô gái có thể ra ngoài với bất cứ thứ gì, nhưng các chàng trai của chúng ta phải chỉn chu nhiều hơn nữa, đúng không? Anh chỉ có thể thoát khỏi việc lên đồ này một cách tình cờ nếu anh đang đeo một dây đeo của tỷ phú.”

“Cái gì cơ?”

Richie ra hiệu ở cổ tay cho Nick. “Đồng hồ của anh. Tôi thấy anh đang đeo một chiếc Patek mới.”

“Mới ư? Thật ra, chiếc đồng hồ này từng là của ông tôi.” 144*

“Tuyệt thật, nhưng anh có biết rằng bây giờ Patek chỉ được coi là đồng hồ dòng trung cấp. Đồng hồ dành cho các tỷ phú sẽ phải là cái như của tôi. Đây, hãy xem cái này, chiếc Richard Plumper Tourbillon mới nhất của tôi.” - Richie nói, giơ cổ tay ra ngay trước mũi Nick. “Tôi là một trong những khách hàng rất quan trọng của Richard Plumper, và họ đã dành đặc quyền cho tôi mua nó ngay tại gian trưng bày trong show Trình diễn Đồng hồ Baselworld. Nó thậm chí còn chưa lên kệ cho đến tháng Mười.”

“Có vẻ rất ấn tượng đấy.”

“Chiếc Plumper này có tới bảy mươi bảy chức năng, và nó được tạo tác từ một hợp chất của titan và silicon được quay trong máy ly tâm ở tốc độ cao đến mức tạo ra liên kết ở cấp độ phân tử.”

“Chà...”

“Tôi có thể mặc áo phông và quần jean rách để đi chơi nhưng vẫn có thể vào được bất kỳ câu lạc bộ hay nhà hàng hot nhất nào trên thế giới chỉ bằng cách chưng nó ra. Mỗi người gác cửa được đào tạo để phát hiện ra Richard Plumper từ cách xa một dặm, và tất cả họ đều biết rằng nó còn có giá cao hơn một chiếc du thuyền. Đó là ý của tôi khi nói tới Dây đeo Tỷ phú, he he!”

“Hãy nói với tôi, làm thế nào để anh xem được chính xác thời gian trên đó?”

“Anh có thấy hai cái nan hoa nhỏ với ngôi sao xanh trên đầu không?”

Nick nheo mắt. “Tôi nghĩ là có...”

“Khi những ngôi sao xanh thẳng hàng với những bánh răng trên hệ thống dây cáp và ròng rọc, đó là cách người ta xem giờ và phút. Các bánh răng thực sự được làm bằng kim loại thử nghiệm chưa được phân loại dành cho máy bay không người lái gián điệp thế hệ tiếp theo.”

“Anh không định nói...”

“Đúng vậy, toàn bộ đồng hồ được chế tạo để chịu được lực lên tới mười nghìn Gs. Điều đó tương đương với việc áp lực tác động lên anh khi bị buộc vào bên ngoài một tên lửa đang lao ra khỏi bầu khí quyển bên ngoài trái đất.”

“Nhưng nếu thực sự tiếp xúc với lực mạnh như vậy, chắc sẽ chết chứ nhỉ?”

“He he! Thực vậy. Nhưng chỉ cần biết chiếc đồng hồ của anh sẽ vẫn tồn tại là quá đủ để sắm một chiếc Plumper rồi, phải không? Đây, anh hãy thử nó.”

“Tôi không thể tin được.”

Một tin nhắn đến điện thoại làm Richie bị mất tập trung trong giây lát. “Chà, đoán xem ai vừa đến này? Mehmet Sabançi! Gia đình anh chàng đó về cơ bản là sở hữu toàn bộ Hy Lạp.”

“Thật ra là Thổ Nhĩ Kỳ.” - Nick thốt lên theo phản xạ.

“Ồ, anh từng nghe về anh ấy rồi sao?”

“Anh ấy là một trong những người bạn thân nhất của tôi.”

Richie nhìn Nick thoáng chốc sửng sốt. “Anh ấy sao? Làm thế quái nào mà anh biết anh ấy?

“Chúng tôi đã ở Stowe cùng nhau.”

“Hai người gặp nhau tại khu nghỉ dưỡng trượt tuyết sao?”

“Không phải Stowe ở Vermont. Là Stowe – đó là một trường học ở Anh.”

“Ồ. Tôi học trường kinh doanh Harvard cơ.”

“Tôi biết, anh có đề cập tới nó vài lần rồi.”

Ngay sau đó, Mehmet bước ra khỏi thang máy và lên sân thượng.

Nhìn xuống vị khách tới muộn, Richie nói một cách hào hứng, “Chà! Mỹ nhân mà anh ấy mang theo là ai vậy nhỉ?”

Nick cũng ngó xuống. “Chúa ơi... Không thể tin được!”

***

Trên sân thượng chính, Carlton cùng Harry Wentworth-Davies - người bạn thân cùng phòng tại trường Cambridge - dựa người vào lan can quan sát khung cảnh. “Cậu nên thử những chiếc bánh vòng nhồi gan ngỗng này.” - Harry hét vào tai Carlton, - “nó còn gây nghiện hơn cả ma tuý đá. Và mình không thể tin rằng ông đầu bếp thô kệch trên truyền hình đó, người đi khắp thế giới khủng bố nhà hàng của những người khác đang phục vụ món này cho mình.”

“Đây là cách Richie vẫn dùng để thu hút đám vệ tinh. Hàng đống thực phẩm thượng hạng và rượu bia đắt tiền.” - Carlton nói với sự khinh miệt hầu như không thèm che giấu.

“Cậu nói đúng – loại rượu Romanée-Conti này không hề tệ.” - Harry nói, xoay tròn chiếc ly của mình.

“Nó là thông điệp quá rõ ràng với mình, nhưng mình sẽ giúp để làm cạn kiệt càng nhiều dự trữ càng tốt.” - Carlton nói.

“Mình không chắc là cậu muốn bị giã cho bét nhè tối nay đâu anh bạn.” - Harry cảnh báo. “Cậu nên ở trong tình trạng tốt nhất cho sự kiện chính diễn ra tiếp theo?”

“Đúng thế. Điều thông minh cần làm là nên ngừng uống rượu ngay từ bây giờ, phải không?” - Carlton cân nhắc một chút, trước khi xử một ly khác trong vài ngụm. Anh quét qua đám đông, nhận ra hầu hết những người bạn thân của Richie đều đã tụ tập ở đây. Chỉ có một thắc mắc là tại sao Colette không nghi ngờ bất cứ điều gì. Anh không nên đến đây tối nay. Ở đây - thấy mọi người vui vẻ quá mức - chỉ khiến anh cáu thêm, và anh có thể cảm thấy máu đang dồn lên hai bên thái dương. Bốn giờ trước anh vẫn đang ở Antwerp, và anh ước anh có thể ở lại đó, hoặc tiếp tục đến Brussels và bắt chuyến bay tiếp theo trở về Thượng Hải. Thật ra, điều anh thực sự muốn làm là đến Anh, nhưng ông Tin đã khuyên anh không nên nhập cảnh vào Anh trong một vài năm. Sao anh lại để mọi thứ đến mức này? Bị cấm đến một nơi mà anh cảm thấy chỉ ở trong bầu không khí đó anh mới có thể thực sự hít thở?

“Colette trông thật là thu hút.” - Harry nói với Carlton, nhìn cô cùng Rachel đang chụp một bức ảnh bên tháp ly sâm banh.

“Cô ấy vẫn luôn thu hút mà.”

“Cô gái mà cô ấy đang chụp ảnh cùng có vẻ ngoài khá giống cậu.”

“Là chị gái của mình đấy.” - Carlton trả lời. Rachel chính là lý do khiến anh quay lại đây ngày hôm nay. Một phần trong anh cảm thấy phẫn nộ với cô vì điều đó, nhưng bên cạnh đó anh thấy mình luôn muốn bảo vệ cô một cách kỳ lạ. Anh không thể bỏ rơi cô giữa Paris như thế. Cảm giác đã luôn thế ngay từ lúc họ gặp nhau. Anh đã sẵn sàng để ghét Rachel - cô chị gái từ trên trời rơi xuống và đặt một quả bom nguyên tử vào giữa gia đình anh. Nhưng cô hóa ra không giống như những gì anh tưởng tượng. Cô khác với tất cả những người phụ nữ từng xuất hiện trong cuộc đời anh, và Nick là một trong số ít những người anh thực sự có thể nói chuyện cùng. Thực sự điều đó là gì vậy? anh cứ tự hỏi mãi. Có phải do Nick cũng đến từ Stowe? Hay là cách Nick không cảm thấy cần phải tranh giành sự quan tâm của Richie như tất cả các ký sinh trùng khác ở đây tối nay?

“Cậu chưa bao giờ nói với mình rằng cậu có một người chị gái cả.” - Harry cắt ngang suy nghĩ của Carlton một lần nữa.

“Đúng thế. Nhưng chị ấy nhiều tuổi hơn chúng ta.”

“Hai người trông hệt như anh em sinh đôi. Đó là vấn đề với mấy người Hoa các cậu, tuổi tác chả liên quan cái mẹ gì cả.”

“Bọn mình không thế lúc đầu, nhưng rồi có một điểm bùng phát khiến chúng ta từ hai mươi mốt tuổi đêm hôm trước trở thành như hai trăm tuổi vào ngay sáng ngày hôm sau.”

“Chà nếu như tất cả bọn họ đều giống như chị gái cậu hoặc Colette thì hãy đặt gạch cho mình trước nhé. Giờ thì nói cho mình biết, có chuyện gì đang xảy ra giữa Colette và cậu vậy? Một phút trước hai người có vẻ như đang trong một mối quan hệ, một phút sau lại thôi, mình không thể nào hiểu được.”

“Chính mình cũng không hiểu.” - Carlton nói. Anh phát ốm với trò mèo vờn chuột mà Colette đang chơi. Trong suốt một tuần dài, cô ấy đã ném ra vô số dấu hiệu mỗi khi họ đi qua một người thợ kim hoàn. Anh biết khi anh từ chối bước vào Mauboussin với cô hôm thứ Ba, cô ấy đã lôi Richie vào kế hoạch và khiến anh ta lập tức tới Paris. Đôi khi cô ấy quá ư trẻ con. Như thể cô ấy nghĩ là với Richie ở đây và bữa tiệc được tổ chức bằng mấy đồng tiền bẩn thỉu của cha anh ta sẽ khiến cho Carlton phải phát ghen vậy.

Carlton thấy nhói đau vì bị Harry thọc vào xương sườn. “Này, cậu có biết cô gái phía đằng kia không? Váy trắng, hướng chín giờ.”

“Harry, tới một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra rằng không phải tất cả mọi người châu Á đều biết nhau.”

“Cậu không thể trách mình nếu mình quá phấn khích – đó là cô gái thu hút nhất mình từng thấy! Mình tới đây.”

“Cậu đợi đấy.” - Carlton nói. Nếu Colette muốn chơi, thì anh cũng sẽ chiều. Anh kéo tay áo, lấy hai ly rượu từ người phục vụ vừa đi ngang qua, và sải bước tự tin thẳng về phía cô gái mặc váy trắng. Ngay khi vừa đến bên cô, thì Nick từ đâu đột nhiên cắt ngang trước mặt và trước sự ngạc nhiên của Carlton, ôm cô gái vào lòng một cách ấm áp.

“Astrid! Chị đang làm cái quái gì ở đây vậy?” - Nick hào hứng nói.

“Nicky!” - Astrid cũng la lên. “Chị cứ nghĩ em và Rachel đang ở Trung Quốc chứ.”

“Đúng thế, nhưng chúng em vừa bay tới Paris cùng với em trai của Rachel, và một số người bạn mới. Ồ, nói đến Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, đây là Carlton. Carlton, đây là chị họ Astrid của anh đến từ Singapore.”

“Rất vui được gặp cậu.” - Astrid đưa tay ra bắt tay với Carlton, vẫn đang vô cùng choáng váng trước những biến động bất ngờ của các sự kiện. Sinh vật phi thường mà anh chuẩn bị tấn công là chị họ của Nick sao?

“Còn đây là người bạn tuyệt vời của anh, Mehmet.” - Nick giới thiệu với Carlton. “Đồ đểu - cậu đang làm gì khi đi chơi với chị họ của mình ở Paris vậy?”

Mehmet vỗ nhẹ vào lưng Nick. “Đó hoàn toàn là một sự trùng hợp! Mình ở đây vì công việc, và bọn mình gặp nhau tại Le Voltaire. Mình đang ăn trưa và Charlotte Gainsbourg bước vào cùng với... với Astrid! Tất nhiên mình sẽ phải nói xin chào rồi. Mình không thể cưỡng lại việc làm cho tất cả các cộng sự của mình phải ghen tị nổ đom đóm mắt được. Sau đó Astrid mời mình đi ăn tối, và mình đã nói chuyện với chị ấy về chỗ này.”

Đúng lúc này, Rachel và Colette cũng gia nhập nhóm. “Astrid! Mehmet? Điều này không thể xảy ra được!” - Rachel la lên, ôm chầm lấy cả hai người hoàn toàn phấn khích.

Colette được giới thiệu với mọi người, và cô soi xét kỹ lưỡng từng inch trên người Astrid. Vậy đây là người chị họ chuyên mặc đồ thời trang may đo cao cấp mà Rachel đã nói với cô sao. Cô đã nhận ra ngay đôi dép vàng gợi cảm Astrid đang mang được làm hoàn toàn thủ công tại Capri bởi Da Costanzo. Chiếc ví cầm tay là đồ cổ điển của Courrèges. Vòng tay kiểu Etruscan với đầu sư tử là của Lalaounis. Nhưng cái váy xếp ly nhỏ màu trắng của cô ấy thì không thể xác định được thương hiệu. Trời ơi, nó thật là hoàn hảo, cái cách mà vải lanh lướt trên cơ thể cô ấy, vừa đủ chật để khiến tất cả đàn ông trở nên hoang dại nhưng không quá bó sát để trở thành lố lăng. Và những nếp gấp ở đường viền cổ áo đã làm nổi bật sự gợi cảm của xương quai xanh diễm lệ. Colette CẦN PHẢI biết được ai đã thiết kế nó.

“Tôi là người viết về thời trang – liệu chị có phiền nếu tôi chụp với chị một bức ảnh không?”

“Colette đang khiêm tốn đấy chị. Cô ấy là blogger thời trang nổi tiếng nhất Trung Quốc.” - Nick giới thiệu.

“Ồ, dĩ nhiên.” - Astrid trả lời một cách đầy ngạc nhiên.

“Roxanne!” - Colette la hét. Người trợ lý thân tín vội chạy đến và chụp một vài bức ảnh Colette và Astrid. Sau đó, Roxanne bắt đầu ghi chú khi Colette hỏi Astrid về mọi thứ cô đang mặc.

“Bây giờ, tôi chỉ cần thêm vài thông tin để viết chú thích. Tôi nhận ra giày và túi xách của chị, tất nhiên, và những chiếc vòng là của Lalaounis…”

“Thật ra, không phải đâu.” - Astrid đã ngắt lời.

“Oh. Vậy ai đã làm ra chúng?”

“Chúng là kiểu Etruscan.”

“Tôi biết, nhưng ai là người thiết kế chúng?”

“Tôi không biết. Chúng được tạo tác từ những năm 650 trước Công nguyên.”

Colette kinh ngạc nhìn vào các cổ vật của bảo tàng đang ngự trên cổ tay Astrid. Cô cũng muốn có những thứ như vậy cho mình. “Vậy thì, điều quan trọng nhất, chị có thể cho tôi biết thiên tài nào đã thiết kế chiếc váy tuyệt vời này cho chị. Đó là Font Josep Font, phải không?”

“Ô, cái này à? Tôi vừa mua nó hôm nay tại Zara xong.”

Có lẽ cho tới tận cuối cuộc đời, Roxanne cũng sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn thất thần trên khuôn mặt Colette lúc đó.

***

Vài giờ sau, Rachel và Nick đã có một bữa ăn tối muộn với Astrid và Mehmet tại Monsieur Bleu, quán bia nằm ở phía sau Palais de Tokyo. Rachel nhấm nháp miếng sole meunière (Cá chiên kiểu pháp) và nhìn quanh phòng, thích thú với những món đồ duyên dáng, những bàn ăn được ốp đá cẩm thạch và các bức phù điêu bằng đồng lấp lánh. “Astrid, bọn em đã ăn ở những nơi ngoài sức tưởng tượng trong suốt cả tuần nay, nhưng đây là bữa ăn yêu thích nhất của em. Cảm ơn đã dẫn bọn em đến đây.”

Mehmet chen vào. “Anh hoàn toàn đồng ý! Có một điều gì đó ở nơi này vừa đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng cùng một lúc. Nó không hẳn là vì thức ăn, nhưng có một cái gì đó khiến người ta cảm thấy vô cùng đặc biệt ở đây.”

Astrid mỉm cười. “Tôi rất vui vì mọi người đều thích nó. Tôi muốn đến đây vì tôi đã nghĩ đến việc ủy quyền cho kiến trúc sư tạo nên không gian này, Joseph Joseph Dirand, để xây dựng ngôi nhà tiếp theo của chúng tôi. Đó là lý do tại sao tôi đến Paris.”

“Em không thể chờ đợi thêm để được xem những gì anh ấy làm cho chị.” - Mehmet nói.

“Nhưng chị vừa mới chuyển tới nhà mới vào năm ngoái mà?” - Nick hỏi.

“Đúng thế, nhưng bọn chị đã nhanh chóng cần một không gian lớn hơn. Bọn chị suýt thì mua được một ngôi nhà cổ kiểu Frank Brewer trên đường Cluny Park, nhưng tiếc là bị lỡ mất ở phút cuối. Chính vì thế bọn chị đã quyết định xây dựng trên mảnh đất của chị ở Bukin Timah.”

Nick nhìn một lượt quanh bàn và cười khúc khích. “Em vẫn không thể tin rằng bốn người chúng ta đang ở đây cùng nhau. Thế giới thật là nhỏ bé!”

“Nói mới nhớ, mình thực sự muốn bỏ qua bữa tiệc đó. Nhưng bởi vì công việc kinh doanh của gia đình mình liên quan tới những người họ Yang, thế nên mình mới nghĩ mình cần phải chường mặt ra một chút.” - Mehmet nói.

“Tôi rất mừng vì chúng ta đã đến đây.” - Astrid nói. “Thực là sự ngẫu nhiên thú vị! Thật tiếc vì em trai em và bạn gái của cậu ấy không thể tham gia cùng chúng ta, Rachel.”

“Em nghĩ là Carlton cũng muốn đi, nhưng có lẽ cậu ấy cảm thấy cần phải ở lại buổi tiệc với Colette. Mà cô ấy thì không thể bỏ đi được, cô ấy là vị khách danh dự của buổi tiệc.”

“Colette khá dị. Chị chưa bao giờ gặp một ai muốn biết từng món đồ chị mặc. Chị sợ rằng cô ấy sẽ hỏi cả nhãn hiệu đồ lót chị mặc là gì mất.”

“Có thể lắm, nếu cô ấy không bị sốc vì việc chị mua cái váy ấy ở Zara!” - Rachel cười lớn.

“Chị không hiểu vì sao người ta có thể bị shock vì chuyện đó. Chị mua quần áo ở khắp nơi: cửa hàng đồ cũ, hàng bán rong... ”

“Đối với Colette và mấy người bạn của cô ấy thì thời trang cao cấp giống như nguồn sống và hơi thở của họ vậy. Thành thật mà nói, anh đã đạt tới ngưỡng chịu đựng của mình với họ.” - Nick thừa nhận.

“Họ không ngừng mua sắm kể từ khi bọn em tới đây. Việc đó khá hấp dẫn trong vài ngày đầu tiên, nhưng rồi nó trở nên nhạt dần.” - Rachel giải thích. “Em không muốn phàn nàn, vì Colette đã rất hào phóng với chúng ta, nhưng em chỉ tới đây vì em nghĩ có thể dành nhiều thời gian hơn với em trai mình.”

Astrid ân cần hỏi. “Cảm giác thế nào khi làm quen với gia đình mới của mình?”

“Thực sự thì khá bực bội chị ạ. Em chỉ được nhìn thấy cha mình một lần kể từ khi tới Trung Quốc.”

“Một lần ư?”

“Bọn em không hoàn toàn hiểu hết những điều đang xảy ra, nhưng bọn em nghĩ rằng có điều gì đó liên quan tới vợ của cha em. Bọn em chưa từng gặp bà ấy từ lúc đặt chân tới Trung Quốc. Như thế khá là kỳ quặc, đúng không?

“Sao bọn em không tới Singapore khoảng một tuần nhỉ.” - Astrid đề nghị.

Lông mày Nick nhíu lại. Chuyến đi này đã thử thách Rachel quá đủ với những vấn đề về gia đình cô ấy. Anh không muốn làm phức tạp thêm mọi thứ bằng việc tới Singapore và đối mặt với những bãi mìn khác. Anh và Rachel nên ở đâu đây?

Như thể đọc được suy nghĩ của Nick, Astrid nói, “Hai em hoàn toàn có thể ở tại nhà chị. Cassian sẽ rất vui mừng được gặp em. Và chị chắc rằng nhiều người khác cũng thế.” - Cô thêm vào.

Nick im lặng trong một lát, và Rachel không biết phải nói gì.

“Hay hai người có muốn quay lại Istanbul với mình không.” - Mehmet nói, phá vỡ bầu không khí im lặng khó chịu.

“Ồ! Em rất thích tới thăm Istanbull!” - Rachel nói.

“Chỉ mất ba giờ, bay bằng máy bay của mình, và chúng ta sẽ được tận hưởng không khí mùa hè rực rỡ nhất.” - Mehmet nói như trêu ngươi. “Chị cũng nên đến cùng luôn đi, Astrid. Chỉ đến vài ngày thôi.”

***

Sau bữa tối, bốn người họ đi dạo thong thả dọc theo các bậc thang trên sân thượng của Palais de Tokyo dẫn đến đại lộ Président Wilson. Rachel kiểm tra điện thoại và thấy Colette đã gửi một đống tin nhắn.

22:26 – Thứ 7

Carlton có ở nhà hàng cùng với chị không?

22: 57 – Thứ 7.

Carlton có gọi chị không, làm ơn hãy nói cho em biết đi!

23:19 – Thứ 7.

Không có gì đâu... em tìm được anh ấy rồi.

23:47 – Thứ 7

Làm ơn hãy gọi cho em... rất gấp.

00: 28 – Chủ Nhật

VÔ CÙNG KHẨN CẤP!!! LÀM ƠN HÃY GỌI CHO EM!!!

Rachel thở hắt ra khi đọc tin nhắn cuối cùng và ngay lập tức bấm số di động của Colette.

“Xin chào?” Một giọng nói nghẹn ngào ở đầu dây bên kia.

“Colette à? Là chị Rachel. Có phải Colette đó không?”

“Rachel! Ôi Chúa ơi! Chị đã ở đâu? Chị đang ở đâu thế?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” - Rachel nói, hốt hoảng với tông giọng cuồng loạn của Colette.

“Là về Carlton... Chị phải giúp em. Làm ơn.”