← Quay lại trang sách

Chương I SHEKO - HONG KONG

“Ôi tốt quá, cô đã đến sớm.” - Corinna nói khi Kitty vừa được quản gia dẫn từ bên ngoài vào.

“Lạy Chúa tôi! Khung cảnh đẹp quá! Nó khiến tôi cảm thấy như mình không còn ở Hong Kong nữa vậy.” - Kitty thốt lên khi vẫn nhìn không chớp mắt vùng nước xanh ngắt lấp lánh của biển từ trên sân thượng của căn biệt thự nhà Ko-Tung tọa lạc bên bờ một bán đảo phía nam của đảo Hong Kong.

“Đúng thế, ai tới đây cũng nói vậy.” - Corinna gật đầu, vui mừng vì đã khiến cho Kitty thực sự bị ấn tượng. Cô đã sắp xếp một bữa trưa riêng ở đây hôm nay bởi vì cô biết rằng mình cần phải chuẩn bị một điều gì đó đặc biệt để bù đắp cho sự cố ở nhà thờ Stratosphere.

“Đây là ngôi nhà đẹp nhất mà tôi đã từng đặt chân đến ở Hong Kong! Mẹ của cô có sống ở đây không?” - Kitty hỏi, ngồi vào chỗ được chỉ định cho cô bên dưới mái vòm bàn ăn ngoài trời.

“Không. Không ai sống hẳn ở đây cả. Ban đầu đây chỉ là nơi nghỉ ngơi cuối tuần của ông nội tôi, và khi ông qua đời, ông đã rất khôn khéo để lại cho tập đoàn Ko-Tung, tránh việc các con của ông có thể tranh giành vì nó. Nó được dành cho cả gia đình, chúng tôi thường sử dụng nó như câu lạc bộ gia đình và công ty cũng sử dụng nó cho các dịp đặc biệt.”

“Vậy, đây là nơi mà mẹ cô đã tổ chức dạ hội cho Nữ công tước xứ Oxbridge vài tháng trước?”

“Không chỉ là buổi dạ hội cho nữ công tước. Mẹ tôi còn tổ chức một bữa tiệc tối ở đây cho Công chúa Margaret khi bà đến với Lord Snowdon vào năm 1966, và Công chúa Alexandra cũng đã từng đến đây.”

“Những công chúa ấy đến từ đâu vậy?”

Corinna cố gắng kiềm chế để không tỏ thái độ. “Công chúa Margaret là em gái của Nữ hoàng Elizabeth II và Công chúa Alexandra xứ Kent là chị em họ của nữ hoàng.”

“Ồ, tôi đã không biết rằng có nhiều công chúa như thế ở Anh. Tôi cứ nghĩ là chỉ có công chúa Diana và công chúa Kate.”

“Thực ra thì Kate tên thời con gái là Catherine, nữ công tước xứ Cambridge và cô ấy không phải là một công chúa mang dòng máu hoàng gia. Cô ấy là phối ngẫu của Hoàng tử Will... ồ mà thôi, đừng bận tâm.” - Corinna nói. “Ada và Fiona sẽ có mặt sau vài phút nữa. Hãy thể hiện tốt hơn với Fiona, bởi vì cô ấy là người đã thuyết phục Ada đến đây hôm nay.”

“Tại sao Fiona Tung-Cheng lại trở nên tốt với tôi như vậy?” - Kitty hỏi.

“Chà, vì một điều, không giống như những thành viên khác của giáo hội Stratosphere, Fiona là một tín đồ cơ đốc giáo thực sự tin vào sức mạnh của sự cứu rỗi, và cô ấy còn là em họ của tôi, chính vì vậy tôi đã xoay sở để cô ấy giúp đỡ tôi. Dĩ nhiên, còn vì Ada sắp chết mất vì đã hàng năm trời không được tới ngôi nhà này.”

“Tôi không thể chê trách cô ấy. Tôi nghĩ chỉ có Vịnh Nước Cạn và Vịnh Nước Sâu mới có một vài dinh thự lớn. Tôi không hề biết rằng những ngôi nhà lớn trên mặt nước vẫn còn tồn tại ở Hong Kong.”

“Đó là lý do vì sao chúng tôi thích nó đến thế. Shek O là một nơi tất cả các gia tộc lâu đời đều có cho mình một ngôi nhà nằm trên một vùng đất hẻo lánh.”

“Tôi nên tậu cho mình một mảnh đất ở đây đúng không? Cô cũng đã bảo tôi phải chuyển ra khỏi toà Optus mà. Ở đây cứ như là đang ở Hawaii vậy.”

Corinna trao cho cô điệu cười với thái độ kẻ cả. “Cô không thể chỉ bỏ tiền là mua được một ngôi nhà ở đây đâu, Kitty. Trước tiên, ở đây chỉ có dăm ngôi nhà, và hầu như đều thuộc về các gia đình đã trải qua nhiều thế hệ và họ sẽ lại truyền cho con cháu của họ. Trong trường hợp hiếm hoi có mảnh đất nào được niêm yết trên thị trường thì cư dân mới phải được Quỹ Phát Triển Shek O chấp nhận, quỹ đó lại được điều hành bởi những người có đất đai quanh đây. Sống ở đây giống như là được chấp nhận vào một câu lạc bộ vô cùng độc nhất – thực tế là, tôi có thể nói rằng những người sở hữu nhà ở Shek O chính là một phần của câu lạc bộ riêng tư nhất ở Hong Kong.”

“Chà, vậy cô có thể giúp tôi tham gia vào không? Không phải đó là mục đích để chúng ta làm việc cùng với nhau sao?” Và là mục đích cô nhận cả mớ tiền phí tư vấn mà tôi phải trả mỗi tháng nữa, Kitty nghĩ.

“Chúng ta sẽ chờ xem mọi chuyện diễn ra như thế nào đã. Đó là lý do tôi nói tại sao việc phục hồi hình ảnh của cô là vô cùng quan trọng – theo thời gian, có lẽ cháu của cô có thể sẽ được chấp nhận để mua nhà ở đây.”

Kitty nghe tất cả những điều này trong một sự im lặng khó chịu. Cháu là cái chết tiệt gì thế? TÔI muốn sống ở đây ngay bây giờ cơ mà, khi mà tôi còn có thể khoả thân tắm nắng trên sân thượng riêng như ở đây này.”

“Bây giờ, cô đã học thuộc lòng xong lời xin lỗi dành cho Ada chưa?” - Corinna hỏi.

“Rồi. Tôi cũng đã tập luyện nó tất cả các buổi sáng với hầu gái của tôi. Bọn họ cũng nghĩ rằng nó vô cùng thuyết phục.”

“Tốt. Tôi rất muốn lời xin lỗi đó được nói ra giống như xuất phát từ tận đáy lòng cô, Kitty. Cô cần phải truyền tải nó giống như đây là cơ hội duy nhất để cô với tới giải Oscar. Tôi không hi vọng rằng Ada và cô có thể trở thành bạn tốt của nhau ngay lập tức, nhưng tôi hi vọng rằng động thái này có thể góp phần khiến cô ấy dịu lại và chuyển biến thành một bước ngoặt. Sự tha thứ của cô ấy sẽ là một bước tiến dài để cô có thể được chấp nhận trở lại xã hội lần nữa.”

“Tôi sẽ cố hết sức có thể. Tôi thậm chí còn mặc chính xác những gì cô nói với tôi.” - Kitty thở dài. Cô cảm thấy như mình là một con cừu bị dẫn tới bàn hiến tế trong chiếc váy vải bông chán ngắt của Jenny Packham và chiếc áo len Pringle màu hồng đào mà Corinna đã chọn cho cô.

“Tôi rất vui khi cô chịu lắng nghe. Cô chỉ cần cài giúp tôi thêm một cái cúc nữa trên chiếc áo len đó là hoàn hảo.”

Vài phút sau, người quản gia thông báo, “Bà Poon và Bà Tung-Cheng đã tới.” Những người phụ nữ bước lên sân thượng, Fiona trao những nụ hôn gió lịch sự cho cả Corinna và Kitty, trong khi Ada hầu như không nhìn về phía Kitty mà chỉ ôm Corinna tới tấp. “Ôi Chúa nhân từ, Corinna, nơi này thật tuyệt! Nó giống như là đang ở khách sạn Hotel du Cap vậy!”

Sau khi món salad Niçoir đã được phục vụ và mọi người trao nhau những lời nhận xét bông đùa, Kitty hít một hơi thật sâu và chăm chú nhìn Ada. “Cô Poon, quả là không có cách nào dễ dàng để nói điều này, nhưng tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra tại buổi dạ vũ thường niên. Tôi thực sự không thể tha thứ cho hành động của mình kể từ ngày đó. Thật ngu ngốc khi tôi lao lên sân khấu như thế khi Ngài Francis đang được vinh danh, nhưng cô thấy đấy, tôi đã bị quá xúc động. Tôi phải nói với cô điều mà tôi chưa từng nói với ai trước đây... ” - Kitty dừng lại, nhìn từng người một trước khi tiếp tục. “Cô biết đấy, khi ngài Francis bắt đầu nói về những đứa trẻ ở châu Phi mắc bệnh lao, nó khiến tôi nhớ về thời thơ ấu của chính mình. Tôi biết mọi người nghĩ tôi đến từ Đài Loan, nhưng sự thật là, tôi lớn lên ở một ngôi làng nhỏ ở vùng Thanh Hải, Trung Quốc. Gia đình tôi là những người nông dân vô cùng nghèo... chúng tôi thậm chí không có đủ tiền để ở trong làng. Tôi phải sống trong một túp lều ghép từ các tấm tôn và mảnh bìa các-tông cũ bên cạnh bờ sông cùng với bà tôi. Bà đã nuôi tôi một mình, vì bố mẹ tôi bận làm việc tại một nhà máy sản xuất quần áo ở Quảng Châu. Tôi và bà trồng rau trong đám ruộng nhỏ cạnh bờ sông. Đó là cách chúng tôi nuôi sống bản thân và chật vật để tồn tại. Nhưng khi tôi mười hai tuổi, bà tôi... ”

Kitty dừng lại một lần nữa, nước mắt trào dâng. “Bà tôi đã mắc bệnh lao... và... ”

“Cô không cần phải nói tiếp đâu.” - Fiona nhẹ nhàng nói, đặt tay lên vai Kitty.

“Không, không sao, tôi nhất định phải nói.” - Kitty nói, lắc lắc đầu và nghẹn ngào nuốt nước mắt.

“Cô Poon, tôi chỉ muốn cô hiểu lý do tại sao tôi đã hơi quá đà đêm đó khi chồng cô bắt đầu phát biểu. Nainai của tôi mắc bệnh lao, và tôi đã phải nghỉ học để chăm sóc bà. Trong suốt ba tháng tôi đã ở với bà... cho đến khi bà mất. Đây là lý do tại sao tôi rất cảm kích với những gì chồng cô đã làm để chống lại bệnh lao ở châu Phi. Đấy cũng là lý do tại sao tôi lại nhảy lên sân khấu và muốn viết tờ séc hai mươi triệu đô la ủng hộ ngay lúc đó! Tôi chỉ cảm thấy rất may mắn khi một cô gái như tôi, lớn lên trong một túp lều bên bờ sông, giờ có thể ở vào vị trí để giúp đỡ những người khác đang mắc bệnh lao. Tôi thực sự không có ý niệm về hành động mình làm... Tôi không hề nghĩ... tôi chưa bao giờ tưởng được như thế là hành vi thiếu tôn trọng thế nào. Đó chỉ là một điều tôi muốn làm với chồng cô... Chồng của cô là một người anh hùng đối với tôi. Còn cô, giá mà cô biết tôi ngưỡng mộ cô đến nhường nào. Tất cả mọi thứ cô làm cho người dân Hong Kong, công việc mà cô đã làm để giúp cộng đồng tăng nhận thức về ung thư vú... Điều đó cũng làm tôi thay đổi nhận thức về bộ ngực của mình theo một cách hoàn toàn mới. Và khi tôi nhận ra những gì mình làm là xúc phạm cô và những người họ Poon, Chúa ơi, tôi chỉ... Tôi chỉ muốn chui xuống lỗ nẻ.” - Kitty buồn bã nói, khi cô đưa mắt nhìn xuống và run rẩy dữ dội trong tiếng khóc nức nở.

Chúa ơi, cô ấy diễn còn giỏi hơn cả Cate Blanchett! Corinna nghĩ, sững sờ nhìn Kitty với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt và nước mũi cũng chảy ra.

Ada, người đang ngồi bất động trước màn diễn của Kitty, đột nhiên nở một nụ cười gượng gạo. “Giờ thì tôi đã hiểu. Cô đừng nói nữa. Chuyện đã qua rồi mà.”

Đôi mắt Fiona rưng rưng khi cô với tay qua bàn và nắm chặt tay của Kitty. “Cô đã phải trải qua quá nhiều khó khăn trong cuộc sống. Mà chúng tôi không biết hết! Và bây giờ là với cả Bernard ốm yếu nữa, tội nghiệp cô quá... ”

Kitty ngước lên nhìn cô. Cô ta đang nói cái quái gì vậy?

“Tôi muốn cô biết rằng tôi đã luôn cầu nguyện cho Bernard. Tôi không biết anh ấy rõ lắm, nhưng anh ấy và chồng tôi là bạn cũ. Tôi biết Eddie luôn coi anh ấy như một người anh em của mình.”

“Thật sao? Tôi không biết là họ lại thân thiết với nhau như vậy.”

“Cả hai người bọn họ đều từng làm việc tại P.J.Whitney ở New York vào những năm đầu sự nghiệp. Và họ đã từng cùng nhau lui tới câu lạc bộ thể thao tên là Scores. Bất cứ khi nào tôi gọi cho Eddie, anh ấy luôn luôn đang trong một trận đấu với Bernard – giọng của anh ấy nghe có vẻ phải thở gấp. Dù sao thì, tôi sẽ cầu nguyện nhiều hơn từ bây giờ cho Bernard, hi vọng anh ấy có thể bình phục hoàn toàn. Chúa luôn tạo ra những phép màu.”

“Vâng, tôi hi vọng thế.” - Kitty nói một cách nhẹ nhàng. Nó sẽ tạo ra một phép màu để giúp Bernard.

“Không biết tôi có thể hỏi không?” - Ada nói khi cô ta rướn người lại gần hơn, “Tiên lượng về bệnh tình của anh ấy thế nào? Và nó có phải bệnh truyền nhiễm như thiên hạ đồn thổi không?”

Kitty ngây người nhìn họ. “Ừm, chúng tôi cũng không biết rõ nữa...”

***

Sau khi Ada và Fiona rời đi, Corinna cho mang ra một chai rượu sâm banh. “Nâng ly vì cô, Kitty! Đó quả là một thành công rực rỡ.” - Corinna vừa nói vừa cụng ly với người được mình bảo hộ.

“Không không. Nhờ có cô mới được như vậy đấy chứ! Những cô lôi ở chỗ quái nào ra được câu chuyện về người bà và cái lán bên bờ sông vậy?” - Kitty hỏi.

“À, đó là từ một bộ phim tài liệu mà tôi xem vào năm ngoái. Nhưng tin tôi đi, cô thực sực đã thổi hồn vào câu chuyện ấy – ngay cả tôi cũng cảm thấy nghẹn ngào thay.”

“Vậy cô thực sự nghĩ rằng nó sẽ hiệu quả với Ada? Chỉ cần một lời xin lỗi chân thật và tâng bốc cô ấy lên là đủ sao?”

“Tôi đã biết Ada từ nhiều năm nay. Thành thật mà nói thì tôi không nghĩ rằng cô ấy thực sự bị ảnh hưởng bởi một lời xin lỗi. Tất cả những gì cô ấy cần nghe là cô thừa nhận rằng cô đến từ một ngôi làng tồi tàn ở Trung Quốc. Cô ấy cần phải cảm thấy vượt trội hơn cô, và cũng chẳng đáng gì nếu cô phải quỵ luỵ cô ấy một chút. Bây giờ cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi ở bên cô. Cô cứ nhìn mà xem, sẽ có nhiều cánh cửa bắt đầu mở ra cho cô từ bây giờ.”

“Tôi không thể tin rằng em họ Fiona của cô lại mời tôi tới bữa tiệc từ thiện vào tuần tới. Liệu tôi có được phép đi không?”

“Nhà gây quỹ của cung King Yin Lei sao? Dĩ nhiên. Fiona chắc sẽ hi vọng rằng cô sẽ viết một tấm séc béo bở.”

“Cô ấy thực sự rất tốt với tôi hôm nay. Tôi nghĩ rằng cô ấy thấy tội nghiệp cho tôi vì Bernard.”

“Đúng vậy, nhưng sự đồng cảm với cô sẽ không kéo dài quá lâu. Tôi nghĩ rằng cô có thể nhìn ra vào ngày hôm nay. Cô biết đấy, Ada không cả tin như Fiona. Thật sự thì, Kitty, cô cần phải giải quyết những lời đồn đại về Bernard và con gái của cô.”

Kitty quay ra phía đại dương, ghim cái nhìn vào một hòn đảo nhỏ nào đó ở phía xa. “Cứ để họ đồn đại những gì họ muốn.”

“Tại sao cô không thể nói với tôi những gì đang xảy ra? Bernard có thật sự bị ốm không? Có phải anh ta đã lây nhiễm cho con gái cô một bệnh kỳ lạ về di truyền không?”

Kitty đột nhiên bật khóc và Corinna có thể thấy rằng lần này những giọt nước mắt của cô là thật lòng. “Tôi không thể giải thích... Tôi không biết phải nói sao nữa.” - Kitty nói thật khẽ.

“Vậy cô có thể cho tôi xem không? Tôi phải hiểu thì mới giúp được cô. Bởi vì cho tới khi nào chúng ta có thể chấm dứt hoàn toàn mọi tin đồn xung quanh Bernard, mọi chuyện của cô ở Hong Kong mới tốt lên được.” - Corinna nói nhẹ nhàng.

Chấm nước mắt bằng chiếc khăn tay thêu, Kitty gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ cho cô xem. Tôi sẽ đưa cô tới chỗ của Bernard.”

“Tôi có thể đi Macau với cô bất cứ khi nào sau thứ năm.”

“Ồ không, chúng ta sẽ không tới Macau. Chúng tôi không còn sống ở đó hàng năm rồi. Cô sẽ tới LA với tôi.”

“Los Angeles ư?” - Corinna nói với một sự ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” - Kitty nói qua kẽ răng.