Chương HAI KHÁCH SẠN FULLERTON, SINGAPORE
Cứ mỗi tháng một lần, Rosalind Fung, người thừa kế gia sản, lại tổ chức một bữa tiệc Bằng hữu Công giáo cho ba trăm cô bạn gái thân thiết của mình tại gian sảnh sang trọng của khách sạn Fullerton. Giấy mời tới dự sự kiện này được một bộ phận nhất định nào đó trong xã hội Singapore hết sức thèm khát, bất kể mối quan hệ tôn giáo của họ ra sao, vì đây không những là dấu ấn chấp thuận từ những người kỳ cựu (chẳng hề nhìn thấy một người Indo gốc Hoa hay người Hoa lục địa nào cả), và cũng vì đồ ăn ở đây ngon tuyệt—Rosalind mang tới những đầu bếp của riêng mình, chiếm lấy nhà bếp nguyên một ngày và chuẩn bị bữa tiệc buffet khổng lồ gồm những món ăn ngon nhất Singapore. Điều quan trọng nhất—bữa tiệc Công giáo này lại hoàn toàn miễn phí nhờ vào sự phóng khoáng của Rosalind, mặc dù thực khách vẫn được yêu cầu đóng góp một chút gì đó vào chiếc giỏ quà ngay sau bài cầu nguyện bế mạc 6* .
Chọn sẵn một chiếc bàn chiến lược gần nhất với khu vực tiệc buffet, Daisy Foo thở dài khi quan sát Araminta Lee đứng xếp hàng ở quầy bún phở và lấy món mee siam (mì xiêm) . “Ái dà—cái nhà cô Araminta này! Bein kar ani laau!”
“Trông cô ấy đâu có già. Chẳng qua là cô ấy để mặt mộc thôi. Mấy cô siêu mẫu này mà không trang điểm là trông chả ra cái quái gì cả.” - Nadine Shaw vừa nói vừa ăn ngon lành tô mì mee rebus đang bốc hơi nghi ngút.
Rưới thêm dầu ớt cho món mee goreng của mình, Elenor Young bình luận, “Chả liên quan gì cả. Tôi đã từng nhìn thấy cô ta bơi ở Câu lạc bộ Churchill, và thậm chí khi cô ta bước ra khỏi bể bơi nước còn nhỏ tong tỏng, trông cô ta vẫn xinh đẹp mặc dù chả có tẹo trang điểm nào cả. Chẳng qua là gương mặt cô ta đang thay đổi thôi. Cô ta có gương mặt mà tôi biết tỏng là sẽ bị lão hóa nghiêm trọng. Cô ta bao nhiêu... hai bảy, hai tám tuổi nhỉ? Thế là hết rồi đấy, lah.”
Đến lúc này thì Lorena Lim và Carol Tai bước tới bàn mang theo đĩa thức ăn đầy ngộn. “Từ đã, từ đã... ai lão hóa nghiêm trọng?” - Lorena háo hức hỏi.
“Araminta Lee. Ngồi bàn bên kia với đám nhà họ Khoo. Chẳng phải là cô ta trông phờ phạc lắm sao?” - Nadine nói.
“Alamak, mồm với chả miệng, Nadine! Chị không biết là cô ấy vừa bị sẩy thai à?” - Carol thì thào.
Cả đám phụ nữ nhìn Carol, miệng há hốc. “Lại sẩy? Chị đùa đấy chứ? Ai nói với chị, lah?” - Daisy hỏi, miệng vẫn nhai món mee pok.
“Còn ai vào đây nữa? Kitty, lor. Kitty và Araminta lúc này đang cực kỳ thân thiết, và kể từ lần sẩy thai gần đây nhất, cô ta suốt ngày ở nhà Kitty chơi với Gisele. Cô ta đau khổ lắm.”
“Bao lâu thì chị gặp Kitty và Gisele một lần?” Lorena hỏi, ngạc nhiên khi thấy Carol lại dễ dàng tha thứ cho con dâu cũ của mình khi cô này đã phản bội con trai bà, Bernard, gian díu với một gã mà Kitty gặp tại đám tang người chồng quá cố của Carol, và sau đó lôi Bernard vào một cuộc chiến li dị và giam cầm hết sức gay gắt. (Tất nhiên, việc Carol ghét cay ghét đắng phong cách yoga mới và “chế độ ăn lố bịch kỷ Jura” của con trai mình, cả hai đều bị bà coi là xấu xa, lại hoàn toàn bình thường.
“Mỗi tuần tôi ghé nhà Kitty một lần, và Chủ nhật nào Gisele cũng cùng tôi đi nhà thờ.” - Carole đáp với vẻ tự hào.
“Araminta chơi với cháu của chị chẳng phải tốt cho cô ta khi vừa mất con hay sao?” - Nadine nói to thắc mắc của mình.
“Ai dà, tôi chắc là bà cụ cố Khoo phải gây rất nhiều áp lực để Araminta sinh cháu cho bà ấy! Cô ta lấy Colin được năm năm rồi còn gì! Nicky và Rachel nhà tôi cưới nhau cũng được hai năm nay, vậy mà chúng vẫn chưa chịu sinh cháu cho tôi đấy!” Eleanor ca cẩm.
“Nhưng Araminta vẫn còn trẻ. Cô ta còn khối thời gian, lah.” - Nadine cãi lại.
“Đằng Dorothy Khoo thì không được thừa kế, đằng Puan thì vô tích sự, còn Nigel Khoo thì bỏ đi lấy cái con bé ca sĩ quán rượu người Nga, ai quá già để seh kiah* thì đã rõ, Colin và Araminta là hy vọng cuối cùng để nối dõi dòng họ Khoo.” - Daisy bình phẩm. Sinh ra mang họ Wong, dòng họ Wong khai thác mỏ thiếc, Daisy như một cuốn bách khoa thư về lịch sử xã hội Singapore.
Tất cả đều lắc đầu, dành ánh mắt thương hại cho Araminta. Với người khác thì không biết, nhưng trong cái nhìn khắt khe của các bà, cô cực kỳ xinh đẹp và đáng yêu khi mặc chiếc váy mini sọc vàng của hãng Jacquemus.
“Ồ, Eleanor, cô cháu gái Astrid của chị vừa mới tới. Có vẻ như con bé không chịu già đi.” - Carol nhận xét.
Mọi người đều quay ra nhìn Astrid bước xuống từ cầu thang xoắn cùng với mẹ, Felicity Leong; nữ hoàng thượng lưu Lee Yong Chien phu nhân; và một người phụ nữ đứng tuổi khác mang chiếc khăn choàng hijab màu xanh coban có đính những chiếc đĩa nhỏ bằng kim loại.
“Cái bà Malaysia đeo cái vòng cổ hồng ngọc to oành kia là ai vậy? Nếu viên đá ở giữa mà lớn như khi nhìn từ đây thì hẳn nó phải bằng trái vải chứ chả ít!” - Lorena thốt lên. Làm dâu trong gia đình hãng Kim hoàn L’Orient hơn ba thập kỷ nay, chắc chắn bà biết rất rõ về mấy viên đá.
“Ồ đấy là Thái hậu xứ Perawak. Bà ấy ở cùng với nhà Leong, tất nhiên.” - Eleanor báo.
“Alamak, có khách hoàng gia thật là phiền phức thật!” - Daisy ca cẩm.
Giống như hầu hết mọi phụ nữ khác trong hội trường, Lorena chăm chú nhìn Astrid từ đầu đến chân khi cô bước tới bàn, trên người mặc thứ giống như chiếc áo sơ mi cài cúc diêm dúa của đàn ông nhét trong chiếc quần ống nhỏ vải bông kẻ xanh nước biển pha trắng. “Đúng là mỗi lần gặp Astrid tôi lại thấy cô ấy trẻ ra. Chẳng phải là bây giờ cô ấy đã cuối độ tuổi ba mươi rồi sao? Trông cô ấy giống như một cô gái MGS* vừa bước ra khỏi xe bus của nhà trường vậy! Tôi cá với bà là chắc bây giờ cô ấy đang lẻn đi đâu đó và làm việc gì đó rồi.”
“Tôi cam đoan với bà là cô ấy chẳng làm việc gì cả. Cô ấy không phải loại người đó.” - Eleanor đáp.
“Đấy là cô ấy thể hiện ra như thế. Những đứa con gái khác tầm tuổi cô ấy đều ăn mặc giống như cây thông Giáng sinh, nhưng cứ nhìn Astrid mà xem... tóc buộc đuôi gà bóng mượt, đi giày búp bê, không một giọt trang sức ngoài chiếc thánh giá kia... có phải bằng ngọc lam không? Và bộ đồ kìa! Trông cô ấy giống như Audrey Hepburn trên đường đi thử vai vậy.” - Daisy vừa nói bằng giọng tán thưởng vừa mò trong chiếc túi xách Cesline mới của mình để tìm tăm xỉa răng. “Quỷ tha ma bắt! Xem cô con dâu hợm hĩnh của tôi bắt tôi mang cái gì thế này? Nó tặng chiếc túi xách đẹp đẽ này nhân sinh nhật tôi bởi vì nó xấu hổ khi người ta nhìn thấy nó đi cạnh tôi mà tôi lại cầm chiếc ví không tên tuổi, nhưng tôi chẳng bao giờ tìm thấy cái gì ở trong này cả! Nó sâu bỏ mẹ, và có nhiều túi bỏ con mẹ!”
“Daisy, chị có thể dừng chửi thề được không? Chị biết đấy, đêm nay chúng ta đang ở trước Chúa.” - Carol nhắc nhở.
Đúng lúc đó, chủ nhân của Bữa tiệc Bằng hữu Công giáo, Rosalind Fung, đứng dậy khỏi bàn tiệc và bước lên sân khấu. Người thấp đậm, giữa độ lục tuần, tóc uốn quăn thành búp, Rosalind ăn vận kiểu đồng phục theo quy tắc của bất cứ người phụ nữ thừa kế trung niên nào của một gia tộc giàu có lâu đời ở Singapore—một chiếc áo choàng hoa cộc tay, có lẽ được mua từ kệ xả hàng của John Little, chiếc quần lưng chun màu nâu sẫm, và một đôi dép sandal hở ngón. Từ sân khấu, bà mỉm cười hạnh phúc với bạn bè tụ tập bên dưới.
“Thưa các chị em, xin được cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây đêm nay để tham gia trong tình hữu hảo với Christ. Xin được cảnh báo nhanh với mọi người trước khi chúng ta bắt đầu: Nghe nói món laska* đêm nay cay đến mức nguy hiểm. Tôi không biết điều gì xảy ra, nhưng ngay cả Mary Lau, người mà ai cũng biết là món gì cũng phải bỏ thêm ớt vào, đã bảo với tôi rằng bà ấy buey taban+ món laska này. Bây giờ, trước khi chúng ta tiếp tục nuôi dưỡng dạ dày và linh hồn của mình, Đức giám mục See Bei Sian sẽ bắt đầu chương trình của chúng ta bằng một bài kinh.”
Khi giám mục bắt đầu bài kinh nổi tiếng chán ngắt của mình, những tiếng ồn kỳ lạ bắt đầu nổi lên từ sau một cánh cửa hông của khán phòng. Nghe cứ như thể bên ngoài đang diễn ra một cuộc tranh cãi nảy lửa, kéo theo một loạt những tiếng va đập và loạt soạt nghèn nghẹt. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở tung. “KHÔNG, TÔI ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĐƯỢC VÀO!” một vị khách nữ hét lên mạnh mẽ, phá tan sự tĩnh lặng.
Có tiếng chạy dọc khán phòng, tiếng khóc ngắt quãng vang lên giống như con thú nào đó. Daisy thúc người phụ nữ bàn bên đang đứng dậy để nhìn được rõ hơn. “Bà nhìn thấy gì không?” - Bà hỏi giọng lo lắng.
“Không biết, lah—trông có vẻ như... một người vô gia cư điên loạn nào đó.” - Bà kia trả lời.
“Bà bảo ‘vô gia cư’ là sao? Ở Singapore làm gì có người vô gia cư kiểu đó!” - Eleanor thốt lên.
Astrid, do ngồi ở phía đằng xa bên cạnh sân khấu, không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra cho đến khi một người phụ nữ tóc tai bù xù mặc chiếc áo len yoga cáu bẩn đột nhiên xuất hiện ở bàn cô, kéo theo sau hai cô bé mặc đồng phục học sinh. Bà Lee Yong Chien buông ra một hơi thở gấp và ôm chặt chiếc ví vào ngực, còn Astrid thì kinh ngạc nhận ra hai cô bé là Chloe và Delphine, con gái của Charlie Wu. Còn người đàn bà trông có vẻ như loạn trí kia chẳng phải ai khác mà là Isabel - người vợ đã li thân của Charlie! Lần gần đây nhất Astrid gặp Isabel tại Venice Biennale, cô ta còn ăn mặc hết sức tinh tế trong trang phục của Dior. Giờ thì người ta không tài nào nhận ra cô nữa. Họ đang làm gì ở đây, tại Singapore vậy?
Trước khi Astrid kịp phản ứng, Isabel Wu đã nắm lấy vai cô con gái lớn và xoay cô bé về phía Astrid. “Mụ ta đây!” cô ta thét lên, nước dãi sùi ra hai bên mép. “Mẹ muốn con tận mắt nhìn mụ ta! Mẹ muốn con nhìn thấy con đĩ đã dạng chân ra cho bố con!”
Mọi người ở bàn đều thở hổn hển, còn Rosalind Fung lập tức làm dấu thánh, cứ như thể điều đó ít nhiều bảo vệ được tai bà khỏi những lời tục tĩu vậy. Bảo vệ khách sạn lao vào, nhưng trước khi Isabel bị khống chế, cô ta túm lấy bát laska gần nhất và hất vào Astrid. Astrid lùi lại theo phản xạ, và cái bát bập vào cạnh bàn, làm bắn thứ nước nóng bỏng cay xè lên khắp người Felicity Leong, bà Lee Yong Chien, và Thái hậu xứ Perawak.