Chương BA ĐẠI SẢNH ÂM NHẠC RADIO CITY, NEW YORK
Lúc Patti Smith đang hát vang bài Because the Night thì điện thoại di động của Nicholas Young bắt đầu sáng lên như pháo hoa trong túi quần. Nick mặc kệ cuộc gọi, nhưng khi đèn bật sáng lên sau tiết mục hát lại cuối cùng của buổi hòa nhạc, anh liếc nhìn màn hình và ngạc nhiên khi thấy một thư thoại của chị họ Astrid, một cái nữa của người bạn thân Colin Khoo, và năm tin nhắn của mẹ anh. Mẹ anh chả bao giờ nhắn tin cả. Thậm chí anh còn nghĩ là bà không biết nhắn tin. Tin nhắn như sau:
Eleanor Young: 4?Z Nicky#
Eleanor Young: g ọi lạo cho nẹ ngay! C ở đâu?
Eleanor Young: nài? Sao con ko trả lời điện toại nào cả vậy?
Eleanor Young: Ah Ma bị đau tim nặng!
Eleanor Young: Gọi vềngà ngay!
Nick đưa điện thoại cho Rachel, và ngả người ngồi vào nghế. Sau cơn phấn khích ngất ngây của buổi hòa nhạc, anh cảm thấy như bị ai đó thình lình thụi cho một cú tắc thở.
Rachel đọc nhanh tin nhắn và nhìn Nick với vẻ hoảng hốt. “Anh không nghĩ là cần phải gọi hay sao?”
“Ờ, anh thấy cần phải gọi.” - Nick trả lời. “Nhưng hãy cứ ra khỏi đây đã. Anh cần được hít thở.”
*
Khi hai người ra khỏi Đại sảnh âm nhạc Radio City, họ hối hả băng qua Đại lộ số 6 để tránh đám đông vẫn đang tha thẩn dưới mái cửa vào nổi tiếng. Nick bước quanh trung tâm thương mại bên ngoài Tòa nhà Time Life để gọi điện. Có tiếng tạm dừng sững lại quen thuộc, sau đó thường là tiếng nhạc chuông Singapore chả lẫn vào đâu được, nhưng hôm nay, giọng mẹ anh đột ngột vang lên đầu dây khi anh còn chưa kịp đón nghe.
“NICKY? Nicky à? Con phải không?”
“Vâng, con đây mẹ. Mẹ nghe thấy không?”
“Ai dà, tại sao lâu như vậy con mới gọi lại? Con đang ở đâu?”
“Khi mẹ gọi là con đang đi xem ca nhạc.”
“Đi xem ca nhạc? Con đến Trung tâm Lincoln à?”
“Không, là chương trình rock ở Đại sảnh âm nhạc Radio City.”
Cái gì? Con đi xem mấy con bé Rockette đá chân đấy à?”
“Không phải đâu mẹ, là chương trình nhạc rock, không phải nhà Rockette.”
“NHẠC ROCK! Alamak, mẹ hy vọng là con mang theo nút tai. Mẹ đọc thấy bảo người ta bây giờ càng ngày càng điếc sớm hơn vì cứ đi nghe mấy chương trình rock-and-roll đó. Mấy đứa híp pi tóc dài đứa nào đứa nấy điếc lòi điếc tói. Đáng đời.”
“Âm lượng ổn mà mẹ, âm thanh ở Radio City thuộc loại tốt nhất thế giới. Mẹ ở đâu đấy?”
“Mẹ vừa ra khỏi Mount E. Giờ Ahmad đang chở mẹ đến nhà Carol Tai—bà ấy đang tổ chức tiệc cua cay. Mẹ phải ra khỏi căn phòng bệnh viện đó bởi vì càng lúc càng hỗn loạn. Felicity như thường lệ đang làm con gà mẹ hách dịch—bà ấy bảo mẹ không được đi thăm Ah Ma bởi vì đã có quá nhiều người đến thăm rồi và người ta buộc phải hạn chế số người đến thăm. Vì vậy mẹ ngồi bên ngoài một lúc rồi nhấm nháp bữa buffet với chị họ Astrid của con. Mẹ muốn ló mặt ra đó để khỏi ai bảo rằng mẹ không làm tròn nghĩa vụ dâu trưởng.”
“Vậy Ah Ma sao rồi?” - Nick không muốn tự mình thừa nhận điều này, tuy nhiên anh khá ko lắng muốn biết bà nội mình sống chết ra sao.
“Họ đã kiểm soát được tình trạng rồi, nên bây giờ bà đã tạm ổn.”
Nick ngước lên nhìn Rachel và nói to, “Bà ổn rồi,” trong khi Eleanor tiếp tục cập nhật: “Họ chuyền morphine cho bà nên lúc ở Royal Suite là bà đã dịu lại rồi. Nhưng vợ của giáo sư Oon bảo với mẹ rằng trông như thế không ổn lắm.”
“Vợ của giáo sư Oon là bác sĩ à?” - Nick hỏi, vẻ bối rối.
“Không, lah! Nhưng bà ấy là vợ giáo sư—bà ấy nghe trực tiếp rằng Ah Ma sẽ không được lâu. Alamak, người ta còn mong chờ được gì cơ chứ? Bà ấy bị sung huyết tĩnh mạch mà lại chín mươi sáu tuổi rồi—thời điểm này đâu có thể mổ được.”
Nick lắc đầu vẻ thất vọng, rõ ràng là Francis Oon không chú trọng lắm đến việc bảo mật thông tin bệnh nhân. “Nhưng mà cái bà Oon này làm gì ở đấy?”
“Con không biết rằng bà Oon là cháu của đệ nhất phu nhân Singapore ư? Bà ấy tới cùng Đệ nhất phu nhân, bà dì Rosemary T’sien, và Lil-lian May Tan. Vì Ah Ma, phu nhân Lee Yong Chien và Thái hậu Perawak mà toàn bộ tầng đó ở Mount E. bị phong tỏa không cho dân vào—nó trở thành tầng hạn chế dành cho những người cực kỳ quan trọng. Người ta cãi nhau ỏm tỏi về việc ai sẽ được ở Royal Suite*, vì đại sứ Malaysia cả quyết rằng Thái hậu phải được ở đó, nhưng rồi Đệ nhất phu nhân can thiệp vào và bảo với giám đốc bệnh viện rằng, “Chuyện này không cần phải tranh cãi. Tất nhiên là Shang Su Yi phải được ở Royal Suite.”
“Từ từ đã, Lee phu nhân và Thái hậu Perawak ư? Con không hiểu...”
“Aiyoh, con không nghe thấy chuyện gì xảy ra ư? Isabel Wu bị suy nhược thần kinh và bắt cóc hai đứa con đang ở trường rồi bay tới Singapore và xâm nhập vào Tiệc Bằng hữu Công giáo của Rosalind Fung rồi ném bát laska cực nóng vào Astrid nhưng bị hụt nên văng khắp người các phu nhân nhưng ơn Chúa Felicity thì mặc chiếc váy ni lông pasar malam+ của tay thợ may ở Tiong Bahru nên bát soup CHẲNG làm gì được bà ấy cả và trượt qua như nhựa Teflon, nhưng Lee phu nhân tội nghiệp và Thái hậu thì bị ướt sũng và bây giờ đang được điều trị bỏng độ một.”
“Được rồi, mẹ hoàn toàn không hiểu ý con ở chỗ đó.” - Nick lắc đầu bực bội, còn Rachel nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
“Mẹ nghĩ về tất cả những người con biết. Isabel Wu buộc tội Astrid là dạng chân... Ý mẹ là bồ bịch với chồng cô ấy, Charlie! Ngay trước mặt Giám mục See Bei Sien và mọi người ở bữa tiệc! Aiyoh, thật là mất mặt quá—giờ thì ai cũng biết và toàn bộ Singapore đang bàn tán về chuyện đó! Có đúng thế không? Astrid là bồ của Charlie à?”
“Chị ấy không phải là bồ bịch gì cả, mẹ ạ. Con chỉ có thể nói với mẹ như vậy thôi.” - Nick thận trọng đáp.
“Hai đứa tụi con—lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm mẹ! Astrid tội nghiệp đang choáng toàn tập ở bệnh viện, nhưng nó vẫn cố gắng lịch sự tiếp đón mọi người đến thăm. À mà này, bao giờ thì con về nhà?”
Nick ngừng một lát trước khi quả quyết đáp: “Con không về.”
“Nicky, đừng có mà vớ vẩn! Con phải về! Mọi người đều đang về cả—bố con cũng đang trên đường từ Sydney về, chú Alfred vài ngày nữa là về, dì Alix và chú Malcolm đang bay từ Hong Kong về, và thậm chí dì Cat cũng đang từ Bangkok xuống. Và hãy nhớ điều này—cứ cho là toàn bộ anh chị em của con bên Thái cũng đều về! Con tin được không? Những người họ hàng hoàng gia cao sang quyền quý đó của con chưa bao giờ hạ cố tới Singapore, nhưng mẹ bảo cho con biết,” —Eleanor ngừng lại, nhìn người tài xế của mình trước khi khum tay che điện thoại di động và thì thầm với vẻ khá hớ hênh, - “bọn họ đều ngửi được rằng đến đây là chấm dứt. Và họ muốn chường mặt ra bên giường bệnh của Ah Ma chỉ để đảm bảo tên họ có trong di chúc!”
Nick đảo mắt vòng quanh. “Chỉ có mẹ mới nói ra điều đó. Con chắc chắn rằng đây là điều cuối cùng mọi người nghĩ tới.”
Eleanor phá lên cười chế giễu. “Ôi lạy Chúa lòng lành, đừng có mà ngây thơ như thế chứ. Mẹ đảm bảo với con là trong đầu mọi người chỉ có mỗi một điều đó thôi! Đám kền kền cứ lượn quanh như điên, vì vậy hãy đặt ngay chuyến bay tiếp theo nhé! Đây là cơ hội cuối cùng của con để bù đắp cho bà nội,” — bà lại hạ giọng xuống, — “và nếu đi đúng nước cờ thì con vẫn có thể giành được Tyersall Park đấy!”
*
Nick kết thúc cuộc gọi và báo nhanh cho Rachel thông tin về tình trạng của bà nội cùng sự cố bát soup nóng của Isabel Wu. Rồi anh ngồi vắt vẻo trên thành bể bơi lấp loáng của trung tâm thương mại, bỗng nhiên cảm thấy khát nước. Rachel ngồi bên cạnh vòng tay ôm lấy vai anh, không nói một lời nào. Cô biết giữa anh và bà nội có những chuyện phức tạp ra sao. Họ đã từng có thời cực kỳ gắn bó—Nick là đứa cháu độc nhất mang họ Young rất được cưng chiều và là đứa cháu duy nhất sống tại Tyersall Park—nhưng bây giờ đã hơn bốn năm trôi qua kể từ lần cuối cùng họ gặp và trò chuyện với nhau. Và lỗi đều là do cô.
Bà Su Yi đã mai phục họ trong cái đáng ra là cuộc trốn chạy đầy lãng mạn ở Cao nguyên Cameron của Malaysia, ra lệnh cho Nick phải chấm dứt mối quan hệ với Rachel. Nhưng Nick không những không nghe mà còn phản ứng gay gắt với bà nội trước mặt mọi người—điều mà có lẽ chưa bao giờ xảy ra với người phụ nữ đáng kính này trong suốt cuộc đời bà. Suốt mấy năm qua, hố sâu ngăn cách này lại càng rộng hơn khi Nick ngang ngược cưới Rachel ở California, gạt bà nội và phần lớn mọi người trong gia đình đông đảo của mình ra khỏi danh sách mời cưới.
Gia đình con bé đó không môn đăng hộ đối! Rachel vẫn còn nhớ như in lời chê bôi của bà Su Yi, và mất một lúc, cảm giác hơi ớn lạnh lan xuống xương sống cô. Nhưng ở New York này, hình bóng của Shang Su Yi không hiện ra lù lù nữa, và trong suốt hai năm qua, cô và Nick hạnh phúc tận hưởng cuộc sống hôn nhân không có sự can thiệp nào từ phía gia đình. Rachel thỉnh thoảng vẫn tìm cách xem có thể làm gì để gỡ bỏ tấm rào chắn giữa Nick và bà nội, nhưng anh ngoan cố không chịu nói gì về chuyện đó. Cô biết Nick sẽ không phản ứng một cách giận dữ như vậy nếu như anh không quan tâm bà nội nhiều đến thế.
Rachel nhìn thẳng vào mặt Nick. “Anh biết đấy, mặc dù rất đau lòng khi thừa nhận, em vẫn nghĩ mẹ anh nói đúng—anh nên quay về.”
“New York là nhà của anh.” - Nick thẳng thừng đáp.
“Anh biết ý em là gì mà. Tình trạng của bà nội nghe ra rất nguy kịch.”
Nick nhìn lên những cánh cửa sổ của Trung tâm Rockerfeller, khuya thế này rồi vẫn còn sáng đèn, lảng tránh ánh mắt của Rachel. “Xem này, anh đói rồi. Chúng ta đi đâu ăn đêm được nhỉ? Buvette? Hay tiệm bánh Blue Ribbon?”
Rachel nhận ra rằng ép anh thêm chỉ là vô ích. “Đến chỗ Buvette đi. Em nghĩ món gà hầm rượu vang đỏ của họ là thứ chúng ta cần ngay bây giờ đấy.”
Nick ngừng lại một lát. “Có lẽ đêm nay chúng ta nên tránh chỗ nào có món soup nóng mới được!”