← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI BỐN JODHPUR, ẤN ĐỘ

Astrid đứng trên ban công, hít thở mùi thơm nồng nàn tỏa ra từ những vườn hồng bên dưới. Từ cao điểm này của khách sạn Umaid Bhawan Palace, cô nhìn được bao quát toàn thành phố. Về phía đông, một pháo đài với bề ngoài lãng mạn đến khó tin nằm vắt vẻo trên đỉnh núi, trong khi ở đằng xa, những cụm nhà cao tầng màu xanh dương rực rỡ nằm san sát tạo nên thành phố Jodhpur thời trung cổ chiếu sáng lập lòe trong ánh sáng ban mai. Thành phố xanh dương, Astrid tự nhủ. Cô đã nghe nói ở đâu đó rằng mọi ngôi nhà ở đây đều được sơn màu cobalt này bởi vì người ta tin sẽ ngăn được ma quỷ. Màu sắc này khiến cô nhớ tới dinh cơ của Yves Saint Laurent và Pierre Bergé ở Marrakech - the Majorelle Gardens – phần lớn ở đó đều sơn một màu xanh dương đặc trưng, căn nhà của họ là duy nhất trong cả thành phố có màu hồng hoàng thổ được đức vua ra sắc lệnh cho phép sơn một màu khác.

Astrid duỗi người trên chiếc ghế dài và tự rót cho mình một tách trà từ chiếc ấm bạc trang trí tinh xảo. Tòa lâu đài tưởng niệm này đã được ông nội của vị maharaja hiện nay đặt làm vào năm 1929 để tạo công ăn việc làm cho tất cả mọi người sau một nạn đói lớn, vì vậy mọi chi tiết vẫn giữ được phong cách trang trí nghệ thuật ban đầu—từ những chiếc cột sa thạch màu hồng trong nhà vòm cho tới những viên ngói khảm xanh dương ở bể bơi ngầm dưới lòng đất để các maharani 35* có thể bơi mà không ai dòm ngó. Nơi này có chút gì đó khiến cô nhớ tới Tyersall Park, và trong giây lát, Astrid thấy nhói lên một cảm giác tội lỗi. Bà ngoại cô nằm trên giường bệnh đang được một nhóm bác sĩ chăm sóc đặc biệt trong khi cô lại ở đây, hưởng thụ một kỳ hẹn hò cuối tuần bí mật trong cung điện.

Cảm giác tội lỗi của cô phai đi đôi chút khi cô nhìn thấy Charlie bước ra ban công, chỉ mặc mỗi chiếc quần pajama rút dây. Anh trở nên vạm vỡ như vậy từ bao giờ thế nhì? Thời còn học đại học ở London, Charlie khá khẳng khiu, nhưng bây giờ thì thân hình lêu nghêu của anh đã thành chữ V rõ ràng và cơ bụng anh đã săn chắc hơn bao giờ hết. Anh đứng đằng sau trong khi cô nằm trên chiếc ghế dài, cúi người xuống và hôn vào điểm nhạy cảm trên cổ cô. “Xin chào, người đẹp.”

“Chào anh. Anh ngủ ngon không?”

“Giờ thì anh chẳng nhớ là đêm qua có ngủ được hay không nữa, nhưng anh chắc là em ngủ ngon,” Charlie vừa trêu vừa rót một tách cà phê từ chiếc ấm đun samovar đặt trên chiếc xe đẩy bằng chrome và kính. Anh nhấp ngụm đầu tiên và lẩm bẩm vẻ hài lòng, “Hừm. Cà phê ngon thế không biết?”

Astrid bình thản mỉm cười. “Thực ra thì em chắc là cà phê của họ ngon, nhưng hạt là do em mang. Em biết anh thích ly đầu tiên đến thế nào, vì vậy sáng nay em đã bảo họ xay cho anh. Đây là cà phê Yirgacheff của Ethiopia mua từ hiệu Verve Coffee ở LA.”

Charlie nhìn cô vẻ tán thưởng. “Đúng vậy. Anh sẽ bắt cóc em và không cho em quay lại Singapore nữa. Anh sẽ không bao giờ để cho em rời xa anh… xem nào, vĩnh viễn luôn.”

“Cứ bắt cóc em nếu anh muốn, nhưng anh sẽ phải đương đầu với gia đình em đấy. Em chắc là bố em sẽ phái một đội SWAT đi tìm nếu như em không có mặt ăn sáng ở Nassim Road vào sáng thứ Hai.”

“Đừng lo, anh sẽ đưa em về kịp giờ, và thậm chí em còn có thể xuất hiện với một khay lớn đựng những chiếc bánh mì paratha này để ăn sáng nữa cơ.” - Charlie nói, cắn một miếng từ chiếc bánh mì Ấn Độ nhiều lớp đầy bơ vẫn còn đang nóng hổi.

Astrid cười khúc khích. “Không, không, phải là cái gì đấy của Malaysia chứ, nếu không mọi người sẽ nghi ngờ ngay. Có cảm giác như em đang trốn học, nhưng em thấy vui vì anh đã thuyết phục được em làm vậy—em thực sự cần tới nó.”

“Em đã dành quá nhiều thời gian bên giường bà, giải quyết gánh xiếc gia đình, anh nghĩ em có thể nghỉ ngơi một lát.” Charlie ngồi vắt vẻo bên mép ban công, nhìn xuống một người đàn ông đội chiếc khăn diêm dúa đang ngồi trên một chồng gối ở giữa sân thượng rộng lớn, dùng cây sáo bansuri thổi một giai điệu nhẹ nhàng trong khi đàn công lang thang đằng sau lưng trên bãi cỏ mênh mông. “Astrid, em phải xem cảnh này. Có một người thổi sáo trên sân thượng, đàn công vây quanh.”

“Em thấy rồi. Anh ta đã ở đó suốt từ sáng tới giờ. Ở đây đúng thật là thiên đường, phải không anh?” - Astrid nhắm mắt một lát, vừa lắng nghe giai điệu quyến rũ vừa thưởng thức hơi ấm mặt trời trên gương mặt.

“Thế thì chờ chút. Chúng ta vẫn còn chưa đi dạo thành phố cơ mà,” - Charlie nói với một ánh mắt tinh nghịch.

Astrid mỉm cười với chính mình, thấy vui với biểu hiện tinh nghịch hơi trẻ con của anh. Charlie tính làm trò gì đây? Trông anh giống hệt như Cassian mỗi khi cố gắng che giấu điều bí mật nào đó.

Sau khi thưởng thức xong bữa sáng cổ điển của Ấn Độ, bao gồm trứng bác với akuri ăn cùng bánh mì laccha paratha, bánh gối thịt gà, và bánh xoài tráng miệng trên ban công riêng, Charlie và Astrid đi về phía cổng trước lâu đài. Khi họ chờ chiếc Rolls-Royce Phantom II của maharaja đến trước thềm, mấy anh lính gác bắt đầu tuôn ra lời khen dành cho Astrid. “Thưa phu nhân, chúng tôi chưa bao giờ thấy ai mặc quần đi ngựa mà xinh đẹp như bà.” - họ tán tụng. Astrid mỉm cười e thẹn—cô đang mặc chiếc áo dài ngang lưng bằng lanh trắng bỏ trong chiếc quần đi ngựa mới màu trắng vừa đặt may dành cho cô. Nhưng thay cho thắt lưng, cô đeo một chiếc vòng cổ ngọc lam Scott Diffrient dài xâu bằng tay qua đai lưng.

Họ được chở trên chiếc xe cổ không mui tới pháo đài Mehrangarh, một pháo đài sừng sững xây bằng sa thạch đỏ nằm vắt vẻo trên vách núi hùng vĩ cao khoảng 1.200m so với mực nước biển Jodhpur. Tại chân núi, họ chuyển sang một chiếc xe jeep nhỏ rồi phóng nhanh trên con đường dốc đứng tới cổng chính, một cổng vòm rất đẹp hai bên là những bức bích họa cổ được gọi là Jai Pol - Khải Hoàn Môn. Họ nhanh chóng rảo bước tay trong tay qua hệ thống cung điện và bảo tàng đan xen lẫn nhau tạo nên tổ hợp pháo đài này, kinh ngạc trước nhưng bức tường chạm trổ tinh tế và những khoảng sân rộng rãi cho phép người ta nhìn bao quát được cả thành phố.

“Thật không thể tin nổi.” - Astrid thấp giọng nói khi họ bước vào một căn phòng lộng lẫy có tường và trần được làm hoàn toàn từ ngói khảm thủy tinh phản chiếu.

“Thì chẳng phải vô cớ mà người ta gọi đây là pháo đài đẹp nhất Rajasthan.” - Charlie trả lời.

Khi họ bước qua một khu sảnh đón tiếp, nơi mọi bề mặt—từ tường, trần cho tới sàn nhà—đều được vẽ hoa văn sặc sỡ khiến người ta mê mẩn, Astrid không cưỡng nổi thốt lên, “Ở đây vắng quá. Khách du lịch đâu hết nhỉ?”

“Thực ra hôm nay pháo đài đóng cửa, nhưng Shivraj cho mở cửa cho riêng chúng ta.”

“Anh ấy thật đáng yêu. Vậy ra pháo đài này là của gia đình anh ấy sao?”

“Từ thế kỷ mười lăm. Đây là một trong số ít những pháo đài duy nhất ở Ấn Độ vẫn còn được gia tộc ban đầu xây nên điều hành.”

“Em có cơ hội được gặp trực tiếp để cảm ơn Shivraj không?”

“Ồ, anh quên bảo em—đêm nay chúng ta được mời tới tư gia ở Umaid Bhawan để ăn tối cùng gia đình anh ấy.”

“Tuyệt quá. Em đang thắc mắc không biết họ có bà con gì với nhà Singh hay không—anh biết không, Gayatri Singh, người bạn của gia đình em, đã tổ chức những bữa tiệc hoành tráng để trưng toàn bộ trang sức của mình? Bố cô ấy là một maharaja của một bang ở Ấn Độ... mặc dù bây giờ em không nhớ là bang nào.”

“Có thể. Anh nghĩ nhiều gia đình hoàng tộc ở Ấn Độ cưới lẫn nhau.” - Charlie trả lời với vẻ hơi lơ đãng.

“Anh ổn chứ?” - Astrid hỏi, nhận thấy thay đổi tâm trạng ở anh.

“Không sao, không sao, anh ổn. Có một căn phòng rất tuyệt mà anh đang cố gắng tìm cho em—anh biết là em sẽ thích nó. Anh nghĩ nó ở trên gác.” - Charlie dẫn cô lên một cầu thang dốc uốn quanh theo hình giọt nước mắt, và ở đầu chiếu nghỉ họ tới một căn phòng dài hẹp có những cửa sổ vòm chạy dọc theo mỗi bức tường. Ở giữa phòng là một bộ sưu tập nôi trẻ em bằng vàng, chiếc sau lộng lẫy hơn chiếc trước.

“Đây là nhà trẻ sao?” - Astrid hỏi.

“Không, thực ra đây là một phần của zenana, nơi các phu nhân của cung điện bị giam. Tòa nhà này được gọi là Điện Nhìn Trộm, bởi vì các phu nhân thường tới đây và nhìn trộm xuống các hoạt động của sân bên dưới.”

“Ồ, đúng rồi. Các vương phi và cung tần chẳng bao giờ được xuất hiện trước công chúng, phải không? Astrid thò người ra khỏi một khung cửa sổ có mái hiên đặc trưng kiểu Bengal bao quanh, nhìn qua những lỗ hổng hình ngôi sao be bé trên cửa sổ đóng kín. Rồi cô mở toang hai cánh cửa chớp, nhìn trọn khung cảnh khoảng sân rộng lát cẩm thạch bên dưới có ban công cung điện bao quanh ba bên.

“Này, em có muốn vẽ henna lên tay không?” - Charlie hỏi.

“Ồ. Em rất thích!”

“Người giữ cửa khách sạn bảo anh là ở đây có một họa sĩ henna vẽ cực đẹp. Anh nghĩ là bà ấy đang ở trong cửa hàng quà tặng của bảo tàng. Để anh đi tìm bà ấy.”

“Em đi với anh.”

“Không, không, em cứ ở đây và thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời đi. Anh sẽ đón bà ấy và quay lại ngay.”

“Ồ, cũng được,” Astrid nói, hơi băn khoăn khi Charlie chạy đi. Cô ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng, suy nghĩ xem lấy một maharaja hồi họ còn là những người toàn quyền cai trị vương quốc sẽ như thế nào. Đấy hẳn sẽ là một cuộc sống xa hoa không tài nào đo đếm được, nhưng cô không chắc là mình có muốn tham gia vào một hậu cung có hàng chục vương phi và cung tần hay không. Làm sao mà cô có thể chia sẻ người đàn ông cô yêu với người khác được cơ chứ? Và những người phụ nữ đó có bao giờ được phép đi lại ngoài bức tường lâu đài, hay thậm chí bước lên khoảng sân tráng lệ bên dưới hay không?

Astrid nghe thấy tiếng cười văng vẳng từ xa, và cô phát hiện thấy vài người phụ nữ xuất hiện qua cánh cổng vòm dẫn vào sân. Họ mới đẹp làm sao trong trang phục lelenga cholis (trang phục truyền thống Ấn Độ-ND) màu trắng-đỏ. Theo sau họ là một hàng phụ nữ khác cũng mặc y hệt như vậy—áo cánh xén sát và váy thêu buông rủ, và trong chốc lát đã có khoảng mười người đứng trên sân. Họ bước đi hàng đơn thành vòng tròn trong khi tiếng trống bắt đầu phát ra từ sâu bên trong pháo đài. Bỗng nhiên những người phụ nữ này tạo thành một đường thẳng ngay dưới chỗ Astrid đang đứng. Họ vung tay vào không trung, ngẩng đầu lên phía cô, và bắt đầu dẫm chân theo nhịp trống.

Từ các cổng vòm của tầng bên dưới nơi Astrid đang đứng, chục người đàn ông mặc đồ trắng chạy ra giữa những người phụ nữ tới phía xa khoảng sân. Một bài hát nhạc pop Hindi bắt đầu vang lên trong không trung, và số nam nữ này nhảy múa đối diện với nhau theo tư thế đối mặt rất quyến rũ. Một chục nữ vũ công khác mặc đồ sari màu tím và xanh dương rực rỡ ào tới từ cổng bắc và cổng nam sân, nhanh chóng gia nhập họ, trong khi tiếng nhạc càng lúc càng lớn hơn.

Bỗng nhiên bài hát vụt tắt, và các chớp cửa sổ trên phía đối diện bên kia sân bật mở, để lộ một người đàn ông mặc bộ sherwani thêu vàng. Anh vươn tay về phía Astrid, hát một bài cappella bằng tiếng Hindi. Rồi nhạc lại nổi lên khi các vũ công tiếp tục dậm và xoay. Astrid bật cười, thấy vui với màn biểu diễn kiểu Bollywood hiện ra trước mắt. Chắc chắn là Charlie đứng sau vụ này! Chẳng trách anh lại hành xử rất lạ kể từ khi chúng ta tới đây, cô nghĩ.

Người đàn ông biến mất đằng sau tháp canh, và mấy giây sau lại xuất hiện trên khoảng sân dẫn theo một ban nhạc. Tất cả khiêu vũ theo tiếng nhạc, di chuyển với đội hình không chê vào đâu được. Cô nhìn xuống người ca sĩ chính đẹp trai mặc bộ đồ bằng vàng, sửng sốt nhận ra rằng đấy không phải ai khác mà là Shah Rukh Khan, một trong những ngôi sao lớn nhất của Ấn Độ. Cô chưa kịp phản ứng gì thì tiếng kèn trumpet đã vang lên khắp nơi, tiếp đó là một tiếng gầm rất lạ. Quay sang cổng vòm chính dẫn vào sân, Astrid mở to mắt vì ngạc nhiên.

Đi qua cánh cổng là một con voi được trang trí bằng đá quý và những hoa văn màu vàng-và-hồng rực rỡ vẽ trên đầu, điều khiển bởi hai người quản tượng mặc nguyên biểu chương và y phục hoàng gia Jodhpur. Trên lưng voi là một chiếc ngai lộng lẫy bằng bạc, và vắt vẻo trên một chỗ ngồi trên đó, mặc bộ sherwani nửa đêm mang họa tiết cánh hoa màu xanh dương cùng với chiếc quần và khăn xếp rất hợp, là Charlie. Astrid há hốc miệng, và cô chạy ra khỏi phòng tới chỗ mái hiên mở. “Charlie! Thế này là thế nào?”

Con voi sải bước tới chỗ mái hiên cô đứng, và cô gần như cao ngang với tầm mắt Charlie khi anh ngồi trên lưng voi. Hai người quản tượng hướng dẫn cho voi đứng dọc với ban công, và Charlie nhảy từ chiếc ngai sang mái hiên nơi Astri đang đứng.

“Anh muốn làm em ngạc nhiên. Cho đến giờ anh vẫn chưa muốn nói cho em biết, nhưng tuần trước Isabel đã ký giấy tờ li hôn của bọn anh.”

Astrid buông ra một hơi thở gấp.

“Đúng vậy, giờ anh là người tự do. Hoàn toàn tự do! Và anh nhận ra rằng trong toàn bộ những chuyện điên rồ của mấy năm qua, chúng ta chỉ nói về việc lấy nhau như thể chuyện đã rồi, nhưng em biết đấy, anh chưa bao giờ cầu hôn em đúng kiểu cả.” - Bỗng nhiên Charlie quỳ một chân xuống và ngước lên nhìn cô. “Astrid, em đang và luôn luôn là tình yêu của đời anh—thiên thần của anh, người cứu rỗi đời anh. Anh không biết phải là gì nếu không có em. Tình yêu dịu ngọt nhất đời của anh, em sẽ lấy anh chứ?”

Cô chưa kịp trả lời thì con voi đã rống lên một tiếng nữa, rồi cong vòi lên nhận lấy thứ gì đó từ tay Charlie. Rồi con vật duỗi vòi ra về phía Astrid, vẫy vẫy một chiếc hộp da màu đỏ trước mặt cô. Astrid rón rén cầm lấy chiếc hộp và mở nó ra. Lấp lánh bên trong là một món đồ nữ trang bằng kim cương hoàng yến năm carat, được cuốn trong một cành hoa trang trí tinh xảo bằng vàng trắng. Cách bố trí rất khác lạ, không giống với bất cứ thứ gì mà một nhà kim hoàn đương đại có thể thiết kế.

“Chờ đã... cái này... cái này trông giống như chiếc nhẫn đính hôn của bà em!”

“Nó là chiếc nhẫn đính hôn của bà em.”

“Nhưng làm cách nào?” - Astrid hỏi, hoàn toàn bối rối.

“Tháng trước anh bay về Singapore và bí mật hẹn gặp bà em. Anh biết bà đối với em quan trọng thế nào, vì vậy anh muốn chắc chắn là chúng ta được bà chúc phúc.”

Astrid vừa lắc đầu ngờ vực vừa nhìn chiếc nhẫn gia truyền quý báu, lấy tay phải che miệng lại trong lúc nước mắt bắt đầu chảy tràn trên gương mặt.

“Vậy thì sao nào? Em có lấy anh không?” - Charlie nhìn cô với vẻ ranh mãnh.

“Có! Có! Lạy Chúa, có!” - Astrid khóc. Charlie đứng dậy và ôm chặt lấy cô, trong lúc đám vũ công và nhạc công reo hò.

Hai người bước xuống cầu thang đi vào sân, và Shah Rukh Khan nhảy về phía họ để trở thành người đầu tiên chúc mừng. “Bà có ngạc nhiên không?” - Anh hỏi.

“Lạy Chúa lòng lành, tôi vẫn còn đang sốc. Tới thời điểm này trong cuộc đời, tôi không nghĩ là mình còn có thể ngạc nhiên nổi, nhưng Charlie đã làm được điều đó!”

Trong niềm phấn khích của thời khắc đó, không ai nhận thấy một loạt ánh chớp lóe lên từ phía tháp canh cao nhất đằng phía nam pháo đài. Nó đến từ ánh mặt trời phản chiếu lên ống kính chụp xa của một chiếc máy ảnh Canon EOS 7D, loại rất được cánh săn ảnh trộm và thám tử tư ưa dùng.

Và nó chĩa thẳng vào Astrid và Charlie.