Chương MƯỜI BA TYERSALL PARK, SINGAPORE
Trước đó hai mươi bốn giờ...
“Ba, bốn, năm.” - Eddie đếm khi đứng bên cạnh cửa sổ trong phòng giải lao trên gác, nhìn xuống con đường bên dưới. Có năm chiếc xe trong đoàn - thực tế là bốn, nếu như không tính chiếc xe tải nhỏ chở toàn bộ các cô hầu đi sau cùng. Bà bác Catherine và gia đình vừa mới từ Bangkok bay tới, và Eddie ngạc nhiên vì thấy đoàn của họ có quá ít xe. Dẫn đầu là một chiếc Mercedex S-Class màu trắng mang biển ngoại giao, rõ ràng là do đại sứ quán Thái Lan cấp, nhưng những chiếc còn lại thì đủ loại: một chiếc SUV BMW X5 đằng sau chiếc Benz, một chiếc Audi trông ít nhất đã mua được năm năm, và chiếc cuối cùng, thậm chí anh còn không biết là loại xe gì luôn - một loại xe sedan bốn chỗ không phải của châu Âu, một loại xe không nằm trong danh sách những phương tiện có thể chấp nhận được của anh.
Hôm qua, khi anh cùng gia đình từ Hong Kong tới đây, trợ lý riêng của anh là Stella đã bố trí một đoàn sáu chiếc Range Rover Carpathian Grey giống hệt nhau, tạo nên một cuộc đổ bộ ấn tượng khi gia đình nhà Cheng đến cổng trước Tyersall Park. Hôm nay, anh cảm thấy xấu hổ cho bác Catherine và gia đình bà. Chồng của bác, ông M.C. Taksin Aakara, 27* là một hậu duệ của vua Mongkut nên Eddie nhớ từng chi tiết của cuộc viếng thăm Thái Lan gần đây nhất, hồi anh mười chín tuổi, giống như mới vừa hôm qua vậy: Khu biệt thự lịch sử rải ngổn ngang nằm sâu trong một thiên đường vườn tược trên đôi bờ dòng sông Chao Phraya; cách mà mỗi người anh họ James, Matt, và Adam đều có ba người hầu phủ phục dưới chân họ như thể họ là những vị tiểu thần, sẵn sàng phục vụ bất cứ ý thích nào của họ; đoàn xe BMW màu xanh đại ngàn nằm ườn trước sân sẵn sàng chở họ tới câu lạc bộ polo, tennis, hay bất cứ câu lạc bộ khiêu vũ nào sôi động nhất Sukhumvit; và Jessianne, cô chị họ quyến rũ có đêm đã thổi cho anh trong nhà vệ sinh trên gác một quán pizza ở Hua Hin.
Vậy thì tại sao mấy người nhà Aakara lại tới trong những chiếc xe rách rưới đến vậy? Và chờ chút, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra bên ngoài thế? Viên quản gia Sanjit và toàn bộ gia nhân, kể cả mấy người lính gác Gurkha, đều mặc đồng phục mới cứng và tập hợp dọc lối vào phía trước! Còn Ah Ling và bác Victoria cũng có mặt trong đoàn đón tiếp này nữa chứ! Bố tiên sư khỉ, tại sao họ không làm điều này với gia đình anh khi tới đây hôm qua?
Eddie bực mình thấy bố mẹ anh cũng đã ra ngoài, vì vậy anh quyết định chẳng việc gì anh phải tham gia với họ cả. Ơn Chúa là Fiona đã đưa lũ trẻ đi vườn thú, nếu không thì chắc chắn bọn họ cũng đã tham gia vào trò ngớ ngẩn này rồi và khiến cho nhà Aakara cảm thấy họ thực sự bố đời. Anh ngồi xuống để khỏi phải nhìn nữa và giấu mình trong sảnh phục vụ, chờ mọi người lên gác, biết rằng phong tục tại Tyersall Park luôn là mời khách thưởng thức món trà nhãn lạnh ở trong phòng khách khi vừa mới tới. Hai người phục vụ đi qua cùng những chiếc xe đẩy đầy ly thủy tinh và những ấm samovar đựng trà, bối rối khi thấy Eddie nấp trong sảnh. Anh nhìn họ và suỵt, “Không thấy tôi nhé! Tôi không ở đây!”
Khi Eddie bắt đầu nghe thấy giọng nói vọng lên từ phía cầu thang, anh nhẹ nhàng đi vào phòng khách, tay hờ hững đút vào túi chiếc quần Rubinacci màu hồng da cam. Bà Cat là người tới đầu cầu thang lớn trước tiên, luôn miệng huyên thuyên một cách hào hứng với mẹ anh bằng giọng nói du dương kiểu nữ sinh tu viện đặc trưng của mình. 28* “Thật ngạc nhiên khi thấy dì và Malcolm ra tận đây! Chị nghĩ mọi người tối nay chưa tới cơ đấy?”
“Kế hoạch là vậy, nhưng Eddie đã thu xếp cho bọn em bay tới đây hôm qua bằng máy bay riêng.”
“Wah, gum ho maeng!” 29* Catherine nói, khi một người phục vụ đến gần mang theo chiếc khay bạc đầy những ly cao đựng trà nhãn đá.
Eddie nhìn kỹ bác mình một lát khi bà ngồi xuống cạnh mẹ mình trên chiếc ghế đi văng, sửng sốt thấy hai chị em gái họ khác nhau quá nhiều. Vóc dáng thể thao, chắc nịch của bác Cat thật đáng ghen tị đối với một người phụ nữ ở độ tuổi bảy mươi, ngược hẳn lại với bộ khung xương xẩu, suy dinh dưỡng kiểu trưởng giả của các bác và dì khác. Thật không may là bà lại giống các chị em của mình về phương diện thời trang - trong một lần làm từ thiện, có thể Eddie đã mô tả phong cách của bà là “lập dị.” Hôm nay, trông bà xấu đau xấu đớn trong bộ vest lụa vuông vắn màu tím, rõ ràng là hàng đặt may và rõ ràng là cũ cách đây cả vài thập kỷ, đôi dép săng đan hở ngón Clarks màu bùn, và cặp kính hai tròng Sophia Loren màu hơi xanh dương mà anh đã thấy bà đeo hàng chục năm nay.
Trông thấy anh, Catherine thốt lên, “Lạy Chúa lòng lành, Eddie, suýt thì ta không nhận ra con. Trông có vẻ như con giảm cân được đôi chút rồi thì phải!”
“Cảm ơn bác đã để ý thấy, bác Cat! Vâng, năm rồi cháu vừa giảm được khoảng tám ký.”
“Thế thì tốt quá! Và mẹ cháu bảo cháu đưa cả nhà bay qua đây ngày hôm qua à?”
“Vâng, cháu đang tham gia Diễn đàn Kinh tế Thế giới ở Davos với tư cách là một đại biểu chính thức thì khách hàng của cháu là Mikhail Kordochevsky - bác biết đấy, một trong những người giàu nhất nước Nga - cứ nhất quyết bắt cháu phải mượn máy bay Boeing công vụ của anh ấy khi nghe tin về cơn đau tim của Ah Ma. Và bác biết đấy, chiếc máy bay thật là lớn, cháu nghĩ thật tiếc nếu như cháu là hành khách duy nhất. Vì vậy thay vì bay thẳng về Singapore, bọn cháu vòng về Hong Kong để đón cả nhà.”
Catherine quay sang em gái mình. “Em thấy chưa, Alix, chị chả biết là em cứ kêu ca gì nữa - con trai em thật là chu đáo!”
“Vâng, chu đáo lắm.” - Alix bồi vào, cố gắng ngăn chặn ký ức Eddie quát mình hôm qua trên điện thoại: Mẹ có hai tiếng để đưa mọi người ra sân bay Hong Kong nếu không con sẽ đi luôn đấy! Anh bạn đặc biệt của con đang cho chúng ta một đặc ân là cho mượn chiếc máy bay đặc biệt của anh ấy, mẹ biết đấy! Và vì Chúa, lần này hãy mang theo quần áo và đồ trang sức tử tế nhé! Con không muốn bị hiểu lầm là một khách du lịch đại lục khi đi cùng mọi người ở Singapore đâu đấy! Lần trước chúng ta đã bị phục vụ kém ở điện Crystal Jade vì cách ăn mặc của mọi người rồi đấy!
“Thế đoàn mình bay như thế nào?” - Eddie hỏi, tự nhủ những ngày này nhà Aakara kiếm được kiểu máy bay riêng nào.
“À, Hàng không Thái Lan hôm nay có một chuyến giá đặc biệt. Nếu mua ba vé phổ thông thì được miễn phí một người. Vì vậy cả nhà ta tiết kiệm được khối tiền. Nhưng rồi khi tới sân bay thì người ta nhận ra bác Taksin, vậy là họ nâng cả nhà lên vé hạng nhất.”
Eddie không thể tin nổi vào tai mình. Nhà Aakara không bao giờ đi máy bay thương mại - kể từ khi ông bác rể Taksin trở thành tùy viên đặc biệt của Không quân Thái Lan hồi những năm 1970. Đúng lúc này, Eddie thoáng thấy ông bác đang vào phòng khách cùng với bố mình. Đã nhiều năm rồi anh chưa gặp, nhưng có vẻ như ông chẳng già đi chút nào - ông lớn tuổi hơn bố anh nhưng trông trẻ hơn bố cả chục tuổi. Gương mặt quanh năm rám nắng của ông không một nếp nhăn, và ông vẫn giữ được vóc dáng thẳng đứng, nhanh nhẹn của một người đã quen với việc gặp gỡ mọi người. Giá mà bố anh không khom người như vậy, và giá như ông ăn mặc được như ông anh đồng hao Taksin!
Eddie vẫn luôn ngưỡng mộ phong cách sang trọng của bác rể, và trong những chuyến thăm Bangkok suốt thời niên thiếu của mình, anh đã tìm cách lẻn vào tủ đồ của ông để kiểm tra hết tất cả mọi nhãn hiệu trên quần áo - việc này không hề đơn giản khi có bao nhiêu là người hầu phiền phức ẩn náu khắp mọi nơi. Hôm nay, bác Taksin vận một chiếc áo sơ mi màu cam nhạt được may không chê vào đâu được - xét theo loại vải bông Sea Island thì nhiều khả năng là của Ede Ravenscroft - mặc cùng một chiếc quần vải bông xanh nước biển và một đôi giày lười buộc dây đánh bóng loáng. Có phải là Gaziano Girling không, hay là Edward Green? Sau này phải hỏi ông ấy mới được. Và quan trọng nhất, hôm nay ông Taksin đeo loại đồng hồ gì? Anh nhìn tay áo ông, tưởng sẽ thấy một chiếc Patek, Vacheron, hay Breguet nhưng lại hoảng hồn thấy một chiếc Apple Watch bám lấy cổ tay dượng. Lạy Chúa, sụp đổ cả hình tượng!
Đằng sau Taksin là con trai ông, Adam, người mà Eddie không biết rõ lắm vì cậu ta ít hơn cả chục tuổi. Là con cưng của gia đình, Adam hơi mỏng cơm và mang những nét thanh tú gần như con gái. Trông cậu ta giống như một thần tượng nhạc pop người Thái, thêm vào đó lại mặc chiếc quần jean mỏng quẹt và chiếc áo sơ mi đặc trưng của Hawaii. Eddie không ấn tượng gì cả. Nhưng gượm đã, ai như kẻ quyến rũ mà anh nhất định phải giành lấy kia? Thơ thẩn đi lên cầu thang là một cô gái có nước da trắng như thạch cao và mái tóc đen dài ngang hông. Ít ra thì đây cũng là người có phong cách - cô gái mặc bộ áo liền quần cộc tay Emilia Wickstead màu xanh lợt, đôi bốt da lộn đến mắt cá màu xanh dương, và vắt vẻo trên vai là một chiếc túi xách mà Eddie dám chắc là phải chờ tới ba năm mới mua nổi. Đây hẳn là cô vợ mới của Adam, công chúa Piya, người mà mẹ anh không kìm nổi lời tán dương sau khi dự đám cưới họ vào năm ngoái. 30*
“Bác Taksin! Thật tuyệt khi được gặp bác! Và Adam nữa - lâu lắm không gặp!” - Eddie phấn khởi vỗ lên lưng người anh họ. Adam quay sang vợ và nói, “Đây là người con đầu của dì Alix, Eddie, cũng ở Hong Kong đấy.”
“Công chúa Piya, thật vinh dự được gặp chị!” - Gập người về phía trước, Eddie nắm lấy tay cô và cúi xuống hôn.
Adam khịt mũi gần như không thể nhận thấy, trong khi Piya bật lên cười khúc khích trước dáng vẻ khoa trương một cách lố bịch của Eddie. “Thôi nào, chỉ là Piya thôi. Chỉ có con và cháu đức vua mới dùng loại tước hiệu chính thống này. Tôi chỉ là một người có họ xa.”
“Tôi tin là chị đang quá khiêm tốn thôi. Ý tôi muốn nói rằng, anh chị đã được cấp căn Pearl Suite!”
“Là cái gì?” - Piya hỏi.
Không để cho Eddie trả lời, Adam xen vào, “Đấy là căn phòng ngủ mà mọi bức tường đều được khảm trai. Khá là đặc biệt.”
“Vâng, vì căn hộ mênh mông nhiều phòng này thực sự hoàn hảo cho gia đình. Vợ và ba đứa con của tôi thường ở đó khi chúng tôi tới thăm.” - Eddie không cưỡng được nói thêm vào.
“Thế bây giờ chú ở phòng nào?” - Adam hỏi.
“Bọn tôi ở phòng Yellow. Rất là… ấm cúng.”
Piya nhăn trán. “Adam, em thấy điều này không ổn lắm. Chúng ta phải chuyển sang một phòng ngủ khác để cho Eddie và gia đình chú ấy ở trong căn hộ lớn này.”
“Nhưng chị là khách hoàng gia danh dự của chúng tôi! Chị phải được ở căn Pearl Suite. Tôi không định ám chỉ điều gì khi nói vậy cả. Constantine, Augustine, và Kalliste đang rất vui vẻ khi được ở chung giường với nhau, còn Fiona thì thậm chí đêm qua còn ngủ được ba tiếng cơ đấy.”
“Ôi trời, em không thể nào cảm thấy thoải mái trong căn Pearl Suite khi biết điều đó. Adam, anh có thể xử lý được việc này không?” - Piya cả quyết.
“Tất nhiên. Anh sẽ báo với Ah Ling ngay khi gặp bà ấy.” - Adam trả lời.
Eddie mỉm cười duyên dáng. “Hai anh chị thật tốt bụng quá. Giờ thì mấy anh kia đâu rồi? Em tưởng là hôm nay cả nhà sẽ đến mà. Có cả một xe tải mười tám bánh chở hải sản đang chờ họ.”
Adam nhìn anh với vẻ khó hiểu. “Piya và tôi là hai người duy nhất tới đây cùng với bố mẹ. Jimmy, như chú biết đấy, là bác sĩ, vì vậy không dễ gì mà anh ấy có thể rời bỏ công việc được, còn Mattie thì đang đi trượt tuyết cùng gia đình ở Verbier.”
“À, em cũng vừa mới ở Thụy Sĩ! Em đang ở Davos, là đại biểu chính thức của Diễn đàn Kinh tế Thế giới.”
“Ồ, hai năm trước tôi tới Davos rồi đấy.” - Piya nói.
“Thật sao? Chị làm gì ở đó?”
“Tôi có bài nói chuyện ở IGWEL.”
Eddie sửng sốt mất một lát trong khi Adam tự hào giải thích, “Piya là nhà nghiên cứu virus làm việc cho WHO 31* ở Bangkok - cô ấy chuyên về các virus ký sinh theo muỗi như sốt rét và sốt xuất huyết, và cô ấy đã trở thành một trong những tác giả hàng đầu viết về bệnh nhiệt đới.”
Piya mỉm cười e thẹn. “Ồ, Adam chỉ phóng đại thôi, tôi chả phải tác giả gì đâu - tôi chỉ là một người trong nhóm thôi. Cái người đằng kia mới trông giống như một tác giả kìa.”
Eddie quay sang và thấy giáo sư Oon, vẫn đang cọ rửa trước khi phẫu thuật, bước vào phòng khách. Catherine đứng dậy khỏi ghế đi văng và bước vội tới chỗ ông. “Francis! Gặp ông tốt quá. Hôm nay mẹ tôi thế nào?”
“Hiện tại sự sống của bà vẫn ổn.”
“Chúng tôi có thể vào thăm được chưa?”
“Bà ấy đang lúc tỉnh lúc mê. Tôi sẽ cho bốn người vào thăm, nhưng mỗi lần hai người và mỗi lần chỉ được năm phút thôi.”
Alix nhìn chị mình. “Đi thôi. Cả anh Taksin, Adam và Piya đi cùng chị đi. Em đã ở cùng mẹ sáng nay rồi… ”
“Hôm nay con chưa được gặp Ah Ma.” - Eddie xen vào. “Bác sĩ Oon, chắc là thêm một người nữa vào không sao chứ?”
“Được, tôi sẽ cho cậu vào vài phút sau khi những người còn lại đã ra ngoài, nhưng chỉ được vài phút thôi đấy. Hôm nay chúng tôi không muốn tạo thêm bất cứ căng thẳng nào cho bà ấy.” - Ông bác sĩ nói.
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không nói gì hết.”
“Eddie, cháu sẽ cầu nguyện một chút cho Ah Ma khi vào thăm bà chứ?” – Bà Victoria đột nhiên hỏi.
“Chắc chắn rồi, cháu có thể làm được điều đó.” - Eddie hứa.
Năm người bọn họ đi về phía hành lang tới khu vực dành riêng cho Su Yi. Phòng khách bên cạnh phòng ngủ của bà đã được biến thành một đơn vị chăm sóc tim mạch, trong đó nửa phòng đã trở thành khu vực chuẩn bị cho điều dưỡng còn nửa kia thì chất đầy các loại máy móc y tế. Một vài bác sĩ và y tá hội ý qua một dãy màn hình máy tính, phân tích từng tiếng bip trong các tín hiệu sự sống của bệnh nhân siêu VIP này, trong khi các người hầu riêng của bà Su Yi lượn qua lượn lại trước cửa, sẵn sàng lao vào đón ý ngay khi bà chủ chớp mắt. Giây phút nhìn thấy hoàng tử Taksin đến gần, họ đã tụt xuống sàn, phủ phục sát đất. Eddie thấy ruột gan thắt lại với cảm giác trộn lẫn giữa sợ hãi và ghen tị khi nhận thấy bác gái và bác rể mình bước qua các người hầu, thậm chí còn không để ý đến cử chỉ của họ. Tổ sư bố nhà nó chứ, sao anh lại không được sinh ra trong gia đình đó?
Trong khi Catherine và Taksin đi vào phòng bà Su Yi, Eddie chờ ở sảnh cùng với Adam và Piya. Ngồi bên cạnh Piya trên chiếc ghế dài Ruhlmann bọc nhung, anh thì thào, “Như vậy, tôi cho là chị có một chiếc thẻ IGWEL?”
Piya bối rối trong chốc lát. “Xin lỗi, chú đang nói tới Davos hả?”
“Đúng vậy. Khi chị tới Davos hai năm về trước, người ta đưa cho chị loại thẻ nào vậy? Loại trắng có đường kẻ xanh ở dưới, hay là loại thuần màu trắng có tem ba chiều?”
“Tôi e là không thể nhớ nổi nó trông thế nào nữa.”
“Thế chị làm gì với nó?”
“Tôi đeo vào thôi,” - Piya kiên nhẫn trả lời, tự hỏi thế quái nào mà em họ chồng mình lại chú tâm đến cái thẻ một cách kỳ lạ đến thế.
“Ý tôi là sau hội nghị thì chị làm gì với chiếc thẻ đó?”
“Ờ... chắc là tôi đã vứt nó đi hoặc là bỏ lại trong phòng khách sạn.”
Eddie nhìn cô với vẻ hoài nghi. Tấm thẻ Davos của anh được gấp lại và đặt trong một cái túi đặc biệt cùng với chiếc đồng hồ Roger W. Smith 32* được giải và khuy áo măng sét quý giá làm bằng sapphire và bạch kim. Anh đã nôn nóng cho đóng khung ngay lập tức sau khi quay trở về Hong Kong. Anh im lặng một vài giây trước khi hướng sự chú ý của mình sang Adam. “Vậy dạo này anh làm gì? Anh có làm việc không hay chỉ sống cuộc đời thảnh thơi thôi?”
Adam cảm thấy khó chịu, nhưng anh được giáo dục quá tốt nên
không để lộ bất cứ phản ứng nào. Tại sao lại có quá nhiều người đến vậy cho rằng chỉ vì mang tước hiệu hoàng gia mà anh không cần phải làm việc để kiếm sống? “Tôi làm trong ngành F B. 33* † Tôi có một nhà hàng ở Central Embassy, là trung tâm thương mại mới nhất trong thành phố, và tôi cũng có một số xe tải chở thực phẩm sành điệu phục vụ các món ăn nhẹ chính hiệu Würstelstand của Áo như bratwurst, currywurst, và Käsekrainer. Chú biết không, loại xúc xích phô mai của Áo?”
“Một xe tải xúc xích! Anh thực sự kiếm được lợi nhuận từ cái đó?” - Eddie hỏi.
“Bọn tôi làm khá tốt. Chúng tôi đỗ xe ở tất cả những điểm sống xuyên đêm ở khắp thành phố. Mọi người đều thích ăn nhẹ vào đêm khuya sau khi ra khỏi quán bar hoặc hộp đêm.”
“Hừm. Đồ ăn nhẹ dành cho người say. Lời thật.” - Eddie nói với giọng hợm hĩnh bóng gió không-hề-tế-nhị. Anh đang chờ Adam hoặc Piya hỏi xem anh làm nghề gì thì dì và dượng anh bước ra khỏi phòng. “Bà đang ngủ, nhưng con có thể vào.” - Bà Catherine nói với con trai.
Catherine ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh Eddie, bỗng nhiên lộ vẻ hoàn toàn mất tinh thần.
“Hôm nay bà thế nào?” - Eddie hỏi.
“Khó nói lắm. Francis bảo rằng chừng nào morphine còn chảy thì bà còn không cảm thấy đau đớn. Chưa bao giờ ta thấy bà lại trông... mỏng manh đến vậy.” - Catherine nói, giọng hơi vỡ ra. Taksin đặt một bàn tay an ủi lên vai bà trong lúc bà tiếp tục nói. “Lẽ ra ta nên qua đây hồi tháng Mười một như dự kiến. Cả mấy thằng kia cũng vậy. Tại sao chúng ta không bắt chúng qua thường xuyên hơn chứ?”
“Bác Cat, bác nên về phòng nghỉ ngơi một lát.” - Eddie nhẹ nhàng đề nghị. Mỗi khi có phụ nữ xúc động ở gần thì anh lại trở nên khó chịu.
“Ừ, nghĩ này hay đấy.” - Catherine nói, đứng dậy khỏi chiếc ghế dài.
“Để anh gọi Jimmy và Mattie. Ta sẽ cho chúng bay qua ngay lập tức. Không nên lãng phí một giây nào cả.” - Taksin nói với vợ khi hai người bước đi.
Không nên lãng phí một giây nào cả, Eddie nghĩ thầm. Nhưng bác Cat có làm gì ngoài việc lãng phí thời gian ở đây đâu. Bác ấy đã ở riêng mấy chục năm nay, còn mấy anh chị họ thì hầu như chẳng biết gì về bà ngoại. Bây giờ Ah Ma sắp mất, và rốt cục thì chúng cũng thò mặt tới? Bây giờ thì đã quá trễ! Hay là đằng sau tất cả những chuyện này có một động cơ khác? Hay dạo này nhà Aakara cạn tiền? Liệu đây có phải lý do tại sao họ lại tới đây bằng máy bay thương mại? Anh không thể tưởng tượng nổi nỗi nhục nhã này. Một hoàng tử Thái Lan, bay bằng vé phổ thông! Và lần này họ chỉ mang theo có năm người hầu. Và Adam phải chạy mấy chiếc xe tải xúc xích nhỏ bé thảm hại này. Mọi việc bắt đầu rõ rồi. Phải chăng ông bác Taksin triệu tập gấp toàn bộ mấy thằng con về Singapore để thò tay vào Tyersall Park? Mọi người đều biết rằng Nicky đã bị truất quyền thừa kế, và rằng Ah Ma sẽ không bao giờ cho đứa nào nhà Leong được hưởng Tyersall Park trong khi chúng đã sở hữu hầu hết đất nước Malaysia. Đối thủ duy nhất còn lại là mấy thằng nhà Aakara; em trai anh, Alistair; và anh. Ah Ma chưa bao giờ nghĩ nhiều tới Alistair, đặc biệt là sau khi cậu ta tìm cách đưa Kitty Pong về nhà, nhưng còn nhà Aakara, bà luôn dành cho chúng một sự ưu ái bởi vì chúng mang nửa dòng máu Thái. Bà thích thức ăn Thái, đồ lụa Thái và đám người hầu Thái ghê tởm - tất tần tật mọi thứ từ cái đất nước quỷ tha ma bắt kia! Nhưng anh sẽ không để cho đám con nhà Aakara thắng cuộc được. Chúng đã sống cuộc sống hoàng gia kiêu kỳ, sung túc và chỉ hạ cố tới thăm chớp nhoáng ba bốn năm một lần, trong khi anh chủ tâm mỗi năm ít nhất thăm bà một lần. Đúng vậy, anh là người duy nhất xứng đáng với gia sản Tyersall Park.
Adam và Piya xuất hiện từ phòng ngủ, và Eddie lập tức đi vào—không nên lãng phí giây phút nào thời gian của anh. Chiếc giường phủ màn trướng của bà Su Yi có tấm ván đầu được chạm trổ nghệ thuật cầu kỳ, hợp thời đã được thay bằng một chiếc giường bệnh viện hiện đại có tấm nệm điện liên tục nhấc cơ thể người bệnh lên để tránh lở loét do nằm lâu. Nếu không có ống oxy nơi mũi và một vài chiếc ống thò ra từ các mạch trên cánh tay, trông bà thật bình thản khi nằm đó dưới tấm chăn lụa hoa sen lộng lẫy. Một chiếc máy theo dõi nhịp tim đặt trên giá lặng lẽ nở ra co lại bên cạnh bà, màn hình của nó thể hiện từng nhịp tim biến đổi của bà. Eddie đứng dưới chân giường, tự hỏi không biết có nên cầu nguyện đôi chút hoặc làm điều gì đó hay không. Điều này có vẻ hơi ngớ ngẩn, bởi vì anh không thực sự tin vào Chúa, nhưng anh đã hứa với dì Victoria. Anh quỳ xuống bên cạnh bà, chắp tay lại, và ngay khi vừa nhắm mắt lại, anh nghe thấy một giọng nói sắc sảo bằng tiếng Quảng Đông, “Nay zhou mut yeah?” Làm cái quái gì thế?
Eddie mở mắt ra và thấy bà ngoại đang nhìn mình.
“Bỏ con… Ý cháu là, Ah Ma! Rốt cục thì bà cũng đã tỉnh rồi! Cháu định cầu nguyện cho bà.”
“Nay chyee see ah! 34* Bỏ cái trò đấy đi. Ta chán ngấy với mấy cái trò cầu nguyện này rồi. Lúc ta còn ở bệnh viện, sáng nào Victoria cũng đưa ông giám mục See Bei Sien tới ê a mấy bài cầu nguyện ngu xuẩn, nhưng lúc đó ta quá yếu nên không đuổi lão đi được.”
Eddie phá lên cười. “Nếu bà muốn, cháu có thể đảm bảo giám mục See không bao giờ được phép gặp bà nữa.”
“Hộ ta cái!”
“Lúc Adam và Piya vào thì bà đã tỉnh chưa?”
“Chưa. Adam ở đây à?”
“Vâng, và anh ấy đi cùng vợ. Cô ấy thật đẹp, theo kiểu Thái.”
“Thế mấy thằng anh nó thì sao?”
“Không, họ không có ở đây. Người ta bảo với cháu là Jimmy quá bận công việc nên không tới được. Chắc do anh ấy làm phẫu thuật tạo hình nên có quá nhiều ca nâng mặt nâng mũi khẩn cấp yêu cầu anh ấy phải chú ý ngay.”
Su Yi khẽ mỉm cười trước câu nói của Eddie.
“Thế bà có biết Mattie đang làm gì không?”
“Nói ta nghe.”
“Anh ấy đang đi nghỉ cùng cả gia đình. Trượt tuyết ở Thụy Sĩ! Bà có tưởng tượng được không? Tình cờ cháu cũng đang ở Thụy Sĩ, tham dự một hội nghị cực kỳ quan trọng với những doanh nhân, lãnh đạo chính trị, và Pharrell quan trọng nhất thế giới, nhưng cháu bỏ hết và bay thẳng về Singapore ngay khi nghe tin bà ốm!”
Eddie nhìn lên máy theo dõi nhịp tim và thấy nó đang tăng từ 80 lên 95 nhịp một phút.
Su Yi buông ra một hơi thở dài. “Còn ai ở đây nữa?”
“Toàn bộ gia đình cháu từ Hong Kong về đây. Kể cả Cecilia và Alistair.”
“Mọi người đâu rồi?”
“Lúc này thì mọi người đang ở vườn thú. Fiona, Constantine, Augustine, Kaliste, Cecilia, và Jake. Ah Tock mua cho họ vé VIP đặc biệt để vào chỗ River Safari đó, nhưng họ sẽ quay về vào giờ uống trà. Cậu Alfred tối muộn sẽ về, và… ừm, cháu nghe nói Nicky ngày mai về.”
“Nicky? Từ New York?” - Su Yi lẩm bẩm.
“Vâng. Cháu nghe nói vậy.”
Su Yi tiếp tục im lặng, và Eddie quan sát thấy chỉ số nhịp tim trên máy theo dõi của bà tăng nhanh: 100, 105, 110 nhịp mỗi phút.
“Bà không muốn gặp anh ấy phải không?” - Eddie hỏi. Bà Su Yi chỉ nhắm mắt, một giọt nước mắt lẻ loi rơi dọc theo gương mặt bà. Eddie lo lắng nhìn màn hình: 120, 130. “Cháu không trách bà đâu, Ah Ma. Bây giờ xuất hiện ở đây như thế này, sau tất cả những gì anh ấy đã làm để đi ngược lại ước muốn của bà… ”
“Không, không.” - Cuối cùng bà Su Yi cũng lên tiếng. Nhip tim của bà đột nhiên nhảy vọt lên 145 nhịp mỗi phút, và Eddie nhìn bà hoảng hốt. Khi con số lên tới 150, chiếc máy theo dõi nhịp tim bắt đầu phát ra một tiếng bíp lảnh lói, và giáo sư Oon chạy bổ vào phòng cùng một bác sĩ khác.
“Nhịp tim của bà ấy đang tăng quá nhanh!” - Một bác sĩ hoảng hốt nói. “Chúng ta có nên phục hồi nhịp tim không?”
“Không, không, tôi sẽ cho bà ấy một viên digoxin làm chậm. Anh Eddie, vui lòng ra khỏi phòng.” - Giáo sư Oon ra lệnh, trong khi hai y tá chạy vào hỗ trợ.
Eddie lui ra ngoài đúng lúc bà Victoria đi vào phòng khách. “Mọi thứ ổn cả chứ?”
“Bây giờ đừng vào. Cháu nghĩ Ah Ma lại lên cơn đau tim! Cháu nhắc tới Nicky và bà bắt đầu lên cơn.”
Victoria rên rỉ. “Thế quái nào mà cháu lại nhắc tới Nicky?”
“Bà muốn biết ai đã ở đây và ai sắp về. Mặc dù vậy, cháu có thể nói với dì một điều là Ah Ma không muốn gặp Nicky. Bà thậm chí còn không muốn anh ấy đặt chân vào ngôi nhà này! Đấy là điều cuối cùng bà bảo cháu.”