Chương MỘT LONDON, NƯỚC ANH
Wandi Meggaharto Widjawa đang ở London cùng mẹ mình, Adeline Wandi Meggaharto, danh nghĩa là xem đứa cháu Kristian tham gia một giải đấu kiếm, nhưng thực chất hai người mỗi năm lại có ba lần tới đây thăm phòng khám của bác sĩ Ben Stork ở phố Harley, người được giới nghiện filler sành điệu coi là Michaelangelo của Botox. Đôi tay của ông quá khéo léo trong việc đâm mũi kim thành những đường mịn màng, những chiếc xương gò má mong manh, và những đường nhăn cánh mũi, ngay cả những bệnh nhân da mỏng nhất cũng không bao giờ bị bầm tím, và tài năng của ông tinh tế tới mức mỗi bệnh nhân tới phòng khám đều ra về với lời đảm bảo rằng họ có thể nhắm hoàn toàn hai mí mắt lại trong khi họ chỉ được chớp mắt. 36*
Khi Wandi ngồi trong phòng khách trang nhã theo phòng cách Hollywood Regency của phòng khám với bộ váy Simone Rocha thêu hoa, chờ mẹ làm gói combo tiêm Botox®, Juvéderm Voluma®, Belotero Balance®, Restylane Lyft®, and Juvéderm Volbella® như thường lệ, cô lướt qua mục mới nhất của tờ British Tattle . Cô luôn lật tới bìa sau của tờ tạp chí trước để xem mục Khán giả, nơi đăng những bức hình tiệc tùng của những bữa tiệc duy nhất quan trọng trên khắp lãnh địa này. Cô thích săm soi tất cả mọi người Anh có vai vế từ đầu tới chân—phụ nữ trông như thiên nga thanh lịch hay như giường chưa dọn (không có thành phần ở giữa).
Mục Khán giả tháng này khá là đáng thất vọng—chẳng có gì ngoài hình ảnh lễ kỉ niệm sinh nhật lần thứ hai mốt của một thằng nhóc khác tên là Hugo, tiệc ra mắt một cuốn sách khác của Simon Sebag Montefiore, và một đám cưới chán ngắt ở nông thôn. Cô không bao giờ hiểu nổi tại sao đám quý tộc này cứ thích cưới nhau ở các nhà thờ nhỏ xíu đổ nát tại miền quê nước Anh trong khi họ có thể có được lễ cưới hoành tráng nhất tại nhà thờ lớn Westminster Abbey hoặc St. Paul. 37* Bỗng nhiên mắt Wandi tập trung vào tấm ảnh bắt buộc phải có của cô dâu và chú rể. Theo phong tục của mọi tấm ảnh cưới đăng trên British Tattle , cặp đôi được chụp tạo dáng dưới cổng vòm đá ngôi nhà khiêm tốn của linh mục được trang trí bằng một ít dây hồng xanh xao, rặn ra nụ cười đau khổ trong khi bị người khác ném gạo vào. Nhưng điều khiến Wandi đứng hình là cô dâu là người châu Á, và điều này lập tức gióng lên lời cảnh báo.
Wandi là một phần của một dòng dõi Chindocrat 38* đặc biệt được nuôi dưỡng theo một phương thức hết sức đặc biệt—con gái duy nhất của một ông trùm chính trị người Hoa gốc Indonesia, cô là đứa trẻ đặc trưng của nền văn hóa thứ ba lớn lên trên khắp thế giới. Sinh ra ở Honolulu (để lấy hộ chiếu Mỹ), thời thơ ấu của cô được chia ra giữa ngôi nhà lớn bằng chái bệnh viện của gia đình ở Singapore và joglo nổi tiếng ở Jakarta, nơi cô đi nhà trẻ ở Trường Quốc tế Jakarta (JIS) đặc quyền.
Lên lớp hai, cô được gửi đến Trường Mỹ Sing (SAS) dành cho nhà giàu trước khi không may xảy ra vụ buôn lậu ba lô Prada giả hồi lớp tám khiến cô bị đuổi học và xin chuyển sang Aiglon, trường nội trú tự nguyện dành cho những kẻ nổi loạn có đặc quyền ở Chesières-Villars, Thụy Sĩ. Sau khi học xong Aiglon, Wandi dành hai năm học chuyên ngành marketing ở Đại học California tại Santa Barbara trước khi bỏ học và lấy con trai của một trùm chính trị người Hoa gốc Indonesia khác, lao như con thoi giữa mấy ngôi nhà ở Singapore và Jakarta, sinh con ở Trung tâm Y tế Kapiolani tại Honolulu, và trải qua cuộc khủng hoảng sinh tồn cố gắng quyết định liệu nên gửi cậu con trai đầu lòng vào JIS, SAS, hay ACS. 39* *
Giống như hầu hết lớp phụ nữ thuộc tầng lớp giàu có đi lại bằng máy bay ở châu Á, Wandi có một loại radar bẩm sinh dành cho OAWS 40* . Mỗi khi đi ra ngoài châu Á hoặc tình cờ, ví dụ thôi, ăn trưa tại Tetsuya’s ở Sydney, tham dự buổi khiêu vũ của Hội chữ thập đỏ Quốc tế ở Monaco, hoặc lượn lờ ở số 5 phố Hertford ở London, thì có một người có nguồn gốc châu Á khác bước vào phòng, Wandi sẽ để ý tới người châu Á đó trước bất cứ một người nào khác không phải châu Á, và khuôn mặt của họ sẽ lập tức được xử lý qua máy quét vị thế xã hội mười điểm trong não cô:
1. Đây là kiểu người châu Á nào? Theo thứ tự giảm dần về mức độ quan trọng: người Hoa gốc Indonesia, Singapore, Hong Kong, người Hoa gốc Malaysia, người châu Âu gốc Á, người Mỹ gốc Á sống ở New York hoặc Los Angeles, người Mỹ gốc Á làm cho công ty đầu tư tài chính ở Connecticut, người châu Á Canada ở Vancouver hay Toronto, người Hoa Australia ở Sydney hay Melbourne, Thái Lan, Philippine ở Forbes Park, người Hoa sinh ra ở Mỹ, người Đài Loan, Hàn Quốc, Trung Hoa đại lục, thường dân Indonesia. 41* **
2. Mình có biết OAWS này hay không? Đặc biệt, đây có phải là diễn viên/ca sĩ nhạc pop/chính trị gia/ngôi sao truyền thông xã hội/bác sĩ/người nổi tiếng không thuộc ngành nào/tỉ phú/chủ báo nổi tiếng hay không. Cộng 50 điểm nếu là người hoàng gia hoặc Joe Taslim. Nếu là Joe Taslim, tìm cách cho vệ sĩ đưa chìa khóa phòng cho anh ấy.
3. Mình có biết ai trong gia đình OAWS này không? Mình đã từng gặp/học cùng/giao tiếp/đi mua sắm/cùng làm giám khảo gala/chém gió/chọc ngoáy bất cứ ai liên quan gì tới người này hay chưa?
4. OAWS này hoặc gia đình họ đáng giá bao nhiêu? Định giá giá trị thực tế so với giá trị công bố. Cộng 25 điểm nếu có văn phòng gia đình, 50 điểm nếu có quỹ của gia đình, 75 điểm nếu có bảo tàng gia đình.
5. Trước đây đã có lùm xùm hấp dẫn nào đối với OAWS này hay gia đình họ hay chưa? Cộng 100 điểm nếu liên quan đến việc hạ bệ một quan chức trúng cử, đảng phái chính trị, hay BFF ở Oliver Café tại Grand Indonesia Mall.
6. OAWS này hay gia đình họ có sở hữu khách sạn hoành tráng/hãng hàng không/khu nghỉ dưỡng spa/thương hiệu sang chảnh/nhà hàng/quán bar/hộp đêm nào mà mình có tiềm năng hưởng lợi hay không? Cộng 25 điểm nếu gia đình sở hữu hòn đảo riêng, 500 điểm nếu có xưởng phim lớn.
7. OAWS này hấp dẫn hay sành điệu thế nào trong mối tương quan với mình? Đánh giá quét cơ thể theo thứ tự sau:
Với nữ: mặt, độ trắng của da, vóc dáng, trang sức, đồng hồ, túi xách, giày, trang phục, kiểu tóc, trang điểm. Trừ 50 điểm nếu nhìn thấy bất cứ thương hiệu vớ vẩn nào, hoặc bất cứ dấu vết thẩm mĩ nào lộ ra.
Với nam: độ dày tóc, đồng hồ, giày, vóc dáng, phần trang phục còn lại. Trừ 100 điểm nếu mang thắt lưng khóa Hermès chữ “H”, vốn chỉ trông đẹp trên người Pháp hoặc người Ý da rám nắng và/hoặc có tước hiệu.
1. Những người da trắng mà OAWS này đi cùng trông hấp dẫn, ăn mặc đẹp, quan trọng, hay nổi tiếng tới mức nào? Trừ 20 điểm nếu đây là vụ làm ăn với người Mỹ mặc đồ công ty, cộng 25 điểm nếu là người châu Âu, cộng 50 điểm nếu là người Pháp hoặc người Ý da rám nắng sẫm và/hoặc có tước hiệu.
2. OAWS này mang theo bao nhiêu vệ sĩ? Đánh giá mức độ thân mật của vệ sĩ, tính tới độ lớn cơ bắp, đồng phục, có để lộ vũ khí hay không, chất lượng tai nghe, loại kính râm, và mức độ gây chú ý trong không gian hiện tại. Trông càng lừng lững hiếu chiến, sẵn sàng xả đạn khẩu Sig Sauers vào đám đông đang ăn tối tại Nobu Malibu càng tốt.
3. Lần gần đây nhất OAWS này hoặc gia đình họ bị đưa lên ấn bản địa phương của tờ Tattle, Pinnacle, hoặc Town Country? Cộng 100 điểm nếu chưa bao giờ xuất hiện trên bất cứ tạp chí nào nhưng bạn vẫn nhận ra họ.
Đến thời điểm này trong đời, bài kiểm tra vị thế xã hội của Wandi đang chính xác đến mức tinh vi, nó có thể đánh giá một gương mặt châu Á mới trong từng nano giây, từ đó xác định Wandi cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn, giàu có hơn, hoặc quan trọng hơn OAWS này tới mức nào, và cô sẽ cảm thấy thoải mái với cách bắt chuyện nào phù hợp—là liếc trộm, gật đầu nhận ra nhau, khẽ mỉm cười, hay thực sự chào đón người đó bằng sự gần gũi cơ thể.
Tất nhiên, tại thời điểm hiện nay, OAWS nghi vấn chỉ xuất hiện trong một bức ảnh chữ nhật 2x3 inch, nhưng là hết sức bất thường khi một gương mặt châu Á xuất hiện trong bối cảnh này—một đám cưới Anh ở nông thôn đáng được đưa lên mục Khán giả của British Tattle—khiến cho Wandi không thể không chú ý. Phần chữ giữa trang chỉ đăng đơn giản như sau:
XỨ SỞ KÌ DIỆU CHO ĐÁM CƯỚI MÙA ĐÔNG
Trận tuyết bất ngờ không ngăn cản được những người quan trọng nhất nước Anh rũ bụi áo lông và bất chấp những con đường băng giá đến dự đám cưới Lucien Montagu-Scott tại nhà thờ St. Mary, Chipping Norton. Tất nhiên, nhà Glencora xuất toàn quân cùng với nhà Devonshire, nhà Buccleuche, và một số người nhà Rothchild và Rochambord tới từ cả hai bên kênh đào. Nhiều cô gái tiếc nuối rằng Lucien hay còn gọi là #Tall DrinkofWater là chậu đã có hoa, nhưng không ai có thể chê gì được cô dâu, Colette Bing, với nước da trắng như sứ và nụ cười rạng rỡ có thể sưởi ấm toàn bộ những nhà nguyện băng giá ở quận nhà cộng lại.
Wandi không thể tin nổi vào mắt mình khi cô nhìn lại một lần nữa bức ảnh hai vợ chồng. Chẳng thể nào cô dâu trong bộ váy cưới cao cổ đơn giản, gần như là của tu viện kia lại là Colette Bing mà cô đã từng thấy nổi bật trên những tờ báo khổ nhỏ khắp châu Á. Điều gì đã xảy ra với bút kẻ mắt màu đen và thỏi soi màu đỏ võ sĩ đấu bò đặc trưng của cô ta vậy? Gương mặt cô gái này không có bất cứ dấu vết trang điểm nào, đôi môi cô ta nhợt nhạt như ma. Bộ váy Giambattista Valli bằng vàng đặc biệt mà cô ta đặt làm cho đám cưới đâu rồi? Và quan trọng nhất, tại sao cô ta không đeo một cái vương miện lấp lánh nào?
Wandi lục trong chiếc túi xách Mark Cross da trăn màu trắng để tìm điện thoại, nhanh chóng chụp ảnh trang báo, rồi gửi qua WhatsApp cho Georgina Ting, lúc này đang nằm ườn bên bể bơi American Club ở Singapore, không nhìn con gái mình đang nghịch nước ở đầu bể sâu.
Wandi Meggaharto Widjawa: Xem đi!!!
Georgina Ting: Tụi Anh mặc xấu quá
WMW: Không, xem cô dâu ấy!!!!
GT: Ôi ĐCM!!! Cậu lấy cái này đâu ra thế???
WMW: British Tattle!
GT: Đám cưới của Colette được lên BRITISH TATTLE?!? Ôi, cô ta đã thực sự lấy được Chén Thánh rồi! Cậu gửi cho Kitty chưa?
WMW: Chưa!!! Tớ không muốn là người làm phiền cô ấy.
GT: Suy nghĩ được đấy. Sứ giả bao giờ cũng bị trách. Cậu đâu muốn mạo hiểm đánh mất ưu đãi spa trên máy bay của cô ấy.
WMW: Ít nhất thì với tớ, một là một mà hai là hai—nếu tớ xấu tính thì cậu biết rằng đấy là vì tớ ghét cậu. Kitty thì quá ư là khó đoán! Cậu còn nhớ chuyện xảy ra ở xưởng của Gambattista Valli ở Paris chứ--cô ấy quá bình tĩnh và tự chủ, thế mà đột nhiên cô ấy tấn công bộ váy cưới của Colette!
GT: Có chứ. Chẳng trách cô ta không mặc nó—có lẽ họ không kịp sửa.
WMW: Mặc dù vậy, tớ vẫn không thể tin được bộ váy cô ta chọn thay thế. Cái quái gì vậy? Trông cô ta như Fräulein Maria trong nhà tu kín vậy. Không thể nào nhận ra nổi cô ta. Cậu có nghĩ rằng cô ta đã làm lại mặt ở Seoul, Buenos hay London không?
GT: Tớ nghĩ rằng chẳng qua là cô ta không trang điểm mới thế thôi. Tớ biết phong cách đó... bây giờ cô ta sẽ mang vẻ ngoài của người Anh tầng lớp trên. Bọn họ đều muốn trông giống như trinh nữ mới bóc tem trong ngày cưới.
WMW: Thằng cha cô ta cưới trông có vẻ như là quý tộc thật.
GT: Tớ nghĩ hắn là một dạng say nghiên cứu khoa học?
WMW: Không, luật sư.
GT: Cậu đã tra Google về hắn khi cả lũ chúng ta đang ở Paris chưa?
WMW: Tatiana tra rồi.
GT: Tatiana đã thấy tin này chưa?
WMW: Chưa.
GT: Chờ tớ chút...
Georgina chuyển tiếp bức ảnh qua cho Tatiana Savarin, và sau đó tự mình tìm kiếm đôi chút trên Google. Mấy giây sau, Tatiana, lúc này đang đi nghỉ trên đảo Mustique, trả lời lại.
Tatiana Savarin: ĐẤY là gã mà Colette Bing cưới ư?!?
WMW: Cậu tin nổi không?
TS: Hottie McHotpocket! Trông không giống một vụ nhạt nhẽo đâu!
GT: Tatiana, cậu tinh như một tay thám tử tư vậy. Tớ vừa google đôi chút, và xem tớ tìm thấy gì này. Xem cái link này đi mấy má...
Người gửi: RANKMYPEER.CO.UK
Lord Lucien Plantagenet Montagu-Scott, Bá tước vùng Palliser, là con cả của Công tước vùng Glencora. Năm 2013, Tattle bầu chọn anh là một trong mười người chưa vợ đắt giá nhất nước Anh. Theo danh sách người giàu Rich List của tờ Sunday Times, Công tước vùng Glencora là người nhiều đất lớn thứ năm ở Anh, có đất cho thuê ở Northamptonshire, Suffolk, và Scotland. Nhưng viên đá quý trên vương miện của họ lại là những mảnh đất bất động sản mênh mông ở Trung tâm London. Sau công tước Westminster và Portland, nhà Glencora là những chúa đất hàng đầu của London, sở hữu những dải đất rộng lớn tốt nhất ở Bloomsbury và Chelsea. Hơn nữa, mẹ của Lucien, Liliane, lại tới từ dòng họ Rochambord ở Pháp. Thật là kinh khủng!
TS: Cái này chắc mới! Khi tớ tìm thì không thấy nổi lên!
WMW: Ôi cái đệt!
GT: Colette nữ công tước tương lai của Glencora! Kitty sẽ ỉa ra cứt vàng nếu như cô ấy biết về điều này.
TS: Cậu bảo NẾU là sao? Tớ vừa mới gửi mọi thứ cho cô ấy.
GT: Cậu làm gì?!?
Bỗng nhiên, điện thoại của cả ba người phụ nữ đều reo lên khi một cuộc gọi nhóm được bắt đầu bằng một số của Thượng Hải.
WMW: Là Kitty gọi!
TS: Chúng ta có nghe máy không? Cô ấy có thể thấy là cả lũ chúng ta đang nói chuyện chung với nhau.
“Tatiana, cái con đần này,” Georgina vừa lẩm bẩm trong miệng vừa gạt điện thoại để mở cuộc gọi nhóm.
“Xin chào Kitty!” Wandi nói bằng giọng vui vẻ hơi quá mức.
“Chào mọi người. Cậu vừa gửi gì cho tớ thế?” - Kitty hỏi.
“Ừm, cậu đã xem bức ảnh hoặc xem đường link tớ vừa mới gửi chưa? Xem bức ảnh nhé. Không cần xem đường link kia đâu.” - Tatiana hấp tấp nhảy vào. Mọi người ngừng một lát lâu trong khi Kitty săm soi bức ảnh trên màn hình điện thoại.
“Tớ phải nhìn cái gì đây? Có một đám phụ nữ tóc bạc răng vàng.”
“Cậu không thấy cô dâu à?” - Wandi hỏi.
“Không—”
Georgina xen vào. “Kitty, cuộn xuống cuối trang ấy. Cậu có thấy bức ảnh cô dâu và chú rể không?”
Im lặng một lát, vì mấy cô gái đều nín thở, không biết Kitty sẽ phản ứng ra sao.
“Thú vị thật.” - Cuối cùng Kitty cũng nói bằng giọng bình thản đáng sợ.
“Colette trông kinh nhỉ, đúng không? Không trang điểm và không có trang sức như thường lệ, cô ta chỉ là một cô Na cô Mít bình thường thôi—những nét tầm thường đều phô ra hết.” Wandi cười khẩy.
“Trông có vẻ như cô ta đang rơi vào thời kỳ khó khăn.” - Tatiana nhận xét.
Kitty khẽ bật cười. “Tớ có thể cam đoan với cậu là Colette chẳng rơi vào thời kỳ khó khăn đâu. Nó đang cố tỏ ra khiêm nhường để gây ấn tượng với những người bà con mới đấy. Trông họ giống như những người mà Corinna Ko-Tung vẫn luôn tìm cách giới thiệu với tớ. Thôi thì chúc cho nó cùng với cuộc đời mới kiểu Anh của nó được may mắn.”
Georgina thấy nhẹ nhõm khi Kitty đón nhận điều này một cách tốt đẹp. Cô đang bắt chéo tay, cầu Chúa rằng Kitty đã hoàn toàn bỏ qua bài báo về chú rể thì bỗng nhiên Kitty hỏi, “Vậy chúng ta có biết gì về dòng họ Rochambord không?”
Quái quỷ, cô ta đọc tất cả mọi thứ, Wandi tự nhủ.
“Tớ chưa bao giờ nghe nói gì về họ.” Georgina khịt mũi.
“Này, ngay lúc này tớ đang dự tiệc tại gia ở Mustique, và có một cô gái ở đây có thể biết,” Tatiana đề xuất, nói thêm một câu chẳng đâu vào đâu, “Cô ấy đến từ một gia đình thuộc tầng lớp cao ở Pháp, theo như những gì tớ nghe được.”
Tatiana bước nhẹ lên sân thượng căn biệt thự phong cách Bali, nơi cô bạn gái đối tác làm ăn của chồng cô đang ngồi nhấm nháp cà phê đen từ bát. “Lucie, tớ bận điện thoại với mấy người bạn. Cậu đã bao giờ nghe nói đến một gia đình ở Pháp gọi là Rochambord chưa?”
“Nhánh nào vậy?” - Lucie hỏi.
“Ừm… tớ không biết. Bọn tớ biết một người lấy một anh chàng có mẹ mang họ Rochambord. Đây, để tớ mở loa điện thoại cho cậu…”
“Người mẹ tên là Liliane Rochambord.” - Georgina ướm lời.
Mắt Lucie mở to. “Liliane de Rochambord? Cậu đang nói tới mẹ của Lucien Mongtagu-Scott?”
“Đúng rồi! Cậu biết anh ta sao?” Tatiana hào hứng hỏi.
Lucie lắc đầu thở dài. “Cá nhân tớ không biết anh ấy, nhưng lạy Chúa tôi, mọi cô gái ở Pháp đều yêu anh ấy phát điên lên ấy. Tớ muốn nói rằng, anh ấy là một công tước tương lai, và mẹ anh ấy là một người Rochambord ở Bretagne, không phải là nhánh Paris với những người bà con nghèo hơn.”
“Nhưng nhà Rochambord là ai?” - Georgina tấn tới.
“Ồ, họ là một a ncienne famille de la noblesse … nói thế nào nhỉ… một gia đình quý tộc từ xa xưa cưới nhau với dòng họ Bourbon, và dòng dõi của họ có từ thời vua Louis XIII. Nhánh Paris có tất cả các vườn nho—cậu biết đấy, Château de Rochambord—nhưng nhà Rochambord ở Bretagne sở hữu những công ty quốc phòng lớn nhất ở Pháp. Họ sản xuất toàn bộ tàu ngầm và tàu chiến cho hải quân Pháp. Vậy bạn cậu lấy Lucien là ai vậy?”
“Colette Bing. Nhưng không hẳn là bạn của bọn tớ.” - Tatiana rụt rè nói.
“Cô ấy là người có vai vế trong xã hội và là một blogger thời trang ở Thượng Hải mà…” - Wandi bắt đầu.
“Nó là con đĩ con hư hỏng!” - Kitty đột nhiên thốt lên.
Ban đầu mọi người đều quá choáng nên không nói nên lời, nhưng Georgina cố gắng biến nó thành câu chuyện đùa. “Haha, đúng vậy, cô ấy nổi tiếng với câu nói bậy bạ đó nay đã lan rộng, phải không Kitty?”
Đường dây im lặng mất mấy giây.
“Ừ… tớ nghĩ Kitty gác máy rồi.” - Tatiana nói.