Chương HAI TANAKPUR, ẤN ĐỘ
Su Yi đặt tay lên cây cột bằng đá cẩm thạch trắng, ngón tay lần trên nét khắc tinh tế của một nữ thần, cảm nhận từng đường cong lượn sóng của hình mẫu, tay sờ mát rượi. Toàn bộ cây cột được chạm khắc hình ảnh những cô gái khiêu vũ từ mặt đất lên tới tận mái vòm cao vút. Su Yi nhìn quanh nơi này và thấy rằng cô đang bị vây quanh từ khắp mọi hướng bởi hàng ngàn cây cột trắng, nhiều tới nỗi không đếm nổi. 42* Và mỗi cây cột đều được chạm khắc những vị thần, convật, cảnh yêu đương, cảnh chiến đấu—mỗi cây được chạm cầu kỳ tới mức trông giống đồ ren hơn là đá. Cô thấy khó mà tin được là nó lại tinh tế đến vậy.
Su Yi cảm thấy rất biết ơn vị maharani đã sắp xếp chuyến đi này cho cô tới Đền Adinatha, nằm náu mình trong vùng Aravalli Range ở giữa Jodhpur và Udaipur. Khi cô đi theo con đường đá cẩm thạch, cô cảm thấy như đang bước vào một giấc mơ, và tại một góc đền khác cô gặp một cái cây rất đẹp mọc giữa khoảng sân đá tĩnh lặng. Bên dưới cái cây là một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo choàng giản dị màu huệ tây, đang nhặt những chiếc lá rụng. Anh ngước nhìn lên một lát và mỉm cười với cô. Su Yi ngượng ngùng cười lại với anh trước khi bước vào một tiền sảnh khác được chạm khắc rất đẹp, mô tả một vị thần có hàng trăm con rắn quấn quanh.
“Xin lỗi, cô có nói tiếng Anh không?” một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ sau lưng cô. Su Yi quay sang và thấy đó là người đàn ông trẻ. Lần này, cô có thể nhìn thấy một chấm vàng nhạt ở giữa trán anh.
“Có,” cô trả lời.
“Cô đến từ Trung Quốc à?”
“Không, tôi đến từ đảo quốc Singapore. Nó nằm ở Khu định cư Eo biển—”
“À, đúng rồi, ở đầu mũi Malaya. Có một ít người theo đạo Kỳ Na ở Singapore. Xin cho phép tôi tự giới thiệu bản thân: Tôi tên Jai, và tôi là thầy tu ở đây. Ông nội tôi là thầy tu cao nhất trong ngôi đền này, và một ngày nào đó bố tôi cũng sẽ là người cao nhất, rồi sẽ được truyền cho tôi. Nhưng không lâu lắm đâu.”
“Anh thật là may mắn. Đây là ngôi đền đẹp nhất mà tôi từng ghé thăm.” - Su Yi nói.
“Cho phép tôi chúc phúc cho cô nhé?”
“Thật là hân hạnh.”
Thầy tu dẫn cô tới một góc yên tĩnh của ngôi đền, nơi nhìn ra quang cảnh mở bên ngoài. Họ ngồi trên bậc thềm của một ban thờ bằng đá cẩm thạch và nhìn ra những ngọn đồi nhấp nhô trong lúc một cơn gió nhẹ thổi vào phòng. Thầy tu lại mỉm cười với cô. “Chúng tôi không thường xuyên đón được khách từ Singapore đến thăm đền. Tôi đã để ý tới cô khi cô vừa đặt chân vào ngôi đền cùng với người tùy tùng, bởi vì cô ăn mặc quá đẹp, nhưng khi cô mỉm cười với tôi, tôi cảm nhận được một nỗi buồn lớn trong cô.”
Su Yi gật đầu, nheo mắt lại. “Tôi phải xa gia đình, còn hòn đảo của tôi thì đang có chiến tranh.”
“Vâng, tôi có nghe tin về cuộc chiến tranh ở khắp vùng Nam Á. Tôi không hiểu được cuộc chiến này. Nhưng tôi cảm nhận được nỗi buồn của cô xuất phát từ một nơi sâu thẳm…” - Anh nhìn cô chăm chú, và lần đầu tiên Su Yi nhận thấy rằng tròng mắt của anh có màu xám hơi nhuốm màu xanh dương. Bỗng nhiên cô thấy mắt mình ngấn lệ tuôn trào.
“Anh trai tôi,” Su Yi nói gần như không thành tiếng, cổ họng cô nghẹn lại. “Anh trai tôi đã mất tích một thời gian.” Cô chưa từng kể cho ai nghe về điều này, và cô không hiểu rõ được tại sao bây giờ cô lại kể cho anh nghe. Cô định lấy cái ví để tìm khăn mùi soa thì thầy tu đưa ra một cái, dường như là từ trong không trung. Đấy là một chiếc khăn lụa có hoa văn cánh hoa màu tím-và-xanh-dương đậm, và có vẻ như nó không hợp chút nào với ngoại hình giản dị của anh. Su Yi lau nước mắt và ngước lên nhìn thầy tu, lúc này bỗng nhiên đeo một cặp kính gọng sắt giống như anh trai cô từng đeo.
“Đúng vậy, anh trai cô Alexander muốn nói với cô đôi điều. Cô có muốn nghe lời nhắn của anh ấy không?”
Su Yi nhìn anh, ban đầu không hiểu ý anh là gì. Cô chưa kịp trả lời thì thầy tu đã tuôn ra một tràng tiếng Phúc Kiến: Bảy. Tám. Chín. Cập bờ. Quỷ tha ma bắt, bọn chúng quá đông. Thế này không được. Không được chút nào.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống cô. Đây là giọng của anh trai cô phát ra từ miệng thầy tu, và anh đang lẩm bẩm những thứ vô nghĩa mà anh đã từng nói khi anh ốm tới mức mê sảng.
“Cái gì không được? Ah Jit, nói cho tôi biết, cái gì không được?” - Su Yi hỏi dồn.
“Tôi không trụ được đông như vậy. Quá nguy hiểm. Chúng ta phải di chuyển thật nhanh, và chúng ta không thể đánh trả?”
“Ah Jit, chậm lại nào, ai đánh trả?” - Su Yi cáu kỉnh vung tay lên, thấy hai bàn tay dính dấp. Khi cô nhìn xuống chiếc khăn lụa hình hoa, cô thấy nó được phủ một lớp nước nhầy lạ giống như mạng nhện pha lẫn với máu. Bỗng nhiên anh trai cô ngừng giọng quát mắng lảm nhảm lại và nói với cô bằng giọng rõ ràng, dễ hiểu. “Anh nghĩ là bây giờ em biết phải làm gì rồi, Su Yi. Hãy tin tưởng ở bản năng của mình. Đây là cách duy nhất chúng ta có thể cứu chuộc những gì tổ tiên chúng ta đã làm. Em không bao giờ được kể cho một ai, đặc biệt là bố.”
Ngay lập tức, cô biết anh trai cô muốn nói điều gì. “Làm thế nào mà em làm điều này một mình được cơ chứ?”
“Anh không nghi ngờ gì em cả, em gái. Bây giờ em là hy vọng cuối cùng... mẹ tỉnh chưa? Mẹ, mẹ tỉnh chưa?”
Su Yi cảm nhận được một bàn tay đặt trên vai mình, và bỗng nhiên cô không còn ở trong ngôi đền tinh xảo ở Ranakpur nữa, và vị thầy tu có đôi mắt xanh lơ cũng biến mất. Bà thấy mình tỉnh dậy trong căn phòng của mình ở Tyersall Park, ánh nắng ban mai rọi vào mắt bà.
“Mẹ, mẹ đã tỉnh chưa? Con đưa giám mục See tới gặp mẹ.” - Victoria ríu rít nói.
Su Yi khẽ buông ra một tiếng rên.
“Tôi nghĩ có lẽ bà ấy đang đau.” - giám mục See nói.
Su Yi lại rên lần nữa. Cái đứa con gái khó chịu này chỉ tổ phá quấy mình khỏi những giây phút sống động nhất đời mà thôi. Ah Jit đang nói chuyện với mình, Ah Jit đang cố gắng nói với mình điều gì đó, và bây giờ anh ấy đã biến mất rồi.
“Để tôi gọi y tá.” - Victoria nói bằng giọng lo lắng. “Mẹ vừa được tiêm quá nhiều hydrocodone, thực sự thì mẹ không cảm thấy gì mới phải. Họ bảo đấy có thể là ảo giác, thế thôi.”
“Ta không đau, chẳng qua là con đánh thức ta dậy đột ngột quá thôi.” - Su Yi cáu kỉnh lẩm bẩm.
“Vậy thì giám mục See đang ở đây để cầu nguyện cho mẹ—”
“Cho mẹ ít nước...” - Su Yi nói, cổ họng bà như thường lệ khô khốc vào buổi sáng.
“Ồ vâng, nước. Giờ thì để xem nào. Giám mục See, ông có thể làm ơn đi vào phòng thay đồ của mẹ tôi được không? Trong đó có mấy chiếc ly Venice đặt trên cái khay bên cạnh bàn trang điểm, những chiếc ly được thổi bằng tay rất đáng yêu có hình cá heo từ một cửa hàng tuyệt vời gần Danieli. Cứ lấy cho tôi một chiếc là được.”
“Aiyah, có một cái cốc nhựa ở ngay đây.” - Su Yi chỉ về phía cái bàn cạnh giường.
“Ồ, con ngốc thật, con không nhìn thấy. À, giám mục See, ông có thấy bình nước cạnh cái bàn đằng sau lưng ông không? Ở đấy lẽ ra là có một bình nước bằng bạc phủ cách điện, có chạm hoa văn nghệ thuật hoa leo rất hợp thời dọc tay cầm.”
“Đưa mẹ nó cái cốc cho tao.” - Su Yi nói.
“Ôi trời, mẹ, nói với năng. Giám mục See đang ở trong phòng đấy.” - Victoria nói, cố gắng đưa cái cốc qua.
“Không thấy là tay ta đang chằng chịt ống không? Mày phải giúp mẹ uống nước bằng ống hút!” - Su Yi cáu kỉnh nói.
“Đây, xin phép bà.” - Ông giám mục bước tới và cầm chiếc cốc từ một Victoria đang hết sức bối rối.
“Cảm ơn ông.” - Su Yi biết ơn nói sau khi đã nhấp mấy ngụm nước quý giá.
“Giờ thì mẹ ơi, giám mục See và con đã trao đổi trước đó trong lúc ăn sáng, và con nhớ rằng mẹ chưa bao giờ được rửa tội. Ngài giám mục đây đã tốt bụng mang theo một bình nước thánh từ sông Jordan, và con đang không biết là chúng ta có thể tiến hành nghi thức rửa tội ngay trong phòng này được không.”
“Không, ta không muốn rửa tội.” - Su Yi thản nhiên nói.
“Nhưng mẹ ơi, mẹ không nhận thấy rằng nếu không rửa tội thì mẹ không bao giờ được vào nước thiên đàng hay sao?”
“Bao nhiêu lần ta đã phải bảo với con rằng ta không phải là người Thiên chúa giáo rồi?”
“Đừng có ngớ ngẩn thế, mẹ, tất nhiên là có rồi. Nếu mẹ không phải là người Thiên chúa, mẹ sẽ không thể lên được thiên đàng. Mẹ không muốn được cùng với bố... và tất cả chúng con sau này mãi mãi hay sao?”
Su Yi không thể nghĩ ra được một số phận nào tồi tệ hơn là cả đời bị vướng phải đứa con gái eem zheem 43* của mình. Bà chỉ thở dài, mệt mỏi khi lại phải nói chuyện kiểu này.
“Ơ, bà Young... xin phép cho tôi được hỏi,” - ông giám mục dè dặt bắt đầu, “nếu không phải là người Thiên chúa, vậy thì bà muốn bản thân là người thế nào?”
“Ta kính trọng mọi vị chúa.” - Bà khẽ trả lời.
Victoria đảo mắt vẻ chế giễu. “Người của ông ngoại Shang Loong Ma nhà tôi theo đạo Phật, đạo Lão, thờ phụng Quan Âm, tạp nham đủ thứ tôn giáo... ông biết đấy, theo kiểu Trung Quốc cổ lỗ sĩ.”
Ông giám mục sửa lại cổ áo, trông hơi khó chịu. “Vậy thì Victoria, thực sự chúng ta không thể ép mẹ cô rửa tội được, nhưng có lẽ chúng ta có thể cầu nguyện bà sẽ để cho Chúa Jesus đi vào trái tim. Chúng ta phải để cho Jesus đi vào trái tim bà một cách nhẹ nhàng, êm ái.”
“Ta không cần Jesus đi vào tim ta.” - Su Yi bực bội nói. “Ta không phải là người Thiên chúa giáo. Nếu có là cái gì thì ta là người theo Kỳ Na giáo (Jai-ND).”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Jane là cái gì? Có phải mẹ nhầm và đang nói tới bạn mẹ là Jane Wrightsman?” - Victoria hỏi, nhìn lên chiếc máy IV để chắc chắn là mẹ mình không bị quá liều một loại thuốc phiện điên rồ nào đó.
“Đạo Kỳ Na là một tôn giáo cổ xuất phát từ Ấn Độ Giáo…” 44* † - Giám mục See bắt đầu giải thích.
Victoria nhìn mẹ mình với vẻ hoảng hốt. “Ấn Độ giáo ư? Mẹ không thể nào theo Ấn Độ giáo được. Lạy Chúa lòng lành, mấy đứa thợ giặt ở chỗ bọn con là người Ấn Độ! Đừng bảo mẹ là người Ấn Độ giáo nhé! Điều này sẽ làm con đau lòng chết mất!”
Su Yi lắc đầu mệt mỏi và nhấn cái nút bên tay phải. Mấy giây sau, hai người hầu gái của bà bước vào phòng. “Madri, Patravadee, hãy dẫn Victoria ra ngoài.” - Bà ra lệnh.
“Victoria, đi thôi, chúng ta có thể cùng nhau cầu nguyện bên ngoài.” - Ông giám mục giục, liếc nhìn màn hình đo nhịp tim của Su Yi với vẻ lo lắng.
“Mẹ, mẹ không thể cứ ra lệnh cho con ra khỏi phòng như thế này được. Linh hồn của mẹ đang bị đe dọa!” - Victoria ré lên, vừa lúc Alix vào phòng giữa cơn náo loạn.
Su Yi nhìn Alix bằng ánh mắt cầu khẩn. “Xin hãy bảo Victoria đi đi. Nó làm phiền mẹ chết mất!”
“Thôi được rồi.” - Victoria khẽ nói, rồi quay ngoắt đi và chạy vọt ra khỏi phòng.
Patravadee quay sang bà Su Yi cùng một nụ cười ân cần. “Thưa bà, sáng nay bà vẫn ăn cháo như thường lệ chứ ạ?”
“Ừ. Và hôm nay bảo họ cho thêm một quả trứng nhé.” - Bà hướng dẫn. Khi hai người hầu vừa đi, bà Su Yi buông ra một tiếng thở dài thật dài.
“Chị ấy có ý tốt mà mẹ.” - Alix nói đãi bôi.
“Tại sao lúc nào nó cũng phiền phức như vậy chứ? Và mẹ chẳng thể nào chịu nổi tay mập nhỏ con lan jiau bin 45* See Bei Sien đó. Con biết là hắn chỉ muốn xin tiền cho quỹ xây dựng nhà thờ của hắn mà thôi. Victoria tháng nào cũng viết cho hắn cả mớ séc nên tài khoản của nó lúc nào cũng bị bội chi.”
“Victoria có thể hơi phiền, nhưng chị ấy tốt bụng mà. Chị ấy là người phóng khoáng nhất mà con từng biết.”
Bà Su Yi mỉm cười với Alix. “Và con thì lúc nào cũng là người hòa giải. Ngay từ khi con còn bé, con đã luôn là người hàn gắn vết rạn nứt giữa các chị em. Có chắc là con vẫn sẽ giữ hòa khí sau khi mẹ mất chứ?”
“Tất nhiên rồi mẹ. Nhưng đừng lo—giáo sư Oon cam đoan với con rằng tim mẹ đang tốt lên từng ngày. Ngay cả Malcolm cũng nói rằng anh ấy rất hài lòng với tiến triển của mẹ.”
“Ca này có thể như vậy, nhưng mẹ biết là mẹ không thể sống mãi được.”
Alix không biết phải nói gì nữa. Cô cứ thế ngồi vuốt tấm trải giường của mẹ và dàn cho phẳng.
“Alix, con không cần phải lo cho mẹ. Mẹ không sợ chết—con không biết đã bao nhiêu lần mẹ đối diện với nó đâu. Mẹ chỉ ước sao đừng phải đau đớn, thế thôi.”
“Giáo sư Oon đang đảm bảo điều đó,” Alix nói với vẻ đương nhiên.
“Alix, con giúp mẹ một việc được không? Con gọi cho Freddie Tan và bảo anh ta qua đây nhé?”
“Ơ... Freddie Tan, luật sư của mẹ sao?” - Alix hỏi, mất bình tĩnh trước yêu cầu này.
“Ừ. Đây là việc rất quan trọng và mẹ cần phải gặp anh ta càng sớm càng tốt. Số điện thoại của anh ta ở trong cuốn sổ danh bạ trên bàn trang điểm của mẹ.”
“Tất nhiên rồi. Con sẽ đi gọi anh ta ngay.” - Alix nói.
Bà Su Yi nhắm mắt lại, cố gắng nghỉ ngơi một lát. Bà vẫn đang phải cố gắng quên đi vẻ đau khổ mà bà nhìn thấy trên mặt Victoria sau khi bà ngắt lời cô. Con bé ngu ngốc! Những từ này vọng lại với bà, từ một ký ức xa xưa, xưa lắm...
“Đồ ngốc, con bé ngu ngốc!”
Bố cô gầm lên giận dữ khi Su Yi xuất hiện trong căn hầm của cửa hàng trên phố Telok Ayer. “Con có biết bố đã phải bỏ ra cả gia tài, mang ơn bao nhiêu người, chỉ để cho con được an toàn ra khỏi Singapore không hả? Tại sao con lại ở đây?”
“Bố nghĩ là con có thể ngồi yên ở khách sạn Cung điện Taj Mahal trong khi ngày nào cũng nhận được tin về những điều khủng khiếp xảy ra ở đây hay sao? Nào là đánh bom, nào là người bị tra tấn và bị giết?”
“Đây chính là lý do tại sao bố lại đưa con ra khỏi Singapore! Trên chiếc tàu chiến cuối cùng!”
“Con không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, bố ơi. Con nhận được tin về mọi người—Tan Kah Kee, chú SQ, chú Tsai Kuen, nhưng không bao giờ có tin gì về bố cả. Khi Chin Tuan đến Ấn Độ, anh ấy bảo anh ấy không nghe thấy tin gì về bố. Đấy là khi con nghĩ bố đã bị bắt và bị giết ở đâu đó rồi!”
“Bố đã bảo với con là sẽ không nghe thấy tin gì về bố cả. Bố đã bảo với con là bố sẽ ổn!”
“Ổn ư? Nhìn bố kìa—trốn trong hầm, ăn mặc rách rưới!” - Su Yi nói, nước mắt tuôn rơi khi nhìn bố mình mặc chiếc áo may ô lấm lem và chiếc quần dính đầy tàn thuốc. Trước đến nay cô chưa bao giờ thấy bố mình mặc cái gì khác ngoài bộ vest ba món của ông cả. Với cái đầu cạo trọc lóc và gương mặt lấm bẩn, gần như không thể nhận ra được ông.
“Con bé ngốc này! Con không thấy là bố cố tình mặc thế này hay sao? Cách duy nhất để tồn tại là trở nên vô hình. Bố tự làm mình trông giống như một phu cảng mù chữ. Lính Nhật thậm chí còn không thèm nhổ về phía bố nữa! Giờ thì thế quái nào mà con lại quay về nước được mà không bị hiếp hay bị giết?”
Su Yi chỉ vào chiếc váy lụa Thái mà cô đang mặc. “Con đi từ Ấn Độ sang Miến Điện bằng tàu hỏa, sau đó đi qua Bangkok theo đoàn tùy tùng của đại sứ Thái Lan—con cải trang thành người hầu phu nhân của công chúa Narisara Bhanubhakdi.”
Shang Loong Ma buông ra một tiếng cười nhẹ nhõm khi nhìn con gái. Một mặt thì ông bực cô vì đã quay về một hòn đảo đang ngập tràn chiến tranh, nhưng mặt khác, ông phải ngưỡng mộ tài tháo vát của cô. Cô cũng biết cách để trở nên vô hình, và cô đã chứng tỏ bản thân dũng cảm hơn các anh trai. “Bố sẽ làm gì với con bây giờ, khi con đã trở lại? Quá nguy hiểm để con đến Tyersall Park, con biết đấy.” - Ông thở dài.
“Con sẽ quay trở lại Tyersall Park dù bố có thích hay không! Con sẽ ở đó và làm mọi thứ có thể để giúp đỡ mọi người đang đau đớn và đang gặp nguy hiểm.”
Bố Su Yi chế giễu. “Bây giờ người Nhật kiểm soát tất cả mọi thứ. Con lấy đâu ra cái ý nghĩ là con có thể giúp đỡ được vậy?”
“Một thầy tu đã bảo với con, bố ạ. Một thầy tu trẻ ở ngôi đền đẹp nhất trái đất.”