← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI LĂM DINH THỰ NHÀ WU, SINGAPORE

“Xin vui lòng cho xem thẻ căn cước.” - Người bảo vệ nghiêm khắc nói lúc Astrid hạ kính cửa sổ xuống. Astrid lục trong túi tìm chiếc ví, rút ra thẻ căn cước Singapore của mình, và đưa cho người lính gác. Anh ta cầm tấm thẻ lên ngang mắt để so sánh tấm ảnh bán thân với mặt cô, nheo mắt nhìn từng chi tiết.

“Ngày hôm đấy tóc xấu quá.” - Astrid đùa.

Người lính gác không hề cười mà cầm thẻ căn cước của cô đi vào chốt gác và bắt đầu quét qua hệ thống máy tính.

Astrid phải cố gắng để không trợn mắt lên. Người lính gác Trung Hoa đại lục này đã biết cô—trong mấy tháng vừa qua cô đã tới đây bao nhiêu lần rồi? Điều này giúp cô hiểu được cách gia đình họ Wu đã xây dựng được uy tín nhất định trong giới thượng lưu của Singapore khi bố của Charlie, Wu Hao Lian, lần đầu tạo nên sản nghiệp từ đầu những năm 1980. Nhà họ Wu có vẻ khá tự phụ--chẳng thể nào tránh được sự thật đó.

Tại thời điểm đám đông có tiền thích được ở trong những căn nhà gỗ một tầng ẩn mình trong những vùng đất đầy lá của Quận 9, 10 và 11, Wu Hao Lian đã mua được một lô đất lớn trên một trong những con phố nhộn nhịp nhất Singapore và xây dựng một khu nhà ở gia đình trải rộng ngay tại đó cho cả thế giới cùng nhìn. Ông đã dựng lên một bức tường vữa cao màu trắng xung quanh tài sản của mình, và trên đầu bức tường là những mảnh ngói men đỏ sắc nhọn nhấp nhô lên xuống giống như những đường vảy trên lưng con rồng, kết thúc tại cổng chính với hai cái đầu rồng chạm khắc bằng đồng. Những tấm bảng hình chữ nhật bằng vàng đặt trong các hốc cách nhau mét một quanh bức tường, khắc những dòng chữ thư pháp hoa mỹ:

BIỆT THỰ WU

Đối với người Singapore bình thường—chín mươi phần trăm sống trong các căn hộ chung cư—có vẻ như họ Wu là gia đình giàu nhất trên vùng đất này. Người ta vẫn thấy gia đình này được chở đi trên cả đoàn xe Rolls-Royces liên tục thay đổi, luôn được vệ sĩ đi xe Mercedes tháp tùng bất cứ nơi đâu họ tới. Họ là một trong những gia đình đầu tiên trên hòn đảo phô ra máy bay riêng, và dành toàn bộ các kỳ nghỉ đi khắp châu Âu, nơi Irene Wu cùng các con gái hình thành nên nỗi thèm khát với các hãng thời trang và trang sức cao cấp. Irene xuất hiện ở bất cứ chốn đông người nào, bà luôn mặc những chiếc áo choàng trang trí hoa mỹ và chất nặng đồ trang sức tới mức những người có vai vế khách dành cho bà ta cái tên “Cây thông Noel” sau lưng.

Nhưng tất cả những điều đó đã lâu lắm rồi, Astrid nghĩ khi cánh cổng cao bằng thép dập nổi chữ W cầu kỳ bắt đầu trượt sang một bên và cô nhấn ga trên con đường ngắn dẫn tới ngôi nhà phong cách Palladia có mái cổng đỡ bằng cột trắng phủ đầy hoa giấy. Nhà Wu đã rút lui vào hậu trường, đặc biệt là sau khi bố của Charlie qua đời và một thế hệ tỉ phú xấc xược đột ngột xuất hiện từ đầu những năm 2000, xây dựng những lâu đài còn phô trương hơn và ganh đua được thấy trên các trang mạng xã hội. Những ngày này chỉ có mẹ của Charlie là còn ở lại Singapore, chần chừ không muốn từ bỏ ngôi nhà của mình.

Astrid dừng xe sau một chiếc Mercedes SUV màu xám đã đậu từ trước bên dưới cổng vòm. Cô thấy Lincoln Tay, người bà con xa, xuất hiện từ sau ghế lái và đi vòng ra sau cốp xe. “Ah Tock! Thật vui khi gặp cậu ở đây.” - Astrid vừa nói vừa bước ra khỏi xe.

“Biết nói gì với chị bây giờ? Chị luôn giao lưu với người giàu có và nổi tiếng, còn em thì chỉ làm việc cho họ.” - Anh nói đùa. “Giờ thì Astrid, nói cho em biết tại sao chị vẫn còn lái chiếc Acura cũ kỹ kia? Nó vẫn qua được kiểm định cơ à?”

“Đây là chiếc xe đáng tin cậy nhất mà chị từng có. Chị sẽ lái nó tới chừng nào buộc phải vứt ra bãi rác.”

“Thôi nào lah, chị giàu bà cố, ít nhất thì cũng nâng đời lên ILX chứ. Hoặc có thể Charlie có thể mua cả công ty Acura cho chị và bắt bọn họ thiết kế một chiếc xe từ đầu.”

“Ha ha, buồn cười quá.” - Astrid nói. Cứ mỗi lần cô gặp cậu em họ này là kiểu gì cậu ta cũng nhắc tới tiền của cô.

“Này, tới đây xem một thứ rất đặc biệt.” - Ah Tock vừa nói vừa mở cốp chiếc xe SUV. Một chiếc thùng đá Igloo to tướng được buộc chặt lấy một bên của phần cốp rộng rãi, và Ah Tock cẩn thận nhấc ra một túi nhựa lớn bơm đầy ô xy. Bên trong là một con cá giống như rồng dài khoảng bảy tấc.

“Ồ, một con cá rồng.” - Astrid nói.

“Không phải là cá rồng thường đâu. Đây là Valentino, con huyết long đoạt giải của phu nhân Wu. Nó có giá ít nhất 175.000 USD và bây giờ nó sẽ có giá 250.000 USD, tối thiểu.”

“Sao lại thế?”

“Em vừa đưa Valentino đi phẫu thuật thẩm mỹ. Nó bắt đầu rũ mắt xuống, vì vậy em đưa nó đi nâng mắt. Và thậm chí nó còn được gọt một chút cằm nữa. Thấy nó bây giờ đẹp trai không?”

“Có cả phẫu thuật thẩm mỹ cho cá nữa à?” - Astrid hỏi với vẻ hoài nghi.

“Loại tốt nhất thế giới, ở ngay tại Singapore này! Ông ấy chuyên dòng cá rồng.” 75*

Trước khi Astrid lún sâu hơn vào câu chuyện tầm phào hoang đường này, cánh cửa trước bật mở và Irene Wu chạy ra ngoài. Là một người phụ nữ mặt tròn trịa mới bước sang tuổi bảy mươi, bà mặc chiếc áo choàng dài kiểu Morocco màu cam sáng, phần trên thêu các mảnh thủy tinh gương đồ trang sức tròn tí xíu, quần lửng màu trắng, đôi hài phòng ngủ màu trắng có tơ mịn thêu logo khách sạn Four Seasons. Trên tay bà lấp lánh một chiếc nhẫn ngọc lục bảo; một chiếc nhẫn khác làm từ các dải kim cương bện xoắn với nhau màu trắng, vàng, và vàng hồng; và một chiếc nhẫn kim cương cắt hình trái lê to gần bằng trái lê thật.

“Cưng sao rồi? Bé cưng Valentino của ta sao rồi?” - Irene hỏi không ra hơi, chạy bổ về phía Ah Tock và chiếc túi nhựa.

“Thưa phu nhân Wu, cậu ấy rất ổn. Cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng tạm thời cậu ấy vẫn còn đôi chút lờ đờ do thuốc. Hãy để cậu ấy thích nghi trở lại trong bể.”

“Đúng rồi, đúng rồi! Aiyah, Astrid, ta không nhìn thấy con. Vào đi, vào đi. Xin lỗi –ah, hôm nay ta thật kan jyeong 76* vì thủ tục của Valentino. Lạy chúa lòng lành, trông cháu có đáng yêu không cơ chứ. Hôm nay cháu mặc đồ ai vậy?” - Irene hỏi, ngắm nghía bộ váy quấn vải hoa lấy cảm hứng từ kimono của Astrid.

“Ồ, đây là chiếc váy mà Romeo Gigli làm cho cháu mấy năm trước rồi, cô Irene.” - Astrid nói, cúi người tới để hôn phớt lên má bà.

“Tất nhiên rồi. Thật là đẹp quá! Và con không nghĩ là đã tới lúc con bắt đầu gọi ta là mẹ thay cho cô Irene hay sao?”

“Thôi nào mẹ, cứ chọc Astrid thôi!” - Charlie nói, đứng ở cửa trước. Astrid bừng sáng lên khi nhìn thấy anh và chạy bổ về phía bậc thềm để ôm chặt lấy anh.

“Aiyah, ta sẽ phát khóc lên và làm hỏng mascara mất. Nhìn hai con chim câu kìa!” - Irene thở dài với vẻ hạnh phúc.

Khi mọi người đã vào nhà, Charlie dẫn Astrid về phía cầu thang đôi rộng lớn kiểu Cuốn theo chiều gió thay vì phòng khách.

“Hai đứa đi đâu vậy?” - Irene hỏi.

“Con dẫn cô ấy lên gác một lát mẹ ạ.” - Charlie nói bằng giọng có phần cường điệu.

“Nhưng Gracie đã dành cả ngày để làm bao nhiêu là loại nyonya kueh rồi. Hai đứa phải tới uống trà ăn nyonya kueh với mẹ một chút đấy nhé?”

“Tất nhiên rồi ạ.” - Astrid nói.

Khi họ đi lên cầu thang, Charlie thấp giọng nói, “Mỗi lần anh tới thăm, mẹ anh lại càng cần được thương yêu nhiều hơn.”

“Mẹ chỉ nhớ anh thôi. Bây giờ hẳn là mẹ rất cô đơn khi không còn ai bên cạnh ở Singapore nữa cả.”

“Xung quanh mẹ lúc nào cũng có tới hai mươi nhân viên phục vụ.”

“Đâu có giống nhau, anh biết điều đó mà.”

“Thì mẹ có một ngôi nhà ở Hong Kong—mẹ có thể dành toàn bộ thời gian ở đó nếu muốn, nhưng mẹ cứ nhất quyết phải ở đây.” - Charlie cãi lại.

“Đây là nơi lưu giữ hầu hết các ký ức của mẹ. Cũng giống như của anh thôi.” - Astrid vừa nói vừa vào phòng ngủ của Charlie. Vài năm trước, không gian này đã được trang trí lại theo phong cách nhẹ nhàng, nam tính với các bức tường phủ da cá mập và đồ gỗ đương đại thiết kế theo yêu cầu bởi công ty BDDW ở New York, nhưng Charlie vẫn giữ lại thứ khiến anh nhớ tới tuổi thơ của mình trong phòng ngủ: Toàn bộ trần nhà được lắp bích họa cơ khí hóa mô tả toàn bộ các chòm sao trong không gian, và khi còn bé, hàng đêm Charlie đi ngủ và nhìn lên trần nhà lấp lánh ánh sao khi chúng xoay chuyển hàng ngày theo cung hoàng đạo.

Hôm nay, anh không phí chút thời gian nào, đẩy Astrid lên giường và phủ kín người cô bằng những nụ hôn. “Em không biết anh nhớ em thế nào đâu.” - Charlie nói, hôn lên vùng nhạy cảm ngay trên xương gáy cô.

“Em cũng vậy.” - Astrid thở dài, vòng tay ôm lấy anh, cảm nhận từng dãy cơ dưới lưng anh.

Sau khi hôn xong, họ nằm ôm lấy nhau, cùng nhau nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh.

“Em có cảm giác như lại trở về tuổi mới lớn.” - Astrid cười khúc khích. “Còn nhớ anh vẫn thường ú òa em ở đây sau MYF 77* vào các ngày thứ Bảy không?”

“Có chứ. Anh vẫn cảm thấy như anh đang làm điều gì đó bậy bạ khi có em ở đây ngay lúc này.”

“Cửa vẫn mở kìa Charlie. Chúng ta chưa làm bất cứ điều gì xếp hạng R cả,” Astrid vừa nói vừa phá lên cười.

“Anh thật hạnh phúc khi thấy em trong tâm trạng vui vẻ như vậy.” - Charlie nói, rê ngón tay qua mái tóc cô.

“Em có cảm giác như bão tố cuối cùng cũng đã tan. Anh không biết hôm qua trong phòng ăn sáng tuyệt vời đến thế nào khi bà em đi xuống đâu.”

“Anh chỉ có thể tưởng tượng thôi.”

“Bà bắt mọi người nhìn chiếc nhẫn đính hôn của em. Nó giống như bà chấp cả nhà thách thức chúng ta vậy.”

“Bà ngoại em là một người phụ nữ điềm tĩnh. Anh mong được gặp bà vào tối nay. Bà mời cả mẹ anh nữa, em biết không?”

“Thật sao?” - Astrid nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

“Ừ, một tấm thiệp mời chạm trổ được gửi tới sáng nay. Mẹ anh gần như không thể tin nổi. Mẹ không bao giờ nghĩ lại có ngày được mời tới Tyersall Park. Anh nghĩ mẹ sẽ đóng khung tấm thiệp mời mất.”

“Ôi, sẽ là một bữa tiệc ra trò đây. Em không thể chờ để xem cái nhìn trên một số gương mặt khi em bước vào phòng khách cùng với mẹ anh!”

“Gương mặt nào?”

“Ồ, anh biết đấy, một vài dì của em bộ tịch hơn người khác. Và đặc biệt có một người bà con sẽ mất hồn luôn!”

“Rico Suave, Người Mặc đẹp nhất Hong Kong?” - Charlie trêu.

“Đại sảnh Danh vọng dành cho Người mặc Đẹp nhất, cậu ta sẽ nói cho anh biết.” - Astrid cười lớn. “Đi nào, hãy xuống gác trước khi mẹ anh nghĩ chúng ta đang làm chuyện xấu xa trên này.”

“Anh muốn mẹ nghĩ chúng ta đang làm chuyện xấu xa.”

Họ miễn cưỡng rời khỏi giường, vuốt thẳng quần áo rồi thong thả nắm tay nhau bước xuống chiếc cầu thang uốn lượn sang trọng. Đi qua hành lang vòm bên dưới cầu thang, họ đi vào phòng khách lớn, nơi được trang trí rất đẹp giữa phong cách đế chế Pháp với đồ cổ Trung Hoa chất lượng bảo tàng. Ở giữa không gian mênh mông này là một cái hồ không có hình dạng cụ thể, có một lùm cây nhiệt đới mọc lên khỏi mặt nước, vươn gần tới đỉnh vòm kính. Những con cá chép Nhật bơi trong nước hồ róc rách, nhưng tiêu điểm của phòng khách là bức tường chính, nơi đặt một bể cá cả trăm lít nước được sơn đen kịt đặt âm trong tường.

“Valentino có vẻ hạnh phúc khi được về nhà!” - Charlie hồ hởi nói khi hai người đi lên xem cá. Bên trong bể, chú huyết long quý của Irene vui vẻ rẽ sóng một mình, ánh sáng sợi quang màu hồng khiến toàn thân nó phát lên thứ ánh sáng màu đỏ óng ánh thậm chí còn sáng hơn. Astrid nhìn xuống chiếc bàn cà phê, nơi trĩu xuống vì một dãy bánh tráng miệng nyonya trên những chiếc đĩa Limoges viền màu xanh nước biển và vàng.

“Kueh lapis, món yêu thích của anh!” - Charlie nói, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa vải nhung thêu kim tuyến và dùng tay nhặt lấy một miếng bánh có bơ.

“Anh không nghĩ là chúng ta nên chờ mẹ hay sao?”

“Ồ, mẹ sẽ ra ngoài một phút, anh chắc là như vậy. Bắt đầu thôi. Em không cần phải lễ nghi gì ở đây cả--em biết mẹ anh dân dã thế nào rồi.”

Astrid bắt đầu rót trà vào tách của Charlie từ bộ trà bằng bạc. “Đấy là điều mà em luôn yêu thích ở mẹ anh. Mẹ không bao giờ ra vành ra vẻ gì cả--đúng là một người phụ nữ ấm áp và giản dị.”

“Ừ, em nói điều đó với mọi người ở Bulgari ấy.” - Charlie khịt mũi, đồng thời Ah Tock đi vào phòng khách. “Lincoln! Uống trà cùng chúng tôi chứ? Mẹ tôi đâu?”

“Um, bà ấy đang trong phòng ngủ. Bà ấy đi nằm.” - Lincoln vừa nói vừa bồn chồn cầm chiếc điện thoại.

“Sau bà ấy lại đi nằm?” Charlie hỏi.

Astrid đang rót trà ngẩng đầu lên. “Bà ấy cảm thấy không khỏe hay sao thế?”

“Ơ, không...” - Ah Tock đứng đó với một vẻ mặt rất buồn cười.

“Astrid, tôi nghĩ là chị nên gọi về nhà.”

“Tại sao?”

“Um... bà chị vừa mới mất.”