Chương MƯỜI BỐN TYERSALL PARK, SINGAPORE
Ánh sáng ban mai xuyên qua khung cửa sổ khiến cho đồ đạc trang trí nghệ thuật làm bằng gỗ gụ trong phòng ngủ của bà Su Yi ánh lên như hổ phách, và Nick choáng váng mất một lúc khi thấy bà nội mình thật bé xíu và mong manh ở giữa chiếc giường bệnh viện, máy móc tụm lại xung quanh bà trông như một đội quân người máy xâm lược. Đã gần năm năm rồi kể từ khi anh nhìn thấy bà, và bây giờ một cảm giác hối hận sâu sắc phủ xuống người anh. Thế nào mà anh để cho bao nhiêu thời gian trôi qua như vậy? Anh đã để mất năm năm quý giá vì một cuộc tranh cãi, vì lòng tự tôn của mình. Khi Nick đến gần giường bà, trong chốc lát anh không biết phải nói gì.
Astrid đứng cạnh Nick một lúc, và rồi cô dịu dàng nói, “Ah Ma, đây là Nicky.”
Su Yi mở mắt và nhìn lên đứa cháu trai. Trời ạ. Thằng bé càng ngày càng giống ông nội nó, bà nghĩ. “Trông cháu còn đẹp trai hơn trước đấy. Ta vui là cháu đã không mập lên chút nào. Hầu hết đàn ông đều mập lên sau khi lấy vợ—cứ nhìn Eddie phát phì ra thì biết.”
Nick và Astrid đều phá lên cười một chút, phá vỡ sự căng thẳng trong phòng. “Cháu sẽ quay lại ngay.” - Astrid nói, lặng lẽ bước ra khỏi cửa phòng ngủ. Ngay khi cô vừa đóng cửa lại, giáo sư Oon đã bước vào phòng khách của Su Yi.
“Chúc buổi sáng tốt lành, giáo sư Oon.” - Astrid vui vẻ nói, chặn ngang đường của ông.
Ông bác sĩ lập tức lùi lại. Đã hơn một tuần ông chưa gặp Astrid, và ông không thể tin được là hôm nay cô lại ăn mặc như vậy. Trời đất Annabel Chong ơi! Thậm chí trông cô còn quyến rũ hơn ông có thể tưởng tượng trong chiếc áo trượt băng tồi tàn và chiếc quần ngụy trang gợi cảm kia. Nó còn hơn bất cứ trang web khiêu dâm nào về nữ sinh Nhật Bản. Phải chăng cô mặc áo con thể thao dưới chiếc áo trùm đầu rộng thùng thình kia? Cơ thể của cô là một tác phẩm của Chúa. Hoàn hồn trở lại, giáo sư Oon nói bằng giọng lãnh đạm. “A, Astrid. Chào mừng cô trở về. Tôi vừa mới định chạy phủ tạng buổi sáng cho bà của cô.”
“Ồ, ông không nghĩ là điều đó có thể chờ một lát được hay sao? Tại sao ông không cập nhật tình hình cho tôi trước đã, vì tôi vừa mới đi xa về? Ah Ma sáng nay có vẻ ổn. Tình trạng của bà có tiến triển được không?”
Giáo sư Oon cau mày. “Có thể. Chúng tôi đã cho bà ấy một hỗn hợp ức chế thụ cảm beta, nhờ vậy mà bà ấy có được một giai đoạn nghỉ ngơi ổn định.”
“Tôi thật sự biết ơn về tất cả những điều mà ông đã làm.” - Astrid nồng nhiệt nói.
“Um, yah. Sau khi xem EKG mới nhất của bà ấy, tôi mới có thể cho cô một tiên lượng chính xác hơn.”
“Nói cho tôi nghe đi bác sĩ, ông đã bao giờ nghe nói tới một chuyên gia tại Trung tâm Y tế St. Luke ở Houston tên là David Scott chưa? Bác sĩ Scott đã phát triển một phương pháp điều trị thử nghiệm mới đối với bệnh sung huyết tĩnh mạch.” - Astrid tiếp tục, không để cho ông xao lãng.
Ái chà, đã đẹp lại còn trí tuệ. Một phụ nữ có thể nói chuyện về bệnh tim một cách quyến rũ, giáo sư Oon nghĩ. Thằng quỷ Charlie Wu đúng là số hưởng. Giá mà Astrid xuất thân từ một gia đình khác, giá mà cô ấy không giàu kinh khủng như thế, cô đã có thể là bồ của ông rồi. Ông sẽ bố trí cho cô ở căn hộ bí mật của ông ở The Marq và xem cô bơi lội, trần truồng, trong bể bơi suốt ngày.
Trong phòng ngủ, Nick đang tự hỏi chính xác là mình cần phải nói gì với bà nội. “Nay ho ma? ” 73* anh nói, và rồi lập tức tự hỏi tại sao mình lại hỏi bà một câu ngớ ngẩn đến thế.
“Lâu nay ta không được khỏe. Nhưng hôm nay ta cảm thấy khỏe hơn mấy tuần trước.”
“Con rất vui khi nghe điều đó.” Nick cúi người xuống bên Su Yi và nhìn thẳng vào mặt bà. Anh biết rằng đã đến thời khắc anh nói lời xin lỗi. Mặc dù anh bị bà làm tổn thương nhiều, và mặc dù anh cảm thấy bà đã bất công với Rachel quá nhiều, anh cũng biết rằng nghĩa vụ của anh là phải xin bà tha thứ. Anh hắng giọng và nói, “Ah Ma, con rất hối hận về cách xử sự của con. Con hi vọng rằng bà có thể sẵn lòng tha thứ cho con.”
Su Yi quay mặt đi và chầm chậm buông ra một tiếng thở dài. Nicky đã về. Thằng cháu ngoan lại về bên bà, quỳ gối và cầu xin chuộc lỗi. Giá mà nó biết bà thực sự cảm thấy thế nào. Bà im lặng mấy giây, rồi quay lại nhìn anh. “Con có thấy thoải mái trong phòng ngủ của mình không?”
“Phòng ngủ của con?” - Nick hỏi, nhất thời không hiểu câu hỏi của bà.
“Ừ, người ta có dọn tươm tất cho con không?”
“Um, con có ở đây đâu. Con ở bên chỗ Colin.”
“Ở đường Berrima ư?”
“Không ạ, gia đình Colin bán căn nhà đó mấy năm trước rồi. Cậu ấy bây giờ ở bên Sentosa Cove.”
“Thế quái nào mà con lại ở bên đó chứ không phải bên này?”
Đến lúc này Nick mới vỡ lẽ ra rằng bà mình không hề biết rằng anh đã quay về được hơn một tuần. Rõ ràng là bà chẳng liên quan gì tới việc cấm anh không được vào Tyersall Park! Anh không biết phải nói gì trước, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. “Bây giờ có quá nhiều người tới thăm, con không nghĩ là có phòng cho con.”
“Vớ vẩn. Không ai được ở trong phòng ngủ của con hết.” - Su Yi nhấn một cái nút bên cạnh người, và chỉ mấy giây sau Madri và Patravadee đã xuất hiện bên cạnh bà.
“Hãy bảo với Ah Ling cho người dọn phòng Nicky. Ta không hiểu tại sao nó lại ở một nơi chết tiệt nào đó chứ không phải là ở đây.” - Su Yi ra lệnh cho mấy người hầu phu nhân.
“Vâng, thưa phu nhân.” - Madri trả lời.
Đến lúc này, Nick mới nhận ra rằng đây là cách bà ngầm tha thứ cho anh. Anh bỗng thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, như thể một tảng đá khổng lồ đã được nhấc ra khỏi vai anh.
Khi hai người hầu phu nhân của Su Yi bước ra khỏi phòng, Adam và Piya bước vào phòng chờ và chỉ vài giây trước khi cánh cửa phòng đóng lại, họ nhìn thấy cậu em họ Nick đang cúi người bên cạnh bà.
Astrid vẫy chào từ chiếc trường kỷ nơi cô đang ngồi trò chuyện với giáo sư Oon. “Adam! Gặp được em vui quá!”
“Ồ Astrid, em xin lỗi, em không thấy chị ở đó. Piya, đây là chị họ Astrid của anh. Chị ấy là con của bác Felicity.”
“Em đã nghe nói nhiều về chị.” - Piya mỉm cười nói.
“Có phải em thấy Nicholas ở kia với Ah Ma không? Bọn em đang định ghé thăm một chút trước khi đi ăn sáng.” - Adam nói.
“Nicholas Young?” - Giáo sư Oon nói với giọng cảnh giác. “Cậu ta ở trong phòng ngủ ư? Nhưng chúng ta nhận được nghiêm lệnh không được—”
“Francis, giữ ý nghĩ đó một phút.” - Astrid nói, đặt tay lên đùi ông, ngón tay cô gần như lướt qua đùi trong của ông. Ông bác sĩ run lên trước cú chạm bất ngờ của cô và lập tức im bặt. Astrid quay sang Adam và Piya nói, “Chị chắc là Ah Ma sẽ muốn gặp hai em một chút xíu. Sáng nay bà đã ổn hơn rất nhiều. Tại sao em không xuống ăn sáng trước đi? Chị nghe nói Ah Ching đang làm món bánh kếp nổi tiếng của bà ấy.”
“Ồ, em rất thích bánh kếp ngon.” - Piya nói.
“Anh cũng vậy. Và Ah Ching làm món nước sốt đặc biệt từ chocolate Bỉ và si rô vàng của Lyle để rưới lên bánh. Giáo sư Oon, ông đã bao giờ rưới si rô bằng vàng trộn chocolate lên bánh kếp chưa?”
“Ơ, chưa.” - Ông bác sĩ nói, mồ hôi bắt đầu rịn ra quanh thái dương.
“Thế thì ông phải ăn thôi. Thực ra tại sao ông lại không đi cùng chúng tôi ngay bây giờ nhỉ? Nào hãy cùng nhau đi xuống ăn bánh kếp. Tôi chắc là cả gia đình sẽ rất muốn được nghe ông cập nhật về tình hình của Ah Ma.” - Astrid nói, đứng dậy khỏi ghế trường kỷ.
Cả ba người họ đứng đó, chờ đợi ông bác sĩ.
“Um, chờ tôi một phút.” - Giáo sư Oon bẽn lẽn nói. Ông biết rằng ông không tài nào cưỡng lại được khoảnh khắc đó.
Ở trong phòng ngủ, Su Yi đã bảo Nick đi tới chỗ chiếc ngăn kéo trên cùng bàn làm việc của bà và lấy thứ gì đó cho bà. “Con có thấy chiếc hộp màu xanh nhạt không?”
“Có.”
“Ở dưới đáy hộp là mấy chiếc túi lụa. Mang cho ta chiếc túi màu vàng.”
Nick tháo chiếc móc kim loại trên chiếc hộp bọc da màu xanh dương và mở chốt. Bên trong là một bộ sưu tập vật dụng và các đồ kỳ lạ. Lược đồi mồi kiểu cổ và tiền xu các loại để lẫn với thư từ và những bức ảnh cũ đã ngả màu. Anh chợt thấy một chồng nhỏ được buộc bằng dây ruy băng và nhận ra đấy chính là từng bức ảnh anh đã gửi cho bà từ những ngày học trường nội trú ở Anh. Dưới đáy hộp là một vài túi đồ trang sức, loại làm bằng lụa lót mà người ta thường thấy trong các cửa hàng nữ trang rẻ tiền ở phố Tàu trên khắp thế giới. Anh tìm thấy một chiếc túi nhỏ màu vàng và quay trở lại giường của bà.
Su Yi mở khóa chiếc túi, lấy ra một đôi hoa tai và đặt chúng vào tay Nick. “Ta muốn con giữ cái này. Cho vợ của con.”
Nick cảm thấy nghẹn ở cổ khi anh nhận ra ý nghĩa to lớn của món quà. Đây là lần đầu tiên bà nội anh thừa nhận Rachel là vợ anh. Anh nhìn đôi hoa tai trong tay mình. Chúng chỉ là những nụ ngọc trai giản dị đặt trên đế bằng vàng đã lỗi thời, nhưng độ sáng của mỗi viên ngọc trai vẫn khiến người ta ngạc nhiên—dường như chúng phát sáng từ bên trong. “Cảm ơn bà, Ah Ma. Con biết là Rachel sẽ thích chúng.”
Su Yi nhìn thẳng vào mắt cháu trai. “Bố của ta cho ta khi ta trốn thoát khỏi Singapore trước khi chiến tranh xảy ra, khi lính Nhật chiếm được Johor và chúng ta biết tất cả đã mất. Chúng hết sức đặc biệt. Hãy trông coi chúng cẩn thận.”
“Chúng con sẽ trân trọng nó, Ah Ma.”
“Giờ thì ta nghĩ đã đến giờ ta uống thuốc buổi sáng. Con sẽ gọi Madri và Patravadee vào chứ?”
Trong phòng ăn sáng, Ah Ching đã bố trí một điểm nấu ăn ở phía cuối chiếc bàn ăn dài. Khá là bất thường khi bà không sử dụng chảo bánh kếp để thực hiện công thức ưa thích của mình. Thay vào đó, bà nấu chúng trên chiếc chảo dạng bát, lật và trở chiếc chảo lớn màu đen một cách thuần thục để tạo nên những chiếc bánh tròn mỏng hoàn hảo.
Eddie đã đánh thức Fiona và lũ trẻ để ăn món bánh đặc biệt này, và mẹ anh ta, Victoria, Catherine, và Taksin cũng đã tụ tập trong phòng, háo hức chờ đợi những chiếc bánh kếp làm theo yêu cầu.
“Có thể cho bánh của tôi thêm một ít phô mai và bơ được không?” Taksin hỏi. “Tôi thích ăn mặn hơn là ăn ngọt, đặc biệt là vào buổi sáng.”
“Bác Taksin, bác sẽ bỏ lỡ cơ hội nếu như không thử món sốt lừng danh mà Ah Ching làm đấy.” - Eddie nói.
“Con muốn cho kem lên phần bánh của con.” - Bé Augustine nói.
“Augie, con sẽ ăn theo đúng chỉ dẫn của bố!” - Eddie quát lên với cậu con trai.
Catherine trao đổi ánh mắt với Alix, lúc này chỉ trợn mắt và lắc đầu.
Khi cả gia đình bắt đầu ăn ngon lành lượt bánh kếp đầu tiên, Astrid đi vào phòng ăn cùng với Adam, Piya, và giáo sư Oon.
“Chị làm gì ở đây?” - Eddie nói, giật mình khi thấy người chị họ thình lình xuất hiện trong ngôi nhà. Anh ta nghĩ cô đã bị bố mẹ ra lệnh phải tránh xa ngôi nhà sau vụ đính hôn ở Ấn Độ.
“Ăn bánh kếp, như cậu thôi.” - Astrid hồ hởi trả lời.
“Thế thì tôi cho rằng có ai đó trong chúng ta không hề biết xấu hổ là gì.” - Eddie lẩm bẩm không thành tiếng.
Astrid quyết định phớt lờ thằng em họ và đi tới chào bác gái và các dì bằng cách hôn lên má họ. Victoria đờ người ra khi Astrid hôn mình rồi hỏi, “Mẹ cháu thế nào? Dì nghe bảo bà ấy nằm liệt giường hai hôm nay.” Ngầm ý trong giọng nói thất vọng của bà rằng Astrid là người phải chịu trách nhiệm vì đã làm cho mẹ ốm.
“Căn cứ vào việc ngày hôm qua mẹ cháu có thể chơi bài bridge năm tiếng đồng hồ với phu nhân Lee Yong Chien, Diana Yu, và Rosemary Yeh, cháu nghĩ là bà ấy ổn ạ.” - Astrid trả lời.
Alix tự hỏi không biết ông bác sĩ làm gì ở bàn ăn sáng của họ, nhưng vốn giỏi kiềm chế, bà mỉm cười duyên dáng với ông bạn học cũ và nói, “Francis, thật tốt khi ông tới ăn cùng chúng tôi.”
“Ơ, Astrid kiên quyết bắt tôi phải thử món bánh nổi tiếng của Ah Ching đấy chứ.”
“Chị vừa lên gác xuống đấy à?” - Eddie hỏi với giọng cảnh giác, tự hỏi không biết cô đã báo với Ah Ma là Nicky đang ở trong thành phố hay chưa.
Astrid nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Ừ, chị vừa gặp Ah Ma một lát. Bà muốn xem ảnh đính hôn của chị, vì bà đã góp phần lên kế hoạch cho nó. Thật may mắn tuyệt vời là lại có người ở đó chụp được.”
Eddie nhìn cô miệng há hốc.
“Chúc mừng cháu đã đính hôn, Astrid.” - Fiona nói.
“Ừ, chúc mừng nhé.” - Catherine và Alix vui vẻ đồng thanh.
Victoria là bà dì duy nhất không hề chúc tụng gì, thay vì đó quay sang giáo sư Oon. “Tình trạng mẹ tôi sáng nay thế nào?”
“Ồ, tôi vẫn chưa có cơ hội được khám cho bà ấy, vì lúc đó Nicholas đang gặp bà ấy.”
“CAAAAÁI GÌ? Ông bảo rằng Nicky đang ở trên gác với bà tôi ư?” - Eddie lớn tiếng thốt lên.
“Bình tĩnh nào, Eddie.” - Fiona la khẽ.
Astrid dịu dàng mỉm cười với cậu em họ. “Chính xác là cậu có vấn đề gì với việc Nicky gặp Ah Ma sao? Cậu trở thành kẻ nói dối bà từ bao giờ vậy?”
“Anh ta bị cấm không được vào nhà!” - Eddie nói.
“Chính xác là ai cấm? Bởi vì nếu cậu hỏi tôi, thì Ah Ma chắc chắn là rất vui khi gặp cậu ấy cách đây vài phút.” - Astrid nói, thản nhiên rưới một ít si rô vàng chocolate lên chiếc bánh kếp của mình.
“Cháu chắc về điều đó chứ?” - Victoria phẫn nộ hỏi.
“Vâng, cháu ở trong phòng lúc Ah Ma yêu cầu rõ ràng phải gặp em ấy.”
Eddie lắc đầu một cách giận dữ, đứng vọt dậy khỏi ghế. “Nếu không ai làm gì về điều này thì tôi sẽ làm! Nicky sẽ làm cho bà lên cơn đau tim lần nữa!”
“Làm cho ai đau tim?”
Eddie quay người lại và thấy bà ngoại đang ngồi trên chiếc xe lăn còn Nick thì đẩy bà vào phòng ăn sáng. Theo sau họ là bình ô xy và một vài thiết bị y tế khác, được dẫn theo một cách nghiêm túc bởi mấy cô hầu người Thái Lan của bà. Đằng sau họ là một tốp y tá và người phụ tá tim mạch đang trong ca trực.
“Mẹ! Mẹ làm gì ở đây?” - Victoria rít lên.
“Ý con là sao? Ta muốn ăn sáng trong phòng ăn sáng của chính mình. Nicky bảo với ta rằng Ah Ching làm món bánh kếp ngon lành của bà ấy.”
Anh chàng phụ tá trẻ tuổi nhìn giáo sư Oon với vẻ bất lực, nhưng đưa cho sếp mình mấy tờ giấy in ra từ máy tính. “Thưa giáo sư, bà ấy nhất quyết đòi xuống dưới, nhưng tôi đã cho chạy một vài chẩn đoán trước.”
Giáo sư Oon nhìn lướt qua báo cáo buổi sáng, mắt mở to ra. “Lạy Chúa lòng lành… Hoan hô, phu nhân Young—tôi rất ngạc nhiên khi biết bà cảm thấy mạnh khỏe như vậy sáng nay!”
Su Yi không đếm xỉa gì tới ông bác sĩ, thay vào đó mắt bà tập trung vào Eddie. “Cậu có chỗ ngồi thú vị nhỉ!” - Bà nói với giọng tinh nghịch.
“Ồ, cháu xin lỗi.” - Eddie nói, mặt đỏ bừng, hấp tấp đứng dậy khỏi chiếc ghế ở đầu bàn, trong khi Nicky đầy trách nhiệm đẩy chiếc xe lăn của Su Yi vào đó.
“Tới đây, ngồi cạnh ta.” - Su Yi nói với Nick, vỗ vỗ lên bàn. Một người hầu phu nhân lập tức lấy một chiếc ghế, và khi Nick ngồi xuống bên cạnh bà nội mình ở đầu bàn, anh không cưỡng được ngoác miệng ra cười. Lần đầu tiên kể từ khi tới Singapore, anh mới có cảm giác mình lại được về nhà.
Ah Ling vào phòng ăn sáng và đặt một cái tách và đĩa trước mặt Su Yi. “Đây là trà da hong pao 74* yêu thích của phu nhân.”
“Tuyệt. Ta có cảm giác như hàng thế kỷ nay chưa được uống trà. Ah Ling, cô đã nhận được lời nhắn của ta xem phòng Nicky được dọn dẹp hay chưa? Vì một lý do nào đó mà thằng bé vẫn đang ở Sentosa, lạ thật!”
“Vâng, phòng của Nicky đã sẵn sàng cho cậu ấy.” - Ah Ling thông báo, cố gắng nén tiếng cười khi nhận thấy mạch máu nơi cổ Eddie bắt đầu giật giật.
“Ngày mai em trai ta sẽ tới đây ăn cơm tối thứ Sáu chứ?” - Su Yi hỏi.
“Vâng. Chúng tôi sẽ làm cho ông Shang món yen woh yêu thích của ông ấy.”
“À, tốt. Astrid, nhớ mời Charlie tối mai nhé.”
Tim Astrid đập rộn lên. “Con chắc là anh ấy sẽ muốn được tới, thưa Ah Ma.”
“Đã có ai nhìn thấy nhẫn đính hôn của Astrid chưa?” - Su Yi hỏi.
Catherine, Alix, và Victoria vươn cổ ra để nhìn kỹ viên kim cương trên ngón tay Astrid, nhận ra ngay là họ đang nhìn chiếc nhẫn đính hôn cũ của mẹ mình.
Alix, vốn không hề quan tâm chút nào tới đồ trang sức, nhanh chóng trở lại thưởng thức món bánh kếp của mình, nhưng Victoria không thể nào giấu được vẻ thất vọng—bà vẫn luôn nghĩ rằng một ngày nào đó chiếc nhẫn đó sẽ là của mình.
“Astrid, cháu đeo nó trông rất đáng yêu.” - Catherine nhận xét, trước khi nói thêm, “Cháu đang định tổ chức tiệc đính hôn đấy à?”
Bà Su Yi hăng hái xen vào, “Ý tưởng hay đấy. Ah Ling, cô sẽ gọi cho nhà T’sien và nhà Tan tối mai tới dự chứ? Nào cùng mở tiệc thôi!”
“Tất nhiên ạ.” - Ah Ling nói.
“Mẹ, con không nghĩ là mẹ nên phấn khích như thế khi vừa mới bắt đầu cảm thấy khỏe hơn đâu. Mẹ nên nghỉ ngơi.” - Victoria dè dặt nói.
“Vớ vẩn, lúc nào chết ta sẽ nghỉ. Ngày mai, ta muốn gặp tất cả mọi người. Hãy cùng chúc mừng lễ đính hôn của Astrid và mừng Nicky quay về!” - Su Yi ra lệnh.
Fiona nhận thấy Eddie đang trở nên tím tái. Thúc khuỷu tay vào mạng sườn anh ta, cô nói, “Eddie, nới lỏng cà vạt để không khí có thể vào. Và thở đi, anh yêu. Thở sâu vào.”