← Quay lại trang sách

Chương MỘT TYERSALL PARK, SINGAPORE

MADRI VISUDHAROMN Hầu gái của bà Su Yi từ năm 1999

Bà chủ thường dùng một bát cháo vào mỗi sáng, đôi khi là một quả trứng tươi đập thẳng vào bát cháo, khi khác sẽ dùng cùng một vài chú cá cơm chiên giòn tan. Hôm nay bà yêu cầu món Hokkien ma mee, một món ăn của Singapore, đó là một bữa sáng khá khác thường. Món mỳ Ah Ching đã chuẩn bị cho bà được làm theo theo một yêu cầu rất cụ thể, sử dụng mỳ kéo sợi dẹt vàng và bà thích những sợi mỳ được xào với sốt hàu đậm đà pha chút rượu brandy. Cho bữa trưa, bà chủ chỉ cần tôi đem cho bà một vài quả khế và ổi tươi hái từ những cái cây của bà. Bà yêu cầu cả quả chứ không phải cắt miếng hay gì cả, bà ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào những trái quả của mình rồi cầm chúng trên tay chứ không ăn. Chính giây phút đó tôi nhận ra rằng có chuyện gì đó vô cùng không ổn.

PHILIP YOUNG Người con trai duy nhất

Tôi đã gặp mẹ sau bữa sáng. Lần đầu tiên rất lâu từ khi tôi nhớ được, bà muốn biết về những ngày tôi sống ở Sydney. Tôi đã kể cho bà về những buổi sáng tôi lái xe đến quán cà phê yêu thích của mình ở Vịnh Rose để uống một cốc flat white, một loại cà phê, sau đó luôn có những việc vặt cần phải làm, như trong nhà có vật cần được sửa, hoặc tôi sẽ ăn trưa tại một trong những câu lạc bộ tôi tham gia trên thành phố, hoặc chơi một ván tennis với một người bạn. Vào những buổi chiều tà, tôi thích ngồi phía cuối cảng của mình và câu cá… đó chính là lúc cá luôn cắn câu. Tôi thường ăn bất cứ con gì mình đã bắt được vào bữa tối. Bếp trưởng Mickey của chúng tôi luôn biến hóa được một món ăn hào sảng với những chú cá đó – nướng và dùng cùng mỳ risotto, biến thành món tartare, hoặc hầm theo phong cách Trung Hoa với cơm và mỳ. Có những lúc tôi chỉ đi xuống quán rượu gần nhà và làm một bữa tối tại đó. (Mẹ tôi đã lắc đầu một cái, đó là biểu hiện của sự buồn bã và không tin vào ý nghĩ tôi ngồi trong một quán pub ăn bánh bơ-gơ một mình như một người lao động thông thường, chừng đó là quá nhiều để bà có thể thông cảm được.) Nhưng tôi thích ăn đơn giản khi Eleanor không ở nhà. Nếu Eleanor ở nhà, cô ấy sẽ luôn khiến Mickey bận rộn nấu mười hai hay mười bốn món cho bữa tối. Sau đó mẹ đã hỏi một điều khiến tôi khá ngạc nhiên. Bà hỏi tôi đã tha thứ cho Eleanor chưa. Tôi đã hơi sốc trong chốc lát; trong suốt nhiều năm nay, mẹ không hề đề cập đến chuyện này. Tôi nói rằng tôi đã tha thứ cho vợ mình từ rất lâu rồi. Mẹ có vẻ hài lòng về điều đó. Bà nhìn tôi một lúc lâu và nói “Sau cùng thì con giống hệt bố con.” Tôi đã nói với bà rằng tôi sẽ đi uống một chút với những đứa bạn cũ tại ACS ở Men’s Bar trong Câu lạc bộ Cricket, nhưng tôi sẽ quay trở lại trước khi khách của chúng tôi đến. Khi tôi rời phòng ngủ của bà, có một phần trong tôi dự cảm rằng bà không muốn tôi đi. Tôi đã phân vân trong phút chốc liệu rằng tôi có nên hủy cuộc hẹn và trở lại mé giường bà không, nhưng tôi đã tự nhủ “Philip, đừng ngớ ngẩn vậy, mày sẽ quay trở lại trong hai tiếng thôi.”

LEE AH LING Đạ quản gia

Vào khoảng bốn giờ rưỡi chiều, tôi lên tầng để đưa bà Su Yi bản menu mới cập nhật cho bữa tiệc tối nay. Khi tôi vào phòng ngủ của bà, Catherine đang ngồi ghé trên giường bà và ai đó đã mở tất cả các cửa sổ và rèm. Su Yi thường thích để rèm buông xuống vào chiều tà để bảo vệ nội thất cổ khỏi ánh hoàng hôn, nên tôi bắt đầu kéo chúng vào. “Để đó,” Catherine nói. Tôi nhìn về phía cô ấy và bắt đầu hỏi vì sao, và chính lúc đó tôi nhận ra rằng Su Yi đã ra đi. Bạn gần như có thể thấy được linh hồn bà ấy đã rời khỏi thân xác. Tôi quá sốc, tôi đã hoảng loạn rồi hỏi, “Các bác sĩ đâu rồi? Vì sao những chiếc chuông báo không kêu?” “Chúng có kêu đấy chứ. Các bác sĩ đã vào và tôi đã đuổi họ ra ngoài hết.” - Catherine nói với một giọng nói gượng gạo. “Tôi muốn ở một mình với mẹ tôi một lần cuối.”

GIÁO SƯ FRANCIS OON, CỬ NHÂN Y HỌC VÀ CỬ NHÂN PHẪU THUẬT, THÀNH VIÊN HỘI CÁC TRƯỜNG ĐẠI HỌC Y KHOA HOÀNG GIA (ANH QUỐC), THẠC SĨ Y DƯỢC, VIỆN SĨ CÁC TRƯỜNG ĐẠI HỌC Y KHOA HOÀNG GIA (LONDON), BẰNG Y KHOA, VIỆN SĨ CÁC TRƯỜNG ĐẠI HỌC Y KHOA HOÀNG GIA (EDIN), NGHIÊN CỨU SINH TRƯỜNG ĐẠI HỌC TIM MẠCH HOA KỲ (MỸ) Bác sĩ tim mạch cá nhân

Tôi đang mua vui cho Debra Aronson, biên tập viên của Nhà xuất bản Poseidon, trong hầm rượu ở nhà thì có cuộc gọi đến. Bạn thấy đấy, tôi sưu tầm những tác phẩm nghệ thuật Trung Hoa đương đại, và Poseidon đang cố gắng thuyết phục tôi làm một cuốn sách để bàn cà phê về bộ sưu tập của tôi. Khi đồng nghiệp của tôi, Tiến sĩ Chia, gọi điện với tin khẩn từ Tyersall Park, tôi đã nói ngay lập tức, “Đừng thực hiện biên pháp hồi sức tim.” Tôi đã biết trước là không có hy vọng. Đã có quá nhiều thứ đe dọa trái tim của bà ấy, sẽ thật vô ích nếu cứ cố gắng làm bà ấy sống lại. Đã đến lúc bà ấy phải ra đi. Tôi không hề ngạc nhiên với những chuyện đã xảy ra. Thực ra, sau khi kiểm tra các số liệu của bà ấy vào buổi sáng hôm trước trong bữa sáng với bánh crepe tuyệt vời, tôi đã ngạc nhiên rằng bà ấy thậm chí có thể ra khỏi giường. Nhịp tim, huyết áp, phân suất tống máu của bà ấy – tất cả đều quá cao so với mức bình thường. Nhưng bạn biết đấy, tôi thấy những điều này thường xuyên. Trong khoảng một hoặc hai ngày trước khi bệnh nhân qua đời, họ có thể cảm nhận thấy một nguồn năng lượng bùng nổ một cách đột ngột. Thân thể sẽ bình ổn lại, cứ như thể nó biết rằng đây là lần hân hoan cuối cùng. Khi tôi nhin thấy Su Yi xuất hiện tại bàn ăn sáng, tôi đã đoán trước rằng chuyện này rồi sẽ đến. Sau cùng thì, mặc cho tất cả những cải tiến trong y khoa đã đạt được, thân thể con người vẫn là một bí ẩn khó hiểu đối với chúng ta. Đặc biệt là trái tim.

ALEXANDRA “ALIX” YOUNG CHENG Cô con gái út

Tôi đang trong thư viện với Fiona và Kalliste, cho Kalliste xem những ấn bản sách đầu tiên về Enid Blyton của tôi, đó là lúc những chú chó bắt đầu gào rú. Lúc đó hẳn đã là ba giờ ba mươi chiều. Không chỉ riêng đàn chó Alsatians đang đi tuần của chúng tôi, mà có vẻ như mọi chú chó trong bán kính hai dặm đang tạo ra những tiếng kêu tru lên dai dẳng. Tôi nhìn Fiona và con bé biết chính xác điều tôi đang nghĩ đến. Fiona ra khỏi thư viện không nói một lời và lên tầng để kiểm tra tình trạng của Mẹ. Lúc này tiếng hú đã ngừng, nhưng tôi cảm thấy như bị bao trùm bởi nỗi khiếp sợ. Tim tôi đập một dặm mỗi phút, và tôi cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Tôi gần như mong rằng Fiona sẽ không quay trở lại qua những cánh cửa kia. Tôi không muốn nghe bất cứ tin xấu nào. Tôi cố gắng tập trung vào Kalliste, con bé đang muốn biết liệu nó có thể lấy toàn bộ tuyển tập Malory Towers – những cuốn sách yêu thích của nó hồi nhỏ. Sau đó Fiona quay trở lại và toàn thân tôi đóng băng cho đến khi cô ấy mỉm cười. “Mọi chuyện đều ổn. Bác Cat đang ở với bà.” - Fiona thì thầm với tôi. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và chúng tôi quay trở lại với những chiếc giá sách. Khoảng một tiếng sau đó, Ah Ling vội vã vào thư viện để bảo tôi lên tầng. Ánh mắt cô ấy đã nói lên tất cả. Bạn thấy đấy, những chú chó đã biết từ trước. Chúng có thể cảm nhận thấy điều đó rồi sẽ đến.

CASSANDRA SHANG Cháu gái

Tôi đang nằm trên giường ở Harlinscourt, đọc cuốn tiểu thuyết mới nhất của Jilly Cooper thì điện thoại của tôi bắt đầu rung ở chế độ im lặng. Tôi nhận ra số điện thoại ngay lập tức – đó là Deep Throat, điệp viên của tôi ở Tyersall Park. (Đương nhiên là bạn đã biết rằng tôi có một nội gián trong ngôi nhà đó. Sẽ thật ngu ngốc nếu tôi không có.) Đầu tiên, Deep Throat chỉ nói đơn giản, “Bob liao.” Tôi nói, “Ý cậu là gì khi nói bob liao 78* ?” Deep Throat đã hào hứng quá mức, nhưng cô ấy đã xoay xở để nói ra: “Su Yi vừa chết. Đang có một trận chiến lớn trên nhà ngay lúc này. Tôi phải đi đây.” Nên đương nhiên việc đầu tiên mà tôi làm là gọi cho bố mình. Tôi hỏi, “Có phải bố đang ở Tyersall Park không?” Ông ấy nói, “Er, không.” Tôi nghĩ tôi đã bắt được ông đang trong căn hộ của tình nhân – ông ấy nói như hết hơi. Vậy nên tôi bảo ông, “Bố nên đến đó ngay bây giờ. Có chuyện vừa xảy ra với chị gái bố.”

LINCOLN “AH TOCK” TAY Họ hàng xa

Cụ Alfred đã gọi cho tôi. Tôi nghĩ ông ta đang trên đường đến Tyersall Park. Cụ bảo tôi nhắn tất cả những thành viên gia đình bên họ tôi rằng bà Su Yi đã qua đời. Nhưng ông ấy không muốn bất cứ ai trong chúng tôi có mặt tại ngôi nhà đó tối nay. “Hãy bảo bố cháu ở nhà, và cụ sẽ nhắn tất cả mọi người thời điểm thích hợp để đến. Tối nay chỉ dành cho gia đình mà thôi.” Cứ như thể chúng tôi không phải là một phần của gia đình vậy, thật khốn nạn! Sau đó ông ta nói, “Nên chuẩn bị đặt những chiếc lều và ghế gấp đi. Chúng ta sẽ cần rất nhiều đấy.” Tôi vẫn ở nhà Irene Wu khi đó, cố gắng đưa con cá chết tiệt quay trở lại bể, nên tôi đã báo tin và bà ấy bắt đầu mất bình tĩnh. “Ôi không! Alamak ! Làm sao tôi có thể đối diện với Astrid?” - Bà ấy khóc, chạy như bay về phòng ngủ. Tôi quay trở lại phòng khách và khi nhìn thấy Astrid đang rót trà như Công nương Diana vậy, tôi nhận ra rằng con khốn hư hỏng đó không hề biết rằng bà cô ta vừa mới qua đời. Kan ni na, tôi phải là người nói cho cô ta biết. Đương nhiên cô ta hoàn toàn bị sốc, nhưng tôi không hề cảm thấy buồn cho cô ta một chút nào. Cô ta đã ngay lập tức giàu hơn một triệu lần so với mức độ giàu trước đây.

VICTORIA YOUNG Cô con gái thứ ba

Điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi nhìn thấy bà ấy nằm đó và Eddie đang khóc không ngừng trên xác bà đó là: Tạ ơn Chúa, tạ ơn Chúa, tạ ơn Chúa. Mẹ đã được buông tha, và tôi cũng vậy. Tôi đã tự do. Cuối cùng đã tự do. Tôi đặt bàn tay lên lưng của Alix một cách tê cứng, và cố gắng vỗ một cách nhẹ nhàng khi cô ấy đứng đó nhìn mẹ. Tôi tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng không. Tôi nhìn về phía Cat, người đang ngồi trên chiếc ghế bành và vẫn cầm tay mẹ, và chị ấy cũng không hề khóc. Chị ấy chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với một ánh mắt lạ kỳ. Tôi cho rằng tất cả chúng tôi đều nhìn kỳ lạ ngày hôm đó. Tôi bắt đầu để tâm đến những chiếc rèm – những chiếc rèm với đường ren thêu nhọn d’Alencon, và tôi bắt đầu ghép những chiếc rèm vào khung cửa sổ mặt tiền trong ngôi nhà thị trấn nhỏ mà tôi sẽ mua ở London trong trí tưởng tượng. Tôi thực sự có thể thấy bản thân mình đang chuyển đến những ngôi nhà thị trấn nhỏ đáng yêu đó ở Kensington, có thể là ở Dãy Egerton hay Quảng trường Thurloe, chỉ một khoảng cách rất ngắn đến đường Victoria và Albert. Tôi sẽ sử dụng thư viện lộng lẫy của V A mỗi ngày, và uống những ấm trà chiều tại Khách sạn Capital hoặc Goring. Tôi sẽ đến Nhà thờ All Souls mỗi Chủ nhật, và thậm chí tôi có thể mở một hội Học-Kinh thánh của riêng mình. Tôi có thể trao tặng một sự bảo trọ cho môn thần học tại Đại học Trinity, thành phố Oxford. Tôi có thể cải tạo một ngôi nhà cũ kỹ của mục sư tại thị trấn hấp dẫn nào đó ở Cotswolds. Một nơi nào đó với một vị tăng sĩ thông minh và đẹp trai như căn phòng luật sư gặp thân chủ ở Sidney đó trong phim Grandchester. Chúa tôi ơi, chỉ một cái nhìn về phía anh chàng trong chiếc áo tăng lữ có cổ áo thẳng cứng đó và tôi trở mềm nhũn.

BÀ LEE YONG CHIEN Chủ tịch Danh dự của Quỹ từ thiện Lee, bạn chơi mạt chược của Su Yi

Tôi đang chơi mạt chược vào buổi chiều thứ sáu như thường lệ tại Istana với Đệ nhất Phu nhân, Felicity Leong, và Daisy Foo thì Felicity nhận được cuộc gọi. Ban đầu cô ấy không nói gì với chúng tôi – cô ấy bắt đầu lục lọi trong chiếc túi Launer của mình, nói rằng cô ấy cần tìm những viên thuốc ổn định huyết áp. Chỉ khi đã uống những viên thuốc cô ấy mới bắt đầu nói, “Các quý bà, tôi vô cùng xin lỗi vì phải bỏ về giữa cuộc chơi như thế này, nhưng tôi phải đi. Mẹ tôi vừa qua đời.” Ôi Chúa ơi, Đệ nhất Phu nhân bỗng trở nên kiệt sức tưởng chứng sắp ngất ngay tại bàn vậy! Sau khi Felicity rời đi, Đệ nhất Phu nhân nói rằng bà nên lên tầng, đến văn phòng để thông báo với ngài Tổng thống về tin này, và Daisy nói, “Alamak, tôi nên gọi cho Eleanor! Cô ấy không gọi cho tôi, nên tôi cá với các bà rằng cô ấy chưa biết!” Khi các quý bà quay trở lại, chúng tôi quyết định nâng ly vì Su Yi. Sau cùng thì bà ấy từng là chuyên gia chơi mạt chược xuất sắc. Giờ thì bà ấy đã rời bỏ chúng tôi, tài khoản tiền trên thị trường của tôi sẽ không bị giảm xuống, nhưng tôi biết rằng tài khoản của các thành viên gia đình bà ấy thì sẽ tăng. Su Yi chính là chất keo giữ họ bên nhau. Những đứa con của bà ấy là một nỗi ô nhục. Philip là một thằng ngốc, Alix là một tai tai Hong Kong vô dụng, Victoria là một bà cô không chồng, và cái cô con gái đã cưới hoàng tử Thái Lan, tôi không thực sự quen biết cô ấy, nhưng tôi luôn nghe được rằng cô ta là một người hợm hĩnh giống như hầu hết những người Thái Lan tôi từng gặp. Họ nghĩ rằng chỉ vì họ chưa từng bị xâm lược mà họ là tuyệt nhất. Chỉ có Felicity có chút đầu óc, bởi vì cô ấy là con cả. Nhưng tất cả mấy đứa cháu nhà đó đều lười nhác và vô trách nhiệm. Điều này thường xảy ra khi quá nhiều tiền rơi vào túi những người quá quyến rũ. Cô nàng Astrid đó, thật xinh đẹp, nhưng tài năng duy nhất của cô ta là tiêu nhiều tiền hơn cả mức GDP của Campuchia cho việc mua quần áo. Nhìn mấy thằng cháu trai của tôi mà xem. Bốn đứa là bác sĩ, ba đứa là luật sư – một đứa là thẩm phán trẻ nhất được bổ nhiệm của Tòa thượng thẩm, và một đứa là kiến trúc sư dành giải thưởng. (Đừng nhắc đến đứa cháu trai là thợ cắt tóc tại Toronto.) Thật đáng buồn cho Su Yi, bà ấy không thể khoe khoang về bất cứ hậu duệ nào của mình. Cứ chờ xem, mọi thứ rồi sẽ hỏng bét.

NICHOLAS YOUNG Cháu trai

Tôi vừa mới đến Tyersall Park và đang dỡ hành lý thì nghe thấy những tiếng chấn động bên ngoài phòng ngủ. Những người hầu chạy xuống hành lang khắp mọi nơi cứ như thể chuông báo cháy đang kêu vậy. “Chuyện gì thế?” - Tôi hỏi. “Ah Ma của cậu!” - Một người cuống cuồng hét lên khi chạy qua tôi. Ngay lập tức tôi chạy lên tầng vào phòng ngủ của Ah Ma. Khi tới nơi, tôi không thể nhìn thấy gì cả. Có quá nhiều người chắn tầm nhìn, và ai đó đang gào khóc không ngừng. Cô Victoria, Alix, Adam và Piya đang đi lại quanh chiếc giường trong khi bác Taksin đang giữ lấy dì Cat, người vẫn đang ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh Ah Ma. Ah Ling đứng gần tôi nhất cạnh cánh cửa, và bà ấy quay về phía tôi, gương mặt thấm đẫm nước mắt. Khi Adam và Piya bước sang bên cạnh, tạo lối đi cho tôi, tôi có thể thấy Eddie đang bò ra trên giường với Ah Ma, giữ lấy cơ thể bà, rung lắc đầy bạo lực và rên rỉ như một động vật bị hành hạ vậy. Cậu ta bắt gặp ánh mắt tôi, đột nhiên cậu ta nhảy ra khỏi giường và bắt đầu hét lên, “Mày đã giết bà! Mày đã giết bà!” Trước khi tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cậu ta đã trèo lên người tôi và cả hai chúng tôi đều nằm trên mặt đất.

CÔNG NƯƠNG MOM RAJAWONGSE PIYARASMI AAKARA Cháu dâu

Quả là một gia đình chồng kỳ quặc. Những bà dì của Adam giống những nhân vật bước ra từ phim của Merchant Ivory vậy. Họ đi lại lộp cộp khắp cung điện khổng lồ này, ăn mặc như những đầy tớ dân sự không được trả đủ lương, nhưng khi họ bắt đầu nói chuyện thì nghe cứ như Maggie Smith đang nói vậy. Dì Felicity chậc lưỡi như gà mái mẹ, phê bình tất cả mọi người, trong khi dì Victoria tỏ vẻ như chuyên gia trong mọi chuyện dù dì ấy chưa từng làm việc một ngày nào. Dì ấy thậm chí còn cố gắng thách đố tôi về nguồn gốc của vi-rút hanta! Lại còn có những anh chị họ đến từ Hong Kong – Alistair Cheng, một người rất ngọt ngào nhưng… tôi nói sao cho lịch sự nhỉ… không phải một người sáng sủa cho lắm, và chị gái anh ta, Cecilia, và Fiona Tung-Cheng, cả hai đều lịch sự một cách hoàn hảo nhưng quá hợm hĩnh. Vì sao tất cả các cô gái Hong Kong đều cho rằng họ là cái rốn của vũ trụ vậy? Họ chỉ tán gẫu với nhau bằng tiếng Quảng Đông và khám phá ẩm thực với con cái mỗi ngày. Tôi ngờ rằng họ đến Singapore chỉ để ăn mà thôi. Mỗi khi họ lại gần tôi cảm giác như họ đang đánh giá tôi từ đầu tới chân. Quả là một sự khó chịu điên rồ. Bà vừa mất, và tất cả các cô con gái đứng đó nhìn chằm chằm vào xác mẹ mình không một giọt nước mắt. Những người duy nhất có vẻ đang khóc là những người hầu, lính canh Sikh, và Eddie. Chúa ơi, tôi chưa từng thấy một người đàn ông trưởng thành nào khóc thổn thức như vậy. Bò tới giường và ẵm người bà quá cố của mình. Mặc một chiếc áo khoác nhung màu khói nữa chứ! Và còn có Nick – có vẻ là người bình thường nhất trong nhà – đi vào phòng và Eddie lao tới anh ta. Những bà dì bắt đầu la hét nhưng thật sự thì đó là một trận đấu khá là thảm hại, bởi vì Eddie đánh như con gái còn Nick chỉ cần xoay người và vật anh ta xuống mặt đất. “Bình tĩnh lại đi!” Nick nói, nhưng Eddie gào thét, đấm đá, và cuối cùng Nick không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đấm cho anh ta một phát vào mũi, và máu chảy KHẮP MỌI NƠI. Đặc biệt là chảy khắp đôi bốt da cóc hiệu Rick Owens mới toanh của tôi. Và tôi mới được thông báo rằng chúng tôi sẽ dành ít nhất một tuần nữa với những người này. Giết tôi ngay đi.

ĐỘI TRƯỞNG VIKRAM GHALE Phụ trách an ninh, Tyersall Park

Ah Ling đã gọi cho tôi trong tiếng hoảng loạn. “Ariyah, đến đây nhanh! Họ đang đánh nhau! Eddie đang muốn giết Nicky!” Tôi chạy lên tầng cùng hai Gurkhas (vệ binh người Ấn) nhưng khi lên đến nơi thì mọi chuyện đã xong xuôi. Eddie đang ngồi ở chân giường, máu khắp khuôn mặt. Cậu ta không ngừng nói, “Mày đã làm vỡ mũi tao! Mày sẽ phải chi trả cho việc phẫu thuật nó, mẹ kiếp!” Nicky chỉ đứng đó sững sờ. Alix cười với tôi như thể không có chuyện gì xảy ra và nói một cách bình tĩnh nhất có thể, “A, Vikram, anh đã đến rồi sao. Tôi không chắc quy trình như thế nào cho lắm. Chúng tôi cần gọi ai? Liệu có nên gọi cảnh sát tới bây giờ không?” Tôi bối rối một chút và nói, “Cô muốn trình báo vụ ẩu đả này sao?” Cô ấy nói, “Ồ, không, không phải vụ đó. Mẹ tôi đã qua đời. Chúng tôi nên làm gì bây giờ?” Trong lúc mọi sự lộn xộn, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng bà chủ đã qua đời. Tôi không thể kiềm chế nổi - Tôi đã òa khóc ngay tại đó trước mặt tất cả mọi người.

FELICITY LEONG Con gái cả

Dù cho bạn có lớn thế nào đi chăng nữa, dù bạn nghĩ rằng mình đã sẵn sàng thế nào đi chăng nữa, bạn không bao giờ thực sự sẵn sàng cho sự ra đi của cha mẹ mình. Cha tôi đã mất vài năm trước, và tôi vẫn chưa thực sự bình ổn lại. Mọi người đã nói với tôi cả một tuần liền, “Ít nhất mẹ cô vẫn sống đến độ tuổi đó, và cô đã có nhiều năm bên cạnh bà.” Và tôi chỉ muốn nhổ vào mặt bọn họ. Tôi muốn hét lên “Im đi, tất cả các người! Mẹ tôi đã chết. Làm ơn đừng nói với tôi rằng tôi thật may mắn và có phước vì bà đã sống lâu như vậy. Bà ấy đã ở đây trên trái đất này suốt cuộc đời tôi và bỗng nhiên chỉ trong nháy mắt, bà ấy đã ra đi mãi mãi. Ra đi, ra đi, ra đi. Tôi trở thành một đứa mồ côi. Và mặc dù bà là một người phụ nữ nghiêm khắc, mặc dù bà khiến tôi phát điên nửa cuộc đời mình và tôi chưa bao giờ thực sự đủ tốt đối với những tiêu chuẩn của bà ấy, trái tim tôi vẫn vụn vỡ. Tôi sẽ nhớ bà mỗi ngày mỗi giờ trong phần đời còn lại của mình. Điều tôi hối tiếc nhất chính là tôi đã không ở đó, giây phút bà lìa đời. Cat là người duy nhất trong phòng với bà khi đó, và tôi không ngừng hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra. Nhưng có vẻ như Cat quá rối bời để cất tiếng. Cô ấy không hé cho tôi nửa lời.

*

Một thông báo dài chừng một cột nhỏ, kín đáo đã được in trong mục Lời cáo phó của tờ The Straits Times:

SHANG SU YI, Bà James Young

(1919-2015)

Người mẹ yêu dấu

Con trai – Philip Young.

Con gái – Felicity Young, Catherine Young, Victoria Young, Alexandra Young

Con rể – Tan Sri Henry Leong, M.C. Taksin Aakara, Tiến sĩ Malcolm Cheng

Con dâu – Eleanor Sung

Cháu và Vợ/ Chồng của họ – Henry Leong Jr. (cưới Cathleen Kah), Tiến sĩ Peter Leong (cưới Tiến sĩ Gladys Tan), Alexander Leong, Astrid Leong, M.R. James Aakara (cưới M.R. Lynn Chakrabongse), M.R. Adam Aakara (cưới M.R. Piyarasmi Apitchatpongse), Nicholas Young (cưới Rachel Chu), Edison Cheng (cưới Fiona Tung), Cecilia Cheng (cưới Tony Moncur), Alistair Cheng

Chắt – Henry Leong đệ tam, James Leong, Penelope Leong, Anwar Leong, Yasmine Leong, Constantine Cheng, Kalliste Cheng, Augustine Cheng, Jake Moncur, Cassian Teo

Em trai – Alfred Shang (cưới Mabel T’sien)

Lễ viếng sẽ bắt đầu tối nay tại Tyersall Park, chỉ dành cho những ai được mời.

Đám tang tại Nhà thờ St. Andrew’s, Thứ bảy lúc hai giờ chiều, chỉ dành cho những ai được mời.

Làm ơn không mang hoa. Từ thiện có thể gửi vào Liên hiệp Xe cứu thương bệnh viện St. John.