← Quay lại trang sách

Chương HAI ĐƯỜNG TYERSALL, SINGAPORE

Goh Peik Lin quay về phía Rachel từ ghế lái trên chiếc Aston Martin Rapide của cô ấy. “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Để xem nào, tớ không chợp mắt được chút nào trên máy bay, vậy nên đối với tớ bây giờ là bảy giờ ba mươi phút sáng giờ New York và tớ chuẩn bị đến đám tang của người phụ nữ đã không chấp nhận cuộc hôn nhân của tớ với cháu trai bà ấy và gặp tất cả những họ hàng chống đối của bà ấy, những người mà tớ đã không gặp năm năm nay rồi. Tớ cảm thấy tuyệt.”

“Cậu không đến đám tang bây giờ, Rachel à. Cậu là một phần của gia đình và cậu đang ở đây để hỗ trợ chồng mình. Cậu đang làm một việc đúng đắn.” - Peik Lin cố gắng an ủi Rachel. Peik Lin là người bạn thân nhất của Rachel từ những ngày còn học cùng nhau tại trường Stanford và giờ vẫn luôn là một chỗ dựa vững chãi cho cô mỗi khi cần.

Ngồi bên cạnh Rachel trên ghế sau của chiếc xe sedan, Carlton nắm tay cô ấy thể hiện sự động viên. Rachel tựa đầu lên vai em trai mình và nói, “Cảm ơn em đã bay từ Thượng Hải đến đây. Đáng ra em không cần phải làm thế, em biết mà.”

Carlton bĩu môi. “Đừng ngốc nghếch thế. Nếu chị ở bất cứ đâu bên bán cầu này, liệu em có thể đứng ngoài sao?”

Rachel cười. “Thực ra mình mừng vì có thể dành chút thời gian với cả hai người trước khi bị hút vào ma trận đó. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã đến đón mình, Peik Lin à.”

“Không có gì đâu. Tội nghiệp Nick, tớ biết anh ấy rất muốn đón cậu nhưng lại bị kẹt trong chuyến thăm viếng tối.” - Peik Lin nói.

“Chuyến thăm viếng tối chính xác là gì vậy?” - Rachel hỏi.

“Những chuyến thăm viếng tối giống như ngồi thiền vậy, theo phong cách Singapore. Đó là dịp chính thức dành cho gia đình và người thân đến nhà để thể hiện sự kính trọng của họ lần cuối, nhưng thực sự thì đó là cơ hội cho tất cả những kaypohs 79* bắt kịp với những chuyện tán phét của gia đình và bắt đầu lên mưu đồ. Tớ đảm bảo với cậu rằng tất cả mọi người tại Tyersall Park đều đang nôn nóng dự đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra với ngôi nhà khi Shang Su Yi đã qua đời và có vô số bẫy trong mọi ngóc ngách ngôi nhà.”

“Thật không may, tớ nghĩ rằng có lẽ cậu nói đúng.” - Rachel hơi cau mày nói.

“Đương nhiên là tớ đúng rồi. Khi ông tớ qua đời, tất cả các cô chú của tớ đã ra khỏi các xưởng mộc, lẻn vào khắp ngôi nhà ông trong chuyến thăm viếng tối, dán nhãn có tên họ lên tranh và những chiếc bình cổ để họ có thể nhận đồ về mình!” Peik Lin cười khúc khích nói.

Chẳng mấy mà họ đã thấy mình kẹt cứng trong làn xe kề xe vì dòng xe xếp dài dọc đường Tyersall trước cổng dinh thự để kiểm tra an ninh. Liếc thấy tay cảnh sát đang kiểm tra kỹ những chiếc xe phía trước họ, Rachel cảm thấy bụng dạ mình quặn thắt lại.

“Có quá nhiều cảnh vệ – Tớ đoán rằng Tổng thống hoặc Thủ tướng đang ở đây.” - Peik Lin chú ý thấy. Sau khi qua các điểm an ninh, chiếc xe tăng tốc trên đường vào khu nhà, và khi họ cua vòng cuối thì Tyersall Park cũng xuất hiện trong tầm mắt.

“Quái quỷ thật.” - Carlton nói, ấn tượng bởi cảnh tượng trước mắt mình. Ngôi nhà chính sáng rực trong ánh đèn, lối vào mặt tiền giống như một khu đậu xe với những chiếc xe hào nhoáng, nhiều chiếc mang biển hiệu ngoại giao. Những Gurkhas mặc đồng phục và cảnh sát đóng chốt khắp mọi nơi, cố gắng kiểm soát dòng giao thông.

Khi ba bọn họ ra khỏi xe, một chiếc trực thăng quân sự lớn màu đen sà xuống tầm nhìn một cách bất ngờ phía trên ngôi nhà và tiếp đất một cách trang nhã lên bãi cỏ dường như được xén bằng tay. Hai cánh cửa mở ra, và một người đàn ông Trung Hoa đẫy đà khoảng tám mươi tuổi, mặc một bộ vét đen và chiếc cà vạt tím thẫm bước ra đầu tiên. Một người phụ nữ mặc một chiếc đầm ôm với chuỗi hạt huyền họa tiết trang trí đầy nghệ thuật đi ngay sau người đàn ông.

Rachel quay sang hỏi Peik Lin. “Đó có phải là Tổng thống và Đệ nhất Phu nhân không?”

“Không. Tớ không biết họ là ai.”

Sau đó một người đàn ông trung niên trong bộ vét đen xuất hiện, và Carlton thốt lên, “Đó là Chủ tịch Trung Quốc!”

Peik Lin với ánh mắt sững sỡ. “Ôi Chúa ơi, Rachel, Chủ tịch Trung Quốc đến tỏ lòng tôn kính sao!”

Trong sự ngạc nhiên của ba người, người tiếp theo xuất hiện là một cậu trai cỡ sinh viên đại học cao lêu nghêu với mái tóc nâu rối bù dài ngang vai, mặc quần bò đen bó, đôi bốt đen mũi thép, và áo khoác tuxedo đen. Một người đàn ông mặc bộ vét kẻ và một quý cô độ tuổi trung niên có mái tóc vàng trong chiếc váy đen và một chiếc khăn xanh nhạt choàng qua vai xuất hiện tiếp theo, đi cùng là một bé gái khoảng mười hai tuổi đáng yêu với mái tóc màu nhạt.

“Người lạ và người lạ.” - Peik Lin nói.

Một đám đông nhỏ đứng tụm lại bên ngoài ngôi nhà để quan sát sự xuất hiện của các vị khách VVIP, và khi Rachel đi lên, cô nhìn thấy em họ Alistair của Nick đang vẫy tay với mình.

Alistair chào Rachel bằng một cái ôm ấm áp trước khi hào hứng ôm cả Carlton và Peik Lin. “Peik Lin, tớ đã không gặp cậu kể từ đám cưới của Rachel! Tớ rất thích mái tóc đỏ mới của cậu! Tớ thật sự mừng vì cuối cùng mọi người đã đến – phía trong kia mọi chuyện quá nhảm nhí rồi… tất cả mọi người chỉ nói đến việc ‘Ai sẽ lấy ngôi nhà?’ Và trong đó càng lúc càng ngột ngạt.” Anh nói, ra hiệu mời vào với những khách VIP mới đến.

“Những người đi cùng Chủ tịch Trung Quốc là ai vậy?” - Rachel hỏi.

Alsitair ngạc nhiên một lúc rồi trả lời. “Ồ, cậu chưa gặp họ sao? Họ là những người thuộc Hoàng tộc Shang. Hai ông bà già khụ chính là ông chú Alfred và bà cô Mabel của tớ. Cặp đôi trẻ hơn là cậu Leonard và cô vợ thượng lưu của cậu ấy, India, cô ta có vẻ là hậu duệ của Nữ hoàng Mary xứ Scots hoặc ai đó tương tự, và kia là hai đứa con của cậu Leonard, Casimir và Lucia. Cass trông giống Harry Styles của nhóm One Direction nhỉ, mọi người có thấy vậy không?”

Tất cả cùng cười.

“Tôi nghĩ Harry thấp hơn.” - Peik Lin nói một cách châm biếm.

“Vậy tất cả bọn họ đều đến từ Trung Quốc sao?” - Rachel hỏi, vẫn còn bối rối.

“Không, những người họ Shang đó vừa ăn tối với Chủ tịch tại Đại sứ quán Trung Quốc. Ngài Chủ tịch chỉ đến vì chú Alfred mà thôi. Ông ấy chưa từng quen Ah Ma, đương nhiên rồi.”

“Tôi tin rằng bố tôi có biết ông ấy.” - Rachel nói.

“Họ là bạn tốt từ những ngày học đại học, và Bố cũng thuộc phía Đảng của ông ấy,” Carlton nói thêm.

“Đương nhiên rồi, tớ cứ quên mất rằng bố cậu là ngài Bao Gaoliang.” - Alistair nói.

“Một câu hỏi cuối thôi… cô gái kia là ai vậy?” - Carlton hỏi.

Người cuối cùng bước ra khỏi trực thăng là một cô gái lai Âu Á tuổi đôi mươi đẹp tuyệt trần. Cô ấy có mái tóc màu nắng cháy dài đến hông và mặc một chiếc váy Rochas không tay màu đen bằng lanh, đi một đôi sandal vàng hiệu Da Costanzo, trông cô ấy như vừa đến từ một bữa tiệc trên biển ở Majorca vậy.

“Tôi nghĩ rằng tôi vừa gặp người vợ tương lai của mình.” - Carlton tuyên bố khi chiêm ngưỡng mái tóc của cô gái bồng bềnh một cách đầy ấn tượng dưới những làn gió của cánh quạt trực thăng.

“Chúc cậu may mắn, anh bạn ạ! Đó là người họ hàng Scheherazade Shang của tôi. Cô ấy đang viết luận văn tại trường Sorbonne. Trí tuệ và sắc đẹp. Cậu biết đấy, tôi biết một anh chàng khác đã cố gắng trong vô vọng xin số điện thoại của cô ấy hàng năm trời. Tên anh ta là Hoàng tử Harry.”

*

Khi những người họ Shang rút vào trong ngôi nhà với ngài Chủ tịch, Rachel, Carlton, và Peik Lin cũng theo sau họ vài bước. Tại sảnh chính, họ gặp Oliver T’sien đang nhìn chằm chằm vào một đám người đang cố gắng tìm chỗ đặt hoa giữa hàng trăm vòng hoa viếng đã chiếm hết diện tích sảnh – một vài trong số những vòng hoa đó còn to hơn cả lốp xe Michelin.

“Rachel! Thật tuyệt khi gặp cô! Điều này thật tệ phải không?” - Oliver thì thầm vào tai cô. “Những người Singapore chỉ thích gửi những vòng hoa tang kinh tởm này mà thôi.” Rachel liếc nhìn tấm thiệp trên vòng hoa gần mình nhất: CÔNG TY BẢO HIỂM GREAT EASTERN LIFE GỬI LỜI CHIA BUỒN TỚI CÁI CHẾT CỦA BÀ SHANG SU YI.

Khi họ tiếp tục đi qua phòng ăn, nơi một bữa tối buffet khổng lồ đã được bày sẵn, Rachel thấy một hàng khách hứa kéo dài đến tận cửa sân thượng, đang đợi để ngấu nghiến cao lương mỹ vị tại các quầy đồ ăn. Một cậu bé lao về phía Rachel, hét lớn, “Dì Doreen muốn ăn thêm món cua cay!”

“Ôi!” Rachel kêu lên vừa tránh cậu bé đang cầm một trồng đĩa tôm cua một cách bấp bênh.

“Không như cậu mong đợi à?” - Peik Lin vừa nói vừa cười.

“Không hẳn. Ở đây như một… lễ hội vậy.” - Rachel nhận xét.

“Đám tang của năm mà!” - Oliver dí dỏm. “Cô không biết rằng tất cả những ai muốn trở thành một ai đó đều muốn đến đây sao? Lúc trước, một người tai to mặt lớn có chút hợm hĩnh tên là Serena Tang đã cố gắng chụp ảnh tự sướng với chiếc quan tài của Su Yi. Đương nhiên là cô ta đã bị tống cổ đi. Lối này, chúng ta hãy đi đường tắt.” - Anh ta chỉ đường cho bọn họ qua một cánh cửa phụ và không khí thay đổi hoàn toàn.

Họ đã lạc vào Hàng hiên phong cách Andalusian tráng lệ, một khoảng sân khép kín được vây quanh bởi những chiếc cột chạm khắc hướng lên trời. Những hàng ghế được bọc vải trắng xếp xung quanh một chiếc bể bơi sáng trong phản chiếu khung cảnh ở giữa khu sân, những vị khách ngồi đây đang thì thầm khẽ khàng trong tiếng nước chảy róc rách. Những chiếc lồng đèn lụa cổ được đặt trong khung vòm bao quanh khu sân, ánh nến bập bùng từ những ngọn lồng mang lại cho nơi đây không gian tĩnh lặng như một tu viện.

Phía cuối khoảng sân, trước đài phun nước tạc hình một bông sen, đặt trên bục cẩm thạch yên nghỉ dưới những dàn phong lan, là cỗ quan tài đơn giản màu đen bằng gỗ của bà Su Yi. Trong một góc gần đó, Nick, bố mẹ anh, và nhiều thành viên khác trong gia tộc họ Young đứng đáp lễ khách viếng. Nick mặc một chiếc áo sơ mi cổ cài nút trắng với quần âu đen, Rachel chú ý thấy tất cả những người đàn ông có mặt – bố của Nick, Alistair Cheng, và một vài người khác mà cô không nhận ra – đều mặc theo cùng một phong cách.

“Rachel, sao cậu không qua chỗ Nick trước. Chúng tớ không muốn ngăn cản cuộc hội ngộ của hai người.” - Peik Lin gợi ý. Rachel gật đầu và lùi vài bước về phía hàng tiếp đón, cảm thấy bụng quặn thắt theo từng cơn lo đột ngột dâng lên. Nick đang ôm Lucia Shang và chuẩn bị được giới thiệu với ngài Chủ tịch thì anh nhìn thấy cô đang đi về phía mình. Anh bước nhanh ra khỏi hàng tiếp khách và lao về phía cô.

“Em yêu!” - Anh nói, ôm chầm lấy cô.

“Ôi trời, có phải anh vừa khước từ ngài Chủ tịch không?” - Rachel hỏi.

“Vậy sao? Ồ, ai quan tâm chứ? Em quan trọng hơn nhiều.” - Nick cười, cầm tay Rachel đưa vào hàng tiếp khách và thông báo một cách tự hào, “Mọi người – vợ tôi đã đến!”

Ngay lập tức Rachel cảm thấy mọi ánh mắt đều dồn về phía cô. Philip và Eleanor chào mừng Rachel và những lời giới thiệu ùa đến dồn dập. Những người cô, chú, cậu, dì của Nick từ các nhánh họ khác nhau chào hỏi cô nồng nhiệt hơn cô mong đợi, và bỗng nhiên Rachel đứng đối diện với ngài Chủ tịch. Trước khi cô kịp nói gì, Nick tiến lên phía trước và nói bằng tiếng Trung, “Đây là vợ tôi. Tôi tin rằng Ngài biết bố cô ấy, ông Bao Gaoliang?”

Ngài Chủ tịch giật mình, và nở một nụ cười thật lớn. “Cháu là con gái của Gaoliang sao? Cô giáo sư kinh tế học từ New York đó ư? Rất vui vì cuối cũng đã gặp được cháu. Chúa ơi, nhìn cháu giống hệt em trai mình, Carlton.”

“Cậu ấy đang đứng ngay đằng kia.” - Rachel trả lời bằng tiếng Trung hoàn hảo, vẫy em trai mình đến gần.

“Carlton Bao, có vẻ như có thể thấy cháu ở bất cứ đâu những ngày này nhỉ! Không phải tôi vừa gặp cậu tại bữa tối mừng sinh nhật con gái tôi chỉ vừa mới 2 ngày trước sao? Mong là cháu đã đăng ký thẻ thành viên bay tích cực.” - Ngài Chủ tịch giả vờ nghiêm túc nói.

“Đương nhiên rồi, thưa Ngài.” - Carlton trả lời. Cậu tươi cười trong nhóm đang tụm lại, đảm bảo rằng Scheherazade nhìn thấy mình.

Alfred Shang, người đứng quan sát trong yên lặng nãy giờ, nhìn Rachel và Carlton đầy tò mò.

Rachel quay sang phía Nick và nói khẽ, “Em lên viếng bà nội anh được không?”

“Đương nhiên rồi.” - Anh nói. Họ đi lên phía quan tài, nơi bao quanh bởi những dàn phong lan tuyệt mỹ đặt trong những chiếc bình màu ngọc bích trang nhã. Bà nội anh tự hào nhất về những dàn phong lan từng dành vô số giải thưởng của mình. Anh chưa từng bao giờ thấy bà hạnh phúc rạng ngời hơn cái ngày đáng nhớ, khi Cộng đồng Phong Lan Quốc gia công bố đặt tên của bà cho một trong những giống lan do bà lai ghép. Rachel nhìn vào trong quan tài, có chút do dự, nhưng cô ngạc nhiên với vẻ đẹp lộng lẫy của bà Su Yi. Bà nằm đó thật kiêu sang trên nền một tấm lụa được thêu những bông hoa cầu kỳ bằng chỉ vàng lấp lánh, đội vương miện Peranakan xa hoa làm bằng vàng và ngọc trai. Rachel cúi đầu chốc lát, và khi cô nhìn lên Nick, mắt anh đã nhòe lệ. Đặt tay vòng qua anh, cô nói, “Em mừng vì anh đã gặp bà trước khi bà mất. Nhìn bà thật thanh thản.”

“Đúng vậy.” - Nick nói, khẽ sụt sùi.

Rachel để ý thấy có thứ gì đó lấp lánh giữa hàm răng của Su Yi. “Ừm, có gì trong miệng bà vậy?”

“Đó là viên ngọc trai đen. Một tục lệ Trung Hoa cổ… viên ngọc trai sẽ bảo đảm hành trình suôn sẻ đến kiếp sau,” Nick giải thích. “Em có thấy chiếc hộp Fabergé bên cạnh bà không?”

“Có?” - Rachel chú ý đến chiếc hộp chữ nhật kim hoàn nhỏ bên cạnh gối.

“Đó là kính của bà, để bà có một tầm nhìn sáng rõ trong kiếp sống sau.”

Trước khi Rachel kịp nói gì thêm, một tiếng khóc thút thít kỳ lạ vang từ một góc sân. Họ quay lại và thấy Alistair cùng bố, ông Malcolm, đang giữ một người đàn ông yếu ớt khập khiễng đi về phía họ. Rachel nhận ra ngay đó là em họ Eddie của Nick, vợ anh ta, Fiona, đi sau cùng ba đứa con, tất cả bọn họ đều mặc những bộ đồ được may đo bằng vải lanh và lụa màu đen.

“Kaiser Wilhelm đã đến.” - Oliver đảo mắt nói.

Eddie đổ gục một cách trịnh thượng dưới chân quan tài và bắt đầu run người khóc thổn thức ầm ĩ.

“Ah Ma! Ah Ma! Con sẽ làm gì bây giờ khi không còn bà?” - Anh ta rền rĩ, khua tay loạn xạ, suýt thì đập vỡ một bình phong lan gần đó.

Felicity Leong thì thầm vào tai cô em gái Alix, “Mong là anh ta không làm vỡ bình hoa nào! Chúng giá trị bằng cả một gia tài!”

“Quả là một người cháu thương bà!” – Ngài Chủ tịch nói.

Nghe thấy vậy, Eddie càng khóc to hơn đầy đắng cay, “Làm sao con sống tiếp được đây, Ah ma? Làm sao con sống nổi?” - Nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt và anh ta tiếp tục nằm rạp xuống cạnh quan tài bà. Hai đứa nhỏ nhà Eddie, Augustine và Kalliste, quỳ xuống hai bên cha mình và bắt đầu xoa lưng an ủi. Anh ta hích cùi chỏ ra hiệu hai đứa bé thật nhanh, và chúng cũng bắt đầu khóc.

Đứng cách đó không xa, Alistair thì thầm với Peik Lin, “Tớ đoán rằng chúng ta không cần thuê người khóc mướn chuyên nghiệp nào nữa cả.” 80*

“Đúng vậy, anh cậu chắc chắn làm được điều đó một cách chuyên nghiệp! Bọn trẻ con cũng đang làm rất tốt.”

“Tớ chắc rằng chúng đã bị ép luyện tập hàng nghìn lần.” - Alistair nói.

Eddie đột ngột quay lại và quắc mắt nhìn đứa con trai còn lại. “Constantine, con trai! Lại đây! Hãy gửi một nụ hôn tạm biệt cụ đi!”

“Không đời nào, bố ạ! Con không quan tâm bố sẽ trả con bao nhiêu, nhưng con sẽ không hôn một cái xác chết đâu!”

Lỗ mũi của Eddie nở ra trong cơn thịnh nộ, nhưng vì tất cả mọi người đều đang nhìn họ chằm chằm, anh ta chỉ đơn giản nhìn con trai mình và nở nụ cười “mày-sẽ-ăn-đòn-sau”, rồi đứng dậy. Anh ta kéo phẳng bộ đồ lanh cổ tầu và thông báo, “Mọi người, tôi có một bất ngờ để vinh danh Ah Ma. Mời đi theo tôi.”

Anh ta dẫn nhóm họ hàng đi về phía bức tường vườn hồng ngăn cách cánh đông của tòa nhà. “Kaspar, chúng tôi đã sẵn sang!” - Anh ta hét lên. Bỗng nhiên một loạt đèn pha sáng rực cả khu vườn, và tất mọi người há hốc miệng ngạc nhiên. Trước mặt họ là một mô hình ba tầng làm bằng gỗ và giấy. Đó là mô hình Tyersall Park được làm rất cầu kỳ, từng chiếc cột, mái vòm, và mái hiên được khắc lên tỉ mỉ đến từng chi tiết.

“Kaspar von Morgentlatte, người trang trí cá nhân của tôi đã mời cả một đội nghệ sĩ làm nên mô hình này trong hàng tuần liền.” - Eddie thông báo đầy tự hào, cúi chào đám đông đang tụm lại trước mô hình của ngôi nhà.

“Tôi không phải một người trang trí! Tôi là kiến trúc sư nội thất và nhà tư vấn nghệ thuật!” - Một người đàn ông cao và vô cùng gầy với mái tóc bạch kim vuốt ngược, mặc một chiếc áo len cổ lọ và quần vải lanh cạp cao trắng lên tiếng. “Kính thưa các quý ông, quý bà, làm ơn hãy chú ý lên đây! Nội thất của mô hình tráng lệ này mở ra…”

Bốn cô nàng trợ lý tóc vàng hoe chạy ra từ bóng tối. Họ tháo một vài cái bản lề rìa những chiếc cột, mở ra toàn bộ mặt tiền của ngôi nhà và hé lộ những căn phòng bên trong được trang trí vô cùng tỉ mẩn, nhưng thật không may là chúng không giống nội thất bên trong Tyersall Park.

“Những bức tường được dát lá vàng 24 cara, vải đều là hãng Pierre Frey, những chiếc đèn chùm pha lê của hiệu Swarovski, và nội thất đều được tạc bằng bàn tay của chính những người đã thiết kế Khách sạn Graaand Budapeshhhhhhhht của Wes Anderson!!!!!!!!” - Kaspar tiếp tục nói.

“Chúa Lòng Lành, quả là sự sỉ nhục đối với Wes. Thứ này nhìn giống nhà thổ ở Ukraina hơn đấy.” - Oliver thì thầm với Rachel. “Tạ ơn Chúa là nó chuẩn bị chìm trong biển lửa.”

Rachel cười. “Tôi biết là anh không quan tâm đến nó, nhưng anh không nghĩ như vậy hơi quá sao?”

“Rachel à – Oliver không hề đùa đâu.” - Nick xen vào. “Ngôi nhà đó được gọi là vàng mã. Mọi người thường đốt chúng tại những đám tang như những món quà dành cho người đã chết để họ “hưởng thụ” ở kiếp sau. Đó là một nghi lễ cổ.”

“Tục lệ này dành cho… tầng lớp lao động nhiều hơn.” - Oliver nói tiếp. “Các gia đình thường mua những đồ vật và phụ kiện bằng giấy thể hiện những khao khát mà người chết chưa đạt được trong kiếp này. Những tòa dinh thự, xe Ferrari, iPad, túi Gucci hàng mã. 81* Nhưng những tòa dinh thự bằng giấy thường khá là nhỏ - như nhà búp bê vậy. Eddie thì đương nhiên luôn phải làm quá mọi thứ lên rồi.” - Oliver nói khi Eddie đi xung quanh ngôi nhà ba tầng và hào hứng khoe khoang các vật anh ta đã ủy thác thực hiện.

“Nhìn chiếc tủ quần áo mà xem – tôi đã cho người làm một vài chiếc váy nhỏ từ lụa sen yêu thích của bà. Tôi thậm chí đã cho người làm bản sao của những chiếc túi Hermès Birkin, để Ah Ma có bộ sưu tập túi tốt nhất để lựa chọn trên thiên đường!”

Các thành viên trong gia đình nhìn chằm chằm vào mô hình tòa dinh thự, sửng sốt đến câm lặng. Cuối cùng, mẹ của Eddie cũng nói, “Bà sẽ không bao giờ dùng một chiếc túi Hermès cả. Bà không bao giờ cầm túi – người hầu gái của bà sẽ cầm mọi thứ cho bà.”

Eddie trừng mắt nhìn mẹ mình đầy giận dữ. “Trời! Mẹ không chịu hiểu đúng không mẹ? Con biết là thường bà sẽ không cầm một chiếc túi Hermès. Con chỉ đang cố gắng gửi tới bà những điều tốt đẹp nhất, vậy thôi.”

“Nó rất ấn tượng đấy, Eddie à. Bà hẳn sẽ cảm động lắm.” - Catherine nói, cố gắng tỏ ra lịch thiệp.

Bỗng dưng Victoria không kiềm chế được. “Không, không, như thế này là sai hoàn toàn rồi. Chúng hoàn toàn vô nghĩa, và hơn nữa hoàn toàn đi ngược với Cơ Đốc giáo.”

“Bác Victoria à, đây là truyền thống Trung Hoa – không liên quan gì đến tôn giáo hết.” - Eddie tranh cãi.

Victoria lắc đầu đầy giận dữ. “Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời vô nghĩa nào nữa! Những người theo Cơ Đốc giáo chúng tôi không yêu cầu những thứ trần tục này trên vương quốc thiên đường! Hãy bỏ thứ quái đản này ngay đi!”

“Bác có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền vào tòa dinh thự này không? Nó đã ngốn của tôi hai trăm năm mươi ngàn đô la đấy! Chúng ta sẽ đốt nó, và đốt nó ngay bây giờ!” - Eddie hét trả lại và ra hiệu cho Kaspar.

“Wolfgang! Juergen! Helmut! Schatzi! Entzündet das Feuer 82* ! ” - Kaspar ra lệnh.

Mấy người giúp việc Aryan (Đức chính gốc) lao tới đứng quanh mô hình, tưới dầu hỏa lên, Eddie quẹt que diêm và giương lên cao cho mọi người cùng thấy một cách kịch tính.

“Mày dám sao! Mày dám đốt nó trên mảnh đất này sao! Đó là một lễ nghi tuân theo quỷ Xa Tăng, tao cảnh cáo mày!” - Victoria gầm lên, chạy bổ về phía Eddie và bắt đầu vật lộn để giành que diêm khỏi tay hắn. Eddie quẳng que diêm vào mô hình và nó bắt lửa ngay lập tức, bỗng một ngọn lửa cuồn cuộn tạt ra phía ngoài, suýt thì bén vào tóc của cả hai người họ.

Khi bản sao khổng lồ của Tyersall Park bị nuốt chửng bởi ngọn lửa, các quan khách ùa ra từ bên trong ngôi nhà và đứng quanh như làm lễ, lấy điện thoại và bắt đầu chụp hình. Eddie nhìn chằm chằm ngôi nhà đang cháy đầy hài lòng, trong khi Victoria khóc thổn thức trên vai ngài Chủ tịch. Mấy đứa nhỏ Cassian, Jake, Augustine, và Kalliste chạy xung quanh mô hình đầy hân hoan.

“Thực ra nó khá là đẹp đấy chứ, đúng không?” - Rachel nói khi Nick đến ôm cô ấy từ phía sau và họ cùng chăm chú nhìn ngọn lửa.

“Đúng vậy. Anh phải đồng ý với Eddie lần này – anh nghĩ Ah Ma sẽ thích điều này. Và tại sao bà lại không thể có một chiếc túi Birkin trên thiên đường cơ chứ?”

Carlton liếc Scheherazade, thích thú với mái tóc có sắc thái vàng tuyệt diệu khi phản chiếu ánh hào quang từ ngọn lửa của cô. Anh hít một hơi thật sâu, vuốt phẳng chiếc áo khoác, và tản về phía cô đang đứng. “Je m’appelle Carlton. Je suis le frère de Rachel. Ça va?” (Tôi là Carlton. Em trai của Rachel. Cô có khỏe không?”)

“Ca va bien.” (Tôi ổn) - Scheherazade đáp lại, ấn tưởng bởi giọng Pháp hoàn hảo của anh.

Chuyển sang tiếng Anh, Carlton nói, “Ở Pariss hẳn là không có thứ gì tuyệt vời như thế này đâu, đúng không?”

“Không, chắc chắn là không.” - Cô trả lời với nụ cười trên môi.

Khi ngôi nhà và những y phục xa xỉ bằng giấy âm ỉ cháy và biến thành tro tàn, đám đông bắt đầu quay trở lại ngôi nhà. Đi qua vườn hồng, bà Lee Yong Chien lắc đầu và ghé vào tai Lillian May Tan. “Tôi đã nói gì với bà nào? Thân thể Su Yi chưa kịp lạnh mà gia đình bà ấy đã thành khói tàn rồi!”

“Như thế này vẫn chưa là gì cả. Mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn nhiều khi họ biết được danh phận người thừa hưởng ngôi nhà.” - Lillian May nói, ánh mắt tiên đoán của cô lóe sáng.

“Tôi nghĩ rằng họ chuẩn bị nhận một cơn sốc để đời.”- Bà Lee thì thầm lại.

*

Một thông báo lớn nguyên trang màu xuất hiện ở mục lời cáo phó của tờ The Straits Times trong năm ngày liên tiếp:

Chủ tịch, Ban Giám đốc, và Nhân viên của Tập đoàn Liechtenburg, AG

xin chia buồn với người cộng sự cao quý và trân trọng của chúng tôi

Edison Cheng

PHÓ CHỦ TỊCH QUẢN LÝ CẤP CAO KHỐI NGÂN HÀNG TƯ (TOÀN CẦU)

trước sự ra đi của người bà đáng quý của anh

Shang Su Yi

“Sự chia lìa là một nỗi đau ngọt ngào.”

WILLIAM SHAKESPEAR

Nếu có thắc mắc về dịch vụ quản lý tài sản cao cấp,

hãy ghé thăm trang web www.liechtenburg.com/myoffshorecapital/edisoncheng