Chương MƯỜI BẢY ĐẢO SENTOSA, SINGAPORE
Hai năm một lần, hội đồng mua của Bảo tàng Nghệ thuật Đương đại Singapore lại triệu họp để xem xét những món hàng mới có tiềm năng cho bộ sưu tập vĩnh cửu. Hội đồng chuyên trách bao gồm những nhà sưu tầm trẻ danh giá, thường là những thành viên của những gia đình quyền quý nhất trong đất nước. Hầu như con cháu của những gia đình danh gia vọng tộc này sẽ không chịu làm việc trong những văn phòng tuyệt đẹp nhưng có phần tầm thường của bảo tàng, vậy nên một địa điểm mới với những món ăn tuyệt hảo của đầu bếp nổi tiếng luôn được lựa chọn làm nơi họp của hội đồng mua.
Hôm nay, buổi họp diễn ra vào bữa sáng tại Capella ở Sentosa, hòn đảo giải trí trên vịnh phía Nam của Singapore. Khi vị giám tuyển của bảo tàng Felipe Hsu xuất hiện tại phòng lễ tân nhìn ra bể bơi vô cực xếp thành dãy tuyệt đẹp, ông thấy không khí xì xào sôi nổi giữa hàng tá thành viên đã tụ tập tại đó.
“Tôi không thể tin được! Hoàn toàn không thể tin được!” - Lauren Lee Liang (vợ của Roderick Liang của Tập đoàn Tài chính Liangs, cháu gái của Bà Lee Young Chien) thì thầm trong góc với Sarita Singh (cựu diễn viên Bollywood và là con dâu của Gayatri Singh).
“Làm sao cô ta có thể vực dậy được sau một chuyện như thế cơ chứ?” - Sarita lắc đầu nói, bấm ngón tay quanh những viên ngọc trai lớn trên chiếc dây chuyền mề đay Van Cleef và Arpels như đang kinh lần tràng hạt.
“Ừm, một điều an ủi đó là ngực cô ta nhìn cũng đẹp đấy. Không biết cô ta có đi nâng không nhỉ?” - Lauren vừa nói vừa lấy chiếc ví cầm tay VBH của cô che miệng.
Felipe rảo bước về phía bàn buffet và lấy cho mình hai quả trứng luộc lòng đào, vài lát bánh mì nướng. Patricia Lim (của Tập đoàn Cao su Lim), đứng cạnh ông đang cố lựa chọn giữa món trứng Benedict và món trứng Norwegian, nhìn ông nói “Quả là một buổi sáng sóng gió nhỉ?”
“Đúng, có vẻ như mọi người đều đã nạp sẵn cafein và sẵn sàng bắt đầu! Tốt, tốt, chúng ta có một lịch trình khá dài cho hôm nay đấy.”
“Ông sẽ có một thông báo hay gì đó chứ, hay ông vẫn định giữ im lặng?”
“Tôi không hiểu cô đang ám chỉ chuyện gì, Pat à.” Vị giám tuyển cau mày nói.
“Đừng giả bộ ở đây nữa, Felipe à! Ôi chúa ơi… CÔ TA THỰC SỰ VẪN ĐẾN ĐÂY SAO!”
Căn phìm chìm trong lặng thinh khi Astrid bước vào. Cô chào hỏi người em họ Sophie - Khoo (của Tập đoàn Khoo) 99* , lấy một chiếc bánh sừng bò sô-cô-la kiểu Pháp trên bàn buffet và ngồi vào vị trí đầu bàn trên chiếc bàn đá cẩm thạch dài và mọi người bắt đầu ngồi vào vị trí của họ. Sau đó cô đột ngột đứng dậy. “Chào buổi sáng, tất cả mọi người. Trước khi chúng ta chìm đầu vào lịch trình ngày hôm nay, tôi có một lời thú nhận với mọi người.”
Hầu hết các thành viên hội đồng há hốc miệng kinh ngạc và mắt họ mở to nhìn chằm chằm vào Astrid.
“Khi chúng ta đề cập đến Anish Kapoor, tôi hoàn toàn trở thành một người thiên vị. Tôi bị mê hoặc bởi những tác phẩm của anh ta, và như mọi người đã biết tôi sở hữu một vài món đồ của anh ấy và đúng, tôi chính là người tài trợ giấu tên đã giúp gây quỹ cho việc lắp đặt mới ở Antwerp. Vậy nên chúng ta sẽ xem xét hai tác phẩm của anh ta để cân nhắc mua lại, và tôi sẽ kháng nghị phiếu bầu của mình.”
“Mẹ kiếp, không thể tin được… ” - Lauren Lee lầm bầm trong hơi thở của mình.
Sarita Singh gõ gõ vào cốc cà phê bằng chiếc thìa của mình, và tất cả mọi người đều nhìn cô khi cô cất giọng phẫn nộ. “Tôi đã mong đợi Chủ tịch hội đồng của chúng ta tuyên bố từ chức, nhưng bởi có vẻ như cô ta không hề có ý định đó, tôi kiến nghị Astrid Leong ra khỏi hội đồng thu mua ngay lập tức.”
Astrid kinh ngạc nhìn Sarita.
“Tôi ủng hộ kiến nghị của cô.” - Lauren Lee nói ngay lập tức.
“Cái quái gì vậy?” - Felipe thốt lên, mồm ông ta đang nhồi đầy trứng luộc lòng đào và cả căn phòng bùng nổ trong sự chấn động.
“Sarita, vì sao bỗng dưng cô lại có kiến nghị này?” - Astrid hỏi.
“Astrid, chúng ta hãy thành thực với nhau ở đây. Chúng ta sẽ mất khoản gây quỹ bởi hành động của cô. Toàn bộ danh tiếng của bảo tàng sẽ bị ảnh hưởng vì cô. Tôi không thể tin được cô còn dám trưng bộ mặt mình ra sáng nay.”
“Tôi thực sự không hiểu… có phải là vì vụ ly dị của tôi không?” - Astrid hỏi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh thanh tao.
Từ phía bên kia chiếc bàn, Sophie Khoo đứng dậy và chạy về phía Astrid. “Hãy ra ngoài với tôi ngay bây giờ.” - Cô thì thầm, giữ lấy tay Astrid.
Astrid đứng dậy và đi theo Sophie ra khỏi phòng. “Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” - Cô ngơ ngác hỏi.
“Astrid, giờ tôi mới hiểu ra rằng cô chưa biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Biết gì?”
Sophie nhắm mắt một lúc rồi hít một hơi nói. “Có một đoạn video của cô đã bị rò rỉ tối qua. Nó đã lan rộng khắp các trang.”
“Một đoạn video sao?” - Astrid vẫn chưa hiểu.
“Đúng, có cô… với Charlie Wu.”
Astrid đứng chết lặng một lúc, và cô chuyển nhanh sang chế độ quản lý khủng hoảng. “Tôi cần phải đi. Tôi cần đón Cassian ở trường. Làm ơn hãy nói với họ là tôi cần phải đi.” - Astrid nói, cô lao ra nhanh ra xe của mình.
Astrid tăng tốc ra khỏi cổng Sentosa hướng về Singpore, lúc này cô lại bình tĩnh và điềm đạm một cách khác thường. Cô cố gọi cho Charlie qua tai nghe Bluetooth nhưng tổng đài liên tục chuyển về hộp thư thoại. Cuối cùng, cô cũng để lại tin nhắn cho anh: “Charlie à, có lẽ anh đã biết vụ rò rỉ đoạn video vì anh không nghe máy. Em vừa mới biết vài phút trước thôi. Em không sao cả, anh đừng lo, em đang trên đường đến ACS để đón Cassian. Em nghĩ anh cũng nên qua đón Chloe và Delphine. Nếu chúng chưa nghe tin thì tốt nhất nên nghe từ chúng ta hơn là mấy đứa bạn học cùng lớp. Anh biết bọn trẻ con có thể hành xử thế nào rồi đấy. Nói chuyện với anh sau.”
Ngay khi Astrid kết thúc cuộc gọi, điện thoại cô đổ chuông lần nữa. “Charlie à?”
Một khoảng im lắng ngắn phía đầu dây bên kia, ngay sau đó một tiếng rít thất thanh vang vọng khắp xe cô. “Ôi Chúa ơi, con vẫn nói chuyện với kẻ đồi bại kinh khủng đó sao! Không thể tin được!” Đó là mẹ cô.
“Mẹ, làm ơn hãy bình tĩnh đi.”
“Một đoạn quay làm tình sao! Ôi Chúa ơi, trong cơn ác mộng kinh hoàng nhất mẹ cũng không thể tưởng tượng được sẽ phải nghe những lời phỉ báng như vậy về con gái của mình! Mẹ vừa về nhà sau khi dẫn một vài người Trung Quốc ghê ghớm đi xem Tyersall Park, và giờ thì mẹ nghe tin này từ Cassandra Shang sao? Bố con tức giận đến nỗi mẹ lo rằng ông sẽ lên cơn trụy tim mất!” - Felicity khóc.
Astrid không thể không nhận ra cách mà mẹ cô luôn khóc thổn thức một các cuồng loạn, xỉ vả, và khiến cô cảm thấy tội lỗi cùng một lúc. “Mẹ à, chúng con không làm gì sai cả! Michael đã bí mật quay video bọn con, xâm phạm sự riêng tư trong nhà của Charlie, và giờ anh ta tung đoạn video lên khắp mọi nơi. Đây là một tội ác, Mẹ à.”
“Tội ác chính là việc con ngủ với Charlie ngay từ đầu kìa!”
“Vì sao đó lại là tội ác cơ chứ?”
“Con là một con điếm! Danh tiếng của con sẽ tan vào hư không và con sẽ mang cái mác đó suốt cuộc đời mình!”
“Mẹ đã xem đoạn video chưa vậy? Đó là đoạn video mờ mịt dài mười giây –“
“Ôi Chúa ơi, nếu mẹ thực sự xem đoạn video đó có lẽ mẹ sẽ bị chọc mù mắt mất! Sao con có thể ngủ với người đàn ông mà con còn chưa cưới cơ chứ? Đây là Chúa đang trừng phạt con đấy!”
“Con xin lỗi, con đã làm tình trước khi cưới, được rồi, và con đã làm tình với Charlie, nhân tiện thì đó cũng là người đầu tiên con làm tình cùng khi còn là chồng chưa cưới của con khoảng một thập kỷ trước!”
“Hai đứa chúng mày không là gì ngoài sự ô nhục. Con đã làm nhục bố con và ta và con làm nhục hàng thế hệ gia đình mình! Và con đã phá hỏng cuộc sống của Cassian tội nghiệp! Làm sao thằng bé dám đến ACS nữa cơ chứ?”
“Con đang trên đường đến đón Cassian.”
“Bọn ta đã đón thằng bé rồi. Lupine vừa đón thằng bé ở trường và đem đến đây.”
“Ồ tốt rồi, con sẽ đến đó trong mười phút.”
“Không được! Con đang nghĩ cái gì vậy? Bọn ta không muốn con đến gần ngôi nhà này!”
“Đừng ngớ ngẩn thế, Mẹ… “
“Ngớ ngẩn sao? Mẹ không biết làm sao để vượt qua được chuyện này nữa đây! Con phải rời Singapore và không được phép quay trở lại cho đến khi mọi chuyện lắng xuống! Con không hiểu vụ bê bối này ảnh hưởng như thế nào đến danh tiếng của bố con sao? Lạy Chúa, chuyện này có thể ảnh hưởng đến cuộc bầu cử tiếp theo! Chuyện này có thể làm hỏng vụ mua bán Tyersall Park! Chúa ơi, giá có thể rớt xuống một cách nghiêm trọng! Mẹ có thể thấy được huyết áp đang tăng vút lên đây này. Ôi Chúa ơi, ta cần những viên thuốc của mình. Sunali, thuốc của ta đâu?” - Felicity rít lên với một người hầu của bà.
“Bình tĩnh lại đi, Mẹ, con không thấy chuyện này có liên quan gì đến Tyersall Park hết!”
“Sao con lại không thấy cơ chứ? Con đã làm ô uế di sản của gia đình! Đừng có đến đường Nassim, con có hiểu không? Bố con không muốn nhìn thấy mặt con! Ông ấy nói coi như con đã chết đối với ông ta!”
Astrid cảm thấy sợ hãi trong chốc lát, cảm thấy bị lép vế trước sự tấn công của mẹ cô. May thay, điện thoại của cô kêu và số của Charlie sáng lên trên màn hình.
“Được rồi, Mẹ, đừng lo, con sẽ không qua nữa. Con sẽ không làm mẹ xấu hổ thêm giây phút nào nữa đâu.” - Cô nói, chuyển sang nghe điện của Charlie.
Điện thoại ngừng một lúc, và giọng của Charlie cất lên. “Astrid, em có ổn không?”
“Có, tạ ơn Chúa là anh!” Astrid thở dài nói.
“Em đang lái xe sao?”
“Vâng, em đang trên đường đón Cassian ở trường, nhưng… “
“Em có tìm chỗ nào và đỗ tạm được không?” - Giọng của Charlie nghe thật lạ.
“Được, em vừa tới đường Tanglin. Để em táp vào Esso ngay đây.”
Astrid đỗ xe vào trạm xăng và ngồi thư giãn trên ghế. “Được rồi, em đã đỗ xe một chỗ.”
“Tốt rồi, tốt. Trước tiên thì em ổn chứ?” - Charlie hỏi.
“Ừm, mẹ em vừa mới hét lên với em trên đường theo cách em chưa từng nghe trước đây và yêu cầu em rời khỏi đất nước. Mặt khác thì cuộc sống vẫn mơn mởn đào tơ. Ngày hôm nay của anh sao rồi?”
“Anh không biết nên nói với em chuyện này như thế nào, Astrid à,. - Charlie nói bằng giọng run rẩy.
“Để em đoán nhé, anh đã tìm ra được lý do Michael tung đoạn video?”
“Thực ra Michael không tung đoạn video lên.”
“Anh ta không làm sao?”
“Không. Đó là Isabel.”
“ISABEL sao? Làm sao mà cô ta có đoạn video cơ chứ?”
“Bọn anh cũng không rõ nữa… bọn anh vẫn đang cố xếp các mảnh ghép vào với nhau, nhưng đoạn video được đăng tải bằng điện thoại của cô ấy. Cô ấy đã đăng nó lên một trang tán phét trên mạng.”
“Vì sao cô ấy lại làm vậy?”
“Cô ấy đã lên một cơn điên dại khác, Astrid à. Và lần này cô ta đã tự treo cổ mình lên.”
“Cô ấy làm gì cơ?” Astrid đờ người ra.
“Cô ấy đã cố treo cổ mình lên trong ngôi nhà mới của chúng ta, trên chiếc đèn chùm trong phòng ăn. Cô ta muốn nguyền rủa ngôi nhà này và cuộc hôn nhân của chúng ta mãi mãi.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?” - Astrid gần như không nói nên lời.
“Chiếc đèn chùm bị gãy và đã cứu cô ấy. Nhưng cô ấy đang phải dùng máy duy trì sự sống. Cô ấy đang hôn mê và các bác sĩ cũng không biết liệu cô ấy có tỉnh lại hay không.” - Charlie nói, giọng anh lạc đi vì đau buồn.
“Không, không, không, không, không, không.” - Astrid khóc và thổn thức không ngừng.