← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI SÁU TYERSALL PARK, SINGAPORE

“Đó là một sự thất bại lịch sử, một thảm họa khổng lồ.” - Carlton thở dài nói với chị mình qua điện thoại khi anh tường thuật lại cuộc hẹn hò của mình với Scheherazade.

“Chị rất tiếc, Carlton à – câu chuyện có vẻ bi kịch.” - Rachel nói. “Vậy chuyện gì đã xảy ra sau khi Colette thả quả bom hung tin đó?”

“Ừm, về cơ bản thì quả bom đó khiến mọi người không thể ăn được nữa. Scheherazade không đụng tới món ăn nào sau khi nghe chuyện đó, và em chuồn ngay sau khi họ đem món tráng miệng ra. Rõ ràng là bố mẹ Scheherazade sẽ ra lệnh cấm lại gần nếu em ở thêm bất kỳ giây phút nào.”

“Chị chắc chắn rằng mọi chuyện không tệ đến vậy chứ.”

“Không, thực ra mọi chuyện có thể còn tệ hơn nữa. Mọi người đã chuyển sang phòng vẽ để dùng trà và cà phê, và em biết chắc Colette chỉ đang ngứa ngáy để chờ kể ra từng chi tiết chuyện đã xảy ra tại London. Em chắc rằng cô ta đã lên một chiến dịch không-giới-hạn để cho những người họ Shang xem em như một con quái vật. Scheherazade đã tiễn em ra xe, và em đã cố gắng kể cho cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng mọi thứ đã hỏng bét cả. Em quá vội vã và lo lắng, và em nghĩ cô ấy vẫn còn quá sốc để có thể phân tích rạch ròi mọi chuyện.”

“Như vậy là quá nhiều chuyện cho buổi hẹn đầu tiên, Carlton à. Hãy cho cô ấy một chút thời gian để lấy lại tinh thần.” - Rachel nhẹ nhàng nói.

“Cô ấy sẽ có tất cả thời gian trên thế giới này – em nghe nói cô ấy đã bay đi Paris ngay sáng nay. Chấm hết.”

“Chưa chấm hết vội đâu. Có lẽ chuyện cô ấy rời đi không hề liên quan đến em.”

“Ừm-ừm, em không nghĩ vậy. Cô ấy không trả lời bất cứ tin nhắn nào của em trong suốt hai mươi tư giờ đồng hồ vừa qua.”

Rachel đảo mắt nói. “Chúa ơi, những đứa trẻ thế hệ Y các em! Nếu em thực sự muốn dành được trái tim của cô ấy, hãy bay đến Paris, gửi đến cô ấy một ngàn bông hoa hồng, đưa cô ấy đi ăn tối tại một nhà hàng lãng mạn trên tầng thượng nào đó ở Marais, hãy làm gì đó khác ngoài việc nhắn tin!”

“Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cô ấy có vệ sĩ canh 24/7. Nếu cô ấy không trả lời tin nhắn của em, em không muốn trở thành một kẻ rình mò kỳ quái nào đó bỗng xuất hiện trước cửa nhà cô ấy.”

“Carlton, dù em có thử đi chăng nữa thì em cũng không bao giờ trở thành một kẻ rình mò kỳ quái nào cả. Scheherazade rõ ràng hoảng sợ bởi những lời nói vớ vẩn của Colette mà thôi. Vậy nên em phải cho cô ấy thấy con người thực của em. Cô ấy đang chờ đợi em làm điều đó, em không thấy sao?”

“Em nghĩ là cô ấy đã quay lại Pháp sống cuộc sống của mình, có lẽ cô ấy sẽ hẹn hò một vị bá tước người Pháp có bộ râu-cằm-dài-ba-tuần rồi cũng nên.”

Rachel thở dài. “Em có biết đây là dấu hiệu gì không, Carlton? Em hư hỏng quá rồi. Em thật may mắn, hoặc có lẽ là điều không may, em sinh ra là một người điển trai và các cô gái lao mình theo em suốt cuộc đời này. Em chẳng bao giờ phải đụng tay làm gì. Scheherazade là cô gái đầu tiên thách thức em, khiến em phải cố gắng. Em đã gặp được tri kỷ của mình. Vậy em có định tiến bước không?”

Carlton im lặng một hồi. “Vậy em phải làm gì tiếp theo đây, Rachel?”

“Em cần phải tự tìm cách đi. Chị sẽ không bày bước gian lận cho em đâu. Em cần dành lại cô ấy bằng những hành động cực kỳ lãng mạn. Nghe này, chị phải đi rồi. Có một người mua tiềm năng sẽ đến tham quan Tyersall Park sáng nay, và em không muốn biết đó là ai đâu.”

“Vì sao lại không?” - Carlton hỏi.

“Bởi vì đó là Jack Bing.”

“Vớ vẩn! Chị đang lừa em!”

“Chị ước chi là vậy, ông ta đưa ra một cái giá điên rồ để mua lại ngôi nhà.”

“Mẹ kiếp, Colette và bố cô ta, những người họ Bing rõ ràng đang đấu đá nhau trên đất Singapore. Đừng bán nó cho ông ta.”

Rachel thở dài. “Chị cũng ước chi mình có quyền quyết định. Nick và chị thực ra đang cố gắng tránh mặt ông ta, và chị nghĩ rằng chị nghe thấy tiếng người đến gần.”

“Ok, hãy gọi em sau.”

*

Jack Bing đứng giữa hành lang Andalusian, vừa gạt xì gà vừa quan sát kỹ lưỡng những chiếc cột tạc hoa văn lộng lẫy. “Thật là kỳ diệu. Tôi chưa từng thấy một ngôi nhà như thế này suốt cuộc đời mình.” – Ông ta nói bằng tiếng phổ thông.

“Em mê đắm khu sân phía trong này! Chúng ta có thể bỏ cái hồ phản chiếu này và thay bằng một cái bể bơi thực sự.” - Kitty gợi ý bằng tiếng Anh.

Felicity, Victoria, và Alix cau mày nhưng không nói gì.

Oliver xen vào nói giọng ngoại giao. “Kitty, cái hồ phản chiếu này được đem đến đây từng tấm gạch lát một từ Córdoba, Tây Ban Nha. Cô có thấy những hàng gạch lát Mô-rơ màu xanh nước biển và san hô dưới bể kia không? Chúng vô cùng hiếm, xuất xứ từ thế kỷ thứ mười ba.”

“Ồ, tôi không hề biết điều đó. Đương nhiên là chúng ta phải giữ chúng lại rồi.” - Kitty nói.

Jack ngắm nhìn khối đá thạch anh màu hồng hình hoa sen đang róc rách những dòng nước chậm rãi thôi miên lòng người ngay giữa đài phun nước. “Không, chúng ta sẽ không thay đổi bất cứ cái gì. Ngôi nhà này có lẽ không tráng lệ như nhà ở Thượng Hải của chúng ta nhưng phong thủy ở đây thật kỳ diệu. Tôi có thể cảm nhận luồng sinh khí trong mọi ngõ ngách không gian nơi đây. Gia đình các cô đã phát tài ở đây là điều dễ hiểu.” Jack nói với những người phụ nữ đang có mặt.

Chị em nhà Young gật đầu lịch thiệp bởi không ai trong số họ nói được tiếng Trung phổ thông và chỉ hiểu khoảng ba mươi phần trăm những gì ông ta nói. Jack nhìn ba chị em ăn mặc lôi thôi lếch thếch và nghĩ, Chỉ những người phụ nữ lớn lên ở một nơi như thế này mới có thể ra ngoài mà ăn mặc như thế kia. Và họ thậm chí không nói được một từ tiếng Trung. Họ chẳng khác gì những con chim cu lười, một giống loài vô dụng. Chẳng trách họ không giữ nổi ngôi nhà của chính mình.”

Cả đoàn bước tiếp qua lối đi, tiến vào thư viện.

Jack nhìn quanh những dãy sách cổ trải dài trên những kệ sách hai tầng và trên chiếc bàn Ấn Độ bằng gỗ hồng sắc bóng mượt. “Tôi rất thích những đồ nội thất như thế này. Art deco, có phải không?”

“Thực ra đây là thư viện của Ngài James, và ông ấy đã đặt những món đồ nội thất thiết kế theo yêu cầu, người thiết kế là Pierre Jeanneret vào cuối những năm 1940.” - Oliver nói.

“Ừm, nơi này gợi cho tôi nhớ đến những câu lạc bộ cũ ở Thượng Hải, nơi mà ông tôi từng đến chơi nhạc.” - Jack nói. Quay về phía những người phụ nữ, ông ta nói, “Ông tôi từng làm việc trong nhà máy sản xuất nước khoáng, nhưng ông cũng là một nhạc công chơi kèn trom-pet. Mỗi tối để kiếm thêm tiền, ông gia nhập nhóm nhạc jazz và biểu diễn ở những câu lạc bộ người Tây thường lui tới. Khi tôi còn nhỏ, nhiệm vụ của tôi là đánh bóng chiếc kèm trom-pet cho ông mỗi tối. Tôi thường khạc và nhổ lên chiếc kèn để làm sạch nó, đến khi nó sáng bóng.”

Felicity lùi bước đầy lo lắng, cô sợ rằng ông ta sẽ biểu diễn màn khạc nhổ ngay gần cô mất.

“Đồ nội thất thì bao nhiêu?” - Jack hỏi.

“Er… ông đang hỏi món đồ nào? Một vài trong số chúng là những thứ mà… chúng tôi không thể rời xa.” - Victoria nói bằng tiếng Trung phổ thông sơ cấp mà cô thường nói với người hầu. “Oliver, từ ‘vật gia bảo’ tiếng Trung là gì nhỉ?”

“À, đó là ‘chuan jia bao,’” - Oliver nói với cô.

“Ồ, tôi rất thích những chiếc bàn, những chiếc ghế và đặc biết là tấm thảm màu tím-xanh này.” Jack chỉ xuống sàn nhà. Felicity nhìm đăm đăm xuống tấm thảm lụa màu tím và một câu chuyện mà dì Rosemary T’sien từng kể với cô bỗng dội về…

Cháu có biết chuyện mẹ cháu từng nhìn thẳng vào mắt một vị tướng người Nhật Bản và thách thức ông ta bắn mình không? Chuyện đó đã xảy ra ngay đây, tại thư viện, nơi lúc đó Su Yi tổ chức một buổi tiệc chơi bài cho một vài sĩ quan cấp cao. Họ luôn bắt bà ấy làm những việc như vậy trong thời gian chiếm đóng, tổ chức những bữa tiệc trác táng tồi tệ cho bọn chúng. Chồng ta – bác Tsai Tay của cháu ấy – mới bị bắt vì những cáo buộc ngớ ngẩn, và khi ông ta thua mẹ cháu trong một trận bài rumi, bà ấy đã yêu cầu ông thả Tsai Tay ra. Đương nhiên vị tướng đó đã vô cùng giận dữ bởi sự táo bạo của mẹ cháu, ngay lập tức ông ta lấy khẩu súng ngắn và đặt lên thái dương của bà. Lúc đó ta ngồi ngay cạnh mẹ cháu, và ta đã nghĩ rằng mẹ cháu không thể thoát được.

Su Yi hoàn toàn giữ bình tĩnh và vẫn nói bằng giọng nói hống hách của bà, “Thưa ngài Thừa Tướng, ông sẽ phá hỏng bộ áo dài lộng lẫy của Rosemary nếu bắn tôi ngay bây giờ. Não của tôi sẽ bắn khắp chiếc áo dài, chưa kể đến tấm thảm art deco xinh đẹp đến từ Paris này. Ông có biết tấm thảm này trị giá bao nhiêu tiền không? Nó được thiết kế bởi một họa sĩ người Pháp nổi tiếng tên là Christian Bénard, đó sẽ là món quà tuyệt đẹp dành cho vợ ông, nếu nó không bị vấy bẩn bởi máu của tôi. Ông hẳn không muốn làm vợ mình thất vọng đâu, đúng không?” Vị tướng đó im lặng một hồi, nhưng sau đó ông ta đã bật cười thành tiếng. Và ông ta hạ súng xuống, lấy tấm thảm đem đi, ngày hôm sau họ đã thả chồng ta ra khỏi tù. Tsai Tay sẽ không bao giờ quên được điều Su Yi đã làm vì ông.

Hiyah, có quá nhiều câu chuyện ta có thể kể với cháu về những năm tháng chiến tranh, nhưng Su Yi không muốn ta kể. Như cháu biết đấy, bà ấy đã cứu biết bao mạng sống, và hầu hết bọn họ đều không biết rằng bà chính là người đã giúp đỡ họ. Bà ấy muốn như vậy. Sau khi chiến tranh kết thúc, bọn ta đã nghe được tin rằng vị tướng đó đã bị hành hình vì những tội ác chiến tranh trong thời gian hầu tòa án chiến tranh ở Manila. Một ngày nọ, mẹ cháu đã gọi cho ta và nói, “Cô không thể đoán được tôi vừa nhận cái gì trong một chiếc hộp dài đâu. Chính là tấm thảm art deco màu tím đó mà vị tướng đã mang về Nhật Bản. Ta cho rằng vợ ông ấy chưa từng nhận nó.”

Felicity choàng tỉnh khỏi chuỗi hồi tưởng của chính mình và quả quyết nói, “Ông Bing, chúng tôi không bán tấm thảm này. Nhưng có một vài món đồ chúng tôi có thể bán cùng ngôi nhà.”

“Được thôi. Oliver, cậu có thể tổng hợp một bản đánh giá giá trị của mọi vật trong nhà được không? Tôi sẽ lấy bất cứ món chuan jia bao nào mà những quý cô tốt bụng đây sẵn lòng để lại.” - Jack nói và quay về phía chị em nhà Yong với một nụ cười nhẹ trên môi.

“Vâng, thưa ông.” - Oliver nói.

“Thưa các quý cô, tôi đồng ý mua ngôi nhà này, và tôi nghĩ rằng gia đình tôi sẽ rất vui khi ở lại đây mỗi khi đến thăm Singapore. Cảm ơn các cô vì đã dẫn chúng tôi quanh nhà sáng nay, và làm ơn, đây là một đề nghị dài hạn, nên các cô cứ dành thời gian để suy nghĩ kỹ. Tôi biết rằng đây không phải một quyết định dễ dàng đối với tất cả các cô.” - Jack nói. Ông ta bước ra cổng trước, búng nhẹ tàn xì gà xuống lối đi bằng sỏi và lên ghế sau của chiếc xe Audi SUV màu đen đầu tiên. Kitty leo lên xe ngay sau ông ta, những người vệ sĩ lên những chiếc xe SUV của họ và đoàn xe rời đi.

*

“Ừm, chuyến thăm quan vừa rồi thật đáng xấu hổ.” - Victoria nói khi họ thả mình xuống những chiếc ghế sofa trong phòng vẽ.

“Oliver, cháu đã lôi những người này ra từ chỗ quái quỷ nào vậy?” - Felicity khinh bỉ hỏi.

“Dù bác có tin hay không thì họ vẫn chưa phải là những người tệ nhất đâu. Jack là một người sưu tầm những tác phẩm nghệ thuật khá tinh khôn – họ sở hữu một bảo tàng tư nhân hàng đầu ở Thượng Hải – và khiếu thẩm mỹ của Kitty đã trưởng thành lên khá nhiều. Hơn nữa, cô ấy sẵn sàng học hỏi. Đừng lo, họ sẽ không làm gì ngôi nhà mà không có sự cho phép của cháu đâu.”

Victoria nhìn lên và ngạc nhiên thấy Nick cùng Rachel bước vào phòng vẽ. “Cô không nhận ra là hai cháu vẫn ở nhà! Sao hai đứa không ra gặp những người này? Rachel à, nhẽ ra bọn ta đã có thêm một phiên dịch tiếng Trung khác!”

Nick gieo người xuống một chiếc ghế art deco. “Ồ cháu từng gặp họ rồi – một vài năm trước cháu đã gặp Jack ở Thượng Hải và mong rằng không bao giờ phải gặp lại ông ta, còn cô vợ thì tất cả chúng ta đã từng gặp tại đám cưới của Colin.”

“Đợi chút… cô gái đó từng đến đám cưới của Colin Khoo sao?” - Felicity cố gắng nhớ lại.

“Bác Felicity à, cô ấy từng đến nhà bác rồi. Cô ấy từng là bạn gái của Alistair.” - Nick nói với một giọng tức tối.

“Lạy Chúa, đó là cô ta sao? Con bé với đôi nhũ hoa to nâu như nầm bò ý hả? Cô ta tên là Pussy Pong hay gì đó thì phải?” - Alix thốt lên.

“Tên cô ấy là Kitty Pong.” - Rachel nói.

“Trời ơi, cô không hề nhận ra cô ta. Con bé có bộ mặt hoàn toàn mới! Chẳng trách Alistair bay về Hong Kong ngay sáng nay! Nhưng cô tưởng con bé đó đã cưới con người rùng rợn đó, thằng con vô dụng của Carol Tai? Cái thằng đã làm hỏng bộ mặt mình vì phẫu thuật thẩm mỹ ấy?” - Alix nói.

“Chuyện đó từ lâu lắm rồi, cô Alix à. Kitty đã có giá hơn rồi.”

“Chắc hẳn là vậy rồi. Tôi đã khá thích chiếc váy hoa xinh xắn hôm nay con bé mặc. Vì sao nhỉ, nhìn con bé không lẳng lơ chút nào. - Victoria nói.

“Không thể nhìn lẳng lơ trong một bộ đồ của Dries Van Noten được.” - Oliver tuyên bố.

“Vậy mọi người thực sự muốn bán ngôi nhà cho họ sao?”- Nick cộc cằn hỏi.

“Nicky à, cháu hãy nói cho bọn ta biết làm sao để nói không với mười tỷ đô la? Con số đó lớn gấp ba lần lời đề nghị cao nhất của chúng ta. Sẽ thật ngu ngốc nếu từ chối số tiền đó!” - Felicity giải thích.

Oliver gật đầu. “Chúng ta không thể chê của biếu được.”

Nick liếc nhìn Oliver một cách khó chịu. “Cậu thì dễ nói rồi. Cậu đâu có lớn lên trong ngôi nhà này. Đối với một vài người trong chúng tôi thì đó không chỉ là chuyện tiền nong mà thôi.”

Oliver thở dài. “Nghe này, Nicky, tôi biết rằng cậu đang bực tức với tôi, nhưng tôi thực sự không cố ý khiến cậu đau lòng. Tôi yêu quý bà của cậu và tôi yêu quý ngôi nhà này nhiều hơn cậu có thể tưởng tượng đấy. Tôi tưởng cậu muốn bảo tồn Tyersall Park, và khi tôi nghe tin những người họ Bing đang tìm một nơi mới tại Singapore, tôi chỉ ghép hai mảnh vào mà thôi. Những người này thực sự thích ngôi nhà, và họ cam kết duy trì toàn vẹn kiến trúc của ngôi nhà. Và chỉ có họ mới có đủ số tiền để phục chế lại ngôi nhà và giữ mảnh đất trong tình trạng tốt nhất đến hàng thế hệ sau nữa kìa.”

Rachel lên tiếng. “Những thế hệ đó có bao gồm Colette Bing không?”

Oliver đỏ mặt, còn Felicity hỏi, “Colette Bing là ai?”

“Colette Bing là con gái của Jack. Hai năm trước, trợ lý cá nhân của cô ta, Roxanne, đã cố đầu độc Rachel, theo chỉ thị của Colette.” - Nick đanh giọng trả lời.

“CÁI GÌ?” - Felicity và Victoria sợ hãi rít lên.

“Ôi Chúa ơi, tôi hoàn toàn quên mất đó chính là gia đình đó.” - Alix rền rĩ, vùi mặt vào tay.

“Rachel à, đó quả là một tai nạn không may, nhưng cô nên biết rằng Jack và Kitty không còn liên hệ gì với Colette nữa.” - Oliver nói.

Mặt Nick đỏ lên vì tức giận. “Đó không phải là một tai nạn không may. Vợ tôi suýt thì chết đấy! Cậu sẽ nhận được bao nhiêu từ thương vụ này vậy, Oliver? Ngoài số tiền hoa hồng có thể lên đến hàng triệu từ vụ mua bán, thì cậu và công ty đấu giá sẽ còn bán những gì cho những người họ Bing đang hau háu này?”

Oliver đứng dậy khỏi chiếc tràng kỷ và cười hối lỗi. “Cháu nghĩ rằng cháu sẽ để mọi người lại với nhau. Cháu có thể thấy rằng mình đã tạo ra một chút căng thẳng ở đây. Lời đề nghị vẫn còn giá trị, và cháu mong nhận được phản hồi của mọi người sớm.”

Ngay khi Oliver ra khỏi phòng, Victoria nói. “Mọi người biết sao không, tôi đang nghĩ rằng… có điều gì đó trong chuyện này thật ngẫu nhiên và thú vị, thật khó tin, đây hẳn là một dấu hiệu. Nicky à, lời đề nghị kỳ diệu của nhà Bing, cô nghĩ rằng một phần họ muốn chuộc lỗi cho những gì đã xảy ra với Rachel. Tôi nghĩ rằng tất cả đều là nhờ vào Mẹ. Bà ấy đang phù hộ cho chúng ta trên thiên đường.

Nick đảo mắt chán nản.

“Thật khó tin rằng có người chịu trả một khoản lớn như vậy so với giá trị của Tyersall Park trên thị trường… “ - Alix bắt đầu nói.

“Mẹ đã lên kế hoạch cho nó bấy lâu nay. Bà đã biết rằng chúng ta sẽ không có được đồng nào từ Quỹ ủy thác Shang cả, vậy nên bà muốn chúng ta kiếm được số tiền lớn nhất có thể từ Tyersall Park. Đó là lý do bà đã chia nó ra như vậy, và giờ bà ấy đang tạo ra một phép màu cho chúng ta.” - Victoria nói giọng tràn đầy sự thuyết phục.

Bỗng dưng Nick đứng dậy và nhìn những người cô bác của mình. “Nghe này, mọi người có thể kể cho nhau nghe bất cứ chuyện gì mọi người muốn kể để giúp mình ngủ ngon buổi tối. Về phía cá nhân cháu, cháu không muốn bán ngôi nhà cho gia đình đã gần giết chết vợ cháu! Cháu không nghĩ là chúng ta có thể tin tưởng họ sẽ giữ lời và bảo tồn ngôi nhà – cháu có thể thấy được Kitty chỉ trông đợi để giơ móng vuốt ra thiết kế lại toàn bộ tòa nhà từ đỉnh xuống đáy. Nhưng nếu cháu có thể đưa ra giá tương đương giá của Jack, mọi người có đồng ý bán cho cháu không?”

Rachel nhìn anh ngạc nhiên, và Alix trả lời, “Nicky à, đừng ngu ngốc thế. Chẳng có lý do gì để cháu mua ngôi nhà này với giá đó cả! Bọn ta không thể để cháu làm vậy được!”

“Mọi người chưa trả lời câu hỏi của cháu. Nếu cháu kiếm được mười tỷ, chúng ta đồng ý thỏa thuận chứ?”

Ba chị em nhìn nhau.

“Được, bọn ta cho cháu một tháng.” - Cuối cùng Felicity yếu ớt trả lời.