Chương MỘT DE FURSTENBERG, PARIS
Scheherazade bước chậm vào căn bếp hiện đại, sáng bóng của cô trong căn hộ ở Sainy-Germain, nhấc vung chảo lên và đặt một ngón tay lên vỏ bánh. Chưa được. Cô đậy nắp lại, quay lại phòng thay đồ và cởi chiếc áo sơ mi gợn sóng trong suốt hiệu Delpozo ra. Cô vừa về từ bữa tiệc tại căn hộ của một cặp đôi chụp ảnh thời trang, tại đó bếp trưởng chuyên bánh ngọt cũ của Noma đã sáng tác một bữa tiệc thịnh soạn cầu kỳ nhất, nhưng suốt bữa tối, Scheherazade chỉ mong được về nhà, nướng nóng miếng bánh pizza mua từ hai ngày trước trên chảo rán 100* của mình, mở một chai rượu vang, và xem các tập phim Xác sốngmới nhất.
Thay bộ đồ ngủ, cô đem đĩa bánh vào phòng khách, thả mình xuống chiếc ghế sofa màu xám bằng da, bật ti vi lên, và chọn những tập phim mới nhất. Ngay khi bộ phim yêu thích của cô bắt đầu, đoạn hội thoại bỗng bị lấn át bởi tiếng nhạc ầm ĩ ngoài cửa sổ. Scheherazade bật to tiếng ti vi lên, mong là sẽ át được tiếng ồn, nhưng âm thanh càng trở nên loạn nhào. Những chiếc xe hơi bắt đầu bấm còi ngoài đường và một vị hàng xóm đang hét qua cửa sổ.
Cảm thấy phiền phức, Scheherazade nhấn tạm dừng chương trình, bước ra ngoài ban công, và mở hai cánh cửa kính ra. Đột ngột, toàn bộ lực âm của tiếng nhạc đập thẳng vào màng nhĩ cô, Scheherazade nhìn kỹ qua hàng rào chấn song nhà mình, cô thấy một cảnh tượng lạ lùng nhất từ trước đến nay. Carlton Bao đang đứng trên nắp chiếc xe Range Rover đỗ phía ngoài nhà cô, anh cầm trên tay một hộp nhạc đang phát bài “In Your Eyes” của Pereter Gabriel.
“Carlton! Anh đang làm cái quái gì vậy?” - Scheherazade hét xuống, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Anh đang cố thu hút sự chú ý của em!” - Carlton hét lại.
“Anh muốn gì?”
“Anh muốn em nghe anh nói. Anh muốn em biết rằng anh không phải một kẻ giết người ngông cuồng! Điều duy nhất khiến anh cảm thấy tội lỗi là anh đang… “
“Cái gì cơ? Vặn nhỏ nhạc xuống! Em không nghe thấy gì hết!”
Carlton không vặn nhỏ nhạc xuống, mà còn hét lên to hơn nữa, “Anh nói điều duy nhất khiến anh cảm thấy có lỗi đó là anh yêu e… “
Ngay lúc đó, bốn tay vệ sĩ mặc thường phục bỗng kéo chân, lôi anh từ trên xe xuống, và đè người anh xuống nền đất.
“Mẹ kiếp!” - Scheherazade bắt đầu cười khúc khích. Cô lao ra khỏi cửa, chạy xuống bốn dãy bậc thang và ra ngoài cửa chính. “Thả anh ấy ra!” - Cô nói với những tay vệ sĩ đang đứng trên Carlton.
“Cô Shang, cô chắc chứ?”
“Tôi chắc! Không sao đâu. Anh ấy đi với tôi.” - Scheherazade khăng khăng nói.
Tay vệ sĩ vạm vỡ nhất miễn cưỡng nhấc đầu gối lên khỏi lưng Carlton, và khi Carlton đứng dậy khỏi mặt đất, Scheherazade thấy một vết cắt do nền đường gây ra trên mặt anh.
“Ôi không. Lên tầng đi – chúng ta phải khử khuẩn trên mặt anh.” - Scheherazade nói. Họ vào nhà và đi lên bằng thang máy có hàng rào sắt chạm khắc hoa văn lộng lẫy, cô nhìn anh.
“Anh đã nghĩ gì khi làm vậy?”
“Đó là hành động lãng mạn của anh!”
Scheherazade cau mày nói. “Như vậy là lãng mạn sao?”
“Đó là cố gắng hết sức của anh để đóng vai John Cusack”
“Ai cơ?”
“Em biết đấy, phim Hãy nói bất cứ điều gì.”
“Nói gì cơ?”
“Em chưa xem phim đó đúng không?” - Carlton nói, bỗng tiu nghỉu.
“Chưa, nhưng nhìn anh đứng trên nóc chiếc xe cũng đáng yêu đấy.” - Scheherazade nói và kéo anh hôn.
*
Ở một đầu khác của Paris, Charlie đang rảo bước quay trở lại Khách sạn George V sau một bữa tối khó chịu với một người bạn cũ của Astrid, Grégoire L’Herme-Pierre. Grégoire hôm nay thân thiện hơn thường ngày, và Charlie nghi ngờ rằng người ta không nói cho anh tất cả về những nơi Astrid từng ở. Cô ấy đã ở Paris trong khoảng ba ngày gì đó, Grégoire phỏng đoán, và sau đó cô ấy đã biến mất. Không, cô ấy không hề phát điên – tôi cho rằng cô ấy đang có chuyến đi thử đồ cao cấp quanh thành phố vẫn thường diễn ra hai năm một lần.
Suốt hai tuần vừa rồi, Charlie đã điên cuồng đi ngang dọc khắp hành tinh này tìm kiếm Astrid. Phát điên lên vì lo lắng, anh bắt đầu từ Singapore, sau đó là Paris và London, anh đến tất cả những nơi mà hai người họ thường tới và nói chuyện với tất cả những người bạn của cô. Sau đó anh đã đến Venice để xem liệu cô có trốn trong cung điện của Domiella Finzi-Contini bạn cô hay không, nhưng Domi, cũng như nhiều người bạn khác của Astrid, vẫn giữ im lặng như Nhân sư vậy. Tôi không hề nghe động tĩnh gì từ Astrid cả, nhưng tôi đã ở Ferrara trong suốt tháng vừa rồi. Chúng tôi luôn dành thời gian ở Ferrara vào mùa đông. Không, tôi không biết gì về vụ bê bối cả.
Giờ đây anh đã quay trở lại Paris, cố gắng lần lại theo dấu vết của cô, cố gắng hiểu vì sao cô có thể bỏ lại toàn bộ cuộc sống của mình, và vì sao gia đình cô có vẻ như không đếm xỉa gì đến chuyện cô đã mất tích một tháng nay. Bước vào khách sạn, anh tiến lại bàn lễ tân để xem có tin nhắn gì không. Không, thưa ngài, tối nay không có tin nhắn nào dành cho anh.
Charlie đi lên căn hộ của mình và mở cánh cửa ban công ra, để không khí lạnh và trong lành ùa vào nhà. Khí lạnh giúp anh tỉnh táo, giúp anh suy nghĩ thấu đáo. Paris thật là vô dụng. Cô ấy đã ở đây, nhưng rõ ràng cô không có ý định quay trở lại. Tiếp theo anh nên thử Los Angeles. Mặc dù anh trai Alex của cô đã đảm bảo rằng cô ấy không ở đó, anh vẫn nghi ngờ, Toàn bộ đội an ninh của anh và đội điều tra anh thuê đã nghiền ngẫm mọi thứ từ ngày đầu tiên. Astrid quá cẩn thận. Cô không để lại một chút manh mối hay dấu vết nào, không một giao dịch ngân hàng, không thanh toán thẻ tín dụng trong hơn năm tuần vừa rồi. Một ai đó chắc chắn đang giúp đỡ cô. Một ai đó thân gần.
Anh bước ra ngoài ban công và tựa vào chấn song, nhìn chằm chằm vào ánh sáng vàng mơ màng luôn thắp sáng cho Paris về đêm. Thành phố xinh đẹp vẫn luôn hớp hồn người nay trở nên cô đơn làm sao. Lẽ ra anh không nên đưa cô đến Hong Kong. Cô nhất quyết muốn đến, giúp anh vượt qua cơn khủng hoảng, nhưng khi cô nhìn thấy Isabel trong ICU, nối sự sống với loạt máy móc đó… anh đã biết cô chỉ tỏ ra mạnh mẽ vì anh mà thôi, vì hai cô con gái, nhưng anh đã thấy rằng tất cả chỉ làm cô suy sụp. Và khi mẹ Isabel nhìn thấy cô tại bệnh viện, bà đã giận điên người, đó chính là lúc bà đưa toàn bộ câu chuyện lên The Daily Post , khiên vụ bê bối lan tràn các mặt báo. Tất cả là lỗi của anh. Lỗi lầm ngu ngốc của anh.
Charlie quay lại căn phòng và ngồi xuống giường. Anh mở ngăn kéo cạnh giường và lấy chiếc phong bì lớn màu nâu ra. Đó là phong bì thư được gửi đến cho anh ở Hong Kong từ chính khách sạn này một vài tuần về trước, bên trong là hộp chứa nhẫn đính hôn anh đã tặng Astrid, cùng với mẩu tin nhắn viết tay anh đã đọc hàng trăm lần cho đến nay:
Charlie thương mến,
Những ngày vừa qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Ngay khi em quay trở lại cuộc sống của anh năm năm trước, em chỉ khiến trái tim anh thêm đau. Em đã lôi anh vào những rắc rối của em với Michael, em lôi kéo anh vào vụ ly hôn khủng khiếp của mình, và giờ em lại lôi anh và hai cô con gái của anh vào một bi kịch không tưởng. Chloe và Delphine gần đánh mất người mẹ của chúng, và em là người duy nhất đáng trách. Em cảm thấy như dù có cố gắng đến đâu thì những việc em làm cũng không có kết quả tốt đẹp, vậy nên việc tốt nhất em có thể làm là bỏ đi để không gây hại thêm nữa. Em nghĩ rằng em không bao giờ có thể phù hợp để làm vợ anh, em chỉ có thể hy vọng và cầu nguyện rằng khi đến lúc, anh và gia đình có thể tìm lại hạnh phúc và bình yên.
Thân ái,
Astrid
P.S. Anh hãy đưa chiếc nhẫn này cho em họ Nicky của em khi có cơ hội. Cậu ấy sẽ đưa nó cho Rachel.
Charlie đặt tờ giấy xuống và nằm xuống giường, nhìn trần nhà. Astrid cũng từng nằm trên chính chiếc giường này, có lẽ cô cũng từng nhìn lên cảnh tương tự. Đây là căn hộ yêu thích nhất của cô tại George V và chính anh đã giới thiệu nơi này với cô lần đầu họ đến Paris thời đại học. Đó là cả một khoảng thời gian xa xôi lâu lắc, và anh ước rằng mình có thể quay lại thời điểm đó để làm mọi chuyện khác đi. Charlie xoay mình và vùi mặt xuống gối, thở sâu. Anh nghĩ rằng nếu mình hít đủ sâu, có lẽ mùi hương của cô sẽ quay trở lại.