← Quay lại trang sách

Chương HAI TYERSALL PARK, SINGAPORE

Rachel đang rảo bộ trong vườn hồng, ngắm nghía những nụ hoa mới nở và hít một hơi sâu mùi hương mê đắm thì Nick quay lại. Anh vừa gặp ông cậu Alfred Shang với hy vọng có thể gây quỹ đủ để mua lại Tyersall Park từ những người dì.

“Mọi chuyện sao rồi?” - Cô hỏi khi anh bước vào khu vườn, mặc dù nhìn ánh mắt anh cô đã biết trước câu trả lời.

“Anh đã tường thuật đầy đủ đề xuất của mình với ông, nghĩ rằng ít nhất ông ấy sẽ cho anh một chút hy vọng vì Tyersall Park dù sao cũng là mảnh đất của bố ông. Em có biết ông ấy đã nói gì với anh không? Ông nghĩ rằng chúng ta đang nằm giữa một quả bong bóng tài chính đợi lúc nổ, và khi nó nổ tung thì mọi thị trường bất động sản ở châu Á sẽ sụp đổ. Ông nói rằng, ‘Nếu lão ngốc này thực sự muốn bỏ mười tỷ ra để mua Tyersall Park, thì cháu sẽ còn ngu ngốc hơn nếu không nhận. Hãy lấy tiền của lão ta và mua vàng. Đó là tài sản duy nhất có giá trị trong thời gian dài.”

Nick tựa vào một trong những bụi hồng và nói, “Có lẽ đây mới là lần thứ ba anh thực sự đứng ở đây và ngửi hương những bông hồng. Thật buồn cười khi chúng ta thường xem nhẹ những thứ luôn ở quanh chúng ta.”

“Chúng ta sẽ trồng một khu vườn hồng của riêng mình.” - Rachel động viên. “Em nghĩ rằng giờ thì chúng ta có đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ ở vùng quê, anh có nghĩ vậy không? Có thể là ở Vermont, thậm chí là ở Maine. Em nghe nói North Haven rất đẹp.”

“Anh không biết nữa, Rachel à. Với bốn tỷ đô la, có lẽ sẽ khá là khó khăn để tìm một chỗ ở ngoài đó đấy.” - Nick đùa tỉnh bơ.

Rachel cười. Cô vẫn chưa quen với việc có số tiền đó trong cuộc sống của mình, đặc biệt là vì Nick đã dành cả tháng vừa rồi cố gắng gây quỹ trong tuyệt vọng và gần như không thể chạm được con số mong muốn. Giờ đây khi hạn chót đã đến, và nỗ lực cuối với bác Alfred cũng thất bại, Nick không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo yêu cầu của bác và các dì.

Lượm một bông hoa tuyệt đẹp đang lủng lẳng trên một cành cây gãy, Rachel nhìn Nick. “Chúng ta vào chứ?”

“Ừ, chúng ta cùng làm thôi.” - Nick cầm tay cô và hai người họ đi lên những bậc thềm đá để vào nhà, bác và các cô của Nick đang trầm ngâm ngồi quanh bàn trong thư viện.

Alix nhìn lên cậu. “Chúng ta đã sẵn sàng để gọi điện chưa?”

Nick gật đầu, và Felicity cầm điện thoại đặt giữa bàn lên và quay số gọi Oliver. “Hiyah! Đó là số điện thoại di động quốc tế của cậu ta. Giờ thì chúng ta phải trả cước phí gọi đường dài.” - Felicity càu nhàu.

Sau vài hồi chuông Oliver mới nhấc máy.

“Oliver, cháu có nghe được tiếng bọn ta không? Bọn ta đã bật loa ngoài lên rồi.” - Alix hét vào điện thoại.

“Có, có, bác có thể hạ giọng xuống rồi. Cháu nghe rất rõ.”

“Cháu đang ở đâu, Oliver?”

“Cháu đã quay lại London một thời gian.”

“À, thật dễ thương làm sao. Thời tiết bên đó thế nào?”

“Hiyah, gum cheong bay 101* ! Hãy đi thẳng vào vấn đề đi, Alix!” - Victoria rầy la.

“Ồ, được thôi… ừm, bác sẽ để Nicky nói, vì về cơ bản cậu ấy là người giữ phần lớn nhất.” - Alix nói.

“Chào Oliver. Đúng, chúng tôi chỉ muốn thông báo với cậu rằng chúng tôi đã đi đến đồng thuận.” - Nick dừng, hít một hơi, và tiếp tục nói. “Chúng tôi đã sẵn sàng nhận lời đề nghị mua lại Tyersall Park với giá mười tỷ đô la của Jack Bing.”

“Đồng ý. Và tôi thay mặt họ chấp nhận thỏa thuận này.” - Oliver trả lời.

Felicity nghiêng người về trước. “Và Oliver à, bọn ta muốn nhờ cháu giúp định giá đồ nội thất trong nhà dựa trên kiến thức chuyên môn của cháu. Bọn bác sẽ bán hầu hết những đồ nội thất trong nhà cho ông ta, ngoài trừ một vài vật mà bọn bác muốn giữ.”

“Chắc chắn là ông ta sẽ không lấy được những chiếc lót ly thêu ren hoa văn Battenberg của Mẹ.” - Victoria làu bàu qua hơi thở.

“Tuyệt vời. Những người họ Bing sẽ phấn khích vô cùng, và cháu biết đây không phải một quyết định dễ dàng đối với mọi người, nhưng cháu chắc rằng mọi người đã có một thỏa thuận trên cả tuyệt vời. Đây là một khoản tiền kỷ lục đối với bất động sản, và cháu không nghĩ rằng mọi người có thể nhận được giá hời này từ bất kỳ đâu trên trái đất. Bà cố Su Yi hẳn sẽ hài lòng.”

Nick đảo mắt, trong khi Victoria và Alix gật đầu.

“Cháu sẽ thông báo với họ chứ, Oliver?” - Felicity hỏi.

“Đương nhiên rồi. Cháu sẽ gọi cho Jack ngay sau cuộc gọi này, sau đó cháu sẽ gửi thư điện tử cho Freddie Tan để ông bắt đầu soạn hợp đồng.”

“Vậy là được rồi, tạm biệt.” - Nick tắt loa ngoài.

Các quý cô cùng nhau thở dài. “Xong rồi.” - Felicity lầm bầm nói như thể cô vừa dìm chết một lứa cún con vậy.

“Đó là việc nên làm. Mười tỷ đô la! Mẹ sẽ tự hào về chúng ta lắm đây.” - Alix nói, chấm nhẹ đôi mắt bằng một tờ giấy ăn đã được cuộn lại. Felicity nhìn em gái mình, không biết rằng điều đó có thật không. Liệu mẹ cô có bao giờ tự hào về cô không?

Nick đứng dậy khỏi bàn và đi qua cánh cửa Pháp quay lại khu vườn. Rachel định đi theo anh thì Alix đặt tay lên tay cô. “Cậu bé sẽ ổn thôi.” - Cô nói với Rachel.

“Cháu biết anh ấy sẽ ổn.” - Rachel nhẹ nhàng nói.

...

Mình vừa cho bốn tỷ đô vào túi hắn và thằng cha chết tiệt đó không thèm cảm ơn mình , Oliver nghĩ bụng sau khi Nick bất ngờ dập máy. Sau đó anh cầm điện thoại và gọi vào di động của Kitty.

“Kitty à? Mọi chuyện xong rồi. Gia định họ Young đã chấp nhận lời đề nghị… Đúng, thật… Không, không, cô không thể chuyển tới đó vào tuần sau được, ít nhất phải mất một vài tháng để ký thỏa thuận… Đúng, họ sẽ bán một vài đồ nội thất… Đương nhiên tôi sẽ báo với cô những thứ đáng mua lại, đừng lo… Tôi không nghĩ là chúng ta có thể trả họ thêm tiền để rời đi ngay ngày mai đâu. Đây là ngôi nhà của gia đình họ hơn một thế kỷ nay rồi, Kitty à. Họ cần thời gian để sắp xếp và tháo dỡ những tài sản. Cái may là cô sẽ có thời gian để lên kế hoạch cho đồ nội thất mới… Henrietta Spencer-Churchill sao? Có, tôi có biết cô ta, nhưng Kitty à, vì sao cô lại muốn nhà thiết kế đã thiết kế cho nhà của Colette cơ chứ?... Tôi biết cô ấy có liên quan đến Công nương Diana, nhưng tôi còn có ý tưởng hay hơn nữa kìa… Tôi chỉ nghĩ được đến một người duy nhất trên thế giới này mà tôi sẽ tin tưởng để trang hoàng lại Tyersall Park. Cô gặp tôi ở châu Âu vào tuần sau được không?... Không, không phải Paris. Chúng ta sẽ đến Antwerp, Kitty… Không, không phải ở Áo. Antwerp là một thành phố ở Bỉ… Ồ, cô sẽ bay qua London để đón tôi sao? Cô thật tốt làm sao… Tuyệt. Tôi rất mong gặp cô.”

Oliver dập máy và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong một vài phút. Sau đó anh nhấn vào biểu tưởng iTunes và kéo xuống phần album đến khi tìm thấy một bài hát. Anh nhấn bật, và bài “Nessun Dorma” của Puccini vang lên. Oliver ngồi trên ghế nghe phần đầu của bản opera này. Ngay khi giai điệu đạt đến những nốt cao trào, Oliver bỗng bật dậy khỏi ghế và bắt đầu nhảy múa điên cuồng quanh căn hộ của mình. Đó là một điệu nhảy hoang dã và phóng thích, sau đó anh sụp xuống sàn và bắt đầu thổn thức khóc.

Anh đã an toàn. Cuối cùng anh đã an toàn. Với khoản hoa hồng nhận được từ việc bán Tyersall Park, cơn ác mộng dài đằng đẵng suốt hai thập kỷ qua cuối cùng cũng kết thúc. 1,5 phần trăm hoa hồng từ việc bán Tyersall Park trị giá 150 triệu đô, đủ để trả mọi khoản nợ học hành của anh và những khoản nợ kinh hoàng của bố mẹ anh. Họ sẽ không giàu, nhưng ít nhất họ có đủ để sống sót. Gia đình anh sẽ được trả lại sự kính trọng đã mất. Anh sẽ không bao giờ phải bay hạng phổ thông nữa. Oliver nằm trên tấm thảm trong căn hộ London của anh, nhìn lên lớp vữa trát nứt trên trần nhà cần được sửa từ mười năm trước, anh khóc trong vui sướng, “All’alba vincerò! Vincerò, vinceròòòòòòò! 102* ”