← Quay lại trang sách

HỒI KẾT TYERSALL PARK, SINGAPORE

MỘT NĂM SAU…

“Cô mong được nhìn thấy cô dâu quá. Không biết cô ấy đã chọn nhà thiết kế nào cho bộ váy cưới của mình nhỉ?” - Jacqueline Ling nói với Oliver T’sien tại bàn lễ tân trước khi lễ cưới chính bắt đầu. Hai trăm vị khách được cặp đôi hạnh phúc mời đến đứng tụm quanh khu đài phun nước Andalusia thưởng thức rượu cocktail và những chiếc bánh nhỏ, trầm trồ hệ thống ánh sáng đầy mê hoặc được James Turrell thiết kế xung quanh mái vòm trong khu sân.

“Chúng ta thử cá cược không.” - Oliver mạo hiểm nói.

“Cô thấy dạo này cháu ngập trong đống tiền nên không chắc mình có nên cá cược hay không. Tiện thể chúc mừng cháu với khoản làm ăn mới ở Abu Dhabi nhé.”

“Cảm ơn cô. Đó mới là một tòa lâu đài thôi. Nàng công chúa đó ấn tượng với những gì chúng cháu đã làm ở đây đến nỗi cô ấy đặt cháu vào một vụ lớn kinh khủng. Dù sao thì, chúng ta có thể cá cược một bữa trưa tại quán của Daphne lần tới chúng ta cùng ở London, cháu cá là nhà thiết kế Giambattsta Valli.” - Oliver nói.

“Được rồi, bữa trưa tại quán Daphne. Ừm, cô đoán là bộ váy cưới của cô dâu được thiết kế vởi Alexis Mabille. Cô biết cô ấy yêu những tác phẩm của ông ấy đến nhường nào.”

“Ôi nhìn kìa, đó là Chalie Siem! Gần đây anh ta có mặt ở khắp mọi nơi nhỉ?” - Oliver nhận xét khi thấy chàng nghệ sĩ điển trai tài ba lỗi lạc rảo bước dưới mái vòm và chơi bài “Salut d’amour” của Elgar. Cánh cửa phía cuối lối đi mở ra chậm rãi, Charlie rảo bước qua và ra hiệu cho khách đi theo mình, anh vẫn tiếp tục chơi nhạc. Bên ngoài, một lối đi được hàng ngàn ngọn nến thắp sáng dẫn ra từ vườn hồng, đi qua một hồ bơi nước mặn mới lộng lẫy được lát gạch Moor từ thế kỷ XIII, vào khu vực ngập tràn cây cối của khuôn viên.

Đi theo tiếng nhạc viôlông vui nhộn của chàng nhạc công thong thả chơi, những vị khách trầm trồ ngưỡng mộ khi họ đến ao sen, nơi những chiếc ghế gỗ màu đen được đặt hình vòng cung bên một phía của bờ ao. Hàng trăm chiếc đèn lồng màu hồng nhạt được treo, nối tầng trên những cành cây và hòa lẫn với những dàn hoa phong lan, hoa mẫu đơn và hoa nhài trắng muốt. Một cây cầu uốn mình tuyệt đẹp từ đầu này đến đầu kia của chiếc ao được dựng lên chỉ dành riêng cho đám cưới, được bao phủ hoàn toàn bởi những bông hồng nhiều màu. Cây cầu như bước ra từ một bức tranh theo trường phái ấn tượng của Monet vẽ những cây cầu ở Giverny vậy.

Sau khi những vị khách đã yên vị trên ghế của mình, bốn nghệ sĩ chơi xen-lô ngồi tại bốn hướng gió bắt đầu chơi Tổ khúc Xen-lô số 1 của Bach với Hợp âm Sol trưởng và lễ cưới bắt đầu. Một cô bé cầm hoa đáng yêu mặc chiếc váy Marie-Chantal bồng bềnh màu trắng đang rải những cánh hoa hồng ở trung tâm lối đi, phía sau là Cassian Teo, đi nhẹ nhàng dọc lối đi trong bộ đồ vải lanh trắng (nhưng chân trần), hết sức tập trung để không đánh rơi chiếc gối nhung trên để nhẫn cưới.

Ngay sau đó là Nick và Rachel sánh bước tay trong tay. Eleanor ngồi thẳng lên đầy tự hào khi bà nhìn Nick, bảnh bao trong bộ đồ xi-mốc-kinh màu xanh sâu thẳm hiệu Henry Poole, hộ tống Rachel, mà Eleanor phải công nhận là cô xinh đẹp tỏa sáng trong bộ váy suông bằng lụa màu hồng vỏ trứng nhẹ nhàng được thiết kế bởi Narciso Rodriguez.

“Aiyah, cứ như đám cưới của chúng một lần nữa vậy.” - Eleanor khụt khịt nói với chồng bà, chấm nhẹ một vài giọt nước mắt.

“Trừ cái khoản cướp trực thăng điền rồ của em.” - Philip dí dỏm nói.

“Chuyện đó không hề điên rồ! Em đã cứu nguy đám cưới của chúng, những đứa trẻ vô ơn đó!”

Nick và Rachel sánh đôi đến cuối lối đi và đứng vào vị trí phù dâu và phủ rể đối diện hai phía cây cầu. Bỗng nhiên, một chiếc đàn piano lớn được rọi sáng phía cuối cây cầu, trông cây đàn như đang nổi trên mặt nước vậy. Ngồi tại chiếc đàn là một chàng trai trẻ với mái tóc hơi rối màu vàng dâu tây.

Irene Wu thốt lên thành tiếng, “Alamak, đó là Ed Saranwrap! Tôi yêu âm nhạc của cậu ấy!”

Khi Ed Sheeran cất tiếng hát bản ballad “Thinking Out Loud” nổi tiếng của anh, chú rể, thật bảnh bao trong bộ đồ xi-môc-kinh được may đo hiệu Gieves and Hawkes, đi lên đến giữa cây cầu với một vị mục sư người Mỹ đến từ Nhà thờ Stratosphere ở Hong Kong. Sau đó khi toàn bộ ban nhạc xuất hiện phía cuối ao sen gia nhập với Ed, cô dâu bước vào từ phía cuối lối đi.

Những vị khách đồng loạt ngồi thẳng dậy trên ghế của mình khi người cha tự hào, Goh Wye Mun, lo lắng hộ tống con gái Peik Lin của mình lên lối đi. Cô dâu mặc bộ váy cưới quây quanh mình có chiếc vạt màu trắng vừa khít với những ly tầng dài đính những bông hồng phớt bằng lụa. Tóc cô được búi lên một cách công phu và cô đội một chiếc vương miện cổ bằng ngọc trai và kim cương của hãng G.Collins Sons.

Jacqueline và Oliver nhìn nhau đồng thanh nói, “McQueen!”

Khi Peik Lin lướt qua hai người họ, Jacqueline gật đầu tán thưởng. “Quá xuất sắc. Sarah Burton đã làm được điều đó một lần nữa!”

“Cả hai chúng ta đã thua, nhưng chúng ta vẫn có thể dùng bữa trưa tại quán của Daphne. Đương nhiên là cô đã ăn gian rồi, Jac à – cô có nhiều tiền chết tiệt hơn cháu đấy.” - Oliver nháy mắt nói.

Peik Lin đi về giữa cây cầu, nơi cô gặp vị mục sư, nhìn hơi giống Chris Hemsworth khiến người khác xao nhãng, và người đàn ông cô chuẩn bị kết hôn – Alistair Cheng.

Nick và Rachel cười rạng rỡ đầy hạnh phúc khi cặp đôi trao đổi những lời thề ước được viết bằng tay, trong khi đó Neena Goh, mặc bộ váy sequin màu vàng của Guo Pei có đường khoét ngực sâu, đang khóc một cách ầm ĩ. Những cô chị em họ Young – Felicity, Catherine, Victoria, và Alix – trừng mắt nhìn mẹ cô dâu với những mức độ không tán thành khác nhau trong khi chính họ cũng đang nhỏ những giọt lệ kín đáo của mình.

“Không thể tin được cậu con trai bé nhỏ Alistair của tôi đang kết hôn.” - Alix sụt sịt khóc với các chị mình. “Cảm tưởng như mới chỉ ngày hôm qua thằng bé còn đang bò lên giường của tôi, sợ hãi không dám ngủ trong bóng tối, vậy mà hãy nhìn thằng bé lúc này đi.”

“Ừm, thằng bé quả thật đủ thông minh để cưới một người phụ nữ có khả năng như Peik Lin! Tôi phải công nhận tôi khá ấn tượng với những gì con bé và Alistair đã làm cho Tyersall Park.” - Felicty nói.

“Em ấn tượng với những gì tất cả chúng nó đã làm!” - Catherine nói xen vào. Sau cùng thì cô chính là người đã bỏ phiếu quyết định trong các chị em một năm về trước khi Nick đưa ra đề nghị mới tinh đầy táo bạo chỉ một vài tiếng đồng hồ trước khi họ ký hợp đồng mua bán với Jack Bing.

Kết quả đề xuất đó của Nick chỉ vừa mới thành hiện thực khi họ hoàn thiện Khách sạn và Bảo tàng Tyersall Park, nơi họ đã bảo tồn ngôi nhà chính làm di tích lịch sử mà vẫn thổi hồn cho nó một cuộc sống mới bằng cách biến nó thành một khách sạn thời trang thanh lịch được điều hành bởi Colin Khoo và Araminta Lee. Nằm trong mười chín mẫu Anh của khu vườn sum suê xung quanh ngôi nhà chính là bốn mươi căn nhà nghỉ dành cho khách, được thiết kế bởi Oliver T’sien hợp tác với Axel Vervoordt. Bên ngoài ngôi làng hoa hồng Tyersall là một công đồng rộng bốn mươi lăm mẫu Anh chứa những ngôi nhà bền vững dành cho những nghệ sĩ và những gia đình thu nhập tầm trung, được xây bới Công ty Phát triển Goh – chính là công ty xây dựng thuộc quyền sở hữu của gia đình Peik Lin.

“Em nghĩ Cha mình sẽ tự hào về Nicky. Em nghĩ ông chưa từng thực sự cảm thấy thoải mái mỗi khi về cung điện suy đồi này buổi tối, sau khi dành cả một ngày dài để làm bác sĩ cho những người nghèo nhất trên hòn đảo.” - Alix tán thành nói. Từ hàng ghế sau, Casandra Shang nghiêng người về trước và thì thầm, “Tôi nghe nói là từng ngôi nhà một trong Làng Tyersall đã được bán ngay ngày đầu tiên lên sàn, bởi vì đã trong một khoảng thời gian rất dài rồi không một ai ở Singapore có thể mua được một ngôi nhà có vườn với số tiền mười triệu đô! Nhưng có vẻ như những người sống trong những ngôi nhà lớn trên Đường Gallop đang vô cùng tức giận vì dân chúng đang đổ xô về khu dân cư sang trọng này.”

“Em thì không phiền với những gì chúng đã làm với Ngôi làng Tyersall, nhưng chỗ tượng đầu Phật trong vườn kia phải di dời đi ngay!” - Victoria giận dữ nói. “Không biết Peik Lin có liên quan gì đến chuyện này không. Bố mẹ con bé có vẻ như theo đạo Phật.”

Felicity lắc đầu. “Chị không nghĩ rằng Peik Lin có liên quan đâu. Theo chị thì những bức tượng đó là của nhà đầu tư bí ẩn đã bỏ ra ba tỷ đô vào vụ làm ăn của Nick. Ước chi chị biết được đó là ai!”

Sau khi các nghi lễ kết thúc, những vị khách di chuyển sang bữa tiệc sang trọng tại nhà hàng Alexander - một nhà hàng mới mê đắm thực khách được quản lý bởi Tập đoàn Sublime Hospitality của Araminta Lee, nhà hàng nằm trên khu đất mà trước đó là nhà kính của mảnh đất. Dàn hoa phong lan lai ghép dành giải thưởng của Su Yi từng chiếm trọn không gian, nhưng giờ đây chúng tỏa xuống từ những chậu kính lớn từ trần nhà. Được thắp sáng bởi đèn nến, hàng trăm bông phong lan như đang nhảy múa trên không khí tựa những sinh vật được phái xuống từ thiên đàng, lơ lửng trên những chiếc bàn ăn tập thể bằng gỗ từ thế kỷ XVII.

Eddie là người đầu tiên gõ nhẹ vào ly nước phát ra âm thanh và đề nghị nâng ly cho cặp đôi mới cưới. “Peik Lin, anh muốn chính thức chào mừng em vào gia đình Cheng, dù rằng em vẫn luôn được chào mừng trong tim của các thành viên trong gia đình. Và Alistair à, em trai của anh, anh chưa từng tự hào về em như ngày hôm nay, và anh chỉ muốn bày tỏ tình yêu thương vô bờ bến của mình dành cho em! Anh yêu em, em trai à!” Eddie nói, ôm chặt thật chặt Alsitair và bắt đầu khóc thổn thức vào cổ áo cậu em.

Ngồi tại bàn ăn cùng gia đình, Astrid quay sang Fiona hỏi. “Eddie có ổn không thế?”

Fiona cười. “Anh ấy ổn. Sau khi Ah Ma mất, em đã ép anh ấy đến gặp bác sĩ tâm lý. Em đã đưa ra tối hậu thư – hoặc là anh đi gặp bác sĩ tâm lý hoặc em sẽ bỏ anh. Ban đầu anh ấy kiên quyết kháng cự, nhưng giờ thì những buổi trị liệu đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của anh ấy. Và của cả gia đình em nữa. Anh ấy đã dứt bỏ hết những người tình của mình, trở thành người đàn ông cống hiến hết mình cho em và những đứa trẻ, và anh ấy đang học cách để kiềm chế cảm xúc theo cách lành mạnh.”

“Ừm đã hơn một năm từ khi chị gặp cậu ta lần trước, nên có vẻ như đó là một sự chuyển biến khá lớn đấy.” - Astrid nói, tiếp tục nhìn Eddie làm ướt đẫm áo Alistair với nước mắt của mình.

“Chị biết anh Eddie nhà em đấy. Mỗi khi anh ấy làm gì, anh ấy lại làm hết mình. Còn chị thì sao? Có vẻ như chị rất hợp với cuộc sống trên đảo đấy – nhìn chị thật tuyệt!” - Fiona nhấn mạnh nói, cô ngưỡng mộ làn ra rám nắng, mái tóc cháy tự nhiên, và phong cách mới, có vẻ như là một sự hoàn hảo giữa hương biển thanh tao và nét hoàng gia lộng lẫy của Astrid. Astrid mặc một tấm xiêm xa-rông nhuộm màu chàm đơn giản với chuỗi hạt ngọc trai bắt chéo từ dưới cằm cô kéo dài đến ngực.

“Cảm ơn em.”

“Chuỗi hạt đó thực sự quá lộng lẫy! Đó có phải là một trong những món đồ của Ah Ma không?”

“Không, chuỗi hạt hiệu Chantecler Capri này là một món quà của Charlie.”

“Em nhất định phải biết chị đã mua chiếc váy này ở đâu vậy. Chiếc váy thực sự rất thanh lịch, mà có vẻ vẫn rất thoải mái!”

Astrid cười rụt rè. “Thực ra thì chính chị đã may nó.”

“Chị đùa sao? Em cứ tưởng chị sẽ nói rằng đây là một chiếc váy trong bộ sưu tập ít ai biết đến từ những năm tám mươi của Yves Saint Laurent gì đó cơ.”

“Không, đó là Bộ sưu tập Đồ thường mặc của Astrid Leong năm 2016. Chị đã học may, chị cũng đang tự làm ra loại vải của riêng mình. Đây là vải bông từ cây tre, tự tay nhuộm màu trong nước đại dương.”

“Chúa ơi, Astrid à, nó thật kỳ diệu! Em có thể mua một chiếc váy của chị được không?”

Astrid cười lớn. “Đương nhiên rồi, chị sẽ làm một chiếc váy cho em nếu em thích.”

“Em đoán là chị không hề thấy nhàm chán ở thiên đàng đâu nhỉ?”

“Không một chút nào. Chị thực sự say mê cuộc sống mới của mình ở Palawan, và mỗi ngày là một cuộc phiêu lưu. Charlie và chị cũng bắt đầu điều hành một trường học, hợp tác cùng ngôi trường tập trung vào nghệ thuật rất tuyệt vời ở Brooklyn có tên là Saint Ann’s. Charlie đã khám phá ra một niềm đam mê mới – đó là dạy học! Anh ấy đang dẫn dắt tất cả các lớp học toán và khoa học, và Cassian là một trong những học sinh. Các cậu bé ấy không thể vui vẻ hơn khi học tại một phòng học không có tường và luôn được thả mình trong làn gió đại dương. Em nên đem mấy đứa trẻ đến thăm một lúc nào đó.”

Charlie đến, cầm trên tay hai ly sâm banh cho hai quý cô. “Cảm ơn anh, Charlie. Vậy đám cưới tối nay có tạo cảm hứng cho hai người không?” - Fiona đùa nói.

“Haha. Cũng một chút đấy. Nhưng lúc này chị chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống tội lỗi với tình nhân tuyệt vời của mình thôi. Hơn nữa, việc này cũng làm bố mẹ chị điên tiết bất tận.” - Astrid nói, hôn Charlie thật lâu và đầy đam mê khi thấy mẹ cô liếc nhìn về phía họ.

*

Sau bữa tiệc, cô dâu đứng lên bậc thềm cao nhất trong vườn hồng với một nhóm những cô gái đang háo hức bắt bó hoa của cô đứng phía sau. Peik Lin nhiệt tình ném bó hoa lên cao, bó hoa lyly bay lên tạo thành một vòng cung gần hoàn hảo, rơi trúng đôi tay của Scheherazade Shang. Đám đông hò reo lớn, còn Scheherazade đỏ mặt.

Bắt gặp biểu cảm kinh hãi của Carlton, Nick trêu đùa, “Áp lực rồi đấy!”

“Không đùa được rồi.” - Carlton dứt khoát gật đầu, sau đó anh nở một nụ cười thật tươi.

Một căn phòng khiêu vũ ngoài trời được công phu dựng lên phía trên bãi cỏ lớn, hoàn thiện bởi sàn nhà hoa văn gỗ ghép và những tấm gương barốc khổng lồ xung quanh để tạo cho những vũ công cảm giác họ đang quay cuồng trong phòng khiêu vũ ở Cung điện Peterhof. Ngay khi ban nhạc trỗi lên bản nhạc du dương, những vị khách bắt đầu bước vào sàn nhảy, Nick, Rachel, và Kitty đứng dậy ngưỡng mộ cậu con trai hai tháng tuổi Auberon của Colin và Araminta.

“Thằng bé đáng yêu quá!” - Kitty gù với đứa bé sơ sinh đang ngọ nguậy. “Nhìn này, Harvard, con trông y hệt như thế này một thời gian ngắn trước đây.”

“Con bé vậy ạ?” - Cậu con trai ba tuổi của Kitty hỏi.

“Đương nhiên rồi, con yêu! Con từng là hạt đậu nhỏ của mẹ mà!”

“Em nghĩ mình nên đưa Auberon về nhà. Thằng bé bắt đầu hơi hờn rồi, và sẽ không chịu ngủ trong âm nhạc như thế này đâu.” - Araminta có chút lo lắng nói với Colin.

“Được rồi, được rồi. Thật buồn vì phải ra về sớm như vậy, mọi người à, nhưng Mẹ là người ra quyết định rồi.” - Colin hối lỗi nhìn xung quanh. “Nhưng này, buổi tối hôm nay đã đánh dấu một khởi đầu thuận lợi cho việc kinh doanh của chúng ta đấy chứ, mọi người có nghĩ vậy không? Hai trong những đối tác của chúng ta kết hôn trong phong cách huy hoàng này, và mọi thứ diễn ra suôn sẻ không trở ngại! Khách sạn và Bảo tàng Tyersall Park sẽ trở thành không gian tổ chức sự kiện hàng đầu Singapore cho mà xem!”

“Không, nó sẽ trở thành không gian tổ chức sự kiện hàng đầu châu Á!” - Kitty nói.

“Ôi, em quên mất không nói – Em mới nhận được một lời đề nghị từ một vị hoàng tử ở châu Âu, anh ta muốn thuê toàn bộ khách sạn trong một tuần liền để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng!” - Armanita nói.

“Chưa gì chúng ta đã thu hút được những người hoàng tộc rồi! Có khi Cô Bá tước Phu nhân xứ Palliser sẽ thuê địa điểm ở đây cho buổi gala lớn tiếp theo cũng nên.” - Rachel nói, nở nụ cười ranh mãnh.

“Tiện thể thì cô ấy thế nào rồi?” Araminta hỏi Kitty. Tất cả mọi người đều biết chuyện Colette đã trở thành nạn nhân của một tai nạn kỳ dị kinh khủng tại Dạ tiệc Proust Cứu loài Đười ươi năm ngoái tại Khách sạn Goodwood Park lịch sử. Colette đã khăng khăng tái tạo lại không gian giống hệt cung điện Pháp nơi diễn ra Dạ tiệc Proust gốc vào năm 1971, sử dụng dàn đèn chính gốc từ năm 1971. Giữa bài diễn văn của cô, dây điện của chiếc đèn những năm 70 trên bục của cô bị chập mạch, và sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như Colette không mặc bộ váy Giambattista Valli triệu đô đính hàng trăm chiếc đĩa mười tám cara màu vàng hồng.

“Theo lời ông bố thì cô ấy đang bình phục mỗi ngày. Cô ấy vẫn đang ở cung điện tuyệt đẹp đó ở Anh, và đã có thể nói chuyện mà không bị chảy nước miếng, nhưng phải mất một thời gian nữa thì cô ấy mới quay lại Sumatra được.” - Kitty ngọt ngào nói.

Harvard kéo tay áo cô. ‘’Mẹ ơi, con đói.”

“Ừ con yêu.” - Kitty nói. Cô đi cùng thằng bé đến một góc yên tĩnh trong khu rừng, tháo dây áo trong được thiết kế đặc biệt trong bộ áo liền quần quây quanh ngực màu đen hiệu Raf Simons, để lộ bầu ngực trái ra. Kitty đã trở thành một tín đồ trung thành với phương thức dạy con bằng sự gắn bó, và trong lúc con trai cô vui vẻ ngậm ti mẹ, cô chiêm ngưỡng bức tượng đầu Phật được thắp sáng đầy ma mị đang nhìn lại cô, cảm thấy vô cùng hài lòng với gợi ý trang trí duy nhất của mình. Tất cả những tượng Phật này hẳn sẽ tạo nghiệp tốt cho nơi đây.

Phía bên kia khu vườn, Nick và Rachel đi dạo quanh để xem những phần xây dựng mới đã đến bước nào rồi. “Thật không thể tin được là họ làm việc nhanh đến thế!” - Nick nói và nhìn qua một trong những ngôi nhà nhỏ.

“Phải, lần trước chúng ta quay lại đây vào Giáng sinh, đây mới là một công trường xây dựng khổng lồ, giờ thì những căn biệt thự nhỏ xinh này đã xuất hiện, cứ như chúng đã ở đây từ rất lâu rồi vậy!” - Rachel ngưỡng mộ nói, tay cô lướt trên những dây thường xuân thả mình dọc những bức tường đá mới xây.

“Em biết không, chuyện này sẽ không thể thành hiện thực nếu không có em. Em chính là người đã lên ý tưởng tập hợp Peik Lin, Alistair, Colin, và Armanita lại để tạo ra đội nhóm mơ ước này, và hãy xem họ đã làm được những gì. Trong một năm, họ đã tạo ra một ngôi làng sinh thái và Araminta còn có thời gian để sinh em bé nữa kìa! Auberon thật đáng yêu phải không?”

“Thằng bé rất dễ thương.” - Rachel dừng một lúc như đang quyết định xem có nên nói ra điều gì đó không. “Em rất mừng vì cô ấy đã sinh con lúc này… bởi vì thằng bé sẽ là người bạn tuyệt vời với con của chúng ta.”

Nick mở to mắt nhìn vợ mình. “Em đang nói điều mà anh nghĩ rằng em đang nói phải không?”

Rachel nở nụ cười tươi rói và gật đầu.

Nick hạnh phúc ôm lấy cô. “Từ khi nào vậy? Vì sao em không nói với anh?”

“Em đợi đúng thời điểm để nói. Em mới kiểm tra một vài ngày trước thôi – em có bầu khoảng sáu tuần rồi.”

“Sáu tuần sao!” - Nick sụp xuống chiếc ghế dài bằng đá bên ngoài tòa biệt thự. “Chúa ơi, đầu anh đang quay mòng mòng!”

“Anh ổn chứ?” - Rachel hỏi.

“Hoàn toàn ổn! Chỉ là anh quá vui sướng thôi!” - Nick nói. Bỗng nhiên anh nhìn Rachel ngỡ ngàng. “Nghe này, chúng ta không thể nói cho mẹ anh biết chuyện này.”

“Ồ, chắc chắn không rồi!”

Nick đứng dậy và cầm tay Rachel khi họ bước xuống lối đi quay lại bữa tiệc cưới. “Có lẽ, nếu Mẹ cư xử tốt, bà ấy có thể gặp đứa bé khi nó mười tám tuổi.”

Rachel suy nghĩ về điều đó một lúc. “Có lẽ chúng ta nên đợi đến khi nó hai mươi mốt tuổi thì hơn.”

Nick hộ tống Rachel lên sàn nhảy khi dàn nhạc bắt đầu chơi một điệu ballad. Anh ôm chặt cô trong tay, nhắm mắt, và trong một khoảnh khắc, nghĩ rằng anh thực sự cảm nhận thấy nhịp đập trái tim của con mình. Anh mở mắt ra, nhìn người vợ xinh đẹp của mình, nhìn phía đối diện sàn nhảy nơi Astrid và Charlie đang hạnh phúc trong vòng tay nhau, rồi anh nhìn về phía ngôi nhà chính sáng rực ánh đèn, tỏa ra sức sống, đã được hồi sinh.