← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI ANTWERP, BỈ

Kitty đứng giữa không gian rộng lớn, ngắm nhìn đồ nội thất, các món đồ , tự nhiên, và ánh sáng. Mọi thứ ở đây được sắp xếp một cách thanh lịch hết mức, cả căn phòng phảng phất một sự bình yên và lặng lẽ phát ra sinh lực. “Đây chính là điều tôi muốn! Tôi muốn Tyersall Park như thế này.” - Cô nói với Oliver. Họ đang rảo bộ quanh Kannal, một phức hợp không gian công nghiệp của thế kỷ XIX nằm cạnh một hầm chứa thóc cũ trên con kênh Albert nay đã biến hình một cách kỳ diệu thành xưởng và phòng trưng bày riêng của Axel Vervoordt, một trong những nhà thiết kế nội thất được đánh giá cao nhất thế giới.

“Chúng ta đã đi được nửa chặng đường rồi, Kitty à. Tyersall Park có nền tảng tuyệt vời và bề mặt bóng loáng trên đồ gỗ cũ hoàn hảo mà không tiền nào có thể mua lại. Chúng ta sẽ không cần nhập khẩu bất kỳ sàn gỗ mới hay tạo ra những bức tường mới trông có vẻ như xuất xứ từ thế kỷ XVII. Nhưng cô hãy nhìn cái cách mà chiếc rìu đồng từ thời kỳ đồ đá mới này đã thay đổi toàn bộ nhịp điệu của căn phòng mà xem. Và những cành dương xỉ héo rũ đầy quyến luyến trên chiếc bàn ăn tập thể này. Tất cả là nhờ nghệ thuật sắp đặt , và Axel là thiên tài trong việc này.”

“Tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ!” - Kitty nói.

“Đừng lo, anh ta sẽ đến đây sớm thôi. Cô không nghe thấy trợ lý của anh ta đã nói gì sao? Anh ấy đang dùng bữa trưa với Nữ hoàng Mathilda của Bỉ. ” - Oliver thì thầm.

“Ồ, tôi không thể hiểu nổi giọng địa phương của anh ta. Tôi cứ tưởng anh ta nói rằng anh ấy đang đọc dở cuốn Matilda. Tôi đã nghĩ vì sao người đàn ông này lại đọc sách trẻ con trong khi tôi đã bay cả chặng đường dài chỉ để gặp anh ta?”

“Những tác phẩm của Axel được đánh giá rất cao, nhiều khách hàng của anh ta là những người đội vương miện trên đầu.” - Oliver nói với Kitty khi họ bước vào một căn phòng sáng choang, mà trong đó không có gì ngoài một tượng đầu Phật khắc tạc từ đá.

“Chúng ta có thể làm thế này đâu đó ngoài vườn không? Tôi nghĩ sẽ thú vị làm sao nếu đi dạo trong rừng và tìm thấy một đống tượng đầu Phật khắp mọi nơi.” - Kitty gợi ý.

Oliver cười một mình, tưởng tượng đến cảnh Victoria Young phản ứng khi nhìn thấy hàng tá tượng Phật rải rác xung quanh Tyersall Park. Dù sao thì ý tưởng của Kitty cũng không quá tồi. Có lẽ cách tốt nhất để đưa Kitty vào giới bình lưu là tạo mẫu cho cô thành Peggy Guggenheim của Singapore, và biến Tyersall Park thành địa điểm trưng bầy nghệ thuật đương đại như Storm King ở New York hay Quỹ Chinati ở Marfa. Họ sẽ đưa những nghệ sĩ tuyệt vời nhất thế giới đến lắp đặt những chi tiết cụ thể tại chỗ. Christo sẽ bao bọc toàn bộ ngôi nhà trong vải bạc, James Turrel có thể tạo ra hệ thống phản chiếu ánh sáng trong nhà kính, và có lẽ Ngải Vị Vị sẽ tạo nên một kiệt tác gây tranh cãi với ao sen.

Anh đang mơ mộng thì mọi thứ bỗng náo động khi Axel Vervoordt bước vào phòng choàng áo vét màu xàm ngoài áo cổ lọ đen thật hoàn hảo, đứng quây quanh anh ta là đoàn tùy tùng mặc đồ tu sĩ. “Oliver T’sien, thật vinh dự khi gặp lại cậu!” - Nhà sưu tầm đồ cổ huyền thoại nói.

Axel, tôi mới là người vinh dự được gặp anh. Cho phép tôi giới thiệu Bà Jack Bing.”

“Chào mừng tới Kannal.” - Axel nói và lịch thiệp cúi chào Kitty.

“Cảm ơn anh. Axel, tôi đang sững sờ trước những tác phẩm của anh! Tôi chưa từng thấy bất cứ thấy gì như thế này trước đây, tôi cảm thấy muốn chuyển đến đây ngay bây giờ.” - Kitty thổ lộ.

“Cảm ơn cô. Cô Bing, nếu cô thực sự thích cách bài trí ở đây, có lẽ tôi có thể mời cô đến thăm nhà riêng của tôi Kasteel van’s-Gravenwezel trong lúc cô đến thăm Antwerp.”

“Cô sẽ không muốn bỏ lỡ dịp này đâu, Kitty. Kasteel van’s-Gravenwezel là một trong những lâu đài đẹp nhất trên thế giới.” - Oliver giải thích.

Kitty chớp chớp đôi mi với Axel và nói. “Tôi rất sẵn lòng!”

“Nếu biết trước là hai người sẽ đến đây, tôi đã mời hai người dùng bữa trưa. Nữ hoàng đã vinh danh chúng tôi khi đến đây hôm nay và bà ấy đã đem đến một cặp đôi vô cùng thú vị.”

“Tôi hy vọng anh đã có một khoảng thời gian vui vẻ.” - Oliver nói.

“Có chứ, có chứ. Cặp đôi này mới mua lại một trong những mảnh đất giá trị nhất Singapore. Có vẻ như đó là một trong những mảnh đất tư nhân lớn nhất hòn đảo.”

Sắc mặt Kitty tái dần.

Axel tiếp tục nói. “Đợi chút – tôi hoàn toàn không nghĩ đến. Cậu cũng đến từ Singapore phải không, Oliver?”

“Đúng vậy.” - Oliver nói, cố gượng cười.

“Cậu đã từng nghe về mảnh đất này bao giờ chưa? Có vẻ như nó là một mớ kiến trúc hỗn độn – sự pha trộn các loại phong cách và thời kỳ, nhưng đặt trên sáu mươi tư mẫu Anh. Tivoli Park, tôi nghĩ đó là tên gọi của mảnh đất.” - Axel ngẩng đầu lên.

Kitty bình tĩnh ra ngoài ban công phòng trưng bày và có thể thấy cô đang cuống cuồng gạt màn hình iPhone của mình.

“Thực ra, tôi tin rằng anh đang nói đến Tyersall Park.” - Oliver sửa lại.

“Phải, chính là nơi đó! Có vẻ như bố của cô gái đã tặng mảnh đất đó cho cô làm quà cưới, và cô ấy muốn tôi giúp trong việc sửa sang lại. Tiền hoa hồng khá là cao.”

Oliver nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Kitty đang hét lên bằng tiếng Trung và khoa tay loạn xạ vào điện thoại của mình. “Tôi biết rằng anh không bao giờ nhắc đến tên khách hàng của mình, nhưng tôi đoán cặp đôi đó là một vị bá tước người Anh cùng cô vợ người Trung Quốc của ông ta phải không?”

Axel mỉm cười. “Không có gì qua được mắt cậu, phải không? Tôi chưa từng làm vụ nào lớn như thế này ở châu Á, và tôi tin chắc sẽ cần đến sự giúp đỡ của cậu.”

“Chúc mừng anh, Axel. Tôi luôn sẵn lòng.” - Oliver lầm bầm nói trong khi anh đang cảm thấy nôn nao trong người.”

“Giờ thì, tôi có thể giúp gì cho anh và cô Bing nhỉ?”

Oliver nhìn Kitty ném điện thoại của mình ra khỏi ban công xuống con kênh ở phía xa. “Ồ, chúng tôi vừa ghé thăm khu này. Tôi định dẫn cô ấy đến gặp Dries ở Het Modepaleis, nên nghĩ rằng mình có thể ghé qua đây.”

“Ông ta nói rằng Colette đã trở thành một cô gái hoàn toàn khác. Rằng cô ta đã thay đổi cuộc sống của mình và ông ấy tự hào về cô ta vì cô ta muốn làm những điều tốt đẹp cho thế giới này. Đó là vì sao cô ta cần một ngôi nhà tử tế ở Singapore. Vì sao ông ta lại cả tin đến thế cơ chứ?” - Kitty khóc.

“Phải, hãy kể hết ra. Hãy kể hết ra đi.” - Một giọng nói an ủi trên cô nói.

“Ông ấy nói rằng Colette đã có một chuyến đi bí mật đến Thượng Hải để gặp ông ta. Cô ta đã quỳ gối và lạy xin ông ta tha thứ. Cô có thể tin được không?” - Kitty nằm trên bàn mát-xa, úp mặt vào một cái gối vòng, trong khi bác sĩ trị liệu chuyên mát-xa Elenya của cô đặt một hàng những hòn đá nóng dọc sống lưng của cô.

“Tốt, tốt. Khi tôi đặt những viên đá này xuống phần lưng dưới của cô, tôi muốn cô hút lấy cái nóng đốt cháy của chúng vào luân xa thứ hai của mình, và tôi muốn cô đào sâu hơn nữa vào cơn giận dữ rồi phóng thích chúng ra.” - Elenya khuyến khích.

“Ông ta đã nói rằng, ‘Đừng có bắt tôi phải lựa chọn giữa cô và con gái của mình, bởi vì cô sẽ thua thôi. Tôi chỉ có duy nhất một cô con gái, và tôi luôn có thể kiếm một cô vợ khác.’ Tôi ghét lão ta tôi ghét lão ta tôi ghét lão ta tôi ghét lão ta!” - Kitty hét lên, nước mắt rơi lã chã và nhỏ giọt xuống sàn nhà tatami.

Bỗng nhiên sàn nhà rung lên dữ dội, một vài viên đá lăn khỏi lưng cô xuống cạnh bàn. Oliver, ngồi trên chiếc ghế bành cạnh bàn mát-xa, thắt chặt dây an toàn của mình.

“Đó không phải là vùng nhiễu động, Kitty à. Đó là cơn giận của cô được thả về vũ trụ. Cô cảm thấy thế nào?” - Elenya hỏi, cô bắt đầu chà mạnh bàn chân của Kitty bằng một chiếc khăn nóng.

“Tôi cảm thấy thật tuyệt, mẹ kiếp! Tôi muốn bảo phi công lái chiếc máy bay này đâm thẳng vào bộ mặt chết tiệt của lão ta!” - Kitty lại hét lên, sau đó cô thổn thức thành tiếng không ngừng.

Oliver thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ của phòng spa trên tầng hai chiếc Boeing 747-81 VIP của Kitty. Họ đang bay trên vùng trời Anh quốc, và sẽ hạ cánh xuống London sớm. “Tôi không chắc liệu sự trả thù chớp nhoáng là câu trả lời cho chuyện này đâu, Kitty à. Tôi nghĩ cô sẽ phải chơi một trận chiến dài hơi đấy. Hãy nhìn cuộc sống Jack đã cho cô mà xem. Cô có ba chiếc phi cơ để tùy ý sử dụng, cô nàng Elenya tuyệt diệu đây để mát-xa trị liệu bằng những hòn đá nóng khi cô cần chúng nhất, và tất cả những ngôi nhà tuyệt đẹp của cô trên khắp thế giới này. Và chúng ta đừng quên Harvard. Cô đã tặng Jack một cậu con trai, và khi thằng bé lớn lên, nó sẽ đè bẹp sự quan trọng của Colette. Kitty, cô có biết câu chuyện về Từ Hi Thái Hậu không?”

“Đó là bà lão đã chết ngay cảnh mở màn trong bộ phim Vị Hoàng đế cuối cùng phải không?” - Kitty lặng lẽ nói.

“Phải, Từ Hi Thái Hậu là một thê thiếp của Hàm Phong Đế, sau khi ông ta qua đời bà đã khơi dậy một cuộc đảo chính và trở thành người nắm quyền lực thực thụ của Trung Hoa. Từ Hi Thái Hậu có tầm ảnh hưởng lớn hơn hầu hết tất cả những hoàng hậu khác trong lịch sử đất nước – bà đã biến đế chế thời Trung cổ thành một đất nước hiện đại, mở cửa với phương Tây, và bãi bỏ tục bó chân cho những cô bé gái. Bà ấy đã làm nên tất cả những thứ này, Kitty à, mặc dù về cơ bản bà ấy không có chút quyền lực nào vì bà là phụ nữ.”

“Vậy bà ấy đã làm bằng cách nào?” - Kitty hỏi.

“Bà đã gián tiếp trị vì thông qua cậu con trai năm tuổi của mình, người đã kế nhiệm vị trí hoàng đế. Sau khi cậu ta chết vào tuổi niên thiếu, bà đã nhận nuôi một cậu bé khác đặt lên ngôi vua và trị vì thông qua cậu bé đó. Là Thái hậu, lễ nghi của triều đình đã ra sắc lệnh bà không được phép để những người đàn ông khác nhìn thấy, vậy nên bà đã tham gia mọi cuộc họp với các vị đại thần phía sau tấm màn che bằng lụa. Cô có thể học được nhiều điều từ Từ Hi, cô biết đấy. Cô cần phải kéo dài thời gian và bảo tồn vị trí của mình bằng cách trở thành người mẹ tốt nhất có thể của Harvard. Cô cần trở thành người có sức ảnh hưởng nhất trong cuộc sống của thằng bé, và khi đến lúc, thằng bé sẽ tiếp quản cả đế chế họ Bing và cô sẽ là người quyền năng phía sau ngôi vua đó. Trong suốt lịch sử, Kitty à, những người sở hữu nhiều quyền lực nhất không phải luôn luôn là những người tỏa sáng nhất. Từ Hi Thái hậu, Hồng y giáo chủ Richelieu, Cosimo de’ Medici. Đó là những người ít ai biết đến trong thời đại của họ, nhưng họ giữ mọi quyền lực và sức ảnh hưởng bằng sự kiên nhẫn, trí thông minh, và sự kín đáo.”

“Sự kiên nhẫn, trí thông minh, và sự kín đáo.” - Kitty nhắc lại. Bỗng nhiên cô xoay người và ngồi lên trên chiếc giường mát-xa, những hòn đá nóng lăn khỏi lưng cô và rơi xuống sàn, Elenya cúi xuống nhặt chúng lên. “Hợp đồng mua Tyersall Park đã được ký chưa?”

“Tôi nghĩ rằng các luật sư vẫn đang soạn hợp đồng.”

“Vậy là thỏa thuận này vẫn chưa được hoàn thành đúng không?”

“Chưa. Đó là một thỏa thuận giữa các quý ông, nhưng nó vẫn chưa chính thức cho đến khi chính thức ký hợp đồng.” - Oliver thắc mắc cô ấy định làm gì.

“Có phải anh đã nói với tôi rằng có những nhóm người khác cũng quan tâm đến việc mua Tyersall Park trước khi Jack mua nó đúng không?”

“Ừm đúng vậy, anh họ Nick của tôi định mua lại nó, nhưng anh ta chưa từng chuẩn bị được đủ số tiền để đọ với khoản Jack đã đưa ra.”

“Cậu ta cần bao nhiều tiền?”

“Tôi nghĩ rằng cậu ta thiếu khoảng bốn tỷ đô gì đó.”

Mắt Kitty sáng rực lên. “Nếu như tôi bí mật đầu tư vào ngôi nhà đó thì sao? Nếu tôi bỏ tiền vào và cướp ngôi nhà này khỏi tay Jack thì sao?”

Oliver nhìn cô ngạc nhiên. “Kitty, liệu cô có số tiền đó của riêng mình không?”

“Tôi nhận được hai tỷ sau khi thỏa thuận ly hôn với Bernard, tôi đã đầu tư tất cả số tiền đó vào Amazon. Anh có biết số cổ phiếu đó đã tăng lên bao nhiêu trong vài năm qua không? Tôi có hơn năm tỷ đô la, và tất cả đang ngồi im trong một tài khoản được quản lý bởi Tập đoàn Liechtenburg.” - Kitty thông báo đầy tự hào.

Oliver nghiêng người về phía trước trên chiếc ghế bành. “Cô thực sự sẵn lòng đầu tư tất cả số tiền đó vào thỏa thuận với anh họ tôi sao?”

“Dù thế nào thì anh cũng được nhận khoản hoa hồng của mình mà, đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng tôi chỉ lo về việc cô đặt quá nhiều tiền của mình vào một vụ làm ăn như vậy.”

Kitty lặng lẽ một hồi, cảm động vì Oliver quan tâm đến cô hơn cả số tiền cô có. “Việc đó có giá trị từng xu miễn là Colette không động được, dù chỉ một ngón tay vào ngôi nhà đó!”

“Ừm, để tôi thực hiện một vài cuộc điện thoại.” - Oliver tháo dây an toàn của mình và rời khỏi khoang spa. Năm phút sau, anh quay lại với một nụ cười tự mãn trên môi. “Kitty à, có một diễn tiến mới vô cùng thú vị. Tôi vừa mới nói chuyện với Nick. Hóa ra là Tyersall Park đã được thẩm định là di sản lịch sử quốc gia, cậu ta và một nhóm đối tác đang cùng nhau đặt ra một đề xuất mới để thách thức đề nghị của Jack Bing.”

“Điều này có nghĩa là Colette cũng không được lấy ngôi nhà phải không?”

“Ừm, khả năng cao là vậy. Tuy nhiên, họ đang tuyệt vọng cần một nhà đầu tư nữa. Họ bị thiếu ba tỷ đô.”

“Chỉ ba tỷ thôi sao? Có vẻ là một món hời đấy.”

“Tôi có nên gọi cho buồng lái và yêu cầu họ quay máy bay lại không?”

“Vì sao không?”

Oliver cầm điện thoại trên bàn điều khiển. “Kế hoạch đã thay đổi. Chúng ta cần tới Singapore, nhanh.”

“Đừng quá nhanh. Tôi muốn tiếp túc mát-xa bằng đá nóng.” - Kitty kêu gừ gừ khi cô uể oải dãn người trên chiếc bàn mát-xa của mình.