39 - Trách Nhiệm Cha Mẹ
Chúng ta bỏ nước ra đi, để lại mồ mả, tiên tổ, tài sản tất cả những gì sở hữu. Nhưng tinh thần văn hóa, lề thói, phong tục đã tiêm nhiễm trong đầu mọi người, muốn gột rửa, chỉ nên bỏ những điều gì mê tín, không hợp thời. Không những chẳng nên bỏ mà còn nên cố gắng giữ lại văn hóa ưu việt ngàn đời tiền nhân đã để lại.
Tới đất người bắt buộc mọi người phải nhập gia tùy tục, quá giang tùy khúc, nước người cũng như nước mình có nhiều cái hay và cũng lắm điều xấu, tùy trình độ đã hấp thụ gạn lọc được.
Nhiều gia đình khi tới phần đất mới này trong hoàn cảnh khó khăn, eo hẹp về sinh kế, nhưng dòng giống Văn Lang sẵn chí tiến thủ, dẫu một ngàn năm đô hộ, một trăm năm bị trị, đến được đất nước tự do, sẵn môi trường, lòng người phấn khởi hun đúc khuyến khích cho con em một số lớn đã làm rạng danh con cháu Tiên Rồng, hãnh diện cho cha mẹ dòng họ, làm nức lòng cộng đồng dân Việt đã nhiều lần được vinh danh trên báo chí, làm ngạc nhiên cho các sắc dân bạn, tương lai đất nước kỳ vọng vào đám người trẻ này.
Nhưng một số bà con mình đã lơ là ít chú trọng giáo dục con em, hay dậy dỗ thiếu phương pháp nên đã xẩy ra nhiều tệ trạng, lại còn để buông xuôi không biết cách sửa chữa, phải hấng chịu những đứa con không tương lai, dâm đãng, trộm cướp, nghiện ngập. Tới khi va chạm tới pháp luật phần đông những giới trẻ này đã oán trách đổ lỗi cho bố mẹ đã không biết dạy dỗ thậm chí đã làm gương mù gương xấu cho con. Thật mỉa mai, thật cay đắng, oán tràn mi.
Không thận trọng lới nói, bố mẹ đã làm cho con hiểu lầm. Các em trai, gái 15, 16 tuổi mới lớn đang ham vui chơi có nhiều bạn bè ngày nghỉ rủ nhau đi chơi, hay tới nhà nhau, đã bị bà mẹ hay bố sai làm hết việc nọ tới việc kia, bị mắc cở muốn tiếp bạn cũng phải thu ngắn thời giờ, làm các bạn ít muốn đến nhà. Những lần đi party con trai có bạn gái, con gái có bạn trai, nhờ xe đưa về nhà, vào khỏi cửa đã bị bố mẹ kêu chửi những câu tục tĩu khó nghe như “đồ đĩ ngựa” cho con gái, “đồ ôn vật” mất dạy, hạng “trời đánh thánh vật” cho con trai.
Các em chỉ nhận định vào khuôn mặt thái độ giận dữ của bố mẹ, nhiều em không hiểu những câu chửi nặng nhẹ đến mức nào, cả ngày đi học có bao giờ nghe chửi tiếng Việt, các em phải tra tự vị mới hiểu nghĩa câu chửi, cảm thấy bố mẹ đã chửi một cách quá đáng, làm cho các con xa cách thiếu tình âu yếm, thay vì thái độ hòa nhã, nếu có nghi ngờ các con làm điều bất chính.
Vì thế đã xẩy ra trường hợp một em gái đi chơi về khuya đã bị bà mẹ chửi mắng còn đe dọa bố mày sẽ “giết” mày. Liền sau đó, bà mẹ gọi mách ông bố đã bạt tai con gái mấy cái, làm em quá sợ đã quay điện thoại gọi cảnh sát; khi cảnh sát tới ông bố vẫn còn đang tức giận, ông bố nói với cảnh sát, cho tôi mượn khẩu súng, tôi bắn chết nó đi.
Sau một trận đòn, bố đánh mẹ chửi, cô gái quá sợ bỏ nhà ra đi. Cả hai bố mẹ cô gái đều nghĩ nó đói rồi nó sẽ lần về. Nó sẽ ăn ở đâu, ai nuôi nó, ai chứa chấp nó, có đến nhà các bạn cũng chỉ vài hôm rồi sẽ về. Bố mẹ đã không tìm hiểu con để dẫn dụ con trở về, đến lúc hối không kịp.
Hai năm sau, một người bà con gặp cô gái tên Thanh Mai đứng chờ khách ở đường 42 New York, động lòng trắc ẩn, rủ cô đi ăn tìm hiểu tâm sự của cô…
-Khi còn ở nhà, mẹ cháu giao cho cháu coi ba em nhỏ, em trai lớn lên ba tuổi nó nghịch phá suốt ngày, một em mới chập chững biết đi, em nhỏ nhất còn phải bế, cháu không được đi học, ở nhà coi các em, bố cháu đi biển với người ta, mẹ cháu bán cá tôm ở ngoài chợ, cháu còn nhỏ cũng ham chơi với chúng bạn hàng xóm, nhiều ngày cháu không coi kịp để các em nghịch làm vỡ bát đĩa hay gẫy cây ngoài vườn, bị ngã sưng đầu, chưa kịp rửa để mặt các em lấm lem, khi mẹ về thế nào cháu cũng bị đòn bị la, ít ra cũng vài cái tát vào mặt hay cốc lên đầu mấy cái, hôm nào mải chơi quên không giặt quần áo, cháu sẽ bị trận đòn roi tối tăm mặt mũi, khi nghe tiếng can xin của bà hàng xóm cháu mới thoát nạn.
Khi bố mẹ cháu dồn tất cả đồ đạc và năm chị em cháu với mấy gia đình hàng xóm xuống thuyền chèo ra biển được tầu Mỹ nhận, tới Mỹ cháu đã lên tám tuổi, bổn phận cháu vẫn phải coi ba em nhỏ, còn lại anh và một em trai kế được đi học, nhưng người bảo trợ không bằng lòng buộc bố mẹ cháu phải cho cháu đi học, về đến nhà vẫn phải bế và coi các em, mỗi năm lại thêm em nhỏ, mẹ cháu dồn việc nhà từ làm cơm, thu dọn, mỗi buổi sáng trước khi đi học phải lo cho năm đứa em ăn sáng, rửa mặt, mặc quần áo rồi mới được đi học.
Trong lúc mẹ cháu ngồi thoa son, đánh phấn, sơn móng tay, chỉ biết la mắng các con, cháu đã lớn đã hiểu biết. Nhiều lúc nhớ các em, cũng muốn quay về, sợ bố mẹ không hiểu không tha thứ đành kéo dài kiếp sống vô vọng. Cháu cũng hiểu trước kia bố mẹ cháu đã sống trong một xã hội nghèo, thiếu phương tiện không giáo dục lại không chịu học hỏi để di lụy cho các con.
California khí hậu ôn hòa, dân Á Đông tới định cư đất Mỹ đều cho xứ này là nơi lý tưởng, phần đông dân mình quy tụ nơi đây. Vùng Orange có Little Saigon, cũng phải tới thăm cho biết.
Nghe tin ông bạn trước kia là một vị đại tá nghiêm minh, định cư ở đây, hỏi thăm rồi cũng tìm được tới nhà. Bấm chuông, khi cửa mở ông đại tá xuất hiện, cả hai bên chúng tôi đều bỡ ngỡ nhìn nhau, nhận ra đã quen nhau từ trước, chúng tôi xin lỗi đã đột ngột tới thăm không kịp báo trước. Ông bạn mời chúng tôi, tự tìm ly và mấy hộp nước ngọt, sau khi hỏi thăm sức khỏe xã giao. Tôi để ý nhìn vẻ mặt ông bạn thấy ưu tư, chán nản, nhiều nếp nhăn trông già trước tuổi. Như hiểu ý, không để chúng tôi chờ đợi ông bạn chậm rãi kể:
-Mất nước là mất tất cả. Khi còn ở nhà, tôi để hết tâm trí vào chiến trường luôn sôi động, lo lắng an nguy cho anh em thuộc cấp, thì giờ dành cho gia đình không có nhiều, tôi biết vợ tôi thích ăn diện, tôi nghĩ để bù lại những lúc tôi vắng nhà, chỉ biết đưa hết tiền lương về cho vợ chi tiêu.
Như các bạn biết, từ khoác chính y, có bao giờ nghĩ phải học sẵn một nghề chuyên môn để phòng thân. Thoát chết tôi được miền đất tự do đầy cám dỗ với hai bàn tay trắng, bất cứ việc gì tôi cũng làm, miễn có đủ tiền chi dùng cho các cháu đi học, vợ tôi khỏi vất vả ở nhà chăm sóc các con cái, lo cơm nước cho tôi an lòng. Vợ tôi vẫn giữ quen nếp sống trưởng giả, không chịu hòa đồng vào hoàn cảnh mới, trong lúc một mình tôi đi làm đầu tắt mặt tối, đâu có dư tiền để nàng cờ bạc, ăn diện, nhảy nhót thâu đêm.
Tôi đi làm về mệt, thèm bát cơm nóng không có, ngày này sang ngày khác hết hot dog lại hamburger, con cái bỏ bê chúng đi chơi hay đi học cũng không biết, hỏi đến các con đứa kêu thiếu sách đứa kêu thiếu giầy, thiếu áo, tôi phải kiêm luôn việc chi tiêu trong nhà, thế là sóng gió nổi lên, vợ tôi lấy cớ không được tự do tiêu tiền, bỏ chồng bỏ con đi tìm người nào có nhiều tiền để tiêu cho thỏa thích.
Tôi bây giờ sống cảnh gà trống nuôi con, cũng không xong, ở nhà kiểm soát, dậy dỗ các con nếu có tiền, còn đi làm suốt ngày về đến nhà chúng nói sao biết vậy. Tôi thương các con, để các con tự do đi về thăm mẹ chúng hay mẹ nó đến thăm những lúc tôi đi làm hay đi vắng. Cũng bởi vậy mà các con tôi đã tiêm nhiễm những thói xấu. Các con tôi đã lớn, tôi bất lực trước các con tôi, chửi mắng chúng bỏ nhà đi, khi tôi không có nhà chúng tự do đem bồ, bạn về nhà du hí ăn uống rượu chè, chan giãi, rác rưởi, luộm thuộm như các bạn đã thấy.
Lời nói không bằng làm gương. Ôi! Cái cảnh ly dị làm tan nát cửa nhà, đôi bên điêu đứng đã đành, lại còn làm gương xấu cho các con. Khi còn nhỏ chúng đã thiếu tình thương, lớn lên thiếu sự dậy dỗ, an ủi, bất mãn đã làm chúng thiếu tự tin, không người hướng dẫn lao đầu vào vòng trụy lạc đau khổ. Những tệ nạn xẩy ra phần lớn phải quy vào trách nhiệm bậc cha mẹ.