ĐỜI SỐNG CỦA TÌNH YÊU ❖ Xuân ❖
Đi, em yêu, ta hãy đi giữa những ngọn đồi nhỏ, vì tuyết đã tan và cuộc đời đã tỉnh thức khỏi giấc ngủ và lang thang qua những ngọn đồi và thung lũng.
Đi em, rồi ta sẽ men theo những bước chân của mùa xuân trên cánh đồng xa tít.
Đi em, và ta sẽ lên những đỉnh cao nhìn xuống màu xanh dợn sóng của những cánh đồng dưới thấp.
Buổi bình minh của mùa xuân đã vén lớp áo mà đêm đông che đậy, và cây đào và cây táo đã mặc, trang điểm làm những cô dâu vào Đêm Quyền Uy.
Những cây nho đã tỉnh giấc, những tu cuốn đan vào nhau như những người yêu ôm lấy nhau.
Những dòng suối tung tăng nhảy nhót giữa các tảng đá hát lên những khúc liên hoan.
Những bông hoa bỗng hiện ra từ lòng Thiên Nhiên như bọt từ ngọn những con sóng biển.
Đi, em yêu, cho anh uống giọt lệ cuối cùng của mưa từ những chén thủy tiên và chất đầy tâm hồn ta với những khúc sinh ca của loài chim.
Ta hãy thở mùi thơm của cơn gió và ngồi cạnh những tảng đá đàng xa kia nơi loài hoa tím ẩn mình, rồi trao và nhận những nụ hôn Tình Yêu.
❖ Hạ ❖Hãy đứng lên, em yêu, ta ra ngoài đồng, VÌ những ngày gặt đã đến và mùa hái cũng gần kề.
Hạt lúa đã chín muồi bởi mặt trời trong sự ấm áp của lòng yêu Thiên Nhiên của nó;
Đi em trước khi chim chóc ăn hết những kết quả công lao ta, và loài kiến tàn phá đất đai ta.
Đi, ta hãy chất vào vựa những hoa lợi của mặt đất như tâm hồn chất những hạt chân phúc kết quả của sự gieo trồng trong những miền sâu thẳm của trái tim ta.
Và chất đầy những thùng của chúng ta với những ân huệ của Thiên Nhiên như Đời Sống chất những kho chứa của linh hồn ta.
Đi, bạn đường của anh, ta hãy biến cỏ thành giường và bầu trời thành vải trải giường.
Ta hãy nằm gối đầu trên chiếc gối bằng cỏ khô êm ả và cố nghỉ ngơi sau một ngày quần quật và lắng nghe âm nhạc của tiếng suối thầm trong thung lũng.
❖ Thu ❖Ta ra vườn nho đi em yêu, và ép nho và trữ rượu đó trong các bồn như tâm hồn trữ trí huệ của những thời đại.
Ta hãy thu thập những trái cây và chưng hương thơm từ những bông hoa.
Ta hãy trở về những khu nhà, vì lá cây đã úa vàng và những cơn gió đã rải rác chúng để biến chúng thành một tấm vải liệm những bông hoa u sầu tàn tạ vì mùa hè đã qua.
Đi em, vì chim chóc đã bay ra bờ biển mang trên đôi cánh chúng những lời chúc lành của các khu vườn, để lại nỗi tịch liêu cho hoa nhài và hoa sim, và những giọt lệ cuối đã nhỏ trên cỏ xanh.
Đi em, ta hãy đi, vì những dòng suối đã ngừng trôi và những nguồn nước không còn nữa, vì những giọt lệ vui của chúng đã khô cạn và những ngọn đồi con đã cởi bỏ những lớp áo đẹp.
Đi đi, em yêu. Vì Thiên Nhiên đã bị giấc ngủ khắc phục và từ biệt sự thức tỉnh bằng điệu buồn ước ao.
❖ Đông ❖Hãy dựa sát vào anh, hỡi bạn đường. Dựa sát và đừng để hơi thở giá lạnh ly cách thân thể ta. Hãy ngồi với anh cạnh ngọn lửa này, vì lửa là thực phẩm của mùa đông.
Nói với anh về sự việc của những thời đại vì tai anh đã chán những tiếng thở dài của gió và tiếng rên rỉ của các vật thể.
Làm nhanh cửa và cửa sổ, vì bộ mặt giận dữ của Thiên Nhiên làm buồn tâm hồn anh và nhìn xuống cái thành phố dưới tuyết giá, ngồi như một bà mẹ có tang, khiến tim anh rỉ máu.
Rồi em hãy đổ đầy dầu vào đèn, vì đèn đã lu rồi. Hãy để nó cạnh em để anh thấy được những đêm tối đã viết gì lên khuôn mặt em. Hãy đem chum rượu đến đây để chúng ta có thể uống và nhớ lại những ngày ép nho.
Hãy dựa sát anh, yêu dấu của tâm hồn anh, vì ngọn lửa đang tàn tạ và tro tàn chôn kín nó.
Ghì lấy anh đi, vì ngọn đèn đã lu và bóng tối đã chinh phục nó.
Đôi mắt ta trĩu nặng vì rượu của hàng bao năm.
Hãy nhìn anh bằng đôi mắt ngái ngủ của em. Hãy ôm ghì anh trước khi giấc ngủ trùm lấy chúng ta. Hãy hôn anh, vì tuyết giá đã thắng lướt tất cả trừ nụ hôn của em.
À, em yêu dấu, đại dương của giấc ngủ mới sâu thẳm làm sao! Buổi sáng còn xa biết nhường nào… trong đêm nay!