← Quay lại trang sách

MỘT CÂU CHUYỆN

Trên bờ con sông, trong kia bóng mát của cây hạnh đào và cây liễu, con trai một người nông dân ngồi đó, lặng lẽ nhìn đăm đăm dòng nước chảy. Một thanh niên, chàng được nuôi dưỡng giữa những đồng cỏ nơi tất cả mọi vật đều nói về tình yêu. Nơi những cành ấp ủ và những bông hoa hướng đến nhau và chim chóc đú đởn. Nơi tất cả thiên nhiên thuyết giảng phúc âm của đấng Thần Linh.

Chàng là một thanh niên hai mươi tuổi, và chiều hôm qua chàng đã thấy một trinh nữ ngồi cạnh dòng suối giữa những trinh nữ khác và chàng yêu nàng. Nhưng chàng nghe nói rằng nàng là con gái của một Ông Hoàng và chàng trách con tim mình và tự than thở âm thầm. Nhưng trách móc cũng không dứt trái tim khỏi tình yêu, và trách cứ cũng chẳng ly cách tâm hồn khỏi sự thật được. Vì con người đứng giữa con tim và linh hồn mình như một cành mềm trên con đường của gió nam và gió bắc.

Chàng trẻ nhìn và thấy hoa tím mọc cạnh hoa cúc, và chàng nghe chim họa mi gọi chim sáo, và chàng khóc trong nỗi cô đơn và tịch liêu của mình. Và những thời giờ của tình yêu chàng trôi qua trước mắt chàng như những hình dạng ma quái trôi qua. Đoạn chàng lên tiếng, lời lẽ và nước mắt tràn ngập tình cảm, và nói:

“Tình yêu nhạo báng và bỡn cợt tôi như vậy và đưa tôi đến chỗ xem hy vọng là một lầm lỗi và mong mỏi là một việc đáng khinh. Tình yêu, mà tôi tôn thờ, đã nâng trái tim tôi đến cung điện của một Ông Hoàng và hạ thứ vị tôi xuống lều của một dân quê và đưa tâm hồn tôi đến vẻ đẹp của một thiên nữ có người canh gác và vinh dự bảo vệ

“Hỡi Tình Yêu, tôi xin phục tùng. Vậy người còn muốn gì? Tôi đã theo người trên những con đường nóng bỏng, và những ngọn lửa đã thiêu đốt tôi. Tôi đã mở mắt nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối; và hé môi, nhưng chẳng nói được gì ngoài những lời đau khổ. Hỡi Tình Yêu, lòng khao khát xâm chiếm tôi với một nỗi thèm khát của tâm linh mà hẳn không thể dứt được ngoại trừ bằng nụ hôn của người yêu dấu. Tôi suy nhược, hỡi Tình Yêu. Tại sao người, là kẻ mạnh, lại tranh chấp với tôi?

“Tại sao người, là kẻ công bình, lại đè nén tôi? Tại sao người, là chính đời sống tôi, lại bỏ rơi tôi?

“Nếu máu tôi không chảy ngoại trừ bởi ý muốn của người, thì hãy cho nó tuôn trào. Nếu chân tôi chỉ bước đi trên con đường của người thì hãy làm chúng co quắp lại. Hãy làm những gì người muốn với thân xác này, nhưng hãy để linh hồn tôi vui chơi trên những đồng cỏ này, an toàn trong bóng mát của đôi cánh người…

“Dòng suối chảy ra biển, người yêu của nó, và bông hoa mỉm cười với ánh sáng, kẻ nó say mê, và đám mây xuống với thung lũng, cái mà nó khao khát. Nhưng ở trong tôi có cái mà dòng suối không biết bông hoa không nghe mà đám mây cũng chẳng hiểu. Hãy nhìn tôi một mình trong tình yêu, đơn độc trong cơn mê đắm, cách xa nàng, người chẳng cần tôi, một tên tốt trong quân lính của cha nàng hoặc một gia nhân trong cung điện của nàng”.

Và chàng trẻ im lặng trong chốc lát như thể chàng đang học cách ăn nói từ tiếng thầm thì của dòng sông và tiếng xào xạc của lá trên cành. Đoạn chàng nói:

“Hỡi nàng người mà ngay cả tên tôi cũng sợ không dám đọc ra. Hỡi người ẩn khuất khỏi tôi sau những lớp màn quyền lực và những bức tường vương giả. Ôi người thuộc về một thế giới khác mà tôi không dám ao ước gặp ngoại trừ trong Vĩnh cửu, nơi tất cả đều bình đẳng. Ôi người mà kẻ mạnh cũng phục tùng, người mà trước người thiên hạ phải cúi đầu, người mà những kho báu mở ra cho người”

“Nàng có một trái tim linh thiêng bởi tình yêu, và trói buộc một linh hồn mà Thượng Đế đã làm cho cao quý, lung lạc một tâm trí mà hôm qua còn tự do với sự tự tại của những cánh đồng. Hôm nay tâm trí ấy đã trở thành một tù nhân của mê đắm.

“Tôi đã ngưỡng vọng nàng, hỡi giai nhân, và giờ đây đã biết nguyên do vì sao tôi đến thế gian này. Và khi tôi biết cái địa vị cao cả của nàng và thấy sự thấp kém của tôi, tôi hiểu rằng những thần linh nắm giữ các bí mật mà loài người không biết và những con đường mà chư thần dắt những linh hồn vào đó, nơi tình yêu cai trị không có những luật pháp của loài người. Khi tôi nhìn vào mắt nàng tôi được biết không chút hoài nghi rằng đời sống này chỉ là một thiên đàng mà trái tim con người là cánh cửa.

“Tôi thấy sự cao quý của nàng và sự ti tiện của tôi xung đột nhau và biết rằng trái đất này không còn là một chỗ ngơi nghỉ của tôi. Khi tôi đã thấy nàng ngồi giữa đám thị nữ, như đóa hồng ở giữa những cây sim, tôi tự nhủ rằng người tình trong những giấc mộng tôi đã xuất hiện và đã trở thành xương thịt như chính tôi. Nhưng khi biết sự vinh quang của cha nàng, tôi nhận thấy bên kia đóa hồng những gai nhọn đâm vào ngón tay tôi. Những gì mộng mị kết hợp, thức tỉnh chia rẽ…”

Chàng trẻ đứng dậy và đi về phía dòng suối, tâm hồn chán nản cõi lòng tan nát. Và trong thất vọng và sầu não nói lên những lời này:

“Hỡi Tử Vương, hãy đến giải thoát tôi, vì trái đất nơi gai góc đã bóp nghẹn những bông hoa, không còn là một chốn ở được. Hãy hiện ra ngay và cứu tôi khỏi những ngày hẳn sẽ bức bách tình yêu khỏi vị thế vinh quang của nó và đặt quyền lực thế tục thay vào đó. Hãy giải thoát tôi, hỡi Tử Vương! Vĩnh cửu là một nơi hò hẹn dịu dàng hơn trái đất này của những tình nhân. Ở đó tôi sẽ đợi người yêu tôi; ở đó tôi sẽ được đoàn tụ với nàng”.

Chàng đến nơi dòng suối, chiều đã gần xuống và mặt trời đang cất chiếc áo choàng lên khỏi đồng cỏ đàng xa. Chàng ngồi đó khóc những giọt lệ rơi xuống mặt đất nơi mà đôi chân của Công Chúa đã giẫm lên. Đầu chàng gục xuống đằng trước trên ngực chàng như thể để ngăn trái tim khỏi bay đi.

Vào lúc đó từ đằng kia rặng liễu một trinh nữ xuất hiện, kéo lê đuôi áo trên thảm cỏ. Nàng dừng lại cạnh chàng trẻ và đặt bàn tay dịu dàng lên đầu chàng. Chàng ngước nhìn nàng như một người say ngủ tỉnh giấc vì những tia nắng mặt trời. Chàng thấy con gái của Ông Hoàng đứng trước mình, lập tức chàng quỳ mọp xuống trước nàng như Moses quỳ trước bụi cây cháy đỏ. Chàng muốn nói, nhưng nghẹn lời, nên đôi mắt đẫm lệ thay thế cho miệng lưỡi. Đoạn cô gái ôm lấy chàng hôn đôi môi và đôi mắt chàng, nuốt những giọt lệ nóng, và nói bằng một giọng trong trẻo như tiếng tiêu:

“Yêu dấu ơi, em đã thấy chàng trong mơ và nhìn vào khuôn mặt chàng trong nỗi cô đơn. Chàng là bạn đường của tâm hồn em mà em đã đánh mất, và là phần nửa con người mà em đã xa lìa khi đến thế gian này. Em đã bí mật đến, yêu dấu, để gặp chàng, và bây giờ em đã thấy chàng trong tay em. Đừng sợ, vì em đã bỏ vinh quang của thân phụ để theo chàng đến tận cùng thế giới và cùng chàng cạn chén Tử Sinh.

“Hãy đứng lên chàng hỡi, và chúng ta hãy đi đến những nơi xa xăm khỏi loài người”.

Rồi ở ven miền đất đó đoàn hướng đạo của Ông Hoàng bỗng gặp hai bộ xương người. Trên cổ một người có một chiếc vòng vàng, và cạnh cả hai có một tảng đá trên đó có viết những chữ như sau:

“Tình Yêu đã kết hợp chúng tôi, vậy ai sẽ chia cách chúng tôi? Tử Vương đã đón chúng tôi, và ai sẽ đem chúng tôi về?”