NHỮNG NÀNG CON GÁI CỦA BIỂN CẢ
Trong những miền sâu thẳm của đại dương bao quanh những hải đảo gần nơi mặt trời mọc có tử thi của một thanh niên. Quanh chàng giữa đám san hô, một đám ngư nữ tóc vàng ngồi nhìn chàng đăm đăm bằng những đôi mắt đẹp xanh lơ. Họ nói dịu dàng theo nhịp điệu của âm nhạc, và lời của họ được vực thẳm mang lên và sóng biển đưa vào bờ; từ đó gió đem những lời ấy đến tầm tai của tâm linh tôi.
Người con gái thứ nhất nói:
“Đây là một người chìm xuống đây hồi hôm qua khi biển cả thịnh nộ”.
Và người con gái thứ hai nói:
“Không, biển cả không thịnh nộ. Nhưng người này – họ gọi dòng giống của những thần linh như vậy - tham dự một trận chiến mà nhiều máu đổ cho đến khi nước biển thành màu đỏ. Người này là một nạn nhân của chiến tranh”.
Một người con gái thứ ba nói:
“Em không biết chiến tranh có nghĩa là gì, nhưng em biết loài người không thỏa mãn với sự chinh phục mặt đất của họ mà tham cả quyền lãnh chúa đại dương và chế ra những máy móc lạ lùng để chẻ cả nước. Rồi Neptune, thần biển, biết được, và ngài nổi giận vì lòng ác cảm này. Và loài người phải khuây khỏa chúa thượng chúng ta với những lễ vật và cống hiến. Cái mà chúng ta thấy xuống đây hôm qua là đồ cống mới nhất của loài người cho Neptune vĩ đại”.
Một cô thứ tư nói:
“Neptune mới vĩ đại làm sao, nhưng lòng ngài mới sắt đá nhường nào! Nếu em là chúa tể của biển cả hẳn em sẽ không hài lòng với các lễ vật đẫm máu, Nào, chúng ta thử nhìn chàng thanh niên chết này xem không chừng ta biết được chút ít về loài người”.
Rồi các nàng xáp lại gần thi thể và lục soát các túi quần áo. Trong lớp áo gần trái tim chàng nhất là một lá thư, mà một cô lấy ra và đọc:
“Anh yêu. Đã nửa đêm rồi và em vẫn chập chờn không ngủ, chẳng có ai an ủi em ngoại trừ nước mắt và chẳng có ai vỗ về em ngoài lòng hy vọng anh trở về với em từ những khủng khiếp của chiến tranh. Em còn nhớ rất rõ những gì anh nói với em hôm mình chia tay, rằng đối với mọi người nước mắt là một lòng tin tưởng mà ta phải báo đáp một ngày nào đó.
“Anh yêu, em không hiểu những gì em viết, có lẽ em nên để linh hồn mình tuôn trào trên giấy. Một linh hồn bị dày vò bởi khổ não và được vỗ về bởi tình yêu, biến đau khổ thành một khoái cảm và sầu não thành một niềm vui.
“Khi tình yêu biến đôi tim ta thành một và ta chờ đợi sự kết hợp của hai thân thể trong đó là một tâm linh, chiến tranh kêu gọi anh và anh đi theo nó, bị thúc đẩy bởi nhiệm vụ đối với xứ sở. Nhưng nhiệm vụ này là cái gì mà chia rẽ những người yêu, biến đàn bà thành góa phụ và trẻ con thành cô nhi? Lòng ái quốc này cái gì mà vì những nguyên do nhỏ mọn kêu gọi đến chiến tranh để tàn phá đất đai? Nhiệm vụ này là cái gì mà bó buộc những làng xóm tiêu điều, còn những kẻ mạnh và có ưu thế thì không thèm để ý đến?
“Nếu nhiệm vụ xua đuổi hòa bình khỏi các quốc gia, và ái quốc tàn phá sự thư thái của con người, thì dẹp nhiệm vụ và lòng ái quốc đi! …Không, anh yêu, đừng quan tâm những lời em nói, mà hãy can đảm lên và yêu quê hương anh. Đừng lắng nghe lời lẽ của một người đàn bà mù quáng vì tình yêu, mê mờ vì ly biệt… Nếu tình yêu không đem anh về cho em trong kiếp này, thì tình yêu sẽ kết hợp đôi ta trong kiếp sau”.
Mấy nàng trinh nữ của biển cả để lại lá thư dưới y phục của chàng trẻ và bơi đi trong đau khổ thầm lặng. Và khi họ đã đi một quãng xa, một cô nói:
“Thật ra lòng người còn sắt đá hơn lòng Neptune”.