← Quay lại trang sách

SỰ CHẾT LÀ ĐỜI SỐNG CỦA THI SĨ

Đêm phủ đôi cánh lên thành phố, và tuyết mặc cho nó một lớp áo, và khí lạnh xua thiên hạ từ những nơi chợ triền về nương náu trong nhà. Gió nổi dậy thở than giữa đám nhà cửa như một người có tang đứng giữa những mộ bia khóc than người chết.

Ở ngoại ô thành phố này có một căn nhà nhỏ với những bức tường nứt lở trên ấy sức nặng của tuyết hằn lên khiến chúng gần sụp đổ. Và ở trong một góc căn nhà đó là một chiếc giường tồi tàn trên ấy có một người hấp hối nằm, nhìn ánh sáng yếu ớt của một ngọn đèn đang vùng vẫy với bóng tối. Đó là một chàng trai trẻ đang hồi thanh xuân biết rằng giờ giải thoát chàng khỏi những hệ lụy của cuộc hiện sinh đã gần kề. Nên chàng đợi Tử Thần tới. Trên nét mặt xanh xao của chàng có tia hy vọng và trên đôi môi là nụ cười ủ ê.

Chàng là một thi sĩ sinh ra đời để làm vui vẻ lòng người bằng những lời đẹp của chàng. Giờ đây chàng nằm sắp chết vì đói trong thành phố của những người sống và những người giàu. Một tâm hồn cao thượng đã giáng trần vì ân điển của những thần linh để làm cho đời sống dịu dàng giờ đây đang giã biệt thế giới chúng ta trước khi loài người tươi cười với tâm hồn ấy.

Chàng đang thở hơi thở cuối cùng và chẳng có ai cạnh chàng ngoại trừ ngọn đèn, người bạn trong nỗi cô đơn của chàng, và những mảnh giấy là những hình ảnh đối với tâm hồn dịu dàng của chàng.

Chàng trẻ hấp hối thu hết tàn lực; chàng giơ tay lên trời và nhấp nháy đôi mi khô héo như thể tiếng thở dài vĩnh biệt của chàng sẽ xuyên thủng mái căn lều tồi tàn này để chàng có thể nhìn lên những ngôi sao trên mây. Và chàng nói:

“Hãy đến ngay, hỡi tử thần hiền dịu, vì tâm hồn tôi mong đợi ngài. Hãy đến gần và cởi bỏ những xiềng xích của vật chất, vì tôi đã chán lôi kéo chúng. Vậy hãy đến, hỡi tử thần dịu dàng, và giải thoát tôi khỏi loài người, vẫn coi tôi là kẻ lạ giữa họ vì tôi đã nói ngôn ngữ loài người bằng miệng lưỡi thiên thần. Mau lên với, vì loài người đã khước từ tôi và gạt bỏ tôi vào xó lãng quên vì tôi không tham giàu có như họ, mà cũng chẳng chịu bóc lột kẻ yếu hơn mình. Hãy đến với tôi, hỡi tử thần dịu dàng, và đón nhận tôi, vì đồng loại tôi không cần tôi. Hãy ghì tôi sát ngực người, ở đó đầy tình thương, hãy hôn đôi môi tôi, đôi môi chưa hề nếm nụ hôn của người mẹ, cũng chưa hề chạm má một người em gái, hay cảm nhận đôi môi một người tình. Mau lên với và ôm ghì lấy tôi, hỡi tử thần người yêu dấu của tôi”.

Rồi bên cạnh chàng trẻ hấp hối đó chợt hiện ra hình ảnh một người đàn bà có vẻ đẹp thiên thần, Nàng mặc một chiếc áo trắng như tuyết và tay cầm một chiếc vương miện kết bằng hoa huệ hái từ những thung lũng Cõi trời.

Nàng ghé sát vào chàng và ôm ghì lấy chàng, và khép đôi mắt chàng để chàng có thể thấy nàng bằng đôi mắt của tâm linh. Nàng hôn lên môi chàng bằng một nụ hôn của tình yêu, một nụ hôn để lại trên môi chàng một nụ cười mãn ý. Và vào giây phút đó căn lều bỗng trống rỗng ngoại trừ cát bụi và những mảnh giấy rải rác trong các xó tối.

Hàng năm trôi qua và thiên hạ trong thành phố đó vẫn ở trong trạng thái u mê và điên đảo, Khi họ tỉnh ngộ và đôi mắt họ bắt đầu le lói hiểu được, họ dựng ngay giữa thành phố một bức tượng vĩ đại để tưởng niệm chàng thi sĩ, và mỗi năm vào một lúc được ấn định họ tổ chức một hội hè để tưởng niệm chàng.

Loài người mới ngu xuẩn làm sao!