← Quay lại trang sách

NỤ CƯỜI VÀ GIỌT LỆ

Mặt trời thu những lớp áo từ các khu vườn xanh lá cây kia lên, và mặt trăng trỗi dậy từ bên kia chân trời rải ánh sáng dịu dàng lên vạn vật. Tôi ngồi đó dưới một cội cây ngắm nhìn những bóng xế biến dịch của buổi chiều. Tôi nhìn qua những cành cây lên các ngôi sao rải rác như những đồng tiền trên một tấm thảm xanh lơ, và tôi nghe từ đằng xa tiếng thì thầm dịu dàng của những dòng suối trong thung lũng.

Khi chim chóc đã ẩn mình an ổn trong những cành lá rậm rạp và loài hoa nhắm mắt, và thanh bình ngự trị, tôi bỗng chợt nghe tiếng những bước chân nhẹ rơi trên thảm cỏ. Tôi quay đầu lại và thấy một chàng trai và một cô gái đi về phía tôi. Họ dừng chân và ngồi xuống dưới một gốc cây.

Chàng trai nhìn quanh tứ phía và nói:

“Hãy ngồi cạnh anh, em yêu, và lắng nghe kỹ lời anh. Cười đi em, vì nụ cười của em là biểu hiệu cho những gì ở trước chúng ta. Vui lên đi em, vì cuộc đời cũng vui vì chúng ta. Thế nhưng linh hồn anh nói với anh rằng lòng em đầy hoài nghi, và hoài nghi những gì thuộc tình yêu là một tội lỗi.

“Trong những ngày sắp tới em sẽ là nữ chúa của những khu đất mênh mông này là mặt trăng rọi sáng bằng ánh sáng của nó, và là nữ chủ của lâu đài này mà người ta so sánh với các lâu đài của những vị vua. Những ngựa kỳ ký của anh sẽ đưa em tới những miền hoan lạc và những xa giá của anh sẽ đưa em tới những cuộc vui và dạ vũ.

“Cười đi, em yêu ơi, coi những nụ cười như thể là vàng trong các rương của anh. Hãy xem anh như xem những đá quý của cha anh. Hãy lắng nghe anh, em yêu, vì tim anh chỉ mong được thổ lộ bí mật của nó cho em. Trước mặt chúng ta trải một năm của chân phúc; một năm mà chúng ta sẽ sống với vàng trong các cung điện của Nile; dưới những rặng bách hương xứ Lebanon. Em sẽ gặp gỡ những con gái của các hoàng thân và quý tộc và họ sẽ thèm muốn địa vị, y phục và đồ trang sức của em. Và anh sẽ trao tặng em những thứ ấy. Những thứ ấy không lọt vào mắt xanh em sao? À, nụ cười em mới dịu dàng làm sao, vì đó là nụ cười của định mệnh anh”.

Sau một lát họ bỏ đi, bước chậm chạp, chân giẫm lên những bông hoa như chân của người giàu giẫm trên trái tim của người nghèo. Rồi họ biến khỏi tầm mắt tôi, và trong khi tôi nghĩ về cái nơi của người giàu yêu nhau, tôi nghĩ về sự giàu có, căn nguyên ác tâm của loài người, và tình yêu, suối nguồn của ánh sáng và hạnh phúc.

Tôi đang vẩn vơ suy nghĩ, thì bỗng nhiên đôi mắt tôi chợt chạm phải hình dáng hai người đi qua trước tôi và ngồi trên thảm cỏ. Một chàng trai và một cô gái từ góc một cánh đồng nơi có những căn lều của nông dân đến.

Sau một khoảng im lặng, tôi nghe thấy những lời này thốt ra cùng tiếng thở dài từ đôi môi bị thương:

“Lau nước mắt đi, em yêu, vì tình yêu, đã khai mở đôi mắt chúng ta và biến ta thành những kẻ phụng sự nó, sẽ ban cho ta phước lành của lòng kiên nhẫn và chịu đựng. Lau nước mắt đi em và hãy nguôi ngoai, vì chúng ta đã ước thệ với tình yêu, và vì tình yêu đó chúng ta sẽ chịu sự dày vò của bần khốn và niềm cay đắng của bất hạnh và nỗi đau khổ của xa cách.

“Anh sẽ không bao giờ ngừng tranh đấu với ngày tháng cho đến khi anh tước được khỏi chúng kho báu xứng đáng cho đôi tay em nhận. Tình yêu, chính là Thượng Đế, sẽ nhận của chúng ta những giọt lệ và những tiếng thở dài này như một món cúng dường, và chúng ta sẽ được ban thưởng xứng đáng. Giã biệt anh yêu, vì anh sẽ đi trước khi trăng khuyết”.

Rồi tôi nghe một giọng dịu dàng trong đó lẫn tiếng nức nở; giọng của một trinh nữ trong ấy có cái nồng ấm của tình yêu cái chua chát của chia ly và sự dịu dàng của kiên nhẫn, nói: “Giã biệt, anh yêu”.

Họ chia tay, lúc ấy tôi vẫn ngồi dưới cội cây kia. Và những ngón tay của trắc ẩn lôi kéo tôi, và nỗi bí mật của sự sáng tạo tuyệt diệu này tách tôi ra. Lúc ấy tôi nhìn về phía Thiên Nhiên đang say ngủ và suy tư và tìm thấy trong ấy một vật vô cùng vô tận. Một vật không mua được bằng vàng. Tôi tìm được một vật không bị xóa nhòa bởi lệ của mùa thu cũng không bị phá hủy bởi sầu não và khốn khổ. Một vật chịu đựng và sống trong mùa xuân và kết trái vào những ngày hè. Trong ấy tôi tìm thấy Tình Yêu.