MỘT KHẢI TƯỢNG
Ở giữa một cách đồng trên bờ một dòng suối trong trẻo tôi thấy một chiếc lồng mà những chấn song đã được một bàn tay khéo léo tạo nên. Ở trong một góc lồng là một con chim chết và ở một góc khác là một cái chậu trong đó nước đã khô cạn và một cái đĩa không còn hạt kê.
Tôi đứng, chìm trong im lặng, và khiêm tốn lắng nghe, như thể là trong con chim chết và tiếng của dòng suối là một bài thuyết giáo đi tìm trái tim và đòi hỏi lương tri. Tôi suy tưởng và cân nhắc rồi tôi biết rằng con chim đáng thương kia đã chết khát ngay cạnh dòng nước chảy và chết đói giữa những cánh đồng, chính là chiếc nôi của đời sống. Như một người giàu bị nhốt trong kho báu của mình chết đói ngay giữa đống vàng.
Và sau một lát tôi thấy rằng chiếc lồng đã trở thành bộ xương người khô, và con chim chết biến thành một trái tim người; và trong trái tim là một vết thương sâu rỉ máu. Miệng vết thương giống như đôi môi của một người đàn bà đau khổ.
Đoạn tôi nghe một giọng thốt lên từ vết thương: “Tôi là trái tim người, tù nhân của vật chất và kẻ bị những pháp lệnh của con người tàn sát. Giữa cánh đồng của cái đẹp và trên các bờ suối nhân sinh tôi bị giam cầm trong chiếc lồng của luật lệ mà con người tạo ra cho tâm hồn.
“Trong chiếc nôi những vẻ đẹp của Sáng Tạo, giữa đôi cánh tay của Tình yêu, tôi chết trong quên lãng. Vì người ta ngăn cấm tôi nhận ân điển của những vẻ đẹp kia và hoa trái của Tình Yêu này. Tất cả những gì khơi dậy lòng khao khát của tôi người ta cho là nhơ nhuốc; và cái gì tôi ngưỡng vọng người ta coi là đáng khinh.
“Tôi là trái tim người, bị giam tù trong bóng tối của những pháp lệnh của đám đông và bị xiềng xích bởi ảo tưởng cho đến khi tôi chết.
“Tôi bị bỏ rơi bị ruồng rẫy trong những góc xó của nền văn minh và sự mê muội của nó. Lưỡi của loài người bị kiềm tỏa và đôi mắt họ khô cằn khi họ cười”.
Tôi đã nghe và thấy những lời này vì chúng tuôn trào với chính những giọt máu của trái tim bị thương kia.
Sau đó tôi không thấy gì nữa, mà tôi cũng chẳng nghe một giọng nói nào, vì tôi đã trở về với thực tại của mình.