GIỮA NHỮNG PHẾ TÍCH
Mặt trăng kéo một lớp màn dịu qua Thành Phố của Mặt Trời và im lặng bao phủ vạn vật. Và các phế tích dễ sợ vươn mình dậy như những khổng lồ chế giễu những sự vật của đêm.
Vào giờ đó hai hình dạng không chất thể hiện ra từ hư vô như sương mù bốc lên từ mặt hồ. Họ ngồi xuống trên một cột trụ đá hoa mà thời gian đã gỡ ra khỏi tòa nhà tuyệt diệu kia, và nhìn xuống một khung cảnh gợi lại những chốn huyền hoặc. Sau một lát một người trong họ ngước đầu lên và nói bằng một giọng như tiếng vọng dội lại bởi những thung lũng xa xăm:
“Đây là phế tích của những đền thờ mà anh đã xây lên cho em, em yêu; và kia là phế tích của một cung điện mà anh đã xây để vừa lòng em. Bây giờ chúng bằng phẳng với mặt đất, và chẳng còn lại gì ngoại trừ một dấu tích để cho các quốc gia biết sự vinh quang mà để được thanh danh ấy anh đã mất cả đời và cái sức mạnh mà để khuếch trương nó anh đã bắt những kẻ yếu làm việc. Hãy nhìn kỹ và suy nghĩ, em yêu, vì các nguồn lực thiên nhiên đã khắc phục thành phố mà anh đã xây, thời gian đã tiêu trừ cái khôn ngoan mà anh biết, và lãng quên đã xâm chiếm vương quốc mà anh đã gây dựng. Không còn lại gì ngoài những hạt tình yêu do vẻ đẹp của em tạo ra và cái đẹp mà tình yêu của em đem đến cho cuộc sống.
“Anh đã xây một đền thờ ở Jerusalem để thờ phụng ở đó. Các tăng lữ thánh hóa nó, và thời gian biến nó thành cát bụi. Rồi anh xây cho tình yêu một ngôi đền trong anh, và Thượng đế thánh hóa nó, và không có gì thắng được nó. Anh bỏ cuộc đời tìm hiểu vật chất và bản thể, và người ta nói: “Người ấy mới thật khôn ngoan về sự đời!” Và các thiên thần nói: “Trí khôn hắn mới nhỏ mọn làm sao!” Rồi anh thấy em, em yêu, và hát bài ca tình yêu và khát vọng, và các thiên thần mừng rỡ, còn loài người thì không thèm để ý.
“Những ngày vinh quang của anh giống những rào ngăn giữa linh hồn khát khao của anh và tâm linh ở trong vạn vật. Và khi thấy được em, tình yêu đã thức dậy và phá hủy những hàng rào và anh nuối tiếc những ngày đã trôi qua theo những ngọn sóng của tuyệt vọng, coi tất cả những gì dưới ánh mặt trời là hư ảo. Anh mặc giáp và cầm khiên, và các bộ lạc sợ anh. Và khi tình yêu soi sáng cho anh, anh khiêm tốn ngay đối cả với đồng loại. Và khi Tử Thần đến, thần cởi bỏ đi giáp trụ và cát bụi và mang tình yêu của anh tới Thượng đế”.
Sau một hồi im lặng hình dạng kia nói:
“Như bông hoa lấy hương thơm và sự sống từ lòng đất, cũng vậy tâm linh cất lọc từ sự mong manh của vật chất cái trí khôn lầm lạc và sức mạnh của nó”.
Rồi hai hình dạng kết hợp với nhau, biến thành một và đi mất.
Sau một lát hư không nói những lời này với những chốn ấy:
“Vô Biên không giữ lại gì ngoài Tình Yêu, vì Vô Biên cũng chính là Tình Yêu”.