← Quay lại trang sách

NHỮNG CHỮ LỬA

“Nơi đây an nghỉ một người mà tên được viết bằng nước”.

JOHN KEATS

Phải chăng những đêm tối đang đi qua chúng ta

Và định mệnh giẫm lên chúng ta?

Phải chăng những thời đại chôn vùi chúng ta và không nhớ đến chúng ta ngoại trừ như một cái tên trên một trang giấy được viết bằng nước thay vì mực?

Phải chăng kiếp sống này rồi phải tuyệt diệt.

Và tình yêu này rồi phải tan biến

Và những hy vọng này tàn tạ?

Phải chăng rồi tử thần sẽ phá hủy những gì ta xây dựng.

Và gió tung tán những lời của ta,

Và bóng tối che giấu những công trình của ta?

Vậy đời sống có phải là

Một dĩ vãng đã qua không để lại dấu vết,

Một hiện tại, theo chân dĩ vãng?

Hay một tương lai, vô ý nghĩa, trừ phi nó là hiện tại và dĩ vãng?

Phải chăng tất cả những gì là niềm vui trong tim ta

Và tất cả những gì làm tâm hồn ta ủ ê

Tan biến trước khi ta biết những kết quả của chúng?

Phải chăng con người chỉ như bọt nước

Trụ một khoảnh khắc trên mặt đại dương

Và bị cơn gió thổi qua đem đi –

Và không còn nữa?

Không, thật ra, vì chân lý của đời sống là đời sống

Đời sống mà không phải sinh ra trong lòng mẹ

Hay chấm dứt trong tử thần.

Những năm tháng này là gì nếu không phải là một khoảnh khắc trong vĩnh cửu?

Kiếp sống trần thế và tất cả những gì trong nó

Chỉ là một cơn mộng cạnh sự thức tỉnh

Mà ta gọi là tử vong và khủng khiếp.

Một cơn mộng, thế nhưng những gì ta thấy và làm trong đó

Thường hằng với sự thường hằng của Thượng Đế.

Bầu trời mang tất cả mọi tiếng cười và mọi tiếng thở dài

Phát xuất từ trái tim ta,

Và cất giữ âm điệu của mọi nụ hôn

Mà suối nguồn của chúng là tình yêu

Và các thiên thần tôn trọng

Tất cả những giọt lệ u sầu rơi từ đôi mắt ta,

Và rót đầy tai những tâm hồn lang bạt

Bằng ca khúc sáng tạo bởi những niềm vui ẩn khuất của ta.

Sau này trong kiếp sau

Ta sẽ thấy tiếng tim ta đập

Và hiểu rằng ta ngang hàng với những thần linh,

Điều mà hiện nay ta coi rẻ

Vì tuyệt vọng luôn luôn bén gót ta.

Cái lầm lạc mà hôm nay ta gọi là một nhược điểm.

Ngày mai sẽ xuất hiện là

Một khoen trong đời người.

Những bồn chồn và lao khổ không báo đáp ta

Sẽ ở lại với ta để kể những vinh quang của ta

Những tủi cực mà ta chịu đựng

Sẽ là vương miện danh dự của ta.

Nếu chàng ca sĩ dịu dàng Keats kia đã biết rằng những bài ca của chàng có lẽ không bao giờ thôi vun trồng niềm yêu thương cái đẹp trong lòng người, chắc chắn chàng đã nói:

“Xin viết trên mộ chí tôi: Nơi đây an nghỉ di hài của một người đã viết tên mình trên bầu trời bằng những chữ lửa”.