← Quay lại trang sách

TRÚ XỨ CỦA HẠNH PHÚC

Trái tim tôi mệt mỏi trong tôi, từ biệt tôi và đi đến Trú Xứ của Hạnh Phúc. Và khi nó đã đến thánh điện kia mà tâm hồn đã thánh hóa, nó đứng kinh ngạc, vì không thấy ở đó những sự vật mà nó đã tưởng tượng.

Nó không thấy ở đó quyền lực hay giàu có, cũng chưa thấy thế quyền. Nó chẳng thấy gì ngoài chàng Đẹp và bạn lứa chàng, con gái của Tình Yêu và con của họ là Trí Huệ.

Đoạn tim tôi nói với con gái của Tình Yêu rằng: “Hỡi Tình Yêu, đâu là sự thỏa mãn? Tôi nghe rằng nó cùng ở đây với nàng”. Và nàng đáp: “Thỏa mãn đang đi vắng để thuyết giảng ở thành phố, nơi của đồi bại và tham lam; chúng tôi không cần thỏa mãn ở chốn này. Hạnh phúc không cần sự thỏa mãn, vì hạnh phúc chả là gì ngoài một nỗi hoài mong mà kết hợp ôm ấp; thỏa mãn là một sự khuây nguôi bị chinh phục bởi lãng quên. Linh hồn bất tử không thỏa mãn, vì nó luôn luôn khao khát toàn thiện; và toàn thiện là Vô Biên”.

Và tim tôi nói với chàng Đẹp rằng: “Hãy chỉ cho tôi niềm bí mật của đàn bà, hỡi Sự Đẹp, và giác ngộ tôi, vì người là kiến thức”. Chàng trẻ nói: ” Nàng là người, hỡi trái tim người, và vì người hiện hữu, nàng cũng vậy. Nàng là ta, và bất cứ ta là ai, nàng là vậy. Nàng như một tôn giáo khi kẻ si mê không phàm hóa nó; như vầng trăng tròn khi những đám mây không che khuất nó; như cơn gió không bị sự đồi bại và bất tịnh xúc phạm”.

Đoạn tim tôi tiến gần đến Trí Huệ, con gái của Tình Yêu và Sự Đẹp, và nói: “Xin cho tôi trí huệ để tôi có thể đem đến cho loài người”. Nàng đáp: “Hãy nói rằng hạnh phúc khởi đầu trong sự linh thánh của những linh thánh của tâm hồn và không từ bên ngoài đến”.