← Quay lại trang sách

MỘT CHUYỆN TÌNH

Một chàng trai trẻ đầy nhựa sống ngồi trong một căn nhà cô đơn. Chàng ngồi hết nhìn qua cửa sổ lên bầu trời đầy sao, lại nhìn vào tấm hình của một người đàn bà trong tay chàng. Một tấm hình mà đường nét và màu sắc phản chiếu trên khuôn mặt chàng. Tấm hình khuôn mặt một người đàn bà nói chuyện với chàng và biến đôi mắt chàng thành tai; khiến chàng hiểu được ngôn ngữ của các linh hồn chập chờn trong căn buồng kia; đem ra đời những trái tim thắp sáng bởi tình yêu và tràn đầy hoài mong.

Giờ giấc trôi qua như vậy như thể là một phút của mộng mị hoan hỉ, hay như một năm của vĩnh cửu. Đoạn chàng đặt tấm hình trước mặt chàng và nhặt giấy bút lên rồi viết:

“Hỡi người yêu dấu của linh hồn anh! Những chân lý vĩ đại và cao thượng không chuyển từ một người này tới một người khác bằng ngôn ngữ; đúng hơn họ đã chọn im lặng như một con đường giữa những linh hồn. Anh biết rằng cái tịch nhiên của đêm nay là một sứ giả giữa hai tâm hồn ta đem những lá thư còn dịu dàng hơn những lá thư mà cơn gió viết trên mặt nước; tụng niệm những trang sách của đôi tim ta cho nhau. Như Thượng Đế muốn rằng linh hồn ta bị đặt trong ngục tù của thể xác, thì tình yêu cũng truyền lệnh rằng anh phải là tù nhân của ngôn ngữ.

“Em ạ, họ bảo rằng tình yêu qua sự thờ phụng biến thành một ngọn lửa thiêu đốt tất cả. Anh đã khám phá ra rằng giờ chia cách không thắng lướt sự kết hợp bản ngã siêu phàm của chúng ta, như anh đã biết với lần gặp gỡ đầu tiên rằng tâm hồn anh là bạn lứa của em suốt vô lượng kiếp, và cái nhìn đầu tiên của em, thật ra, không phải là cái nhìn đầu tiên.

À, em yêu, chính cái giờ kết hợp đôi tim bị lưu đày khỏi nhau của ta là một giữa nhiều giờ duy trì niềm tin của anh vào vĩnh cửu của tâm hồn và bất tử tính của nó. Trong một giờ phút như vậy Thiên Nhiên xé tấm màn che khỏi khuôn mặt của công lý vĩnh cửu mà thiên hạ cho là bất công.

“Em nhớ không, em yêu, khu vườn mà ta đứng, mỗi kẻ nhìn mặt người yêu mình? Và những cái nhìn của em cho anh biết mối tình em yêu anh không phát sinh từ lòng thương hại. Những cái nhìn ấy dạy anh công bố cho chính mình và cho thế gian rằng món quà phát sinh từ công lý còn vĩ đại hơn món quà khởi đầu nơi lòng từ thiện. Và tình yêu được tạo từ hoàn cảnh giống như nước trong đầm.

“Trước mặt anh, em yêu, là một cuộc đời mà anh ao ước trở nên vĩ đại và đẹp đẽ. Một cuộc đời hẳn sẽ được những người tương lai ghi nhớ và gợi lên tình yêu và lòng quý chuộng của họ. Một cuộc đời mà khởi đầu là gặp gỡ em, và anh được bảo đảm sự bất tử của nó. Vì anh tin rằng con người em có thể đem lại cái sức mạnh mà Thượng Đế đã tước đoạt khỏi anh. Vâng, như là mặt trời trưởng dưỡng những hoa thơm trên cánh đồng. Và cũng thế mối tình anh vẫn còn lại với anh và các thời đại và bền bỉ thoát khỏi vị kỷ, để nó có thể tỏa rộng và vượt lên trên các sự vật nhỏ nhen trong sự sùng mộ em”.

Chàng trẻ đứng dậy và chậm rãi đi qua căn buồng. Đoạn chàng lại nhìn từ cửa sổ và thấy mặt trăng đã lên, chan hòa bầu trời với ánh sáng dịu dàng của nó. Chàng trở lại với lá thư và viết:

“Tha thứ cho anh, yêu dấu, vì anh đã nói với em như một người khác, mà em là nửa thân thể anh mà anh đã đánh mất khi đôi ta trồi lên từ bàn tay của Thượng Đế vào cùng giây phút ấy. Xin tha thứ anh!