HÀI ĐỒNG JESUS
Hôm qua anh đã cô đơn trên trần gian này, em yêu, và nỗi cô đơn của anh cũng tàn nhẫn như thần chết vậy. Anh cô đơn như một đóa hoa mọc trong bóng của những tảng đá vĩ đại, và Đời Sống không quan tâm đến sự hiện hữu của anh. Và anh cũng chẳng quan tâm đến sự hiện hữu của Đời Sống.
Hôm nay tâm hồn anh thức tỉnh và thấy em đứng cạnh nó, và khuôn mặt nó rực rỡ. Nó phủ phục trước em y như người mục tử phủ phục khi anh thấy bụi cây cháy đỏ.
Hôm qua không khí cứng và những tia mặt trời yếu ớt. Sương mù che phủ mặt đất, và tiếng sóng gầm như một cơn bão hú.
Anh nhìn lối này và lối kia, và chẳng thấy gì ngoại trừ chính anh sầu khổ đứng cạnh mình. Và những chiếc bóng của u tối chập chờn quanh anh như những con quạ đói.
Hôm nay không khí trong trẻo và toàn thiên nhiên trầm trong ánh sáng, và những ngọn sóng biển hòa hoãn và những đám mây tản mác. Bất cứ nhìn đâu anh cũng thấy em và thấy những bí ẩn của đời sống quanh em như những bọt nước lấp lánh tung lên bởi một con chim tắm trên mặt hồ trong trẻo.
Chiều qua anh là một lời tịch nhiên trong tâm trí của đêm. Hôm nay anh trở thành một bài hát ru trên miệng lưỡi của ban ngày. Và điều này đã xảy ra trong một giây phút của thời gian cấu tạo bởi một cái nhìn và một lời nói, một tiếng thở dài và một nụ hôn.
Giây phút ấy, em yêu, đã kết hợp dĩ vãng của tâm hồn anh với tương lai của nó. Như thể là một đóa hồng trắng vươn từ lòng đất u tối lên ánh sáng ban ngày.
Giây phút ấy đối với đời anh cũng như sự đản sinh của Jesus đối với các thời đại, vì nó tràn đầy tâm linh, thuần khiết và tình thương. Nó biến những tăm tối của lòng anh thành ánh sáng, và khổ đau và tuyệt vọng thành hạnh vận.
Những ngọn lửa của tình yêu từ trời rơi xuống dưới những hình dáng và thể thức khác nhau nhưng chúng có cùng một dấu hiệu trên trái đất.
Ngọn lửa nhỏ thắp sáng những xó xỉnh trái tim của một người cũng như ngọn lửa rực rỡ vĩ đại từ trời xuống để thắp sáng sự u tối của các quốc gia. Vì trong linh hồn này là các nguyên tắc, khát vọng và tình cảm trong linh hồn của tất cả nhân loại.
Những Đứa Con của Judah, em yêu, chờ đợi một Đấng Vĩ Đại đã hứa đến từ buổi khai thủy của thời gian để cứu họ thoát khỏi sự hệ lụy của các quốc gia.
Tâm hồn vĩ đại ở Hy Lạp thấy rằng sự thờ phượng Jupiter và Minerva không có giá trị, và tâm hồn không còn thỏa mãn nữa.
Và ở La Mã tư tưởng cao siêu thẩm xét, và thấy rằng sự linh thánh của Apollo đã trở nên xa với tình cảm con người. Và vẻ đẹp vĩnh cửu của Venus đã gần kề tuổi già.
Các quốc gia biết, mà không hiểu nguyên do, một nỗi thèm khát của tâm linh muốn được chỉ dạy những sự việc siêu việt vật chất. Và họ mong mỏi một niềm tự do không phải của thể xác để dạy con người vui vẻ với láng giềng của mình dưới ánh mặt trời và vẻ đẹp của đời sống.
Vì, thật ra, chính tự do ấy đưa một người đến gần với Nguồn Lực vô hình mà không run sợ.
Tất cả những sự việc ấy đã xảy ra hai ngàn năm trước đây khi những hoài vọng của lòng người chập chờn giữa những sự vật hữu hình, sự không dám đến gần Đấng Bất Tử, Linh Hồn Vũ Trụ. Khi Pan, thần rừng thẳm, đang làm linh hồn những mục tử chết khiếp, và Baal, thần mặt trời đang đè nén lồng ngực của những kẻ thấp kém và khốn khổ với những tu sĩ của ngài.
Và vào một đêm, đúng hơn một giờ, một khoảnh khắc cách biệt khỏi những thời đại - vì nó còn mạnh mẽ hơn các thời đại - đôi môi của đấng Thần Linh hé mở và thốt ra Lời của Sự Sống, hiện hữu tự buổi khai thủy với đấng Thần Linh.
Và nó giáng hạ với ánh sáng của những vì sao và những tia của mặt trăng và hiện hình và là một hài nhi trong đôi cánh tay của một thiếu phụ. Và ở một nơi hèn mọn mà những mục tử che chở bầy thú của họ khỏi những hiểm nghèo của đêm tối.
Đó là một hài nhi ngủ trên rơm khô trong một máng lừa.
Một đế vương ngồi trên một ngai làm bằng những trái tim nặng nề vì sức nặng của hệ lụy và những linh hồn khao khát Tâm Linh; và những tư tưởng khao khát Trí Huệ.
Đó là một hài nhi, cuốn trong y phục của mẹ, tước đoạt bằng sự dịu dàng chiếc quyền trượng khỏi tay Jupiter và trao nó cho gã mục tử nghèo nàn ngơi nghỉ trên trái đất với bầy thú của y.
Chính người là kẻ đã lấy trí huệ từ Minerva và đặt nó trên miệng lưỡi của gã ngư phủ thấp hèn đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ trên bờ hồ.
Kẻ đã chưng cất lên niềm vui bằng sự đau khổ cả chính mình từ Apollo và trao nó cho kẻ khổ đau đang đứng van vỉ trước cửa. Và rót vẻ đẹp qua vẻ đẹp của người từ Venus ra và trồng nó trong linh hồn của người đàn bà sa đọa kinh sợ những kẻ áp chế mình.
Chính ngài là kẻ đã hạ Baal xuống khỏi địa vị quyền lực và đặt thay vào đó người nông dân đã gieo những hạt giống ngoài đồng bằng mồ hôi trên trán mình.
Không phải rằng nỗi đau của anh, em yêu là nỗi đau của các bộ lạc Israel năm qua?
Không phải rằng anh đã ngóng trông trong tịch nhiên của đêm tối một Đấng Cứu Thế đến để giải thoát anh khỏi hệ lụy của tháng ngày?
Không phải rằng anh đã biết với các quốc gia xưa về nỗi thèm khát sâu xa đó của linh hồn?
Không phải rằng anh đã lang thang trên lộ đời như một đứa trẻ lạc lõng giữa những chốn lạ? Và không phải rằng linh hồn anh là một hạt giống gieo trên một tảng đá, mà lũ chim không nhặt lên mà cũng chẳng hủy hoại, và các nguồn lực thiên nhiên không chẻ tan mà cũng chẳng làm cho sinh nảy?
Tất cả những việc này xảy ra khi những cơn mộng của anh tìm một xó tối và sợ không dám đến gần ánh sáng.
Và vào một đêm, đúng hơn, một giờ, một khoảnh khắc tách riêng khỏi những năm của đời anh, vì nó êm đềm hơn tất cả những năm của đời anh, đấng Thần Linh từ vòng ánh sáng trên cao giáng nhập anh và nhìn anh bằng đôi mắt em, và nói với anh bằng miệng lưỡi em. Từ cái nhìn và lời nói ấy phát sinh ra tình yêu, và tình yêu tìm được an nghỉ trong trái tim tan vỡ của anh.
Đó là một mối tình vĩ đại, ngự trị trong máng cỏ trong tim anh; một mối tình tuyệt đẹp cuốn trong những tã của từ bi. Một hài nhi dịu dàng nằm trong lòng tâm linh, biến nỗi buồn của anh thành niềm vui và sự khốn khổ của anh thành vinh quang, và biến nỗi tịch liêu của anh thành một điều thú vị.
Một vị vua cao ngất trên ngai bằng những chất liệu phi thường, bằng tiếng nói của người đã đem lại sự sống cho những ngày chết của anh, và ánh sáng cho đôi mắt nức nở của anh bằng sự xúc chạm của người; mà cánh tay phải của người giật hy vọng khỏi hố sâu tuyệt vọng.
Đêm thật dài, em yêu, và giờ đây đã gần bình minh; chả mấy chốc trời sẽ sáng. Vì hơi thở của Hài Đồng Jesus đã tràn đầy bầu trời và lẫn vào không khí.
Đời anh là một câu chuyện sầu muộn; giờ đây trở thành một chuyện vui. Và nó sẽ biến thành chân phúc, vì đôi cánh tay của Chúa Hài Đồng đã bao bọc trái tim và ôm trọn linh hồn anh.