← Quay lại trang sách

TÂM HỒN GIAO CẢM

Thức dậy, em yêu thức dậy!

Vì hồn anh kêu gọi em từ bên kia những đại dương cuồng nộ;

Tâm hồn anh trải đôi cánh trên những đợt sóng giận dữ sủi bọt.

Dậy đi, vì tất cả đều im lìm,

Tiếng đập của móng ngựa và bước chân của khách bộ hành

Đều đã im lặng;

Và giấc ngủ bao trùm linh hồn loài người.

Nhưng một mình anh vẫn còn thức,

Vì mong mỏi giữ anh lại mỗi khi giấc ngủ định chôn vùi anh,

Và tình yêu đem anh đến kề bên em

Khi những ảo ảnh muốn đem anh đi xa.

Anh đã rời khỏi giường, em yêu,

Vì anh sợ những bóng tối của an ủi ẩn mình dưới những lớp chăn.

Anh đã ném cuốn sách qua một bên,

Vì những tiếng thở dài của anh đã xóa những dòng chữ trên những trang sách

Nên chúng trở thành trắng và trống không trước anh

Dậy đi, dậy đi, em yêu, và lắng nghe anh.

Nhìn em đây, anh yêu,

Vì em đã nghe tiếng gọi của anh từ bên kia những đại dương

Và cảm thấy sự xúc chạm của đôi cánh anh.

Em đã rời giường để đi bộ trên thảm cỏ,

Và sương khuya đã làm ướt đôi chân và vạt áo em.

Hãy nhìn em đứng trước anh dưới những cành hạnh đào trổ bông.

Lắng nghe tiếng gọi của anh.

Hãy nói đi, em yêu,

Và để hơi thở em bay cùng cơn gió đến từ những thung lũng Lebanon.

Nói đi, và chẳng ai ngoài anh nghe những lời của em,

Vì đêm đã xua tất cả tạo vật về nơi an nghỉ,

Và những người trong thành phố đang say ngủ.

Chỉ một mình anh thao thức.

Bầu trời đã dệt một tấm màn bằng ánh trăng

Và buông nó trên Lebanon

Bầu trời đã may một chiếc áo bằng bóng tối của đêm đen

Và xếp nó ngang với khói của những xưởng thợ và hơi thở của Thần Chết

Chúng đã che giấu trong nếp gấp những xương xẩu của thành phố

Những dân làng đang say ngủ trong lều của họ

Giữa cây liễu và cây hạnh đào;

Và linh hồn họ vội vã đi về những xứ mộng, em ạ.

Loài người gập xuống vì sức nặng của vàng,

Và lòng tham làm đôi gối họ yếu đuối.

Đôi mắt họ nặng nề vì phiền muộn và bồn chồn,

Và họ bị ném lên giường.

Lòng họ bị dày vò, em ạ, bởi những ma quỷ của khốn khổ và tuyệt vọng.

Những bóng ma của các thời đại đã qua đi trong những thung lũng,

Và trên những đỉnh cao lang thang các linh hồn của những vua chúa và tiên tri.

Những tư tưởng anh đã hướng về các nơi chốn của kỉ niệm

Và chỉ cho anh sức mạnh của Chaldea và niềm kiêu hãnh của dân Assyria và sự cao thượng của A-rập.

Những bóng ma tối tăm của những kẻ cắp đi trong các lối hẹp

Và trong các kẽ nứt của những bức tường những rắn độc của tham dục ngóc đầu;

Trên những góc phố hơi thở của kẻ ốm đau hòa lẫn với những cơn đau nhói của cái chết.

Kỷ niệm đã vạch toang những tấm màn của lãng quên

Và khai mở ra cho anh những ghê tởm của Sodom và Gomorrah.

Những cành cây đong đưa, em yêu,

Và tiếng xào xạc của lá

Lẫn với tiếng thầm thì của dòng suối trong thung lũng

Đem đến bên tai ta

Bài hát của Solomon, và những âm điệu chiếc thất huyền của David,

Với những khúc điệu của Mausili*

Linh hồn của những đứa trẻ trong khu nhà run rẩy,

Và cơn đói gặm nhấm chúng.

Mẹ chúng lo âu nằm trên những chiếc giường khổ não và ưu tư,

Và những giấc mơ mong muốn khiến trái tim của những kẻ lơ là phải sợ hãi.

Anh nghe tiếng than van sâu xa và tiếng thở dài chua chát

Tràn ngập tận xương tủy với tiếng nức nở và rên rỉ.

Hương thơm của hoa huệ và thủy tiên

Vươn lên hôn mùi thơm của hoa nhài,

Và lẫn với hơi thở ngọt ngào của bách hương

Cưỡi ngọn gió trên những ngọn đồi con và những lối đi ngoằn ngoèo;

Chất đầy tâm hồn với tình yêu

Làm tròn lòng hoài mong của nó

Để ôm bầu trời bay mất.

Những mùi gớm ghiếc từ những con đường hẹp bốc lên,

Lẫn với ốm đau và bệnh hoạn,

Và giống như những mũi tên nhọn ẩn khuất, gây tổn thương

Cho những cảm quan, và bầu không khí trong lành đầy chất độc.

Buổi sáng đã đến, em yêu,

Và những ngón tay của thức tỉnh vỗ về

Đôi mắt của những kẻ say ngủ.

Những tia sáng tím đang vươn lên từ bên kia những ngọn đồi

Để gạt qua bên tấm màn che của đêm tối

Khỏi vinh quang và uy quyền của Sự sống.

Những ngôi làng yên nghỉ trong tịch nhiên thanh bình trên đôi vai của thung lũng

Đã thức dậy.

Chuông thánh đường reo những lời tán thán,

Và bầu trời đầy những âm thanh hoan lạc

Báo tin giờ cầu nguyện đã kề.

Những hang động ném lại các tiếng vang

Như toàn thể Thiên Nhiên đang đứng cầu nguyện.

Lũ bê đã rời tàu,

Và bầy cừu và dê cũng rời chuồng;

Chúng đi ra ngoài những cánh đồng để ăn cỏ

Và ăn những lớp cỏ trĩu sương lóng lánh.

Trước chúng là những mục đồng vừa đi vừa thổi sáo,

Và sau chúng là những cô gái, cùng lũ chim chào mừng ban mai đến.

Buổi sáng đã đến, em ơi,

Và bàn tay nặng nề của ngày đã đặt

Trên những khu đông đảo.

Những tấm màn đã được kéo khỏi cửa sổ,

Và những cánh cửa mở toang.

Để lộ những đôi mắt mệt mỏi và những khuôn mặt phiền muộn

Và những linh hồn thất vọng quay ra hì hục làm việc

Trong thân thể họ Thần Chết sánh vai với Sự Sống:

Và những chiếc bóng của sợ hãi và khốn khổ đứng xoạc chân trên những vẻ căng thẳng của họ

Như thể họ bị đưa đến lò sát sinh.

Hãy nhìn những đường phố van vỉ vì áp lực của những linh hồn tham muốn vội vã

Bầu trời đầy tiếng lóc cóc của sắt, tiếng kẽo kẹt của những bánh xe, và tiếng xì xục của hơi nước.

Thành phố đã trở nên một bãi chiến trường ở đó kẻ mạnh cạnh tranh với kẻ yếu,

Và kẻ giàu gặt hái sức lao động của người nghèo.

Cuộc đời mới đẹp làm sao, em yêu!

Giống như trái tim của một thi sĩ,

Đầy ánh sáng và sức sống.

Cuộc đời mới hà khắc làm sao, em yêu!

Như trái tim của một kẻ bất lương,

Đầy tội lỗi và sợ sệt.