← Quay lại trang sách

TIẾNG NÓI CỦA MỘT THI SĨ ❖ I ❖

Sức mạnh gieo trong những miền sâu thẳm của lòng tôi và tôi gặt hái và thu thập những bông lúa thành từng bó và cho những kẻ đói.

Tâm linh phục sinh cây nho nhỏ bé này và tôi ép những trái của nó và đem cho những kẻ khát uống.

Trời đổ đầy dầu vào chiếc đèn này và tôi thắp nó và để nó cạnh cửa sổ để soi sáng cho những kẻ đi qua trong đêm.

Tôi làm những việc này vì tôi sống bởi chúng và nếu như ngày ngăn cấm tôi và đêm giữ tay tôi lại, tôi sẽ tìm cái chết; vì cái chết còn thích hợp hơn cho một tiên tri bị xứ sở mình xua đuổi và một thi sĩ làm kẻ lưu đày ngay chính trên quê hương mình.

Loài người ồn ào như cơn bão, và tôi thở dài im lặng. Vì tôi đã khám phá ra rằng cơn thịnh nộ của giông bão đã giảm bớt và bị nuốt trọn bởi hố thẳm thời gian; nhưng một tiếng dài chịu đựng với sự bền bỉ của Thượng Đế.

Loài người bám vào vật chất lạnh như tuyết. Tôi tìm ngọn lửa tình yêu cài lên ngực tôi để nó có thể tiêu hủy các bộ phận trọng yếu của thân thể tôi và làm yếu lòng dạ tôi. Vì tôi đã khám phá ra rằng vật chất giết một người mà không hề mệt nhọc, và tình yêu lo âu phục sinh nó.

Loài người bị phân chia thành những phái và bộ lạc, và thuộc về những xứ sở và lãnh thổ.

Tôi thấy tôi là một người lạ ở một xứ sở, và là một người lạ giữa một dân tộc. Nhưng toàn thể thế giới là quê nhà tôi, và gia đình và nhân loại là bộ lạc tôi. Vì tôi đã thấy rằng con người yếu đuối và chia rẽ ngay chính trong mình. Và trái đất nhỏ hẹp và trong cơn điên cuồng đã tự chia thành những vương quốc và hầu quốc.

Loài người tụ họp để phá hủy thần am của tâm linh và giúp xây dựng những đền đài của thân xác.

Tôi đứng một mình vừa tiếc thương vừa lắng nghe. Và tôi nghe từ trong tôi một tiếng nói hy vọng, nói rằng:

“Vì tình yêu ban sự sống cho trái tim người nhọc nhằn, cũng vậy sự điên cuồng dạy nó những phương thuật của trí huệ. Đau đớn và điên cuồng đưa đến một niềm vui lớn và một kiến thức viên mãn, vì Trí Huệ Vĩnh Cửu không tạo ra một cái gì vô ích dưới mặt trời này cả”.

❖ II ❖

Tôi đứng một mình vừa tiếc thương vừa lắng nghe. Và tôi nghe những người cư ngụ trên ấy vì sự mệt mỏi của họ.

Nhưng dân tộc tôi đã cầm gươm lên, nói rằng họ làm thế là vì yêu xứ sở, và tấn công xứ láng giềng và cướp hàng hóa của họ, giết người, biến trẻ con thành cô nhi và đàn bà thành góa phụ, và tưới đất họ bằng máu của những đứa con của nó và nuôi dưỡng mãnh thú bằng thịt những người trẻ của xứ ấy, tôi muốn ghét xứ sở và dân tộc tôi làm sao.

Lòng tôi như lửa đốt khi nhớ lại nơi tôi sinh ra, và ngưỡng trông về căn nhà mà ở đó tôi đã lớn lên;

Nhưng nếu như một người bộ hành tìm thức ăn và ẩn náu trong căn nhà ấy và những người trong nhà xua đuổi ông, thì niềm vui của tôi hẳn biến thành bi ai và nỗi hoài mong của tôi trở thành một niềm an ủi, và tôi hẳn sẽ nói:

“Thật ra căn nhà nào mà từ chối không cho kẻ cùng quẫn ăn và không cho kẻ lạc đường một chỗ ngủ căn nhà ấy đáng bị sụp đổ suy vi nhất”.

Tôi yêu nơi tôi sinh ra bằng phần nào cái tình mà tôi yêu xứ sở tôi;

Tôi yêu xứ sở tôi bằng một chút ít mối tình mà tôi yêu thế giới, quê nhà của tôi.

Tôi yêu thế giới bằng cả con người tôi, vì nó là đồng cỏ của Con Người, linh hồn của thánh tính trên thế gian.

Nhân tính linh thiêng là linh hồn của thánh tính trên thế gian. Cái nhân tính ấy đứng giữa những hoang phế che sự trần truồng của mình bằng những lớp y phục tả tơi, và nhỏ lệ giàn giụa trên đôi má khô héo của nàng; kêu gọi những đứa con của mình bằng một giọng lấp đầy bầu trời bằng những tiếng rên rỉ than van.

Những đứa con không nghe nàng vì họ đang hát những bài ca chiến trận; những đứa con trốn khỏi những giọt lệ của nàng trong những lưỡi gươm sáng chói vung lên.

Nhân tính, ngồi trong nỗi tịch liêu kêu gọi xin thiên hạ cứu giúp và người ta chẳng quan tâm. Nhưng có một người trong họ đến gần và lau những giọt nước mắt và an ủi nỗi khổ đau của nàng, rồi những người khác sẽ nói: “Bỏ rơi nàng đi, vì nước mắt chỉ làm những kẻ yếu sầu não”.

Nhân tính là linh hồn của thánh tính trên thế gian. Thánh tính đi giữa những quốc gia nói về tình yêu và chỉ con đường sống.

Và đám đông cười và chế nhạo những lời và giáo lý của nó, mà hôm qua chúa Jesus nghe và vì vậy mà ngài bị đóng đinh. Cả Socrates nữa, cũng nghe, và họ bắt người phải uống thuốc độc dược.

Những người trong thiên hạ hôm nay nghe và nói với Chúa Jesus và Socrates, đám đông không thể giết họ, nhưng lại giễu cợt những người này nói rằng: “Sự khinh miệt còn khắc nghiệt hơn cái chết và còn chua chát hơn”.

Jerusalem không đủ khả năng giết Chúa Jesus, vì Người sống vĩnh cửu. Athens không thể hủy diệt Socrates, vì ngài cũng sống đời đời. Giễu cợt và khinh miệt sẽ không thắng lướt được những kẻ lắng nghe nhân tính và đi theo bước chân những thần linh. Họ sẽ sống đời đời kiếp kiếp.

❖ III ❖

Bạn là người anh em của tôi và chúng ta là con của một đấng thánh linh đại đồng.

Bạn giống tôi, vì chúng ta là tù nhân của hai thân xác hình thành bởi một thứ đất sét.

Bạn là người bằng hữu của tôi trên đường đời và là người giúp tôi hiểu một chân lý bị che giấu bên kia những đám mây. Bạn là người, nhưng tôi đã thương bạn, hỡi người anh em.

Bạn muốn nói gì về tôi thì nói và ngày mai sẽ phán đoán bạn, và những lời lẽ của bạn là một chứng nhân trước sự phê phán và là một chứng cớ trước công lý của nó.

Muốn lấy gì của tôi thì lấy, nhưng bạn không được cướp phá ngoại trừ phần mà bạn có quyền có và những gì mà tôi đã tham lam chiếm lấy. Bạn xứng đáng được một phần, nếu phần ấy thỏa mãn bạn.

Hãy làm đổ máu tôi và đâm thủng thân tôi, nhưng bạn không được làm tổn thương linh hồn tôi, mà cũng không được hủy hoại nó. Hãy xiềng xích tay chân tôi lại và ném tôi vào một nhà giam tối đen. Thế nhưng bạn không được giam tù tư tưởng tôi, vì nó tự do như ngọn gió thổi qua không gian vĩnh cửu vô biên.

Bạn là anh em của tôi và tôi thương bạn.

Tôi thương bạn khi bạn phủ phục trong Hồi tự, quì trong giáo đường, và cầu nguyện trong hội đường.

Bạn và tôi là những đứa con của một đức tin - đấng Tối Linh. Và những người đứng lên làm lãnh đạo của nhiều chi nhánh của đức tin ấy chỉ như là những ngón trên bàn tay của một thánh tính chỉ vào sự toàn thiện của Đấng Tối Linh.

Tôi thương bạn vì cái tình thương chân lý của bạn khởi dậy từ đầu óc tất cả mọi người. Cái chân lý ấy hiện tôi không thấy được vì sự đui mù của tôi, nhưng tôi coi nó là linh thánh vì nó thuộc về những sự vật của Đấng Tối Linh. Cái chân lý mà rồi sẽ gặp gỡ chân lý của tôi trong kiếp sau và hòa lẫn vào nhau như hương thơm của những đóa hoa, và trở nên một bao hàm tất cả và bất tử với sự bất tử của Tình Yêu và Cái Đẹp.

Tôi thương bạn, vì tôi đã thấy bạn yếu đuối trước kẻ mạnh và tàn bạo; và nghèo hèn cùng quẫn trước những cung điện của những kẻ có phước và những kẻ tham lam.

Tôi cũng đã khóc vì bạn, và qua màn lệ tôi đã thấy bạn trong đôi tay của một nền công lý tươi cười với bạn và giễu cợt những kẻ hành hạ bạn.

Bạn là anh em của tôi và tôi thương bạn.

❖ IV ❖

Bạn là anh em của tôi, vậy sao bạn lại tranh đua với tôi?

Tại sao lại đến xứ tôi cố hạ nhục tôi để thỏa mãn những kẻ muốn tìm vinh quang từ những lời nói của bạn và hoan lạc từ sự khó nhọc của bạn?

Sao bạn lại bỏ rơi vợ con để theo đuổi thần chết đến một miền xa vời vì những kẻ lãnh đạo mua vinh dự bằng máu bạn và địa vị cao bằng nỗi đau của mẹ bạn? Có phải là một việc cao cả chăng một người tranh đấu ngoài mặt trận với người anh em mình?

Vậy ta hãy dựng một bức tượng Cain và hát ca tụng Hanan.

Người anh em ơi, họ có nói rằng sự bảo trì cái ngã là kinh điển đầu tiên. Nhưng tôi đã thấy những kẻ tham muốn đặc quyền tán thành cho bạn hạ thấp cái ngã, để kiềm chế các anh em bạn dễ hơn.

Cũng vậy họ nói rằng tình yêu đời cho phép ta trộm quyền lợi của người khác.

Nhưng tôi nói rằng sự bảo vệ quyền lợi của người khác là một trong những hành vi cao thượng và tốt đẹp nhất của con người.

Và nếu sự hiện hữu của tôi là điều kiện gây nên sự hủy hoại cho sự hiện hữu của kẻ khác, thì, tôi nói rằng, tôi thấy cái chết còn ngọt ngào hơn.

Và nếu tôi không tìm được một người nào đáng kính và dễ thương để giết tôi, thì một cách sung sướng bằng chính tay mình tôi sẽ đến vĩnh cửu trước hạn kỳ.

Ngã ái, người anh em ạ, gây nên xung đột mù quáng, và xung đột sinh ra phân tranh,và phân tranh đem đến thế quyền và uy lực, và những thứ này là nguyên nhân của cạnh tranh và đè nén.

Tâm linh xem quyền lực của minh triết và công chính trên vô minh và tàn bạo. Nhưng nó gạt bỏ cái quyền lực rèn luyện bởi những gươm thép sắc lưỡi để gieo rắc vô minh và bất công.

Đó là cái quyền lực hủy diệt Babylon và san bằng Jeruselem đến tận gốc và hạ thấp Rome;

Cũng là cái quyền lực gây dựng nên những kẻ làm đổ máu và sát nhân mà dân chúng cho là vĩ đại; mà tên họ những nhà văn tán thán; mà những chiến trận của họ sách vở không chịu ghi lại cũng như trái đất không cưu mang được họ trên lưng khi họ nhuộm mặt nó bằng máu vô tội.

Người anh em ơi, cái gì đã khiến bạn mê kẻ lừa dối bạn, và khiến bạn khát khao kẻ làm tổn thương bạn?

Quyền lực chân chính là một nền minh triết canh giữ một luật pháp công bằng và tự nhiên.

Đâu là sự công chính của quyền tối cao khi nó giết kẻ sát nhân và bỏ tù kẻ trộm cắp thế rồi lại tấn công láng giềng mình và giết cướp hàng ngàn lần?

Những kẻ sát nhân cuồng nhiệt trừng phạt những kẻ sát nhân, và những kẻ trộm trả miếng kẻ cắp?

Bạn là anh em của tôi và tôi thương bạn, và tình yêu là công lý ở mức thể hiện cao nhất.

Và nếu tôi không công bằng trong tình thương của tôi cho bạn trong tất cả mọi xứ, thì tôi không là gì hơn một kẻ lừa bịp che giấu cái ác của ngã chấp dưới lớp y phục đẹp đẽ của tình thương.