Hồi Thứ Hai Mươi Hai Giữa phong ba sấu biển quyết hành hung,-Vì gia chủ chó xi ra trợ chiến
Khi Triệu-Dõng ra khỏi Thạch-đình, thì trương bườm bọc gió mà chạy. Lúc ấy trời trong trăng tỏ sóng tịnh biển êm. Triệu-Dõng đương đứng sau lái, cầm bánh và giữ lèo còn Thu-Hà với Triệu-nương ngồi phía trong mui chị em trò chuyện ; bỗng thấy dưới nước, thình-lình ló lên một cái đầu trọc lóc như đầu cá nược, kế thấy hai tav vói nắm be ghe rồi nhảy phóc lên đứng trên mui, mình mẩy trần truồng như mọi, bên lưng có dắt một ngọn dao, bộ tướng dữ dằn, hình thù vậm vỡ, rồi lấy tay chỉ Triệu-Dõng và nói:
“Sao mi dám cả gan, nửa đêm lén tới Thạch-đình mà chở người đi vậy? Nếu mi chẳng chịu quày ghe trở lại, thì ta sẽ chặt quách cái bườm nầy, và ta chẳng để cho đầu mi còn dính trên cổ.” Nói rồi, rút dao chặt sả cánh bườm nát tan, làm cho lá bườm đứt lèo rồi phất phơ trên cột, và ghe phải trở lái day ngang, rồi trôi ra biển lớn. Triệu-Dõng đứng sau lái ghe nổi xung, nhảy tới đánh nhầu. Tên kia xốc lại đâm Triệu-Dõng một dao, Triệu-Dõng lẹ tay gạt ngang, cây dao liền văng xuống biển, đó rồi kẻ chụp qua, người tràn lại, hai người đánh nhau đùng đùng trên mui.
Thu-Hà ở trong ghe thấy vậy thất kinh, còn Triệu-nương lật đật nhảy ra, muốn xáp vô mà trợ chiến. Kế thấy hai người vật nhau, kẻ ôm đầu, người kéo cẳng, đẩy tới xô lui, tên kia ở trên mui thất thế phải thua, bèn lần ra gần ngoài be ghe, rồi thừa dịp kéo đùa Triệu-Dõng, làm cho cả hai đều té nhào xuống biển.
Thu-Hà và Triệu-nương trên ghe ngó xuống thấy kẻ hụp người lặn, đánh nhau dưới nước ào ào, như hai sấu hoa cà, nó đương xung xăng cắn lộn.
Tên kia là một tên xưa nay lội biển như rái, nên xuống biển thì được thế như cá kia xuống nước, hùm nọ vào non ; còn Triệu-Dõng xuống nước, thì thất thế hơn ở trên mui, nên và lội và đánh chầm chơn, không bề thắng nổi.
Lúc ấy trên ghe có một con chó xi rất khôn, thấy chủ nó với thằng trọc kia đương đánh nhau dưới nước thì la oẳng oẳng chạy ra be ghe rồi nhảy ùm xuống biển, thấy cái đầu trọc của tên kia đương hụp xuống trồi lên, lấp ló trên mặt nước như gáo dừa, thì lội lại nhè trên sọ cắn cho một miếng, tên kia bị chó cắn đầu đau quá, nổi giận day lại đánh với con chó, thì Triệu-Dõng thừa thế xốc vô, tên kia lật dật day qua đặng cự với Triệu-Dõng, thì bên kia con chó lội lại phía sau rồi áp vào cắn cổ, làm cho tên kia lính quính hoảng kinh, phần bị Triệu-Dõng đánh một hồi, đã mệt thở pho pho, phần thì bị con chó cứ lẩn bẩn lội theo một bên, hả miệng nhăn răng, tỏ vẻ muốn lại cạp đầu cắn cẳng, mà trợ chiến cho chủ. Vì vậy tính thế không xong, bèn thụt đầu xuống nước rồi lặn tuốt vô cù-lao gần đó mà trốn.
Lúc ấy chiếc ghe bị tên kia sả đứt lá bườm, thì lững đững lờ đờ, dường như chim kia chích cánh, rồi bị gió thổi đùa, lần lần bê ra ngoài biển lớn. Triệu-Dõng tính theo không kịp, bèn lội lại leo lên cồn đá mà đứng, con chó xi cũng leo theo lại đứng lẩn bẩn bên chưn.
Triệu-Dõng đương ngó theo chiếc ghe, xảy thấy con chó day mỏ qua phía cù-lao nhỏ kia, và la và sủa gấu gấu. Triệu-Dõng liền, ngó qua thì thấy thằng trọc kia đương đứng chần ngần và hai tay vò đầu lia lịa.
Con chó thấy vậy thì ngước mặt ngó chủ, và ngoắt đuôi tía lia, rồi ngóng mỏ qua cù-lao sủa nghe rang rảng, dường như nó kêu chủ mà nói: “Thằng nghịch thù kia kìa sao không lội theo đánh nó?” Đó rồi chạy sủa lăng xăng, xem dường lấy làm đắc chí.
Còn thằng trọc kia bị chó xi cắn sọ, chảy máu ròng ròng, lại bị nước mặn thấm vô, càng ngày càng rát thôi nhảy nhổm, đương đứng bên cù-lao, nhăn mặt hít hà, và tróc tróc như thằn lằn chắt lưỡi, bỗng thấy con chó đứng bên nầy dỏ mỏ sủa qua, lại thấy cái đầu trọc chảy máu chừng nào thì càng nổi giận tràn hông, và lườm lườm mắt ngó, muốn qua vật chết con chó mà trả thù, nhưng thấy Triệu-Dõng đứng đó thì tính thế không xong, bèn lỏn lẻn ôm đầu máu trở vô cù-lao rồi trốn mất.
Nguyên thằng trọc nầy là bộ-hạ của Hoàng-nhứt-Lang, tục danh kêu là Sấu biển, đêm ấy đương đi tuần do bên mấy cái cù-lao, bỗng gặp ghe của Triệu-Dõng ở mé Thạch-đình chạy ra, thì hồ nghi, bèn lặng theo rình coi ghe ai đi vậy. Kế thấy Bạch-thu-Hà đương ngồi trong mui, nên nhảy lên ghe mà cản trở. Chẳng dè Triệu-Dõng là một tay tinh thông võ nghệ, lại có con chó rất khôn, nhắm thế không kham, nên phải thụt đầu rồi lặn mất. Té ra tục danh Sấu-biển, mà sao nanh vuốt ở đâu, để cho chó xi cạp đầu. Thì nghĩ cũng tức cười cho một đều rất trếu.