← Quay lại trang sách

Chương 142 Cái chết bất ngờ

Một lưỡi kiếm kim loại sắc bén đâm thủng điện thoại di động rồi treo trước mặt anh ta.

Mũi kiếm lạnh như băng cách trán anh chỉ có 5 cm.

Tất cả dường như đều đọng lại, tất cả động tĩnh, tiếng vang, đều im bặt.

Trong mắt Từ Trung Sinh cũng chỉ còn lại một đoạn kiếm đột ngột đâm ra này.

Anh ta...... Thiếu chút nữa......

Sẽ chết!!!

Bốp một cái, điện thoại di động rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Từ Trung Sinh lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Nơi đó một thân ảnh đang chậm rãi đi ra trong tay cầm lưỡi dao sắc vàng.

Đó là một một người cải tạo quái dị toàn thân mặc áo giáp có hoa văn màu tím đen.

Nói quái dị, là bởi vì từ bề ngoài trên người cải tạo này không hề có bất kỳ dấu vết mô đun hóa nào.

Thông thường người cải tạo để thuận tiện thay đổi chức năng, dễ dàng sửa chữa và bảo trì, sẽ mô-đun hóa các bộ phận của mình, như vậy mới có thể đảm bảo rằng sau khi bị hư hỏng tạm thời, có thể thay thế rất nhiều loại linh kiện trên thị trường.

Đây là một loại quy tắc tiêu chuẩn hóa ước định.

Nhưng người trước mắt này, lại hoàn toàn không có dấu vết mô-đun hóa.

Hắn ta tựa như chỉ là mặc một bộ áo giáp toàn thân.

“Là ngươi?! "Từ Trung Sinh cảm giác thanh âm của mình đang phát run.

“Xem ra anh đều biết. "Lý Trình Di dùng máy biến âm phát ra âm thanh quái dị.

“Như thế nào, tính tới tính lui, có tính tới hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này hay không?”

Vừa mới trong nháy mắt, anh trực tiếp vung kiếm cắt ra tường xông vào, sau đó một kiếm đâm vào điện thoại di động của Từ Trung Sinh.

Kỳ thật một kiếm kia anh là chuẩn bị kết liễu đối phương, nhưng đáng tiếc anh dùng lưỡi kiếm chiều dài ngắn một chút, bị kẹt xuống.

Đây không phải là binh khí kém, mà là do anh mới huấn luyện không bao lâu nên phán đoán sai tình huống.

“Người anh em, bình tĩnh một chút. Chúng ta không phải kẻ thù” Từ Trung Sinh cố gắng ngăn chặn cảm xúc của mình, có vệ sĩ muốn ngăn cản phía trước anh, bị anh ta đẩy ra.

“Không cần, ở khoảng cách này, người anh em kia muốn giết tôi, một kiếm vừa rồi là đủ rồi, căn bản không cần làm điều thừa”.

Hiển nhiên cái đầu thông minh của anh ta đang xoay như chong chóng.

Từ việc vừa rồi Lý Trình Di không một kiếm đâm chết anh ta thì anh ta phân tích rằng đối phương khẳng định không phải vô duyên vô cớ ra tay hù dọa mình.

Bởi vậy Từ Trung Sinh đưa ra một kết luận.

"Người anh em chắc cũng chán ghét với những việc xấu xa của Tập đoàn Thiết Phong phải không? Không sai, tôi cũng vậy." anh ta nói chuyện cũng bắt đầu lưu loát hẳn lên.

"Tôi cũng chướng mắt với những hành động của cha con Trịnh gia nhưng lại khổ nỗi lực lượng của mình mỏng quá cho nên mới không thể không ra hạ sách này, người anh em nếu như muốn trách tội, cho dù nói ra yêu cầu gì, có thể làm được tôi đều đáp ứng!"

“Anh có thể cho tôi cái gì? "Lý Trình Di thu hồi lưỡi kiếm màu vàng, chậm rãi đến gần.

Từ Trung Sinh thành khẩn nói: "Duy trì thân thể cần khoáng sản hiếm có. "Nhưng nếu như anh giết tôi, không riêng gì không chiếm được những thứ này mà còn bị Sở an ninh toàn lực truy nã, vạn nhất chọc giận liên hội, khởi động toàn bộ công suất Pháo đài Trầm mặc, như vậy chỉ cần anh còn ở trong thành thị, nhất định sẽ bị Thiên Nhãn tập trung truy bắt!"

“Nói cách khác, anh có thể giúp tôi giảm bớt phạm vi bị điều tra? "Lý Trình Di hỏi.

"Đương nhiên có thể, phụ thân tôi chính là một thành viên liên hội Toại Dương, cũng giống như Tập đoàn Thiết Phong, sức ảnh hưởng của Từ gia chúng ta ở phương diện này cũng không tệ lắm." Từ Trung Sinh nhanh chóng trả lời.

“Như vậy, quả thật có thể hợp tác. "Lý Trình Di trầm giọng nói.

Anh đưa tay phải ra, lơ lửng giữa không trung.

Như vậy, anh không phải rất thông minh sao? Đoán xem tôi bây giờ có phải thật sự muốn hợp tác với anh hay không?

Cánh tay màu tím đen mặc áo giáp dữ tợn, cứ như vậy treo ở trước người Từ Trung Sinh, không nhúc nhích.

Khoảnh khắc này, thời gian dường như lại một lần nữa dừng lại.

Vệ sỹ cầm súng xung quanh sỹ cũng không dám nhúc nhích, chỉ dám vây quanh hai người.

Cầm súng đối với bọn họ chỉ là bản năng, nhưng lý trí nói cho bọn họ biết, một khi rút súng, chờ đợi bọn họ chính là hẳn phải chết.

Trước đó vụ án tại Tập đoàn Thiết Phong, bọn họ cũng đều là biết.

Người cải tạo trước mắt này không chỉ nhìn đẹp mắt mà thái tử Trịnh Gia Dụ của Thiết Phong dưới sự bảo vệ của hàng chục tay súng bị giết ngay tại cao ốc Dương Quang.

Mồ hôi lạnh theo trán bọn họ chậm rãi chảy xuống, làm ướt cổ áo.

Từ Trung Sinh nhìn bàn tay tím đen treo ở trước người, anh biết đối phương đang chờ anh bắt tay. Mồ hôi cũng chảy ướt đầm lưng anh ta.

Cầm hay không cầm?

Trong nháy mắt, anh liền quyết định.

Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ đưa ra phán đoán tốt nhất!

Anh tiến lên, vươn tay, nắm chặt tay Lý Trình Di.

Bộp.

Hai bàn tay nắm chặt.

Lý Trình Di hai mắt nâng lên, hai mắt thủy tinh màu đỏ tía phản xạ ra hàn quang lạnh như băng.

Chúc mừng anh.

Đoán sai rồi.

Phụt!

Trong phút chốc trong tay anh xuất hiện một thanh kiếm kim sắc, đâm về phía trước.

Máu tóe ra, lưỡi kiếm đâm xuyên từ ngực Từ Trung Sinh xuyên ra sau lưng.

A!!!

Vệ sĩ xung quanh có người thét chói tai, co cẳng bỏ chạy.

Những người còn lại cũng vừa lăn vừa bò, nhanh chóng rời xa nơi này.

Không ai nổ súng.

Ánh mắt Từ Trung Sinh dại ra, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại đoán sai.

Khoảng cách gần như vậy, đối phương hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết chính mình, nhưng anh ta không lựa chọn động thủ, chẳng lẽ không phải là vì thu hoạch lợi ích đàm phán?

Mà mình, đã cho thấy thành ý lớn nhất. Lợi thế như vậy chẳng lẽ còn không thể làm cho đối phương hài lòng?

Anh ta không thể hiểu được.

Không thể nghĩ thông suốt.